Chương 453: Băng Ly phủ bảo tàng

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình ngay từ lúc thất sắc lôi quang đập xuống, trong nháy mắt liên ý thức được sự việc không ổn.

Khống Thủy kỳ tàn phá đã sớm tế lên ở trên đỉnh đầu, nhưng uy lực của Thất Bảo Lôi Hồ đã có chút thành tựu này lại làm Lục Bình trợn mắt hốc mồm.

Cái này làm gì mà có uy lực tiếp cận đại thần thông, đây quả thực là một đạo đại thần thông danh xứng với tên!

Lục Bình cho dù có Kim Lân kiếm nơi tay, khi sử xuất “Hải nạp bách xuyên” kiếm trận, uy lực cũng bất quá như vậy mà thôi.

Bất quá chưa chờ Lục Bình từ trong hưng phấn của việc lần nữa có được một loại đại thần thông tỉnh lại, thì sự bền bỉ của hộ phủ đại trận trước mắt cũng làm Lục Bình có chút bất đắc dĩ.

Cả tòa hộ phủ đại trận nhìn mới vừa bị công kích suy yêu không ít, nhưng lại không mở ra lỗ hổng nào đại trận. Cả tòa đại trận vẫn ở chỗ cũ đều vận hành đâu vào đấy, hơn nữa nhìn tòa đại trận này xem ra cũng với linh mạch dưới đất tương liên, nên nếu là Lục Bình kéo dài đòn công kích của mình mà không giải quyết được hộ phủ đại trận, như vậy hộ phủ đại trận sẽ dưới sự ủng hộ của linh mạch nhanh chóng khôi phục lại như cũ.

Lục Bình không dám chậm trễ, Đại Bảo còn bị vây ở trong tòa động phủ này, nếu không thể ở trước khi những yêu tộc tăng viện tu sĩ khác chạy tới phá vỡ chỗ hộ phủ đại trận này, thì chẳng những bảo vật bên trong không chiếm được, sợ rằng Đại Bảo cũng phải bị nhốt lại ở bên trong động phủ.

Thất Bảo Lôi Hồ lần nữa bị một đoàn lội quang bao vây. Trong tiếng nổ ầm ầm, hộ phủ đại trận lại một lần nữa bị chấn động. Lần này hộ phủ đại trận nhìn có vẻ lảo đảo muốn ngã, tựa hồ muốn bể tan tành ra vậy.

Lục Bình quyết định thật nhanh, bất chấp tất cả, toàn lực ngự sử Thất Bảo Lôi Hồ tạo thành chân nguyên trong cơ thể vận chuyển không sướng, ở ngực một đóa Cửu Phẩm Bạch Ngọc Liên từ từ dâng lên, dừng lại ở trên không của hộ phủ đại trận. Mười hai viên Nguyên Thần châu bao quanh Bạch Ngọc liên chậm rãi xoay tròn.

Lục Bình hít một hơi thật dài, chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể, bởi vì mới vừa rồi liên tục thi triển đại thần thông tạo thành chân nguyên lưu chuyển không khoái nhất thời khôi phục như cũ. Hắn đưa bàn tay nắm thật chặc, trong miệng nạt nhỏ:

– Trấn nhạc!

Mười hai đạo chân nguyên màu u lam từ trong Bạch Ngọc Liên bắn ra tán loạn, cùng mười hai viên minh châu chung quanh liên kết với nhau. Đồng thời, mười hai viên Nguyên Thần châu cũng phát ra một đạo ánh sáng màu u lam, mỗi viên cũng hỗ tương liên kết thật nhịp nhàng. Toàn bộ bản mệnh pháp bảo ở trên thượng không của hộ phủ đại trận tạo thành một tòa trận pháp vô cùng nghiêm mật.

Đang lúc này, Bạch Ngọc Liên Hoa bao gồm cả mười hai viên minh châu chợt trầm xuống phía dưới, tiếng nổ trầm muộn hướng bốn phía truyền bá ra. Ánh sáng của cả tòa hộ phủ đại trận đột nhiên u ám trở lại, phảng phất chỉ cần một trận gió thì có thể đem cả tòa đại trận này thổi tắt.

Mặt của Lục Bình mới vừa lộ ra vẻ vui mừng, một tiếng huýt gió kéo dài cũng đã xa xa truyền tới. Mặt hắn liền biến sắc, thầm nói bọn này tới thật là nhanh.

Lục Bình trong lòng tuy gấp, nhưng tinh thần càng lúc càng trầm tĩnh. Trong hai mắt hắn thanh quang đại thịnh, lúc trước nhìn không rõ trận pháp mạch lạc, nhưng bởi vì hộ phủ đại trận liên phiên gặp đòn nghiêm trọng, dưới “Tam Thanh Chân Đồng” hiện giờ, chúng đã dần dần lộ ra đầu mối.

Lục Bình trong lòng vui mừng, trong miệng chậm rãi đột xuất hai chữ:

– Kích thần!

Mười hai viên Nguyên Thần châu hướng về phía mười hai chỗ sơ hở mới vừa phát hiện ở trong ánh mắt của Lục Bình đánh tới.

Đang lúc này, một tiếng tiếng hô hùng tráng đã từ xa xa truyền tới:

– Người nào dám can đảm ở Thâm Hải Yêu Vực sanh sự?

Một cổ thần niệm trong lúc vừa dứt lời, đã hướng chỗ của Lục Bình lan tràn kéo tới.

Lục Bình thần sắc nghiêm trọng. Người tới hiển nhiên là một vị đoán đan hậu kỳ yêu tu. Trong lòng của hắn chợt động, một cổ thần niệm đã ở bốn phía của hắn tạo thành một đạo thần niệm hộ bích, lúc đối thủ dùng thần niệm muốn dò xét thân phận của hắn, lại bị Lục Bình dùng thần niệm vững vàng ngăn cản ở bên ngoài thân người của mình.

Hiện nay Lục Bình chỉ có thể tạm thời trì hoãn thời gian tiết lộ thân phận nhân tộc của mình, nếu không một khi bị yêu tộc phát hiện Thâm Hải Yêu Vực không ngờ lại bị nhân tộc tu sĩ thâm nhập, như vậy dẫn tới không phải là một tên yêu tu này, mà là cả Thâm Hải Yêu Vực đều bị kinh động.

Quả nhiên, thần niệm của đối phương bị Lục Bình ngăn trở, một tiếng hừ lạnh nổ vang ở bốn phía của hắn:

– Giấu đầu lòi đuôi, lại dám mưu đoạt Bằng Ly nhất tộc truyền thừa động phủ. Chẳng lẽ không sợ rước lấy Nguyên Thủy cự ngạc nhất tộc ta trả thù sao?

Vừa dứt lời, ở bên ngoài mười mấy dặm, lần nữa có hai đạo khí thế của đoán đan hậu kỳ dâng lên, hướng chỗ của Lục Bình chèn ép tới. Trong lòng của hắn khẩn trương, hướng nguyên thần đại trận thầu tổng chân nguyên tăng nhanh ba phần, cả tòa Bạch Ngọc liên bộc phát ra linh quang sáng chói.

– Hoa lạp lạp.

Phảng phất như đồ sứ bị đánh nát, toàn bộ hộ phủ đại trận rốt cục dưới sự đả kích của Nguyên Thần châu bị phá ra. Đại Bảo đã kéo thân thể nặng nề hướng Lục Bình xà xễnh chạy tới.

Lục Bình thần sắc xệ xuống. Đại Bảo mặc dù si mê bảo vật, nhưng lại từ trước đến giờ rất quý cái mạng.

Lần này nó ở bên trong thu vét bao nhiêu đồ vật mà thậm chí ngay cả đường đi cũng đi không nổi thế kia?

Lục Bình bất chấp tìm tòi nguyên nhân, đem Đại Bảo thu vào linh sủng đại, lại đem Lục Thanh cùng Lục Hải ở một bên thu vào. Hiện giờ ở phía sau, ba tên đoán đan hậu kỳ yêu tu đã chia làm ba phương hướng lao về phía Lục Bình bủa vây tới.

Lục Bình nhìn hướng động phủ do mình mở ra hung hăng mắng một tiếng, xoay người hướng về phía Ngao Ngọc chân nhân bí mật thiết lập Truyền tổng trận chạy đi.

Trong lòng của Lục Bình đang rỉ máu, mặc dù có Đại Bảo trước đó ở bên trong thu vét một phen rồi, nhưng trước khi hắn rời khỏi động phủ, cũng nhìn thấy mấy chữ “Bằng Ly động phủ” khắc to, cộng thêm thanh âm của yêu tộc tu sĩ mới vừa truyền tới.

Hắn mơ hồ đoán ra tòa động phủ này chẳng những là động phủ của Ngao Ngọc chân nhân, hơn nữa sợ rằng còn là Bằng Ly nhất tộc truyền thừa chi địa. Như vậy trong đó dĩ nhiên sẽ có không ít bảo vật, đáng tiếc hắn cũng không còn kịp vào trong bảo khố này để tìm tòi coi rốt cuộc là có những thứ gì rồi.

Mặc dù Đại Bảo có tâm linh thiên phú, nhưng hạng thiên phú này lại bị các loại hạn chế. Một khối linh thạch cùng một món thiên địa linh vật để ở trong đó, có lẽ chỉ vì thiên địa linh vật bị một đạo phong linh phù dán lên, sẽ khiến cho thiên địa linh vật linh khí không tiết ra ngoài, do đó Đại Bảo có lẽ sẽ đem linh thạch coi thành bảo vật, còn đối với thiên địa linh vật một bên nhìn mà không thấy.

Lục Bình nhanh chóng buông bỏ, nhưng sau lưng tu sĩ đuổi theo càng nhanh hơn, không đợi hắn bỏ chạy, lúc trước vị yêu tu có thanh âm hùng tráng kia đã gầm lên một tiếng giận dữ, nói:

– Chạy đi đâu, ăn trước một chùy của bổn phủ chủ!

Lục Bình nhất thời nhận ra được đối phương pháp bảo chưa bay tới, thì một cổ thủy áp to lớn đã tới trước pháp bảo hướng vào sau lưng Lục Bình phóng đến rồi.

Lục Bình dùng thần niệm vững vàng quấn quanh mình, cũng không dám xoay người nghênh địch, rất sợ thân phận của mình tiết lộ. Những yêu tu mới vừa trấn thủ Bằng Ly động phủ, thì những tên đã hóa hình căn bản đã bị Lục Bình cùng Tam Linh liên thủ tiêu diệt. Còn dư lại những tên chạy thoát đều là dung huyết yêu tu, chỉ sợ cũng không thể nào đem tình huống của nơi này trực tiếp báo cho đoán đan hậu kỳ yêu tu đang kéo đến. Phải biết rằng yêu tộc cấp bậc so với nhân tộc còn nghiêm khắc hơn, cho nên thân phận của hắn bây giờ sợ rằng còn chưa bại lộ. Ba tên yêu tu sau lưng truy kích hắn có lẽ cho rằng hắn là yêu tộc tu sĩ mơ ước Bằng Ly nhất tộc truyền thừa mà thôi.

Lục Bình không quay đầu lại, đem Thủy Tiên cầm trong tay vung về phía sau. Một vô hình ám lưu tuyền qua nhất thời đem cổ thủy áp nặng nề này hóa giải thành vô hình.

Nhưng tiếp ngay sau đó, một thanh Lưu Tinh chùy so với cái đầu của Lục Bình còn to lớn hơn đã hướng sau lưng hắn đánh tới.

Thần niệm của Lục Bình chợt động, sắc mặt theo sát đó lập tức biến đổi. Khống Thủy kỳ lần thứ ba dâng lên, ở trước người của hắn rũ xuống một đạo quang mạc màu mực, đồng thời sáu tầng hộ thân tiểu thần thông “Thủy mạc chân cương” được hắn nuôi dưỡng mấy năm cũng gấp gáp khuếch trương hướng ra phía ngoài, rất nhanh liền bành trướng ra khỏi quang mạc màu mực, đi trước va chạm vào Lưu Tinh chùy đang vùn vụt lạo về phía hắn.

– Rắc rắc!

Hộ thân thần thông của Lục Bình bị Lưu Tinh chùy đánh lõm xuống, từng đạo vết nứt xuất hiện ở trên hộ thân cương khí. Ngực của hắn một trận buồn bực, trong nháy mắt liền giải trừ sự phòng thủ của hộ thân cương khí, cũng ở dưới lực đẩy to lớn của Lưu Tinh chùy nhanh chóng hướng ra phía ngoài độn đi.

Lưu Tinh chùy khi hộ thân cương khí lùi về sau, ngay sau đó đụng vào quang mạc màu mực của Không Thủy kỳ. Thân niệm của Lục Bình như bị trúng đòn nghiêm trọng, thiếu chút nữa lộ ra sơ hở, khiến cho yêu tộc tu sĩ sau lưng phát hiện ra thân phận nhân tộc của mình.

Khống Thủy kỳ cuối cùng không hổ là xuất phát từ tay của Tiêu Ngọc Cường, đã từng là “Đệ nhất nhân dưới Bắc Hải pháp tướng tu sĩ “, mặc dù đã hư hại, nhưng ngưng kết sáu đạo bảo cấm định tiêm thông linh pháp bảo vẫn là giữ chết không cho Lưu Tinh chùy tiến thêm, chắn nó ở bên ngoài quang mạc màu mực.

Tuy nhiên, Lục Bình lại bị lực của cổ trùng kích này lần nữa đụng đây thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất. Cũng may hắn bây giờ thân thể mạnh mẽ, miễn cưỡng thừa dịp lực của Lưu Tinh chùy bay đụng đó, phát động độn thuật thần thông, tạm thời thoát khỏi tầm mắt của yêu tu sau lưng.

– Hừ, ngươi còn có thể trốn tới chỗ nào? Đem Băng Ly nhất tộc truyền thừa giao ra đây. Nguyên Thủy cự ngạc nhất tộc ta có thể tha cho tính mạng của ngươi.

Lục Bình trốn ra khỏi sơn cốc, chuyển qua mấy đạo hẻm núi sâu ở đáy biển, đem một tòa tiểu hình Truyền tống trận bị bùn đất đáy biển, tảo biển bao trùm xóa sạch ra, vung tay một cái đem linh thạch khảm vào Truyền tống trận, dưới chân giẫm một cái, Truyền tống trận liền lóe lên linh quang.

Trong lúc Truyền tống trận sắp bắt đầu vận chuyên, Lục Bình đột nhiên từ trong Truyền tống trận nhảy ra ngoài, thân người cũng đã lần nữa khoác lên cái khôi giáp bằng đá, trên đỉnh đầu có Tị Thủy Nguyệt minh châu, như một làn khói chuyển qua một đạo sơn cốc dưới đáy biển khác, biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Đợi đến khi ba vị đoán đan hậu kỳ yêu tụ từ đáy biển lần vào khe núi tìm được Truyền tống trận, thì Truyền tống trận mới vừa phát động xong linh quang đang chậm rãi tắt đi.

Ba tên yêu tu sắc mặt đại biến, một kẻ trong bọn bước tới trước Truyền Tống trận, cúi đầu tra xét một phen, lạnh giọng nói:

– Hư, lúc này Truyện Tống Trận bên ngoài Thâm Hải Yêu Vực vận chuyển, tên vừa lúc nãy kia có thể là nhân tộc tu sĩ!

Người nói chuyện hiển nhiên chính là yêu tu mới vừa dùng Lưu Tinh chùy công kích Lục Bình. Một tên yêu tu khác chợt nói:

– Chỉ trách là kẻ này một mực lấy thần niệm bao phủ ngoài thân thể, khiến cho bọn ta không phát hiện mặt mũi của hắn, chỉ e là sợ thân phận nhân tộc tiết lộ ra ngoài.

Tên yêu tu thứ ba hỏi:

– Bây giờ làm như thế nào?

Tên yêu từ trước đó cắn răng một cái, nói:

– Đuổi theo, vạn không thể để cho người này chạy trốn thoát được!

Truyền Tống trận lần nữa lóe lên linh quang. Linh quang vẫn diệt, ba vị đoán đan hậu kỳ yêu từ lúc trước đã biến mất ở Thâm Hải Yêu Vực.

Tiệc mời ở Kim Giao đảo đã sớm kết thúc, Kim Giao đảo chủ Ngao Sấm đang ngồi ở bàn tiệc trước đó thếch đãi Ngao Ngọc chân nhân không biết đang suy nghĩ gì.

Từ trong bình phong sau lưng của Kim Giao đảo chủ đi ra một đại hán dáng người khôi ngô, nhưng sắc mặt rất là xấu xí. Chỉ thấy hắn đến gần trước người Kim Giao đảo chủ, thấp giọng nói:

– Phụ thân, Ngao Ngọc kia đã rời Kim Giao đảo đi rồi.

– Ừ, ta biết!

Kim Giao đảo chủ chậm rãi như không chú ý đáp lời.

– Phụ thân biết rồi sao? Vậy vì sao… Đại hán khôi ngô có chút không hiểu hỏi.

Kim Giao đảo chủ Ngao Sấm nhướn khóe mắt lên liếc đại hán một cái, nói:

– Đảo này còn có chuyện gì ta không biết chứ? Ngao Ngọc nếu hoài nghi xông vào động phủ của hắn chính là nhân tộc, như vậy tự nhiên có đạo lý của hắn. Bọn ta chỉ cần đến lúc Thiên Tuyết phát hiện ra hắn cứu tính mạng của hắn là được rồi.

Đại hán khôi ngô hơi có chút hiểu ra, hỏi tiếp:

– Nhưng phụ thân suy đoán nơi đó có một cái bí cảnh một đạo đi về phía Thâm Hải Yêu Vực, mà Ngao Ngọc căn bản là đã biết rõ hay sao?

Kim Giao đảo chủ Ngao Sấm cười lạnh nói:

– Năm đó Ân Sở Sở cùng Lý Huyền Âm kết hợp. Ân Sở Sở lại dựa vào cái gì xuất nhập Thâm Hải Yêu Vực mà không bị nhân yêu hai tộc phát giác? Hoàn Vũ đảo nơi đó không phải là bí cảnh, mà là có bí mật Truyền Tống Trận.

Đại hán khôi ngô trong lòng giật mình, nói:

– Vậy nơi đó có thể thật đúng là đã bạo lộ ra với nhân tộc rồi hay không?

Kim Giao đảo chủ bất đắc dĩ nhìn đứa con trai này một chút, nhưng vẫn giải thích:

– Sẽ không đâu, nếu người xông vào đúng là nhân tộc, như vậy bí mật của Truyền tống trận tất nhiên là trong lúc vô tình bị phát giác, nếu không Chân Linh phái vạn sẽ không dễ dàng như thế bại lộ bí mật của Truyền tống trận, hắc hắc. Năm đó Ân Sở Sở mặc dù âm thầm cùng Lý Huyền Âm kia luyến ái nhau, nhưng lại cũng không phản bội yêu tộc, đem cái Truyền tống trận do tự mình âm thầm xây dựng này dùng để lén gặp tình lang báo cho Lý Huyền Âm.

Nhưng nàng vạn lần cũng không nghĩ rằng sẽ bị đệ đệ ruột thịt của mình phản bội, đem thân phận của nàng âm thầm để cho Huyền Linh phái Đạo Thạch biết được. Lúc ấy Huyền Linh phái đã ra sức chèn ép Chân Linh phải ngày càng quật khởi. Thiên Khang cái lão bất tử đó mới bị Đạo Diễn trọng thương. Bấy giờ lại đụng chuyện của Lý Huyền Âm, Đạo Thạch dĩ nhiên là mừng rỡ vạn phần. Ý đồ nửa đường đem hai người này đánh chết, sau đó lấy thân phận yêu tộc của Ân Sở Sở ra, làm cho Chân Linh phải chịu thua thiệt mà buộc phải câm miệng. Nhưng nào ngờ nữ tử Ân Sở Sở này cương liệt dị thường, vì tình lang có thể chạy trốn mà không ngờ lại tự bạo Băng Ly Châu.