Chương 407: Cá nhân và môn phái

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hàn Băng đảo rất hiếm vết chân người, trải qua ngàn vạn năm uẩn nhưỡng, đã thành một tòa bảo đảo thực sự đúng với danh, mang đến cho mười đại môn phái càng ngày càng nhiều niềm vui mừng.

Kế sau Chân Linh phái ở ngoại vi của Hàn Băng đảo tìm được một cái tiểu hình linh mạch, thì ần nữa có tin tức truyền tới, Chân Linh phái ở trong lớp băng trong cái tiểu hình linh mạch đó, lại khám phá ra một cái Băng chức tính tiểu hình linh tài quáng.

Dĩ nhiên, có thu hoạch tuyệt không chỉ có một nhà Chân Linh phái, chín đại môn phái khác trong quá trình khám tra đối với Hàn Băng đảo đều có phát hiện tin mừng, đặc biệt là Thủy Yên các.

Thủy Yên các tu luyện công pháp ở Bắc Hải dựng riêng một ngọn cờ. Trong phái, tu sĩ tu luyện Thủy chúc tình cùng Băng chức tính pháp quyết là nhiều nhất. Một ít tu sĩ tu luyện Băng chức tính pháp quyết thường tu thành những thần thông pháp thuật đặc biệt thể hiện rõ tâm và tài, và rất thích hợp thi triển trong hoàn cảnh ở Hàn Băng đảo này, đối với việc dò xét thiên tài địa bảo ẩn giấu trong lớp bằng của Hàn Băng đảo rất hữu dụng.

Vì vậy, mặc dù Thủy Yên các không giống như Chân Linh phải tìm được một cái linh mạch, nhưng cũng tìm được một cái linh tài quáng. Hơn nữa có tin tức xưng rằng, Thủy Yên các ở một chỗ địa vực dưới lớp băng của Hàn Băng đảo, phát hiện một hồ băng từ ngàn vạn năm trước, và cũng ở trong đó lấy được một món Bằng chức tính địa cấp thiên địa linh vật.

Các phái mặc dù không biết Thủy Yên các lấy được vật gì, nhưng thấy bộ dáng của Thủy Yên các Thương Ly lão tổ mặt mày hớn hở, cười híp mắt, chẳng còn vì chuyện Thủy Vô Hoàn trước đó mà cảm thấy u ám. Không ít tu sĩ đua nhau suy đoán, sợ rằng không phải Thủy Yên các chỉ được một món địa cấp phẩm thiên địa linh vật không thôi?

Huyền Sâm chân nhân cùng Huyền Hỏa chân nhân đi theo Liễu Thiên Linh lão tổ, dưới sự hướng dẫn của Lục Bình, từ đường hầm băng mà hắn khai íchra một đường đi xuống phía dưới. Khi đi tới chỗ không gian mà Lục Bình phong tồn Huyền Băng sát, Huyền Sâm chân nhân nhìn hắc vụ nồng đặc trước mắt, không khỏi “a” một tiếng, vui vẻ nói:

– Huyền Băng sát nồng đặc như vậy, đủ bảy tám đệ tử tu luyện Băng chức tính công pháp của bổn phái dùng để ngưng luyện hộ thân cương khí rồi. Hơn nữa Huyền Băng sát này là một trong mấy loại Băng chúc tính thiên địa kỳ vật tốt nhất có thể dùng để ngưng luyện hộ thân cương khí. Lần này xem ra, bốn phái lại có không ít đệ tử phải thừa chịu món ân tình của sư điệt người rồi.

Huyền Hỏa chân nhân ít nhiều thông qua Trần Luyện đối với Lục Bình có chút hiểu rõ, nghe Huyền Sâm chân nhân ở trong môn phái nổi danh về thành thật khích lệ hắn như vậy, không khỏi bĩu môi, thầm nói:

– Ở chỗ vắng vẻ như vậy mà cũng có thể bị tiểu tử này phát hiện, không chừng lén cất giấu bao nhiêu trò quỷ rồi, xem đường hầm này cũng không phải là mới khai ích ra. Tiểu tử này tất nhiên đã trước hết đem chỗ tốt bên trong lấy đi không ít. Chỉ sợ là hắn cảm thấy chỗ tốt lấy quá nhiều, một mình không nuốt trôi nổi, lúc này mới báo môn phái. Bất quá dù sao thì phì thủy cũng không lưu cho ruộng người ngoài, xem ra trong lòng tiểu tử này cũng còn tồn tại môn phái. Nếu là có nhiều thêm mấy tên đệ tử giống như tiểu tử này tử, bỗn phái cũng coi như là có phúc rồi.

Lục Bình không biết Huyền Hỏa chân nhân âm thâm đã sớm đem tâm tư của hắn nhìn thấu hết bảy tám phần mười. Bất quá hắn cũng không sợ người khác hoài nghi chuyện hắn lấy trước những thứ tốt. Nếu như hắn đã tự mình phát hiện, ai tới trước được trước đó cũng là quy củ của tu luyện giới. Dù sao thì những thứ tốt này Lục Bình có muốn cũng lấy không hết, chỉ có thể để lại cho môn phái. Hắn chẳng qua là tận lực lấy chút tinh hoa trong đó mà thôi.

Nếu là như vậy, Lục Bình cố nhiên ở trong môn phái có thực lực vượt trội ra, và chỉnh thể môn phái cũng đề thăng rất lớn. Hắn muốn ở trong tu luyện giới tung hoành rong rủi, một Chân Linh phái cường đại cũng sẽ là hậu thuẫn chắc chắn cho hắn. Đây là một loại quan hệ hai bên cùng có lợi.

Nghe Huyền Sâm chân nhân tán dương, Lục Bình khiêm tốn đáp:

– Sư thúc quá khen. Hàn Băng đảo này nếu không phải có uy danh của bổn phái trấn áp. Đệ tử cũng không thể nào có cơ hội ở nơi này đi dạo và tìm kiếm lung tung, để rồi vừa khéo ngẫu nhiên tìm được chỗ này?

Huyền Sâm chân nhân hài lòng gật đầu một cái.

Ông ta tự nhiên không biết đoàn Huyền Băng sát nồng đặc này thật ra thì đã bị Lục Bình thu lấy một phần ba. Nếu không đoàn Huyền Băng sát này như thế nào chỉ đủ bảy tám người ngưng luyện hộ thân cương khí? Hơn nữa khi tìm được đoàn sát khí này, đồng thời lại còn tìm được một món huyền cấp trung phẩm Băng chức tính thiên địa linh vật!

Trước khi tiến vào băng thất, Huyền Hỏa chân nhân cũng nhìn thấy một cái linh tài quáng mạch kia.

Huyền Hỏa chân nhân là một trong mấy vị luyện khí đại sư của Chân Linh phái, ánh mắt tự nhiên độc đáo, sau khi tra xét một phen, rất hài lòng gật đầu nói:

– Không tệ, tuy là một cái tiểu hình linh tài tạp sinh quáng mạch, nhưng phẩm chất ngược lại cũng còn có thể, so với người cùng Trần Luyện đã phát hiện một cái Linh Trang thổ quáng mạch kia tốt hơn nhiều.

Lục Bình áy náy cười cười, một cái Linh Trang thổ quáng giúp không ít việc cho Lục Bình cùng Trần Luyện lúc còn là luyện huyết kỳ cùng dung huyết kỳ. Đặc biệt là Trần Luyện, hai người tu luyện sử dụng không ít linh thạch đều là từ quáng mạch này sau khi tinh luyện ra Linh Trang thể đổi lấy linh thạch, rồi lại đi đổi lấy những tu luyện tự nguyện khác. Cho đến khi hai người trước sau lên cấp đoán đan kỳ, mới đem cái quáng mạch này giao lại cho môn phái.

Trong băng thất, Huyền Vi chân nhân hiện giờ đang vô cùng phấn khởi, khẩn trương và bận rộn. Khi thấy bốn người Liễu Thiên Linh lão tổ trước sau tiến vào băng thất, Huyền Vi chân nhân cũng không kịp nhớ làm lễ ra mắt, hưng phấn nói:

– Ba vị sư bá, sư thúc, trung hình linh quáng a. Nơi này thật đúng là có một cái trung hình linh quáng. Lần này quả thật là trời cho bổn phái rồi. Chân Linh phái chúng ta có thể một mình chiếm cứ một cái trung hình linh quang mạch rồi!

Huyền Hỏa chân nhân cùng Huyền Sâm chân nhân nghe vậy cũng mừng rỡ như điên, hỏi lại:

– Thật đúng là như vậy sao? Như vậy cùng với tin tức ở Hàn Băng đảo phát hiện đại hình linh quáng cũng không thua chút nào. Một cái trung hình linh quáng này nhất định phải giữ bí mật. Bổn phái nhất định phải độc chiếm, không cho những môn phái khác có bất cứ cơ hội nào, giống như năm đó Huyên Linh phái chiếm cứ Cự Linh đảo linh quáng vậy.

Huyền Vi chân nhân thấy hai vị bốn phái tiền bối tựa hồ so với mình còn hưng phấn hơn, lại có chút chần chờ nói:

– Bất quá cái linh quáng mạch này dựng dục tựa hồ có chút kỳ quái. Đệ tử phát hiện ở chỗ gần mặt đất, trong quáng mạch cơ hồ rất ít có thương phẩm linh thạch xuất hiện. Chỉ có ở chỗ sâu mười mấy trượng, mới có phẩm linh thạch tồn tại. Bất quá từ tổng số linh quang tích chứa mà nói, đây chính là một cái trung hình linh quáng, không thể nghi ngờ gì nữa.

Lục Bình thầm mắng một tiếng: Cái con Đại Bảo mạp này, kêu nó chỉ lấy thương phẩm linh thạch, liền tìm phương thiết pháp bày trò lười biếng, chỉ đem thượng phẩm linh thạch ở gần mặt đất thu vét không còn gì, lộ ra một sơ hở lớn như vậy.

Đang lúc ấy, đúng dịp Lục Bình thấy lão sư Liễu Thiên Linh lão tổ như cười như không liếc hắn một cái. Sắc mặt của hắn vội vàng ngẩn ra, cũng giả bộ làm ra một điệu bộ “Sao lại như vậy chứ “, giả vờ châm chú lắng nghe lời nói của Huyền Vi chân nhân.

Huyền Hỏa chân nhân không thèm để ý, phất tay một cái, nói:

– Có thể được một cái trung hình linh quang cũng đã là may mắn từ trên trời rơi xuống rồi. Thượng phẩm linh thạch ở trong trung hình quáng mạch vốn dựng dục không được bao nhiêu, số lượng ít một chút cũng là bình thường. Bây giờ mấu chốt chính là làm như thế nào để các phái khác không biết gì, phát động “Trấn Mạch Tỏa Linh Đại Trận” đem cái trung bình linh quáng này phong tồn. Nếu không sớm muộn sẽ bị phái khác phát giác cái linh quang mạch này tồn tại.

Huyền Hỏa chân nhân nói cũng khiến cho Lục Bình cùng mọi người đều nhíu mày. “Trấn Mạch Tỏa Linh Đại Trận” một khi phát động, thanh thế rất lớn. Toàn bộ Hàn Băng đảo đều sẽ nhận ra được, đến lúc đó cái linh quang mạch này khó giữ được tin tức không bị lộ ra.

Mọi người ở đây đang thúc thủ vô sách, lại nghe Liễu Thiên Linh lão tổ nói:

– Trải qua mấy ngày này, ở trong khu vực của bổn phái chiếm lĩnh phát hiện có bao nhiêu băng Tu La dư nghiệt?

Huyền Sâm chân nhân ánh mắt sáng lên, nói:

– Thì ra là sư tỷ lúc trước một mực không cho phép các đệ tử tiêu trừ băng Tu La còn có tính toán này. Hiện giờ phát hiện băng Tu La có hơn hai mươi con. Bất quá thực lực phần lớn chẳng qua là dung huyết kỳ, đạt tới đoán đan kỳ chỉ có ba con.

Liễu Thiên Linh lão tổ gật đầu một cái, nói:

– Tuy là ít một chút, nhưng cũng miễn cưỡng đủ rồi. Huyền Sâm sư đệ phí tâm một chút, dùng chút thủ đoạn đem những băng Tu La khu này chạy tới nơi này. Sau đó dùng thủ đoạn lôi đình giết chết, phát động “Linh mạch khiến dẫn đại trận” đem cái linh mạch ở băng sơn đáy vực thuộc về bổn phái dẫn dắt tới đây. Đồng thời theo đó cũng phát động luôn “Trấn Mạch Tỏa Linh Đại Trận”. Có hai sự kiện này che giấu, thiết nghĩ Hàn Băng đảo tu sĩ cũng không phát hiện được cái gì.

Ngày hôm sau, lúc Chân Linh phái dẫn dắt linh mạch, trú địa mới đột nhiên đụng phải bằng Tu La dư nghiệt tập nhiễu. Chân Linh phái Huyền Sâm chân nhân cùng Huyền Hỏa chân nhân liên tiếp xuất thủ, toàn lực đem chúng giết chết hết. Suốt cả một ngày này, toàn bộ Hàn Băng đảo đều ở dưới tình cảnh ầm ấm sống trong hàng loạt tiếng nổ, đất rung núi chuyển. Chân Linh phái nhân cơ hội đó lặng lẽ phát động “Trấn Mạch Tổa Linh Đại Trận”, một cái trung hình linh quáng đã vào tay.

Lúc này, Lục Bình đang từ cái cổ của Đại Bảo đang tỏ vẻ rất đáng thương lột phăng cái trữ vật đại xuống, vỗ vào đầu của nó, nói:

– Xem người thường ngày lanh lợi, sao lại ở trong linh mạch lộ ra một sơ hở lớn như vậy? Ta xem ra ngươi chính là lười không muốn độn sâu vào lòng đất rồi!

Đại Bảo vừa tránh né ma chưởng của Lục Bình, “chi chi” kêu loạn lớn tiếng kháng nghị: nếu không phải bổn đại thử không chui sâu hơn vào lòng đất, tiết kiệm pháp lực cùng thời gian, làm thế nào lại thu vét được nhiều phẩm linh thạch như vậy chứ?

Lục Bình đem trữ đại vật đổ hất ra một cái, một tiếng “ào ào” cất lên, một đống thượng phẩm linh thạch xuất hiện ở trước mắt của hắn. Ánh mắt của hắn nhất thời sáng lên, nói:

– Nhiều như vậy sao? Khó trách Huyền Vi chân nhân thiếu chút nữa không dám tin chắc đây là một cái trung hình linh quáng. Thì ra là thượng phẩm linh thạch trên bề mặt đã bị người thu vét sạch sẽ như vậy. Đại Bảo, không phải là ta nói người, nhưng người có chút lòng quá tham rồi!

Đại Bảo thẳng thừng dùng hai cái chi trước cơ hồ không còn nhìn thấy được nữa đem một viên thượng phẩm linh thạch kéo đến dưới bụng, nằm ở đất nhắm mắt lại ngủ.

Lục Bình mặt mày hớn hở đem hơn một trăm năm mươi khối thượng phẩm linh thạch này bỏ vào trong nhẫn trữ vật của mình, nhìn Đại Bảo giả bộ ngủ, nói:

– Cũng nhàn nã rỗi rãnh quá hen?

Lục Bình bây giờ cần thượng phẩm linh thạch dùng để phụ trợ tu luyện. Sau khi lên cấp đoán đan trung kỳ, vốn là hắn tu luyện “Bắc Hải Thính Đào quyết” là một loại vì chú trọng tu luyện căn cơ mà hy sinh tốc độ tu luyện công pháp. Mà trùng hợp là hắn khi lên cấp đoán đan trung kỳ, dung luyện lại là Huyền Nguyễn Trọng Thủy. Loại thiên cấp linh vật này mang đến cho hắn chân nguyên hùng hồn hơn, thực lực mạnh mẽ hơn, đồng thời cũng khiến cho độ tu luyện của hắn chậm lại hơn nữa. Như vậy xem ra, không có hơn mười mấy hoặc hai mươi năm công phu, hắn sợ rằng ngay cả tích lũy đến đoán đan tầng năm chân nguyên cũng không đủ.

Nếu là như vậy, cũng chỉ có thể từ trên tu luyện tư nguyên mà hạ công phu. Thượng phẩm linh thạch vốn phần nhiều là đồ dùng của đoán đan hậu kỳ tu sĩ dùng để tu luyện. Nhưng lúc này, lấy chân nguyên trong cơ thể của Lục Bình, dùng thượng phẩm linh thạch để tu luyện cũng không lãng phí một chút nào.

Tốc độ tu luyện chậm lại cũng là một nguyên nhân để Lục Bình khai ích ra Hoàng Ly đảo. Mặc dù lúc ấy hắn chưa lên cấp đoán đan trung kỳ, nhưng hắn bởi vì “Bắc Hải Thính Đào quyết” mà tốc độ tu luyện từ từ chậm lại. Điều này đã bị hắn nhận ra được, và đó là nguyên nhân mà hắn tìm kiếm thu thập linh mạch rồi di dời về động phủ trên Hoàng Ly đảo của mình.

Đáng tiếc chính là, Lục Bình vốn muốn đem cái tiểu hình linh mạch phát hiện ở trong trung hình linh quáng mạch kia cũng di dời về Hoàng Ly đảo, nhưng do phải đem sự tình của trung hình linh quang mạch báo cáo lên lão sư, cho nên bây giờ cũng không có cơ hội này nữa rồi.

***

Hoàng Ly đảo, Hồ Lệ Lệ sau khi đem một chút chuyện đơn giản trên đảo hạng dặn dò cho Trần Luyện cùng Trịnh Khiết xong, nói:

– Lần này ta mang theo bầy Tử Tinh phong đi một chỗ linh viên của Thiên Linh sơn. Lần này ngắn thì hai ba tháng, lâu thì nửa năm sẽ trở về. Đảo này hiện dưới có Thiên Lâm lão tổ trấn giữ, cũng không có gì nguy hiểm. Chẳng qua là trong ngày thường một ít chuyện vặt sẽ phải để hai vị sư đệ cùng sư muội phí tâm nhiều.

Trịnh Khiết đại đại liệt liệt nói:

– Sư tỷ cứ yên tâm. Kể từ năm trước sau khi Hoàng Ly đảo một phen đại chiến, phòng thủ của đảo không biết so với trước đã nghiêm mật hơn bao nhiêu lần.

Tu sĩ lui tới cũng thủ quy củ rất nhiều. Hiện giờ càng là có Thiên Lâm lão tổ trấn giữ, chẳng lẽ còn có người dám làm nổ nó hay sao? Bất quá sư tỷ đi Thiên Linh sơn cũng phải cẩn thận Huyền Dĩnh và mọi người. Một lần họ không ngờ lại ở trên Thiên Linh sơn muốn đưa Lục Cầm nhi vào chỗ chết, rõ ràng là muốn đối phó với Tiểu Lục và tỷ. Tiểu Lục thế nào mà lúc ấy không giết chết các ả đó?

Hồ Lệ Lệ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói:

– Cẩn thận dù sao cũng luôn không phạm sai lầm lớn. Sự muội tu luyện cũng nên để tâm đi. Nghe nói hai tháng trước tên Trương Tự Thành kia cũng đã ngưng đan thành công. Chúng ta bên trong một đám người này, chỉ còn lại có muội là còn chưa lên cấp đoán đan. Về phần chuyện Đại sư tỷ bọn họ, cuối cùng là không thể đưa lên bề mặt, vì chân chính uy hiếp chính là người đứng ở phía sau đám người Huyền Dĩnh đó.

Trịnh Khiết nghe Hồ Lệ Lệ nói đến chuyện tu vi, sắc mặt liền xịu xuống. Hồ Lệ Lệ thấy vậy, đem một cái ngọc tinh bình giao cho nàng nói:

– Đây là Lục Bình trước khi đi lưu lại một viên Thất Bộ Văn đan, bảo ta giao cho muội. Trước đó cơ sở của muội thiếu chút hỏa hầu, mặc dù tu vi đạt tới dung huyết điên phong mấy năm rồi, nhưng vẫn không tiến thêm. Ta trước giờ một mực không đem

viên đan dược này giao cho muội, chính là muốn cho muội đem cơ sở kháng thực hơn một ít nữa. Như vậy, tương lai mới có thể đi xa hơn.

Trịnh Khiết khi nhìn đến Thất Bộ Văn đan, gương mặt liền đã mừng như hoa nở, vội vàng đoạt lấy ngọc tinh bình từ trong tay của Hồ Lệ Lệ. Hồ Lệ Lệ nhìn nàng chẳng qua là cao hứng, cũng không biết nói lời của mình nghe vào được mấy phần, chỉ đành phải cứ mặc cho nàng ta tự lo liệu.

Hồ Lê Lệ trước khi đi, đi một chuyến đến mật thất mà Lục Bình thường ngày tu luyện hay dùng tới. Sau khi đi ra, nàng lần nữa đem mật thất phong ấn. Nơi này trừ Lục Bình cùng Hồ Lệ Lệ ra, không cho phép có người thứ hai đi vào.