Chương 232: Xâm Nhập Bí Cảnh

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai cái Bích Huyết châm của Lục Bình chẳng những dọa cho Xích Ảnh đảo chủ hoảng sợ, mà ngay cả Tứ đại Kim cương dưới tay y cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ. Bọn chúng không ngừng nhìn về bốn phía xung quanh, thần thức cố sức quét tới quét lui toàn thân trên dưới, rất sợ vào lúc mình không để ý, có một cây châm thần xuất quỷ một như vậy đột nhiên cắm vào tâm hạch không gian của mình.

Lục Bình vừa dứt lời, Xích Ảnh đảo chủ nhất thời trầm mặc. Có nhiều phương thức có thể khiến cho Lục Bình tin tưởng, nhưng những phương thức đó lại gắn liền với sinh mạng. Đó là cảm giác mỗi một tu sĩ không hề muốn đối mặt.

Lục Bình đang muốn mở miệng nói gì đó, Xích Ảnh đảo chủ ở một bên đột nhiên lên tiếng:

– Ngươi muốn cấm chế ở trong thần thức, hay là ở trong tâm hạch không gian ẩn tàng một luồng pháp lực?

Lục Bình nhìn Xích Ảnh đảo chủ. Hắn vô cùng kinh ngạc, không ngờ Xích Ảnh đảo chủ lại có thể dễ dàng lựa chọn phương thức bị người ta chế trụ như vậy?! Lục Bình không khỏi cất tiếng hỏi:

– Tại sao?

Xích Ảnh đạo chủ thấy Lục Bình hỏi như thế, sắc mặt buông lỏng thật sự, đáp:

– Ta nguyện thua cuộc. Ta chỉ hy vọng có một ngày nào đó thực lực của ngươi đủ cường đại, có thể cho ta một con đường sống là được.

Lục Bình nhìn về phía Xích Ảnh đảo chủ. Xích Ảnh đảo chủ gương mặt thản nhiên. Hắn đột nhiên cười, nói:

– Ngươi muốn đột phá đoán đan kỳ?

Lúc này đến phiên Xích Ảnh đảo chủ sửng sờ một chút, nói rất dứt khoát:

– Không sai!

Lục Bình cười cười, cuối cùng hắn đã hiểu rõ tâm tư của Xích Ảnh đảo chủ. Y là một tu sĩ xuất thân từ tán tu, thường không có truyền thừa hoàn chỉnh. Xem ra công pháp tu luyện của Xích Ảnh đảo chủ đạt tới dung huyết điên phong là tột cùng rồi. Bản thân tài trí của y lại không đủ để một mình tiếp tục đi tới trong con đường tu luyện, chỉ có thể bị người đề huề chỉ điểm mà thôi.

Tuy nhiên, loại đề huề này cũng không phải là tùy tiện là có thể. Dù sao, một vị đoán đan kỳ chân nhân bất kỳ môn phái nào, hay ở bất cứ nơi đâu, cũng đều là lực lượng tinh anh. Nếu Xích Ảnh đảo chủ nửa đường gia nhập một thế lực nào đó, lại không trải qua hàng chục năm khảo sát, thì thế lực này quả quyết sẽ không bồi dưỡng y như vậy. Xích Ảnh đảo chủ hiển nhiên không kịp đợi khoảng thời gian dài như thế.

– Người cho rằng ta có thể thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi sao?

Sự thẳng thắn của Xích Ảnh đảo chủ làm cho Lục Bình ngược lại có một cảm giác hoài nghi.

Xích Ảnh đảo chủ nhìn cách Lục Bình dùng lực ngưng tụ thành một thanh thông linh tiểu kiếm, ngay tức khắc đâm vào lồng ngực của mình. Sắc mặt của y hơi đổi, nhưng ngay sau đó liền trấn định lại, đáp:

– Không đánh cuộc một lần làm sao được?! Thứ nhất, ta đánh không lại ngươi. Hoặc là chết hoặc là hàng. Thứ hai, ta tuy có hơn hai trăm năm tuổi thọ, nhưng để đạt tới dung huyết điên phong phải mất một trăm năm. Nếu ta không có thể trong vòng mười năm đột phá đoán đan kỳ, đợi đến thân thể lão hóa, thì chỉ kéo dài một đời tàn mà thôi. Ngươi chắc là chỉ hơn hai mươi tuổi, lại có dung huyết tầng tám tu vi, thậm chí còn cao hơn, tuy nhiên thực lực lại mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi. Đây là tài nghệ mà chỉ có đệ tử tinh anh của danh môn đại phái mới có thể đạt tới như vậy. Cũng có thể là người có tế ngộ thần kỳ nào đó mới đạt tới trình độ hiện nay? Nhưng bất luận là loại nào, đều cho thấy truyền thừa của ngươi tất nhiên hoàn bị, dung huyết kỳ cũng không phải là điểm cuối của ngươi. Hồng Ưng ta tự nhiên muốn đánh cuộc một lần. Tương lai ngươi nếu thành cự đầu một phương, Hồng Ưng ta tự nhiên sẽ được hưởng phúc lây. Nếu như người vẫn lạc sớm, thì cũng chỉ có thể trách Hồng Ưng ta có mắt không trọng!

Cái thủy tráo do Lục Bình dùng Khống Thủy quyết tạo thành toàn bộ tan vỡ ra, Xích Ảnh đảo chủ cùng Lục Bình sánh vai bước ra, đi theo phía sau chính là Tứ đại Kim cương thủ hạ của Xích Ảnh đảo chủ.

Những thủ hạ khác trên hai hòn đảo nhìn trận thế này hiển nhiên đều có chút đầu không xoay chuyển kịp. Lục Bình cười, tuyên bố:

– Sau này Thính Đào đảo cùng Xích Ảnh đảo chính là người một nhà. Xích Ảnh đảo chủ Hồng Ưng là Đại đương gia. Ta là Nhị đương gia!

Mọi người không rõ lắm, nhưng nhìn hai người cùng đứng một hàng đứng ở nơi đó, người có tâm tư lanh lợi nhất thời hô to:

– Đại đương gia, Nhị đương gia vạn tuế!

Dưới quyền Tam gia liên minh có hai mươi bảy ngọn vị hình đảo tự, nhưng trên thực tế có mười sáu thế lực nhỏ. Xích Ảnh đảo cùng Thính Đào đảo hợp làm một nhà, mười sáu thế lực còn lại mười lăm nhà. Hai nhà hợp nhất, thanh thế tăng mạnh. Tin tức truyền ra, không còn thể lực không có mặt nào khác đến khiêu khích.

Xích Ảnh đảo được Hồng Ưng kinh doanh không tệ. Phía trên đảo, linh điền, linh viên đều nhiều hơn so với Thính Đào đảo. Hơn nữa, trên đảo còn có một tòa vi hình Hỏa Ngọc quáng. Hỏa ngọc là thượng cấp linh tài, so với trên Thính Đào đảo có mấy chục cây trung cấp linh tài Hắc Ban trúc kia quý trọng hơn nhiều. Chẳng qua là vi hình quáng sản xuất ra với tỷ lệ cực thấp. Trong vòng một tháng, nếu vận khí tốt thì có thể đào được mười mấy khối hỏa ngọc, đủ dùng để luyện chế hai món thượng cấp pháp khí. Vận khí không tốt thì chỉ được mấy khối. Đây là bí mật lớn nhất trên Xích Ảnh đảo, chỉ có Xích Ảnh đảo chủ cùng Tứ đại Kim cương mới biết chỗ mỏ này tồn tại.

Hồng Ưng nếu như đã nhận Lục Bình làm chủ, đương nhiên Lục Bình giao luôn những chuyện vụn vặt ở trên hai hòn đảo cho y xử lý. Lục Bình để lại hai, ba bình đan dược dùng cho dung huyết hậu kỳ tu luyện, khiến cho Hồng Ưng mừng rỡ như điên. Bởi vì thiếu hụt đan dược, dung huyết hậu kỳ tu sĩ bình thường đều sử dụng dung huyết trung kỳ đan dược tiến hành tu luyện, hơn nữa còn cung không ứng cầu. Lục Bình một lần đưa ra ba bình dung huyết hậu kỳ đan dược, đủ cho y sử dụng tu luyện hai ba tháng. Đây là loại tu luyện vô cùng sung túc, là chuyện mà từ trước đến nay Hồng Ưng có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Lục Bình ẩn cư phía sau màn, qua hai ngày liền không thấy bóng dáng. Hồng Ưng đương nhiên không dám quản chuyện của Lục Bình.

Lúc này Lục Bình đã tiến đến gần bí cảnh trung tầng. Nếu không nhờ Thận Lâu Sa Y, Tàng Linh thuật, Vô Hình Kiếm quyết cùng các loại pháp khí, bí thuật khác liên tục sử dụng, Lục Bình cũng khó mà tránh được những bẫy rập cùng tai mắt điều tra của những thế lực khác bày ra dọc theo đường đi.

Sau khi Xích Ảnh đảo cùng Thính Đào đảo thống nhất, Lục Bình từ chỗ của Hồng Ưng có thêm một phần bí cảnh địa đồ nữa, khiến cho hắn mừng rỡ vô cùng. Bản đồ của Hồng Ưng chẳng những tường tận hơn, bao gồm phân bộ phạm vi của hai mươi bảy hòn đảo thuộc về Tam gia liên minh, mà còn có một bộ phận bí cảnh trung tầng hải đồ, thậm chí ngay cả thế lực bên ngoài Tam gia liên minh đều có ghi chú.

Sau khi ẩn chứng lẫn nhau, Lục Bình lần ra vị trí tiến vào bí cảnh trung tầng rất dễ dàng. Hơn nữa, hắn còn đoán được vị trí bí ẩn cụ thể mà mình muốn đi.

Vì để tránh né thần niệm dò xét của đoán đan chân nhân và tu sĩ thỉnh thoảng tuần tra trên mặt biển, Lục Bình chỉ đành phải lên xuống dưới đáy biển, hướng địa điểm bí ẩn kia mà bơi đi.

Ở phía tây mấy trăm dặm cách ba ngôi đảo nhỏ do Tam gia liên minh chiếm cứ, một tòa tiểu hình đảo quanh năm bao phủ ở trong mây mù tọa lạc tại ở gần phạm vi thế lực của Tam gia liên minh nhất, và nếu đi về hướng chính tây nữa chính là phạm vi thế lực của Phúc Hải bang.

Lúc nhắc tới Phúc Hải bang, Lục Bình rất là kinh ngạc. Nghe Hồng Ưng giải thích xong, Lục Bình mới biết Phúc Hải bang chính là phát ngôn viên của thế lực Thủy Tinh cung ở trong bí cảnh. Đó cũng thế lực có thực lực hùng hậu nhất, phạm vi khổng lồ nhất tồn tại trong thế lực các nhà bên trong bí cảnh.

Lục Bình mới vừa từ trên mặt biển nổi lên, ngay sau đó lại chìm xuống đáy biển. Chốc lát sau, trên bầu trời xẹt qua năm đạo độn quang, đáp xuống chỗ đảo nhỏ mây mù tràn ngập kia.

Lục Bình diện sắc âm trầm, lần nữa nổi lên trên mặt biển. Ngôi đảo nhỏ này không phải là sớm đã bị Tam gia liên minh tu sĩ phản phục khám tra, và cho là không giá trị gì rồi sao? Chẳng lẽ bọn chúng đã phát hiện ra nơi bí ẩn đó?

– Vương sư đệ, nơi này có thật là có Bách hoa sát cùng Bách hoa chướng khí mà người nói không? Dù sao hòn đảo này Tam gia liên minh các ngươi đã từng mấy lần tới dò xét, nhưng cũng không phát hiện cái gì. Thậm chí ngay cả tụ linh địa đều không phát hiện được một chỗ nào.

– Tề sư huynh yên tâm! Đây là do một đứa con trai của Tam thúc ta phát hiện được. Vị trí cụ thể chỉ có đường đệ đã chết của ta mới biết. Tam thúc ta cũng chỉ biết đại khái. Tam thúc vốn là có tâm nguyện riêng, muốn giữ lại chỗ mật địa này. Nhưng không ngờ tên đường đi đó của ta mệnh mỏng, lại vừa khéo gặp dịp Tề sư huynh muốn ngưng luyện cương khí, thành tựu thần thông, lúc này mới chỉ điểm cho ta đưa Tề sư huynh tới đây tìm kiếm.

– A a! Vương sư đệ yên tâm! Chỉ cần tìm được chỗ mật địa này, Bách hoa sát bên trong đủ cho ta dùng để ngưng luyện Bách hoa chân cương, ta nhất định xuất thủ vì Vương sư đệ luyện chế Kim đan, giúp Vương sư đệ lên cấp đoán đan kỳ. Đồng thời, ta sẽ thỉnh cầu sư phụ xuất thủ luyện chế hai lò đoán đan kỳ đan dược cho Vương gia các ngươi. Hừ, nếu không phải vì ở dung huyết kỳ ngưng luyện cương khí đối với sau này thành tựu thần thông có tác dụng rất lớn, ta đã sớm thành tựu kim đan rồi.

– Tề sư huynh dĩ nhiên là bậc đại tài. Tuy nhiên, Côn Sơn đại sư cũng đến Vẫn Lạc bí cảnh sao? Nếu là có Côn Sơn đại sự xuất thủ, Vương gia ta quả thật là vinh hạnh vô cùng. Sư đệ ta ở chỗ này thay thế gia tộc xin đa tạ Côn Sơn đại sư cùng Tề sư huynh.

– Nói hay lắm! Lão sư bây giờ đã đến Vẫn Lạc bí cảnh. Ta đã báo lại cho lão nhân gia là bọn ta đã tìm được một chỗ Bách hoa sát. Có lẽ lão nhân gia sẽ hăng hái tới đây xem một chút cũng không chừng. Vương sư đệ bây giờ dù sao cũng là đệ tử của Thủy Tinh cung ta. Chỉ cần ta lần này có thể giúp Phúc Hải bang chiếm lĩnh Tam gia liên minh, khống chế phạm vi thế lực ở đây, thì chẳng những Vương sư đệ sẽ lạy vào môn hạ của Côn Lan sư thúc, mà Vương gia cũng sẽ nhận được sự che chở của Thủy Tinh cung. Ta cũng không cần phải lo lắng Bắc Minh trả thù. Đến lúc đó ta, ngươi đều là đồng môn sư huynh đệ, tự nhiên phải tương trợ lẫn nhau.

– Tề sư huynh yên tâm! Lần này có Phúc Hải bang tương trợ, nhất định sẽ đuổi Trương, Lý hai nhà ra khỏi Vẫn Lạc bí cảnh. Tam thúc ta đã tới Vẫn Lạc bí cảnh, nhưng bởi vì chuyện của con Lý ngư tinh kia, có thể phải trì hoãn một thời gian mới có thể đến đây.

– Con Lý ngư tinh kia còn không vẫn lạc sao? Thật là cũng có mấy phần bản lãnh. Và cũng vô cùng kỳ quái a! Nó làm sao mà không đầu, không đuôi chạy tới địa bàn do nhân tộc tu sĩ không chế thế này? Nó vì sao cũng không thèm ẩn núp, chọc cho nhiều người đuổi giết theo như vậy? Tốt nhất hãy nói Vương Hoa chân nhân nhanh tới đây. Dù sao chỗ mật địa này nếu đoán đan chân nhân không giúp, bọn ta không thể nào xâm nhập vào trong đó được. Ta ngưng luyện Bách hoa chân cương cần rất nhiều Bách hoa sát, chỉ dựa vào sát khí mỏng manh bên ngoài, trong tương lai sẽ không đủ. Nhất định ta phải xâm nhập sâu vào trong Bách hoa chướng khí mới được.

– Tề sư huynh tu vi thâm hậu. Quả nhiên vượt xa tiêu chuẩn mà bọn ta có thể sánh cùng…

Ở đám loạn thạch hơn trăm trượng sau lưng năm người này, Lục Bình nét mặt ngưng trọng, đang nhìn khắp nơi và dò xét năm người. Ba người trong số năm người này Lục Bình có biết qua. Hai người nói chuyện với nhau chính là Vương Nhất Sơn cùng Thủy Tinh cung luyện đan sư họ Tề mà hắn đã gặp tại phàm nhân thị trường ở Tam gia đảo. Ngày đó nghe nói họ Tề này đã theo Thủy Tinh cung tu sĩ trở về Thủy Tinh cung, không ngờ lại lặng lẽ đến Vẫn Lạc bí cảnh này.

Người bên cạnh là Vương Nhất Sơn một trong sứ giả hôm đó đi Thính Đào đảo thu lấy vật tư tu luyện cung phụng cho Tam gia liên minh. Xem ra đây là tu sĩ của Vương gia. Hai người còn lại mặc áo màu bạc theo sau lưng luyện đan sư họ Tê, cả người pháp lực mênh mông, hiển nhiên đều có dung huyết điên phong tu vi.

Hai người nói chuyện với nhau, Lục Bình nghe lọt vào tại toàn bộ câu chuyện. Hắn nghĩ tới có thể là đoán đan chân nhân sẽ dời bước tới đây, da đầu đã một trận tê dại. Hơn nữa, nếu Lục Bình đoán không sai, vị Vương gia đoán đan chân nhân này hoàn toàn có thể là phụ thân của vị dẫn đầu tu sĩ mà Lục Bình đánh chết kia.

Có nên đi đến chỗ mật địa kia hay không? Nếu đi rất có thể sẽ đụng phải đoán đan chân nhân. Nhưng nếu không đi, thì quả là đáng tiếc. Huống chi, chỗ sâu trong một địa kia có thể là có một loại bảo vật mà Lục Bình thật ra là rất thèm thuồng. Bỏ qua cơ hội lần này, hắn thì có thể coi như mất đi bảo vật trong tầm tay với.

Huống chi chỉ từ lời nói của hai người, Lục Bình biết trừ ngoài đoán đan chân nhân của Vương gia ra, còn có một vị Thủy Tinh cung đoán đan kỳ luyện đan đại sư có thể sẽ đến. Lục Bình cơ hồ có thể khẳng định y tất nhiên sẽ đến. Nếu như nói trước mắt vị Thủy Tinh cung luyện đan sư này còn có thể sẽ không biết Bách hoa sát ngưng tụ chi địa có ý vị là như thế nào, thì Lục Bình hoàn toàn không tin một vị luyện đan đại sư ngay cả điểm này cũng không nhìn ra.

Ở phía đông nam của đảo nhỏ là một sườn núi đá khuôn viên chừng mấy dặm. Trên sườn núi đá le que mấy sợi dây leo, Lục Bình cẩn thận men dọc theo sườn núi đá mà tra tìm thứ gì đó. Thỉnh thoảng hẳn còn dùng thần thức quét qua, ý đồ phát hiện manh mối hay dấu vết cần thiết, tuy nhiên mãi vẫn chưa thu hoạch được gì.

Chính vào lúc này, cách đó sườn núi không xa có hai khối cự thạch thiên nhiên nhô ra hấp dẫn sự chú ý của Lục Bình. Lục Bình dùng thần thức quét qua hai khối cự thạch này, nhưng lại không phát hiện gì. Hắn đi tới, đem đằng mạn trên đó vẹt ra, phía dưới lộ ra một cái khe tà tà đi xéo. Cái khe này chỉ cho có một người xoay nghiêng thân thể mới miễn cưỡng thông qua. Cái khe có nham thạch hai bên không biết làm từ vật gì, không ngờ có thể khiến cho thần thức của Lục Bình không cách nào nhận ra được cái khe này tồn tại.

Lục Bình cũng không kịp nhớ tra xét những thứ nham thạch này, mà nghiêng người chui vào cái khe. Suy nghĩ một chút, hắn không dùng đằng mạn che lắp cái khe nữa, mà là cố ý đem cái khe để lộ ra, khiến cho tu sĩ đứng ở dưới sườn núi đá chỉ nhìn một cái là có thể thấy.

Cái khe này xâm nhập vào trong sườn núi đá mười mấy trượng xa, trung gian còn có mấy lần quanh co, cũng không biết lúc ấy cái tên Tu sĩ dẫn đầu kia làm như thế nào lại phát hiện chỗ bí ẩn tới bực này.