Chương 658: Động tác mau lẹ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đông Quách lão tổ muốn né tránh, nhưng phân nửa thân thể bên phải mặc dù dưới chân nguyên trong cơ thể liên tục tránh thoát cũng không thể hoàn toàn nắm trong tay, muốn ngăn cản những chân nguyên trong cơ thể có ít nhất một phần ba bị đông cứng kết trong huyết mạch nửa người bị cấm cố.

Đông Quách lão tổ nhìn thấy sẽ bị một chưởng này của Khương Thiên Lâm lão tổ đánh trúng, trên mặt của Đông Quách lão tổ đột nhiên thoáng qua một đạo sắc đen tím, một cổ nghịch huyết một tiếng “oa” bị Đông Quách lão tổ khạc ra, nguyên vốn nửa người bị cấm cố nhất thời khôi phục tự do.

Đối mặt với hư không trong cái đại thủ ấn kia, Đông Quách lão tổ làm gì còn dám đón đỡ, xoay người lại muốn tránh qua. Nhưng Đông Quách lão tổ mới vừa xoay người, thần sắc lại biến đổi, dưới sự bất đắc dĩ, lần nữa thân thể của mình giãy giụa mạnh mẽ.

Nguyên vốn nội phủ đã bị thương càng là tuyết thượng gia sương, một đạo kiếm ảnh màu u lam từ trước phương hướng Đông Quách lão tổ đang muốn tránh né thoáng qua. Mặc dù Đông Quách lão tổ trước đó đã có phát giác, nhưng đúng là vẫn còn chưa có thể hoàn toàn tránh qua đạo kiếm ảnh màu u lam chợt lóe rồi biến mất này. Áo quần trên cánh tay bên trái bị cắt rách một lỗ dài ba tấc, một đạo vết thương sâu thấy tới xương đột nhiên từ da mặt ngoài bằng liệt, cốt cốt máu tươi trong nháy mắt thấm ướt ống tay áo.

Đông Quách lão tổ lui ra xa xa, tay phải lau cánh tay trái một cái, miệng vết thương lúc trước nhất thời cầm máu khép lại, rồi sau đó mới nghiêng đầu nhìn về phía Lục Bình đang đứng bên cạnh Khương Thiên Lâm lão tổ.

Khương Thiên Lâm lão tổ từ trong tay Lục Bình đưa tới một cái ngọc tủy bình đổ ra một viên đan dược màu đỏ thăm nuốt vào trong bụng. Nguyên vốn sắc mặt tái nhợt nhất thời sinh ra một tia đỏ thắm.

Đông Quách lão tổ nhìn Lục Bình một cái, rồi sau đó vừa nhìn về phía Doanh Hư bảo kính treo ở đỉnh đầu của Khương Thiên Lâm lão tổ. Lúc này bảo kính đã lần nữa khôi phục có chuyết lúc trước, hiển nhiên linh thạch quáng mạch đã hoàn toàn bị thiên dời đến trong Doanh Hư động thiên.

Đông Quách lão tổ lạnh giọng hỏi:

– Đây chính là Doanh Hư bảo kiếm mà đêm hôm qua Doanh Hà phái Trường Hà lão tổ kia thanh xung đánh mất đúng không?

Khương Thiên Lâm lão tổ dưới Lục Bình luyện chế pháp tướng kỳ đan dược khôi phục chân nguyên nhanh chóng hồi phục lại chân nguyên trong cơ thể, nghe vậy cười nói:

– Không sai, chính là Doanh Hư bảo kính! Tuy nhiên cũng không phải từ trong Doanh Hà phái trộm được, mà là mặt bảo kính này nguyên vốn là một chỗ bí cảnh may mắn được tại hạ phát hiện thôi.

Đông Quách lão tổ gật đầu một cái, ngược lại lần nữa nhìn Lục Bình một cái, lạnh lùng nói:

– Vô Hình kiếm quyết, không ngờ quý phái thậm chí ngay cả bộ đại thần thông kiếm quyết hoàn chỉnh truyền thừa này của Phi Linh phái cũng lấy vào tay!

Đồng Kiếm lão tổ cùng Tam Minh lão tổ đều kinh ngạc nhìn Lục Bình một cái. Bộ kiếm quyết này năm đó ở Phi Linh phái cũng coi là một bộ kiếm quyết rất có danh tiếng. Sau khi tiêu diệt Phi Linh phái, rất nhiều truyền thừa tán dật, bộ kiếm quyết truyền thừa này cũng mấy ngàn năm không xuất hiện lại, không ngờ lại bị Chân Linh phái đoạt được.

Một tiếng vang ầm thật lớn từ sau lưng Đông Quách lão tổ truyền tới, chỉ thấy một cái cung điện kia mới vừa ở chỗ của Đông Quách lão tổ đột nhiên bay lên trời, rồi sau đó không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng cũng rơi vào phi độn trong cung điện xuất ra từ trong tay của Phùng Hư Đạo.

Đông Quách lão tổ trong ánh mắt thoáng qua một tia không cam lòng, nhưng ngay sau đó ánh mắt chính là híp một cái, đột nhiên cao giọng nói:

– Phùng Hư Đạo sư chất, Chân Linh phái ý đồ độc chiếm một cái trung hình linh thạch quáng mạch, ý của người như thế nào?

– Cái gì?

Thân hình của Phùng Hư Đạo giữa không trung đột nhiên chợt lóe, lúc xuất hiện lần nữa đã đứng bên người Đông Quách lão tổ. Một cỗ khí tức cuồng bạo nhất thời cuốn tới Chân Linh phái nhất phương.

Đồng Kiếm lão tổ cùng Tam Minh lão tổ sắc mặt đại biến, kinh thanh nói:

– Pháp tướng sơ kỳ điên phong, cái này, làm sao có thể?

Khương Thiên Lâm lão tổ không biết mới vừa Lục Bình đưa cho mình chính là loại linh đan diệu dược nào, chẳng qua là trong chốc lát này, chân nguyên trong cơ thể cũng đã khôi phục tầng bảy, hơn nữa còn cuồn cuộn không ngừng khôi phục.

Khương Thiên Lâm lão tổ liếc Phùng Hư Đạo một cái, lạnh lùng nói:

– Ngươi đem pháp tướng chi hồn kia chẳng phân biệt được tinh hoa tào phách, liền dung hợp hết đến chân nguyên trong cơ thể của mình, mặc dù như thế tu vị tăng nhiều, nhưng sau này đối với người đột phá pháp tướng hậu kỳ, thành tựu đại tu sĩ còn có mấy phân trợ lực? .

Phùng Hư Đạo mặt liền biến sắc, ngay sau đó cười lạnh nói:

– Ít nhất lên cấp pháp tướng trung kỳ đối với ta mà nói đã không trở ngại, ít nhất bây giờ thực lực ta tiến nhanh, ít nhất bây giờ trong Doanh Thiên đạo tràng chưa chắc có người là địch thủ của ta! Về phần thành tựu đại tu sĩ, chuyện về sau mấy trăm năm ai có thể nói rõ ràng!

Khương Thiên Lâm lão tổ cười lạnh không nói, một bên Đông Quách lão tổ thần sắc thoáng qua do dự chốc lát, ngay sau đó lấy lại bình tĩnh, thấp giọng hướng Phùng Hư Đạo nói:

– Phùng sư chất, Khương Thiên Lâm kia chính là người đêm qua từ trong tay của Doanh Hà ba phái lão tổ tranh đoạt Doanh Hư bảo kính.

Phùng Hư Đạo mặt liền biến sắc, một cỗ khí tức đeo bám khuấy tức giận cùng tuyệt vọng đột nhiên từ đáy lòng xông thẳng lên. Hắn trên không trong lúc thừa kế pháp tướng chi hồn, dùng phương thức nhanh nhất để thăng tu vi của mình, vì chính là có thể nhất cử áp đảo Khương Thiên Lâm.

Nhưng không nghĩ tới, không nghĩ tới, cho dù là hắn thừa kế pháp tướng chi hồn tu vi tiến nhanh, lại đột nhiên phát hiện thực lực của Khương Thiên Lâm sớm đã không phải là mình hắn có thể đo lường được đấy. Huống chi Khương Thiên Lâm cũng thừa kế pháp tướng chi hồn, chỉ bất quá cùng Phùng Hư Đạo cấp công cận lợi bất động. Khương Thiên Lâm lựa chọn phương thức thừa kế ổn thỏa nhất, mặc dù trước mắt đối với tự thân tu vi trợ lực không lớn, nhưng đối với sau này cũng có chỗ tốt nhiều hơn.

Ba vị pháp tướng sơ kỳ lão tổ, trong đó một vị còn là pháp tướng sơ kỳ điên phong, lại bị Khương Thiên Lâm nhất cử áp chế, cũng đã thương Trường Hà lão tổ mạnh nhất sau đó ung dung đi, bực này thực lực, chính là Phùng Hư Đạo lúc này đem tu vi đẩy lên tới pháp tướng sơ kỳ điên phong, tự nghĩ cũng không tốt nhiên nắm chắc được tình cảnh như thế.

Vậy làm sao có thể khiến cho hắn không giận!

Kể từ sau khi Phùng Hư Đạo lên cấp pháp tướng kỳ, tựa hồ số mạng cùng hắn nổi lên đùa giỡn. Nguyên vốn đầu tiên hắn hùng tâm tráng chí bị Khương Thiên Lâm lão tổ nổi danh cùng mình sau khi lên cấp pháp tướng kỳ ba chiều hai thức đánh bại, sau đó lại bị Liễu Thiên Linh trước khi lên cấp pháp tướng kỳ căn bản không phải là đối thủ của mình thế mà lần này lại đánh bại y.

Mà Chân Linh phái còn một người từ trước cho tới nay vốn đối địch cùng Liễu Thiên Linh – Mai Thiên Cầm – sau khi trở về Chân Linh phái, đầu tiên là cùng Liễu Thiên Linh đánh nhau một trận, tựa hồ là bất phân thắng phụ, sau mới bị những pháp tướng tu sĩ khác của Chân Linh phải tách rời ra.

Nhưng mà Mai Thiên Cầm không phục sau khi nghe nói về tao ngộ của Phùng Hư Đạo xong, nhất thời mừng rỡ, lập tức tìm tới Phùng Hư Đạo để làm một cuộc đại chiến. Điều bất hạnh là, Phùng Hư Đạo chân nhân bị thất sắc linh hỏa đầy trời của Mai Thiên Cầm đốt cho nhảy lên vọt xuống, không thể không chạy trốn.

Trong lúc nhất thời, Phùng Hư Đạo ở Bắc Hải tu luyện giới trở thành trò cười trong miệng của pháp tướng kỳ tu sĩ. “Bắc Hải song tử” đại danh đỉnh đỉnh năm đó, sau khi lên cấp pháp tướng kỳ thì đã rơi xuống đến mức độ này rồi.

Thật ra thì thực lực của Phùng Hư Đạo cũng không yếu, mặc dù lên cấp pháp tướng kỳ thời gian cũng không lâu, nhưng trong Huyền Linh phái, trừ mấy vị pháp tướng trung kỳ lão tổ, còn lại pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đều không phải là đối thủ của hắn, cho dù là cùng trong pháp tướng sơ kỳ tu sĩ của những môn phái khác, thực lực của Phùng Hư Đạo cũng ít có người địch. Nếu không lần này Huyền Linh phái cũng không để cho hắn lẻn vào Trung Thổ, cùng các phái liên hiệp khai ích Doanh Thiên đạo tràng.

Bất đắc dĩ quật khởi trong Chân Linh phải hiển nhiên cơ duyên càng hơn cho hắn, ba vị tu sĩ kiệt xuất nhất trong Chân Linh phái Nhị đại đệ tử mỗi một người đều kinh tài tuyệt diễm, sau đó cư thượng, thực lực cũng đã vượt qua Phùng Hư Đạo, mà vừa khéo ba người giận dỗi vậy, đều lựa chọn Phùng Hư Đạo làm thí kim thạch sau khi mỗi người lên cấp pháp tướng kỳ, vì vậy nhất định vận mệnh của Phùng Hư Đạo bi thảm.

Phùng Hư Đạo một lòng muốn rửa sạch ba lần đầu pháp thất lợi này mà thêm ở đỉnh đầu của mình vô cùng nhục nhã. Lần này sau khi thừa kế pháp tướng chi hồn, Phùng Hư Đạo làm sao không biết chỉ có áp dụng loại phương thức đó của Khương Thiên Lâm mới là nhất ổn thỏa, cũng là phương thức kế thừa có lợi nhất. Nhưng hắn không được, cũng không muốn đợi thêm, vì vậy hắn bỏ qua phương thức kế thừa tương lai có thể đối với hắn lên cấp pháp tướng hậu kỳ có điều giúp ích, mà là lựa chọn phương thức nhanh chóng thô bạo nhất, nhưng thực lực trong thời gian ngắn cũng đề thăng nhanh nhất, nơi sâu nội tâm của hắn, chính là vì cùng Khương Thiên Lâm ganh đua cao thấp, dù đó chẳng qua là tạm thời thắng lợi.

Đông Quách lão tổ thấy Phùng Hư Đạo thật lâu không nói, vì vậy lạnh lùng nói:

– Khương Thiên Lâm, một đạo trung hình linh thạch quang mạch kia trong Doanh Thiên đạo tràng, xem ra là Bắc Hải các phái liên hiệp sỡ hữu. Một nhà Chân Linh phái của người độc chiếm, không che khẩu vị quá lớn sao?

– Không sai!

Một tiếng muộn hưởng truyền tới, một vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ to con lúc trước của Thượng Hải tông một mực theo sau lưng Đông Quách lão tổ úng thanh úng khí nói:

– Cái linh thạch quáng mạch này chính là tại hạ phát hiện trước, phải nói đã có chủ, vậy cũng nên là thuộc về Thương Hải tông của ta mới đúng.

Đông Quách lão tổ mặt liền biến sắc, đang muốn quay đầu lại a xích, Khương Thiên Lâm đã cười lạnh nói:

– Chuyện tiếu, đạo linh thạch quáng mạch này nếu là Thượng Hải tông người phát giác đầu tiên, mới vừa vì sao bất đồng các phái nói rõ, xem ra chủ ý cũng quyết định độc chiếm thôi. Bây giờ bị ba phái bọn ta nhanh chân giành trước, muốn kéo ra các phái đều phải đại kỳ, nơi đó có dễ dàng như vậy. Đông Quách tiên sinh, người dù sao cũng là Bắc Hải tu luyện giới tiền bối tu sĩ, làm như vậy không cảm giác mình quá vô sỉ sao?

Tam Minh lão tổ cùng Đồng Kiếm lão tổ hai phái cộng được bốn tầng phần ngạch của cái quáng mạch này, nếu là Bắc Hải các phái cùng chung chia nhau cái quáng mạch này, Ngọc Kiếm cùng Sùng Minh hai phái nhất định không cách nào phân được phân ngạch như vậy, vì vậy hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng kêu lên nói:

– Đúng là đạo lý như thế! Cái linh quang mạch này nếu đã bị Chân Linh phải thu lấy, đó chính là tất cả thuộc về Chân Linh phái. Thương Hải tông của người nếu là lúc trước phát hiện đầu tiên, vì sao lúc ấy không thiên di quáng mạch?

Thượng Hải tông làm sao có thể thiên di. Đông Quách lão tổ trong lòng mắng to, động thiện pháp bảo trân quý bực nào, Bắc Hải các phái mỗi một phái có động thiện pháp bảo có thể đếm được trên đầu ngón tay, đều dùng để làm thành Truyền Thừa chi địa không thể dễ dàng khải dụng chứ, làm gì sẽ để cho tu sĩ dễ dàng mang trên người chạy loạn khắp nơi.

Phùng Hư Đạo là bất kể những thứ này, thực lực của hắn bây giờ tiến nhanh, một lòng chính là nghĩ thông suốt Chân Linh phái không qua được, hoặc là nói hắn trăm phương ngàn kế đều phải phải từ trên người của Khương Thiên Lâm đòi lại sỉ nhục của mình.

Chỉ nghe Phùng Hư Đạo lạnh lùng nói:

– Ta bất kể Thượng Hải tông lúc ấy là muốn thế nào, nhưng bây giờ linh thạch quáng mạch trong tay của Khương Thiên Lâm người, muốn nuốt một mình cũng vạn vạn không khả năng. Xem ra Bắc Hải các phái cũng không để cho Chân Linh phái ngươi độc chiêm cái trung hình linh thạch quáng mạch thứ hai!

Khương Thiên Lâm cười lạnh nói:

– Phùng Hư Đạo ngươi cũng toan tính muốn đại diện Bắc Hải các phái, ít nhất Ngọc Kiếm phái cùng Sùng Minh phái không thuộc hàng ngũ mà Phùng Hư Đạo ngươi ra lệnh, về phần những người khác…

Khương Thiên Lâm lão tổ nhìn một chút ba vị lão tổ của Thủy Yên các, Hải Diễm môn cùng với Lăng Cô phái đang hỗn chiên nơi xa, giễu cợt nói:

– Ta cũng không biết Phùng Hư Đạo ngươi có bản lãnh gì có thể làm cho hỗn chiến nơi đó dừng lại!

Lúc này, không gian trong tòa cung điện thứ ba đã hoàn toàn bị hỗn chiến giữa ba vị lão tố phá hủy, vậy quanh tranh đoạt pháp tướng chi hồn. Chẳng những Thủy Yên các cùng Hải Diễm môn hai nhà truyền thống đồng minh này hoàn toàn phản bội, chính là Lăng Cô phái pháp tướng tu sĩ cũng toan tính chia một chén súp trong đó.

Trong lúc đám người Phùng Hư Đạo dưới Khương Thiên Lâm nhắc nhở, lúc nhìn ba người hỗn chiến, lối đi Đông Quách lão tổ đột nhiên quát to một tiếng:

– Không được!

Người cũng đã hóa thành một đoàn lưu quang vọt tới trong chiến đoàn.

Khi mọi người nhìn lại, thấy có lẽ là bởi vì ba người vây quanh pháp tướng chi hồn hỗn chiến, người nào cũng không muốn để cho một người khác lấy được. Pháp tướng chi hồn dưới dư uy của ba người hỗn chiến đánh vào rốt cục mất đi khống chế, lập tức thoát khỏi chiến đoàn, bay đi về phía khác.

Đông Quách lão tổ bay đi nơi đó. Các phái lão tổ khác cho là ông ta cũng muốn tham dự trong cướp đoạt pháp tướng chi hồn. Đám người Phùng Hư Đạo chần chờ một chút cũng đua nhau đuổi theo phía sau hắn, trong lúc nhất thời không ngờ lại người nào cũng không kịp nhớ đã bị Khương Thiên Lâm thu trung hình linh quang mạch rồi.

Đồng Kiếm lão tổ cùng Tam Minh lão tổ đối với cướp đoạt pháp tướng chi hồn cũng rất ý động, lại nghe Khương Thiên Lâm nói:

– Ba người này vì pháp tướng chi hồn hỗn chiến, không ngờ lại bị người khác dùng làm thứ lót đường!

Đồng Kiếm lão tổ cùng Tam Minh lão tổ nghe vậy sửng sốt, lúc giương mắt nhìn, cũng chẳng biết lúc nào, Trương Hi Di đột nhiên xuất hiện trước phương hướng bay đi của pháp tướng chi hồn, pháp tướng chi hồn một cái trực tiếp đánh tới ngực của Trương Hi Di biến mất không thấy đâu nữa.