Chương 1172: Đại chiến dư âm (tiếp)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi Lục Bình rời khỏi cánh rừng rậm liền từ đàng xa vòng một vòng lớn, rồi sau đó lúc này mới đi tới chỗ Bắc Minh bảo thuyền đỗ lại lúc trước trên Thanh Minh Giang.

Đợi đến khi Lục Bình trở về đến chỗ này, đại chiến sớm đã bị tấm màn rơi xuống. Bắc Minh bảo thuyền ở Thanh Minh Giang sớm đã không có tung tích. Thuần Dương lão tổ giữa bầu trời cũng không thấy bóng dáng. Ma la đại quân cùng các phái pháp tướng tu sĩ cũng biến mất không thấy tung tích.

Bởi vì nước sông lưu động, trên mặt sông cũng không thấy dấu vết của một cuộc đại chiến lúc trước. Chỉ có rừng cây ngã xuống hai bên bờ sông mới có thể chứng minh lúc trước nơi này đã từng bộc phát một cuộc đại chiến khiếp sợ toàn bộ tu luyện giới.

Lục Bình vòng qua Thanh Minh Giang đi tới trên một gò đất nhỏ chỗ ẩn thân lúc trước, hai đạo nhân ảnh cũng từ trong hư không hiển lộ ra. Chính là Thiên Điền cùng Lưu Thiên Viễn hai tên Chân Linh phái pháp tướng tu sĩ.

Vẻ mặt Lục Bình không khỏi biến đổi giữa hai người, Thiên Điền hỏi:

– Bị thương đúng không?

Bọn họ ước chừng cũng biết thực lực của Lục Bình, trong lớp đồng cấp tu sĩ trừ phi có người vây công, nếu không khiến cho Lục Bình bị thương cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Lục Bình cười cười, đáp:

– Không sao, chẳng qua là thương thế bình thường, ước chừng một hai tháng sẽ khỏi hẳn.

Lục Bình nhìn thấy hai người mặc dù cũng không bị thương, nhưng thần sắc cũng hơi có vẻ mỏi mệt, dĩ nhiên lúc trước một cuộc hỗn chiến trên Thanh Minh Giang cũng không thoải mái. Tuy nhiên ánh mắt của hai người lại đều hiển lộ vẻ hưng phấn, hiển nhiên hai người đã cùng ma la đại quân hỗn chiến đánh cướp lên bảo thuyền, hơn nữa có thu hoạch trong đó.

Lục Bình cười hỏi:

– Xem ra hai vị sư huynh trên bảo thuyền rất có thu hoạch đúng không?

Lưu Thiên Viễn cười cười, đáp: – Coi như không uổng chuyến này. Lần này vây công ma la đại quân trừ Bắc Minh tu sĩ ra, còn lại phần nhiều là Trung Thổ các phái tu sĩ. Mà bọn họ hiển nhiên càng thêm coi trọng bảo vật trong bảo thuyền của Bắc Minh tu sĩ cất giấu, đối với bảo thuyền tự thân có chút coi thường. Đó ngược lại để cho hai người chúng ta lượm một tiện nghi. Ta cướp được hai cây cột buồm. Thiên Điền sư huynh là tìm được hai khối rưỡi lá buồm.

Ánh mắt Lục Bình sáng lên, nói:

– Ha, những thứ Trung Thổ pháp tướng tu sĩ đó quả nhiên có mắt không tròng. Cột buồm cùng lá buồm trên bảo thuyền lại há là bảo vật tầm thường có thể đảm nhiệm vai trò chứ, bên trong nhất định phải là thiên tài địa bảo rồi. Hai vị sự huynh thu hoạch không nhỏ, chỉ dựa vào cái cột buồm lá buồm này cũng không hỏng chuyện này, tu bổ bản phái bảo thuyền cũng tất nhiên sẽ tăng nhanh rất nhiều.

Thiên Điền vẫn còn có chút ủ rũ, nói:

– Đáng tiếc đúng là vẫn còn có chút người biết hàng. Sau khi chúng ta giành lại cột buồm lá buồm, hiển nhiên có hải ngoại tu sĩ cũng tham dự vào. Hết thảy trên bảo thuyền kể cả bản thân bảo thuyền cũng bắt đầu cướp đoạt. Thậm chí có xuất thủ công kích hết thảy trên bảo thuyền, nhưng phàm có thể đập xuống hết thảy đều thu hồi, bọn ta cũng không có cơ hội nữa.

Lục Bình cười nói:

– Như vậy đã coi như không tệ. Nếu hai vị sư huynh cướp quá nhiều, sợ rằng ngược lại thành cái đinh trong mắt người ta, đến lúc đó hậu quả càng thêm nghiêm trọng.

– Vậy cũng đúng! Hai người không khỏi cười nói

Lục Bình nhớ ra gì đó, chỉ chỉ bầu trời, hỏi:

– Kết quả đại chiến của mấy vị Thuần Dương lão tổ như thế nào?

Hai người trên mặt không khỏi lộ ra một tia thần sắc kỳ quái cùng chấn động hỗn hợp, cuối cùng vẫn là Lưu Thiên Viễn đáp:

– Sau khi sự đệ rời đi lại có một vị Thuần Dương lão tổ đánh giết tới đây!

– Hả?

Lần này chính là Lục Bình đều kinh ngạc, hỏi:

– Chín vị Thuần Dương lão tổ? Lúc nào Thuần Dương lão tổ ở tu luyện giới đều không đáng giá như vậy?

Lưu Thiên Viễn đáp:

– Vị lão tổ đánh tới cuối cùng tựa hồ cực kỳ hưng phấn. Người còn không tiến vào trong mây mù không gian, không ngờ chẳng qua là một kích liền đánh tan chiến đoàn của Thuần Dương lão tổ. Sau đó những lão tổ lập tức giải tán.

– Giải tán? Chẳng qua là một kích lại đánh tan sao?

Thiên Điền giải thích tiếp:

– Một kích kia thật là đánh tan tất cả mọi người, nhưng ngay sau đó những lão tổ mỗi người rời đi, phương hướng đều không cùng. Chỉ có vị Thuần Dương lão tổ đến sau tựa hồ đi về phía đông đuổi theo độn quang của Tiêu Bạch Vũ.

Lục Bình bây giờ đoán không ra huyền kỳ trong đó. Chẳng lẽ người đến sau càng là một vị tồn tại cao hơn so với tất cả mọi người, mới có thể nhất cử chấn nhiếp tám vị Thuần Dương lão tổ kỳ ngộ hay sao?

Sự tồn tại cao hơn so với Thuần Dương lão tổ sẽ là cái gì? Đây cũng là ngay cả Lục Bình cũng không dám nghĩ thêm nữa.

Nếu lúc ấy hắn có tại chỗ, có lẽ vẫn có thể thông qua “Tam Thanh Chân Đồng” tra xét đến chút gì. Đáng tiếc lúc ấy hắn cũng không ở đó, hiển nhiên cũng không biết tình cảnh lúc ấy rồi.

Tuy nhiên sau khi các vị Thuần Dương lão tổ rời đi, hiển nhiên cũng phát hiện ai cũng không làm gì được người nào. Ngũ Đại Thánh Địa không cách nào đánh chết Tiêu Bạch Vũ. Mưu tính lần này hiển nhiên thất bại. Tiêu Bạch Vũ không qua cửa ải này của Ngũ Đại Thánh Địa Thuần Dương lão tổ, dĩ nhiên cũng chưa được Khai Thiên Di Vật, sẽ không làm tiếp công vô dụng.

Lục Bình cũng không dây dưa phía trên này, lại hỏi:

– Ma la đại quân cùng bảo thuyền thì sao?

Thiên Điền đáp:

– Hôm nay đánh một trận, mấy chục pháp tướng tu sĩ bày ra tụ tập trên Thanh Minh Giang, ma la đại quân dụ dỗ mà lên không ngờ toàn quân tiêu diệt. Bảo thuyền cuối cùng giành được chỉ còn lại có một cái xác trống rỗng, sau đó bị người của Trùng Thiên các lôi đi. Tu sĩ còn lại đương nhiên cũng không trêu chọc Trùng Thiên các.

Lục Bình ngạc nhiên hỏi:

– Lăng Vân cốc xem ra cách gần nơi này nhất, sao để cho người của Trùng Thiên các lôi bảo thuyền đi?

Lưu Thiên Viễn đáp:

– Lăng Vân cốc hiện tại sợ rằng đang nhức đầu chứ. Tường Vân thành bị ma la đại quân công phá, Tường Vân thành tu sĩ mười không còn một. Sau đó Khổng Tước Vương Tộc cũng nhìn đúng cơ hội, dẫn Vô Tận Sơn yêu tộc nhất cử đuổi ma la đại quân của Tường Vân thành rồi chiếm cứ nơi đó. Hiện nay Vô Tận Sơn yêu tộc thậm chí có thể muốn ở nơi đó xây dựng Tường Vân thành của yêu tộc rồi. Lăng Vân cốc làm gì có thể bận tâm tới đây?

Tường Vân thành cũng coi là phụ chúc thế lực của Lăng Vân cốc, lại là một cứ điểm vô cùng trọng yếu. Chính là một mấu chốt hoàn tiết để Lăng Vân cốc cùng Trùng Thiên các liên thủ ngăn cản thế lực yêu tộc của Vô Tận Sơn Mạch xâm nhập Trung Thổ.

Hôm nay Tường Vân thành bị Khổng Tước Vương Tộc nhân cơ hội chiếm lĩnh. Hết lần này tới lần khác lý do của Khổng Tước Vương Tộc vẫn giữ vững như vậy, dù sao ma la của Tường Vân thành chính là bị người ta đuổi. Trừ phi Lăng Vân cốc cùng Trùng Thiên các phải mạnh mẽ khai triển cùng yêu tộc của Vô Tận Sơn Mạch, nếu không Tường Vân thành tuyệt đối sẽ không nhường.

Lục Bình nhìn hai vị sư huynh một chút, hỏi:

– Kế tiếp hai vị sư huynh có dự định gì không? Lưu Thiên Viễn đáp:

– Cuối cùng cũng phải về Doanh Thiên biệt viện một chuyến trước, báo cho môn phái biết chuyện đã xảy ra nơi đây, cũng muốn đem cột buồm cùng lá buồm trên bảo thuyền giao về môn phái.

Thiên Điền lại nói:

– Sau đó lại đi du lịch Trung Thổ tu luyện giới. Trung thổ rộng lớn, chuyến đi Thanh Minh Giang lần này, kiến thức tăng trưởng xa không phải là giam cầm ở một góc đất có thể so sánh.

Lưu Thiên Viễn hỏi:

– Sư đệ chẳng lẽ sẽ không về Bắc Hải sao?