Chương 1428: Kinh nghi bất định

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lưu Vân các tu sĩ theo Vân Thiên lão tổ lui ra khỏi sơn cốc, nhìn bóng lưng mọi người cách xa, Xích Luyện Anh nói:

– Ta còn tưởng rằng huynh muốn động thủ, không ngờ thả bọn họ đi dễ dàng như vậy.

Lục Bình không vui nói:

– Nơi này chính là địa bàn của Lưu Vân các. Nếu ta ở đây đại khai sát giới, ngay cả có ba đầu sáu tay cũng không chống cự nổi toàn bộ Lưu Vân các làm khó ta. Huống chi cách làm này vô cùng dễ dàng chọc cho Trung Thổ tu luyện giới không ưa, đến lúc đó tình cảnh càng thêm tuyến thượng gia sương, tốt nhất vẫn phải có điều cố kỵ với nhau như vậy. Lưu Vân các ở vào Trung Thổ đất liền, dưới tình huống bình thường không giao tận cùng hải ngoại tu luyện giới, nhưng cũng không phải là địch nhân tùy ý trêu chọc.

Khi Lục Bình xoay người nhìn, Linh Lung đã khôi phục hình tượng tiểu cô nương răng trắng tinh sáng rỡ trước kia. Tuy nhiên sau khi Linh Lung trải qua lần thứ hai lôi kiếp trưởng thành rất nhiều, cả người nhìn qua cũng thành thục rất nhiều, nhưng nhìn qua cũng bất quá mười bốn mười lăm tuổi thôi.

Lục Bình cười ha hả hỏi:

– Như thế nào?

Linh Lung cười một tiếng “ha ha”, phất phất tay về phía Lục Bình, linh khí trong sơn cốc nhất thời chấn động. Thần niệm của Lục Bình phát tán đi ra ngoài, phát hiện linh khí trong hư không bốn phía thật nhanh lấy Linh Lung làm trung tâm hội tụ trong sơn cốc.

Lục Bình đưa tay vỗ một cái, linh khí triều vốn rung chuyển chung quanh nhất thời tan thành mây khói, nói:

– Tốt lắm tốt lắm, nếu làm ra động tĩnh quá lớn, đưa đến vị Vân Thiên lão tổ đổi ý, lần nữa đánh giết trở lại làm sao bây giờ?

Xích Luyện Anh cười hỏi:

– Vậy kế tiếp chúng ta đi đâu? Đúng rồi, Tử Dương cung cùng Liệt Thiên Kiếm phái đấu kiếm khi nào thì bắt đầu. Huynh là người được mời của cả hai phía, cuối cùng không phải ngay cả nơi đấu kiếm cũng không biết chứ?

Lục Bình thu tửu đỉnh vào, nhưng Linh Lung vẫn theo chơi đùa quanh người hắn không bị thu hồi trong tửu đỉnh, lúc này mới đáp:

– Lưu Vân các đã chú ý tới nơi này, nơi này không thể ngây ngô nữa, hãy rời khỏi trước rồi tính sau. Về phần địa điểm song phương đấu kiếm là ở Hà Tây tu luyện giới. Chúng ta khoảng cách nơi đó đã không xa. Nhưng vào lúc này, nàng hãy vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp trước rồi tính sau. Nếu không lần này đấu kiếm thịnh hội nàng muốn vào xem sợ là đều sẽ có một ít khó khăn.

Sau khi đám người Vân Thiên lão tổ rời khỏi sơn cốc không lâu, Tiên Trường Minh không nhịn được hỏi:

– Sư bá, Lục Thiên Bình đó lúc này đi tới chỗ này của bổn phái là có duyên cớ gì?

Vân Thiên lão tổ hừ lạnh một tiếng, đáp:

– Còn có thể là duyên cớ gì, đương nhiên chính là chuyện Tử Dương cung lục đại đích truyền liên thủ khiêu chiến Tiêu Bạch Vũ lần này phí phí dương dương truyền ở tu luyện giới rồi. Tiêu Bạch Vũ đó được xưng tu luyện giới đệ nhất kiếm tu, Tử Dương cung lại là đệ nhất thiên hạ kiếm phái, song phương quyết chiến hiển nhiên sẽ đưa tới toàn bộ tu luyện giới oanh động! Lục Thiên Bình đó lấy kiếm thuật thần thông uy chấn tu luyện giới. Chân Linh phái hiện giờ lại là đồng minh của Liệt Thiên Kiếm phái. Thịnh hội như thế này đương nhiên sẽ không bỏ qua! Về phần tại sao hắn lại xuất hiện ở cương vực của bốn phái, có lẽ là thuận tiện phụng bồi hồng nhan tri kỷ của hắn du sơn ngoạn thủy thôi.

Tuy nhiên Tiến Trường Minh tựa hồ còn có chút không yên lòng, nói:

– Món linh bảo mới vừa độ kiếp thành công xem ra là một món Nhị kiếp linh bảo, loại bảo vật này chính là ở bổn phái cũng chỉ có hai món. Lục Thiên Bình đúng là to gan. Linh bảo tầm thường độ kiếp lần nào không do tông môn bảo vệ nặng nề, chỉ sợ sau khi độ kiếp bị người đoạt đi. Lục Thiên Bình tùy tiện tìm một nơi hoang vắng dã ngoại lại dám để cho linh bảo của mình gọi tới lôi kiếp. Đây không phải là rõ ràng dụ cho người tới cướp sao?

– Ai dám cướp?

Vân Thiên lão tổ hừ lạnh nói:

– Ngươi vẫn xem hắn là một người tu sĩ đời thứ ba như ngươi vậy sao? Nếu không phải là người tuyệt đối tự tin thực lực tự thân, hắn sẽ tùy ý vì linh bảo trong tay lựa chọn đất độ kiếp sao? Vậy dĩ nhiên là bởi vì hắn nhận định không ai có thể cướp đi linh bảo từ trong tay hắn! Thử nghĩ một chút, nếu như Tiêu Bạch Vũ ở bổn phái tông môn phụ cận vì linh bảo trong tay cho gọi lôi kiếp, ngươi dám đi cướp sao?

Nhìn dáng vẻ của đệ tử trước mắt cúi đầu không nói, Vân Thiên lão tổ thầm thở dài một tiếng, nói:

– Giữa thiên địa này cuối cùng có một ít người kinh tài tuyệt diễm lấy được thành tựu làm người ta tuyệt vọng. Mà chúng ta duy nhất có thể làm chính là vĩnh viễn không được mất đi hy vọng cùng lòng tin đuổi theo bọn họ.

Tiễn Trường Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:

– Sư bá, để tử biết nên làm như thế nào. Lục Thiên Bình đó sẽ không trở thành áp lực của đệ tử, ngược lại sẽ trở thành động lực để đệ tử cố gắng đi tới.

Vân Thiên lão tổ hài lòng gật đầu một cái. Sở dĩ ông ta nhìn trúng tên đệ tử trước mắt, cũng không phải là bởi vì Tiễn Trường Minh có tư chất ưu tú dường nào. Ngược lại, làm đại hình tông môn rất có danh tiếng ở Trung Thổ, Lưu Vân các tu sĩ đời thứ ba vẫn có không ít đệ tử vô luận là tu vi hay tư chất đều trên hắn.

Vân Thiên lão tổ duy nhất xem trọng chính là tên đệ tử này có đấu chí vĩnh viễn không từng bỏ cuộc. Vô luận hắn đối mặt khốn cảnh gì, đối thủ mạnh mẽ như thế nào, tên đệ tử này cuối cùng vẫn có thể giữ vững ý chí chiến đấu thịnh vượng cùng tâm thái lạc quan.

Vân Thiên lão tổ xem ra, người được chọn làm chưởng môn của Lưu Vân các tương lai cũng chỉ có rơi vào trên người như vậy. Khi đó mới có thể ở tương lai khi thực lực của Lưu Vân các khuếch trương ngăn cản áp lực đến từ các phái chung quanh thậm chí còn là Cửu Huyền lâu cùng Ngũ Hành tông hai đại thánh địa đó mà không đến nỗi hỏng mất.

Vân Thiên lão tổ đột nhiên ngừng lại giữa không trung, xoay người nói:

– Trường Minh, người hãy dẫn mọi người trở về, lão phu có một số việc đi một chút sẽ trở lại!

Tiễn Trường Minh có chút nghi ngờ hỏi:

– Sư bá, ngài không phải là muốn quay trở lại tìm Lục Thiên Bình đó chứ? Bọn họ lúc này xem ra đã không còn trong sơn cốc rồi.

Vân Thiên lão tổ vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:

– Hãy yên tâm, sư bá ngươi không ngu như vậy, vào lúc này đi tìm Lục Thiên Bình đó phiền toái.

Tiễn Trường Minh mặc dù đầy bụng nghi ngờ, nhưng cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của trưởng bối tôn kính nhất tông môn. Vân Thiên lão tổ thấy con em nhà mình đã rời đi xa xa, lúc này mới xoay người nhấc lên độn quang đi về phương hướng đông bắc.

Lục Bình dẫn Xích Luyện Anh đầu tiên là hướng bắc một đường đi tới ven Ngọc Lan Hà, rồi sau đó lại dọc theo Ngọc Lan Hà thuận chảy hướng đông đến một chỗ khắp nơi đều là đầm lầy sương mù.

Thấy Xích Luyện Anh khuôn mặt kinh ngạc, Lục Bình cười nói:

– Nơi này là Doanh Ngọc Chiểu Trạch, chính là đất giao hội giữa Doanh Hà cùng Ngọc Lan Hà. Dọc theo Doanh Hà một đường lên phía bắc sẽ có thể đạt tới Doanh Sơn biệt viện của Chân Linh phái bí mật khai ích ở Trung Thổ. Nơi này vốn là một chỗ đất hội tụ thú dữ, dấu vết người rất hiếm, hơi nước tràn ngập càng có thể suy yếu lực thần niệm của tu sĩ. Năm đó Hà Bắc tu luyện giới ma la tai ương bộc phát, cuối cùng ở chỗ này triển khai quyết chiến, các phái trong đó từng có một lần loạn chiến. Trận chiến này đi qua, Doanh Ngọc Chiểu Trạch càng thấy hoang vu, vì vậy cũng không cần lo lắng có người quấy rầy, ngược lại là một chỗ tốt để độ kiếp. Chỗ này linh khí mỏng manh, đối với tu luyện cũng không giúp ích gì.

Xích Luyện Anh cười nói:

– Cũng xem là không tệ, ít nhất sau khi độ kiếp không cần lo lắng có người tìm tới. Tuy nhiên huynh nói thiên tân vạn khổ tìm ra tuyệt địa để cho ta cho gọi lôi kiếp như vậy, có phải huynh muốn rời khỏi một thời gian hay không?

Lục Bình biết không gạt được nàng, cười khổ đáp:

– Đúng vậy, ta chỉ có thể che chở nàng vượt qua lôi kiếp, sau đó nàng cần tự mình tiềm tu một thời gian rồi. Hoặc là ta đưa nàng về Doanh Sơn biệt viện cũng được. Nơi đó hiện nay là Thiên Tuệ sư tỷ đại đệ tử của Mai Thiên Cầm sư thúc chủ sự.

Xích Luyện Anh vừa nghe liền lắc đầu cự tuyệt nói:

– Cứ tính như vậy đi. Ta tiềm tu trong đầm lầy này. Huynh hãy yên tâm, không ai sẽ vô duyên vô cớ tìm một pháp tướng tu sĩ phiền toái, huống chi là trong đất hoang vu như vầy.

Lục Bình cũng có chút bất đắc dĩ nói:

– Ta cũng không ngờ rằng nàng tích lũy đã hùng hậu như vậy rồi, mới vừa xông phá chất cốc của pháp tướng sơ kỳ điên phong liền thiếu chút nữa dẫn động lôi kiếp. Nếu không chúng ta có đầy đủ thời gian trở về Đông Hải hoặc là Bắc Hải độ kiếp. Hơn nữa chuyện lần này có chút khó giải quyết, ta hiện tại không thể trì hoãn. Sau khi nàng thành công độ kiếp ta cần lập tức rời đi một chuyến.

Lục Bình chần chờ một chút, còn giao cho nàng một cái bình ngọc.

Xích Luyện Anh nghi ngờ nhìn một chút cái ngọc tủy bình trong tay, rất nhiều phong ấn phù văn khắc họa đầy rẫy phía trên. Hơn nữa ở miệng bình còn dán mấy tờ phong linh phù khéo léo. Nàng ta biết được đan dược bên trong tất nhiên là không giống bình thường, vì vậy thuận tay thu vào, hỏi:

– Bên trong là vật tốt gì?

Lục Bình trầm ngâm một chút, đáp:

– Vốn ta cũng không muốn đưa cho nàng. Vật này gọi là Đạo Thiên đang là một loại vật khi độ kiếp đối mặt sinh tử tuyệt cảnh mới có thể dùng được, sau khi dùng sẽ có hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Vì vậy không phải là đến thời điểm vạn bất đắc dĩ ngàn vạn không thể sử dụng. Vật này chỉ có hữu dụng vào thời điểm lần đầu tiên lôi kiếp, tuy coi là vật bảo vệ tánh mạng, nhưng cực kỳ kê lặc. Ta chẳng qua là, chỉ là có chút lo lắng thôi.

Xích Luyện Anh nhìn thấy Lục Bình vì viên đan dược này thậm chí nói chuyện đều có chút lời nói không mạch lạc, không khỏi có chút buồn cười. Nhưng nàng hiểu được Lục Bình đây là đang quan tâm hàng, cũng biết được đan dược này đối với độ kiếp tu sĩ mà nói thực có chút không cát lợi, cho nên mới một mực khó có thể nói ra khỏi miệng, vì vậy liếc hắn một cái, nói:
– Huynh không có lòng tin với ta sao? Nếu ngay cả lần đầu tiên lôi kiếp đều không độ được, vậy Xích Luyện Anh dứt khoát tự cắt cổ cho xong, đan dược ta cũng không dùng, nhưng ta cũng không trả lại cho huynh.

Xích Luyện Anh xem ra, viên đan dược này mặc dù không rõ lắm, nhưng Lục Bình chân chính biểu đạt một phen tâm ý, đây mới là nàng chân chính xem trọng.

Trên thực tế Lục Bình đúng thật quan tâm sẽ bị loạn. Tuy nói chuyện độ kiếp ai cũng không nói chính xác, bất kỳ bất ngờ cũng có thể phát sinh, nhưng nói cho cùng căn bản nhất vẫn phải xem thực lực tài lực của độ kiếp tu sĩ độ kiếp như thế nào. Nếu thật đúng là mạnh mẽ tới trình độ nhất định, đương nhiên cũng không sợ bất kỳ bất ngờ trong quá trình độ kiếp.

Giống như ban đầu sau khi Lục Bình cho gọi lần thứ hai lôi kiếp, Chân Linh Chi Kiếm mạnh mẽ tham gia, cố gắng cùng hắn độ kiếp, dồn lại khiến cho uy lực của lôi kiếp lần thứ hai đột nhiên để thăng tới tương đương với liệt độ của Thuần Dương lôi kiếp. Nhưng Lục Bình còn dựa vào tu vi tài lực hùng hậu cùng với thân thể mạnh mẽ chống giữ, vào lúc cuối cùng thu được lợi ích cực lớn.

Sau khi Xích Luyện Anh cho gọi lôi kiếp, toàn bộ quá trình hữu kinh vô hiểm. Nhưng Lục Bình ở bên ngoài cách xa phạm vi lôi kiếp bao phủ vẫn thấy lo lắng đề phòng.

Cho đến sau khi đạo lôi kiếp thứ chín rơi xuống, đợi đến kiếp vận tiêu tán giữa thiên không không dư thừa chút dấu vết, khí tức của kiếp lôi cuồng bạo tràn ngập trong bốn phía hư không hoàn toàn tiêu tán, Lục Bình mới dám tiến vào Doanh Ngọc Chiểu Trạch tìm được Xích Luyện Anh độ kiếp xong.

Mà lúc này, lôi kiếp của Xích Luyện Anh đã hoàn thành suốt hơn một canh giờ. Sau khi nàng ta thu nạp hết Thuần Dương Chi phí của lần đầu tiên lôi kiếp, thương thế do độ kiếp tạo thành cũng đã khôi phục hơn phân nửa.

Lục Bình dò xét một lần bốn phía Doanh Ngọc Chiểu Trạch, cho đến khi phát hiện lôi kiếp của Xích Luyện Anh quả thật không đưa tới sự chú ý của người nào, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Sau đó Lục Bình lấy Linh Lung Tửu Đỉnh vị dẫn, không ngờ lại từ trong Ngọc Lan Hà chặn lấy một cái thủy mạch rất nhỏ dẫn vào trong Doanh Ngọc Chiểu Trạch, cho Xích Luyện Anh dùng khai ích động phủ tạm thời dùng để tu luyện.

Linh Lung Tửu Đỉnh sau khi độ qua lôi kiếp lần thứ hai, uy năng dùng để điều không cùng hội tụ linh mạch tăng nhiều. Ban đầu trong Cửu Huyền lâu cuộc chiến, Lục Bình muốn từ trong Thanh Minh giang dẫn một cái thủy mạch chi mạch đến trong nơi đóng quân đều phải phí hết tâm tư dời đi lực chú ý của Cửu Huyền lâu.

Hôm nay lấy Linh Lung Tửu Đình tương trợ, từ trong Ngọc Lan Hà thủy mạch chặn lấy một cái chi mạch lại căn bản đều không đưa tới sự chú ý của Ngũ Hành tông, Thiên Huyền tông cùng với Cẩm Lý nhất tộc ba nhà đó cơ hồ xem Ngọc Lan Hà thủy mạch làm thế lực mình có.

Linh Lung Tửu Đỉnh phải dùng tới trấn áp cái thủy mạch rất nhỏ này, Lục Bình để lại cho Xích Luyện Anh gần trăm khối cực phẩm linh thạch, lúc này mới ra khỏi Doanh Ngọc Chiểu Trạch một đường phi độn đi về phía nam.

Thanh Minh giang từ tây hướng đông, tới Cửu Huyền lâu phụ cận nữa rẽ hướng đông nam, cuối cùng rót vào Nam Hải.

Lục Bình cũng không ngờ lần này tụ hội lại sẽ ở Cửu Huyền sơn, nơi này chính là chỗ cũ Lục Bình quen thuộc rồi. Nhưng mà lần này nhiều người đại thần thông lần nữa hội tụ, chẳng lẽ thật đúng là đem Cửu Huyền lâu phong sơn đóng cửa làm thành người mù hết sao?

Khi Lục Bình đi ngang qua một chỗ sơn cốc chỗ Đạo Thiên lão tổ động phủ hắn hơi sững sờ, không ngờ lại sẽ là chỗ này. Hơn nữa từ ấn ký lưu lại mà xét, đất tụ hội lại trong động phủ của Đạo Thiên lão tổ khai ích.

Trong lòng Lục Bình cả kinh, chẳng lẽ bọn họ không ngờ đánh chủ ý tiến vào từ Trường Sinh Động Thiên. Chẳng qua là Cửu Huyền lâu cuộc chiến, ma la đại quân công phá Cửu Huyền Lâu đạo tràng, tu sĩ của các phái nhân cơ hội tiến vào cướp bóc. Lục Bình càng thêm từ nơi này tiến vào Trường Sinh Động Thiên cơ hồ đem bên trong làm cho cao thêm ba thước. Cửu Huyền lâu làm sao có thể không phát hiện được?

Nếu phát hiện rồi, Cửu Huyền lâu sao có thể tiếp tục lưu lại tai họa ngầm này? Nơi đây chẳng lẽ là một chỗ bẫy rập sao?

Lục Bình cũng không vội vã tiến vào sơn cốc tìm tòi cuối cùng, mà là phi độn qua từ phía trên sơn cốc. Lần này hắn thấy rõ, trong sơn cốc một khối cự thạch vây quanh cánh cửa không gian khai ích Đạo Thiên động phủ sớm đã bị bể thành đá loạn đầy đất. Hiển nhiên Cửu Huyền lâu sau khi Trường Sinh Động Thiên gặp cướp đã tìm được cánh cửa mà Đạo Thiên lão tổ âm thầm khai ích, cũng thuận đằng mạc qua hoàn toàn phá hủy Đạo Thiên động phủ.

Như vậy Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người sao tìm tới nơi này?

Trong lòng Lục Bình kinh nghi, thủy chung chưa từng tiến vào sơn cốc, sau khi độn quang của hắn lại một lần nữa xẹt qua từ bầu trời sơn cốc, một đạo thanh âm nóng nảy đột nhiên nổ vang bên tai:

– Ta nói cái tên nhóc người quả là nhàm chán, ở trên đó lúc ẩn lúc hiện đong đưa làm lão Viên nhà ta mắt quáng cả gà, mau cút xuống đây cho Lão Tử!

Bốn phía không gian chấn động, tựa hồ đem Lục Bình trói buộc trong một chỗ nhà tù không nhìn thấy. Theo sát đó khí lưu bốn phía rối loạn, trong thần niệm cảm giác của Lục Bình, một đạo bàn tay vô hình đã bắt tới trên người của hắn.

Trong lòng Lục Bình run lên, lấy không gian thần thông như thế này cùng một đạo thanh âm nóng nảy vang lên trước đó khi bị khí tức mạnh mẽ do thần niệm của Lục Bình bắt được mà xét, người xuất thủ chính là một vị địa địa đạo đạo Thuần Dương tu sĩ, hơn nữa còn một vị yêu tộc Thuần Dương tu sĩ!