Chương 1435: Giam hổ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mắt nhìn thấy Lục Bình giữa giơ tay nhấc chân liền đánh bại một vị pháp tướng hậu kỳ điên phong tu sĩ, chính Xích Luyện Anh một mực sống bên cạnh Lục Bình cũng khuôn mặt ngạc nhiên. Bởi vì chính nàng trước đó cũng không biết mới vừa rồi Lục Bình còn ở bên cạnh hay không. Vì phút chốc Lục Bình xuất thủ, toàn bộ tâm thần của Xích Luyện Anh cũng đã bị hấp dẫn bởi ba đạo thân hình liên tiếp xuất hiện trước người.

Xích Luyện Anh tò mò hỏi:

– Huynh mới vừa dùng thần thông gì? Chẳng lẽ huynh một mực ngây người ở chỗ này không động sao?

Lục Bình cố làm kinh ngạc đáp:

– Ta không ở bên cạnh nàng chẳng lẽ chính bản thân nàng cũng không biết sao? Ta đây là “Man Thiên Quá Hải” thần thông, luyện đến chỗ cao thâm, một đạo thân hình cũng có thể làm thủ đoạn tuyệt sát.

Xích Luyện Anh không tin hỏi:

– Huynh lại khoác lác. Nếu mỗi một đạo cũng có thể dùng để giết địch, chẳng phải còn chưa khai đánh thì có bốn năm Lục Thiên Bình liên thủ quần đấu, người nào là đối thủ của huynh?

Lục Bình cười đáp:

– Ta cũng không nói mỗi một thân hình đều có thực lực của ta. Chỉ là ta đích xác có thể tùy ý biến ảo trong những thân hình thoáng hiện đó, tùy thời nhằm vào bất đồng tình cảnh lựa chọn người bất đồng đưa ra phương thức mà thôi.

Hai người nhấc lên độn quang một đường tới Phi Lương sơn, Lục Bình thấp giọng nói:

– Đoạn đường này sợ chắc là sẽ không thái bình. Vốn ta cho rằng bọn họ sẽ trên Phi Lương sơn quan sát thiên hạ tu sĩ đấu kiếm trước rồi mới khiêu chiến với ta, không ngờ lúc này mới vừa tiến vào Hà Tây liền bị người theo dõi.

Xích Luyện Anh cười nói:

– Như vậy không phải là cũng tốt, một đường có náo nhiệt để xem!

Lục Bình rất tức giận nói:

– Ta hiện tại có chút hối hận dẫn nàng tới. Không phải là bởi vì đoạn đường này tràn đầy nguy hiểm, mà là không ngờ nàng lại nhìn có chút hả hê!

Xích Luyện Anh không tim không phổi nói:

– Ta ngược lại muốn nhúng tay trợ giúp huynh, có người dám tới cùng huynh giao thủ người nào không chí ít cũng pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ. Huynh để cho ta một người mới vừa vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp đi ngăn cản tai ương của huynh sao?

Lục Bình nhất thời không nói, lúc này dù muốn Xích Luyện Anh rời đi cũng không được rồi, đã có người theo dõi hắn. Xích Luyện Anh một mực đi theo hắn hiển nhiên cũng nằm trong phạm vi tầm mắt của những người đó. Xích Luyện Anh rời đi ngược lại không an toàn.

Quả nhiên, hai người không đi ra khỏi trăm dặm lại bị một người chắn trước mặt.

Lần này người đến ngược lại không giấu đầu lòi đuôi, một thân pháp tướng hậu kỳ tu vi không che giấu chút nào trương dương ra, rõ ràng chính là tới khiêu chiến. Nhưng mà khí tức quanh thân người này cũng khiến cho sắc mặt của Lục Bình có chút cổ quái, rõ ràng là một vị đại yêu vương yêu khi ngất trời.

– Vị đạo hữu này xưng hô như thế nào?

Lục Bình đứng bên ngoài đối phương mười mấy trượng cười ha hả hỏi.

Người trước mắt lưng hùm vai gấu, dáng dấp hết sức hùng tráng. Một đôi mắt to như chuông đồng lúc nào cũng lóe ra hung quang, hiển nhiên là một nhân vật chém giết suốt ngày. Tuy nhiên diện mạo nhìn qua ngược lại lộ ra thật thà một ít, không giống một đôi ánh mắt sát khí bức người tà sự như vậy.

Người nọ úng thanh úng khí đáp:

– Mỗ gia Ban Lan tộc Hổ Liệt Phong, mọi người đều nói ngươi là đệ nhất thiên hạ dưới Thuần Dương trong đời thứ ba. Mỗ gia rất không phục, cho nên đặc biệt từ Tây Hoang chi địa chạy tới cùng người giao thủ.

Lục Bình kinh ngạc nói:

– Hôm nay Tử Dương cung cùng Liệt Thiên Kiếm Thánh đấu kiếm, chưa kể Tây Hoang chi địa chính là đất phong vân hội tụ của nhân tộc. Nếu tại hạ biết không sai, quý tộc cùng Tử Dương cung chính là thù địch với nhau. Hổ huynh chạy tới nơi này khiêu chiến tại hạ, chẳng lẽ không sợ người của Tử Dương cũng tìm người phiền toái sao?

Trên mặt Hổ Liệt Phong lộ ra một nụ cười thật thà, nhưng hai mắt cũng lóe ra khí máu tanh, nói:

– Chỉ cần Thuần Dương không ra tay, ai dám?

Lục Bình hơi ngẩn ra. Hổ Liệt Phong dám nói ra lời như vậy, hiển nhiên có sự tự tin tuyệt mạnh đối với thực lực tự thân.

Quả nhiên, Hổ Liệt Phong lại nói tiếp sau đó:

– Mỗ gia đã từng ở Tây Hoang đánh một trận cùng Tử Dương cũng xếp hàng thứ hai Phiền Minh Kiệt. Người nọ chỉ biết loạn trốn chung quanh, đánh rất khó sảng khoái. Mộ gia nghe hắn nói nhân tộc tu luyện giới hậu khởi chi tú có người thứ nhất, cho nên mỗ gia đặc biệt từ Tây Hoang tới trước một hồi.

Lục Bình nhíu mày. Hắn không phải bởi vì Phiền Minh Kiệt họa thủy đông dẫn, lấy danh tiếng của Lục Bình hôm nay, hắn ở tu luyện giới sớm đã có danh tiếng như thế này. Hổ Liệt Phong thật đúng là muốn khiêu chiến mình, cũng không tất đặc biệt từ chỗ Phiền Minh Kiệt nghe tới danh tiếng của mình.

Hắn để ý là kết quả giao thủ cùng Phiền Minh Kiệt mà Hổ Liệt Phong nói lúc nãy. Thực lực của Phiền Minh Kiệt tuy rằng Lục Bình không đích thân thấy, nhưng thực lực của Tạ Thiên Dương thì Lục Bình cũng biết sâu cạn. Phiền Minh Kiệt có thể làm được tới Tử Dương cung thứ hai đích truyền, hiển nhiên thực lực cũng không thể khinh thường.

Con hổ yêu này mặc dù không làm gì được Phiền Minh Kiệt, nhưng hiển nhiên chiếm thượng phong trong giao thủ với hắn.

Trong lòng Lục Bình chợt động, hỏi:

– Nếu các hạ cùng Phiền Minh Kiệt đã từng giao thủ qua, không biết đã từng đánh một trận giống vậy cùng Tử Dương cung thứ nhất đích truyền Nhạn Nam Phi hay không?

Hổ Liệt Phong cười một tiếng “hắc hắc”, đáp:

– Tám lạng nửa cân thôi. Tử Dương cung được xưng nhân tộc đệ nhất giảm kiếm phái, đệ nhất đích truyền của bọn họ cũng bất quá như vậy.

Lục Bình lại cười hỏi:

– Thực lực của các hạ ngược lại làm tại hạ bội phục, nhưng xin hỏi các hạ thực lực như thế thuộc về thứ mấy trong tu sĩ cùng lứa của Ban Lan Hổ nhất tộc?

Hổ Liệt Phong đột nhiên cho gọi ra một thanh hổ nha cự đạo dài chừng một trượng, gầm lên một tiếng hổ nói:

– Hỏi nhiều như vậy làm gì, nhân tộc tu sĩ các ngươi quen gian hoạt, muốn biết một nhà xếp hàng thứ mấy đánh nhau rồi tính sau.

Dứt lời, hổ nha cự đao đã đương đầu phá vỡ hư không, chém xuống trên đầu Lục Bình.

Lục Bình thầm mắng một tiếng, hổ yêu nhìn có vẻ rất hàm hậu thật thà, thực ra là rất khôn khéo. Lục Bình mới vừa muốn từ trong miệng hắn lấy ra một ít tin tức có liên quan Ban Lan hổ tộc, không ngờ lập tức bị hắn phát hiện, theo sát đó xuất thủ về phía Lục Bình.

Miệng hổ nha cự đạo hiển nhiên cũng là một món linh bảo, hơn nữa xem ra bản mệnh linh khí của con hổ yêu này lấy hàm răng tự thân luyện hóa mà thành, chính là một món sát phạt lợi khí cực kỳ bén nhọn.

Sắc mặt của Lục Bình ngưng trọng, tu vi của hổ yêu tu trước mắt có lẽ không kịp vị tu sĩ che mặt trước đó, nhưng mà loại khí thế đánh giết thảm thiết lại muốn vượt xa ra người trước.

Nếu là bình thường đấu pháp, con hổ yêu này có lẽ còn chưa kịp vị đại tu sĩ che mặt. Nhưng nếu sinh tử tranh nhau, Lục Bình ngược lại coi trọng con mãnh hổ trước mắt.

Hổ Liệt Phong có bản mệnh linh bảo, Lục Bình giống vậy có Chân Linh Chi Kiếm!

Chiến! Chiến! Chiến!

Chân Linh Chi Kiếm thân hóa chín con giao long, giống vậy giữa không trung phát ra tiếng rống ngâm chấn động, quấn quanh đi về phía cự hình ảnh đao giữa không trung.

Bằng! Bằng! Bằng!

Liên tiếp mấy đạo nổ truyền tới, chín con giao long giữa không trung bị chém đứt hết năm con. Nhưng còn dư lại bốn con cũng quấn quanh thật chặt trên cự đao, khiến cho cự đao không thể hạ xuống chút nào.

– Được lắm!

Khó được có người sẽ chọn cùng bạn tiến hành loại cứng rắn mặt đối mặt. Hai mắt của Hổ Liệt Phong huyết quang đại phóng, khuôn mặt vẻ mừng rỡ.

Trong lúc hổ nha cự đao của hắn bị Lục Bình chính diện chặn, một cái hoa văn cự tiến đột nhiên từ bên hông của hắn cởi xuống, vẫy tay chợt vung, hóa thành một cái roi khổng lồ văng một tiếng nổ giòn giữa không trung. Một đầu khác của chiếc roi đã đến cổ của Lục Bình.

Mắt nhìn thấy Lục Bình bị cái roi đuôi cọp quấn lấy cổ, lại thấy Lục Bình khẽ mỉm cười với Hổ Liệt Phong, rồi sau đó đột nhiên há mồm chợt thổi về phía cái roi đuôi cọp quét tới. Một lôi quang thật nhỏ đột nhiên bắn tán loạn từ trong miệng của hắn, theo sát đó một tiếng nổ vang kinh thiên động địa.

Cái roi đuôi cọp lập tức bị Quỳ Thủy Thần Lôi từ trên trời giáng xuống đánh xuống thẳng đứng thành một cây gậy hoa văn trực đĩnh đình.

Hổ Liệt Phong đau họng một tiếng. Hiển nhiên Lục Bình Quỳ Thủy Thần Lôi thương tổn được không chỉ là món linh bảo hổ vũ tiên, còn có tay phải của Hổ Liệt Phong chưởng khống món linh bảo lúc này cũng đang lờ mờ lũ lũ khói xanh. Một cổ mùi thơm thịt nướng tản mát ra từ trong tay của hắn.

Nhưng mà con Hổ Liệt Phong này cũng thật đúng là hãn dũng, cũng không bận tâm tới bàn tay đang đau nhức tê dại sau khi bị Quỳ Thủy Thần Lôi đánh trúng, đem thắng cái hổ vĩ tiên biến thành hoa văn côn đảo đi trên người của Lục Bình.

Lục Bình có lòng dùng Lưỡng Đoạn một kéo cắt đứt đuối hổ kia. Tuy nhiên Lục Bình cũng không nguyện cùng đầu hổ yêu kết tử thù, vì vậy đột nhiên đưa tay tìm tòi về phía trước, bắt lại cây hổ vĩ côn, không ngờ lại cùng Hổ Liệt Phong này bắt đầu cách không đấu lực luôn.

Đây cũng rất ngoài ý liệu Hổ Liệt Phong, nhưng Hổ Liệt Phong lại mừng rỡ Nếu bàn về trời sanh khí lực, trong tu luyện giới trừ Hổ đạo nhân đích truyền huyết duệ ra, dường như cũng chỉ có Linh Minh Cự Viên làm Viên đạo nhân đích truyền huyết duệ có thể so sánh với bọn họ.

Cái hổ vĩ tiên dù sao cũng là một vật mềm mại, mặc dù trước đó bởi vì bị Quỳ Thủy Thần Lôi đánh trúng mà thẳng đứng, lại bởi vì Hổ Liệt Phong thừa dịp đem nó đảo hướng về phía Lục Bình mà quán chú đại lượng chân nguyên. Nhưng ngay phút chốc bị Lục Bình cầm lấy, cái hổ vĩ côn lần nữa khôi phục hổ vũ tiên. Vì vậy hai người so tài không phải là đẩy về trước, mà là mỗi người kéo về phía sau!

Hổ vĩ tiến nhất thời buộc thẳng đứng giữa không trung. Hổ Liệt Phong mặc dù có lòng tin tuyệt đối với lực lượng tự thân, nhưng vào lúc hai người giác lực trong lòng chính là cả kinh. Lực đạo truyền tới từ trên cái hổ vũ tiên rõ ràng cũng không dưới hắn.

Người này thân thể thật mạnh mẽ!

Không ngờ lúc này Hổ Liệt Phong cũng đột nhiên cười một tiếng “hắc hắc”, hổ vũ tiên kéo chặt đột nhiên buông tay.

Mặc dù Lục Bình khống chế tự thân cả kinh đủ mạnh mẽ, nhưng trong loại trình độ giác lực này vẫn không thể tránh khỏi bị Hổ Liệt Phong đột nhiên buông lỏng mà thân hình đung đưa về phía sau.

Mà thừa dịp khoảnh khắc Lục Bình chợt lóe, Hổ Liệt Phong đã hét lớn một tiếng nhào tới trên người của hắn, đồng thời hai tay duỗi một cái về trước. Trong một đôi móng hổi đột nhiên bắn ra lưỡi dao sắc bén dài ba tấc. Ánh sáng rét lạnh khiến cho bản thân Lục Bình tin tưởng, một khi bị con hổ yêu này gần người Thủy Mạc Thiên Hoa hộ thân thần thông của mình tu luyện tất nhiên cũng bị đối phương tôi khô lạp hủ xé nát.

Ngay lúc Hổ Liệt Phong nhận định mình sắp bắt giữ người thứ nhất dưới nhân tộc Thuần Dương, bên hông đột nhiên căng thẳng. Hổ Liệt Phong thầm kêu một tiếng không tốt. Khi hắn muốn giãy giụa, chỗ ngực lại căng thẳng, siết hắn không thở nổi.

Hai móng của Hổ Liệt Phong xe kéo trước ngực, tựa hồ muốn xé nát vật siết hắn, không ngờ hai tay theo sát lại căng thẳng. Lần này hắn cũng thấy rõ ràng rồi, siết ở hai tay hắn chính là một con giao long mới vừa bị Lục Thiên Bình đó lấy linh bảo phi kiếm biến thành.

Điều này sao có thể!

Hổ Liệt Phong ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy hổ nha cự đao của mình không ngờ bị bốn con giao long do linh bảo kiếm khí biến thành quấn quanh thật chặt giữa không trung.

Hổ Liệt Phong đột nhiên hiểu được. Giao long cấm cố mình lại là còn giao long thứ năm trước đó bị một đạo của hắn đánh gảy, chẳng qua là bọn nó không phải đã bị đánh gãy sao!

Ngay vào lúc đó, hai chân cùng với cổ của Hổ Liệt Phong lại bị một con giao long quấn quanh, cả người bị cấm cố không cách nào nhúc nhích. Nhưng trên thực tế Hổ Liệt Phong cũng không dám nhúc nhích. Bởi vì một con giao long quấn quanh ngực đã cầm giữ tâm hạch không gian của hắn, đừng nói hắn muốn phản kháng, lúc này chính là ngay cả một giọt chân nguyên cũng không cách nào để ép đi ra từ trong tâm hạch không gian. Hơn nữa thời điểm này Lục Bình muốn chém tánh mạng của hắn chỉ là giữa một ý niệm.