Chương 277: Ai Muốn Thối Lui

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Con Giao này quả thật là rất khác biệt!

Hồng Diệp lão tổ bây giờ có chút kinh ngạc nho nhỏ.

– Một tán tu đan sư có lại lịch không rõ ràng không ngờ lại có thể có thành tựu luyện đan thuật và pháp thuật đến bực này, sợ rằng bao gồm đồ tử đồ tôn của người ở bên trong cũng không dung cho bực quái tài này?

Diễm Vô Cữu thấp giọng cười hai tiếng, nói như không chuyện gì xảy ra.

Hồng Diệp lão tổ không nói gì, để mắt nhìn lại lúc, chỗ cao nhất của Càn Nguyên động thiên đã gió nổi mây vần, bắt đầu loạn chiến.

Người nào có thể kiên trì đến cuối cùng, tự nhiên nói rõ phẩm chất chiến đan của người đó cao nhất. Chẳng những phẩm chất bản thân chiến đan cao, hơn nữa thực lực của người luyện đan cũng cao!

Ở chỗ cao nhất, bảy viên chiến đan thay vì nói là loạn chiến, chi bằng nói là sáu chiến đan kia nhằm vào chiến đan của Lục Bình xa luân chiến.

Một tán tu có tài đức gì, không ngờ lại cũng có thể cùng sánh vai với đệ tử của Ngũ đại môn phái, thành tựu kiếm đan có thanh thế thật là lớn như vậy?

Điều này làm cho một đám thiên tài từ trước đến giờ bị môn phái cho là thiên chi kiêu tử, đem hết toàn lực bồi dưỡng, tâm cao khí ngạo sao có thể phục khí?

Vậy mà, khí độ môn phái dù sao vẫn phải tính tới, đến một bước này, dù dưới con mắt mọi người, năm đệ tử của đại môn phái cũng phải nghiêm chỉnh liên thủ đem Lục Bình đuổi ra ngoài, không hẹn mà cùng dùng biện pháp như vậy.

– Ngũ đại môn phái ta cũng không khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi có thể cùng bọn ta mỗi người đánh qua một chiêu. Bọn ta tự nhiên thừa nhận thực lực của ngươi, nếu không, người tự khắc biết rõ, hãy tìm vị trí chính xác của một tán tu đi!

Còn về phần của thiếu niên cổ dài kia? Chuyện nực cười, không thấy lão sư của hắn không ngờ lại có thể cùng Hồng Diệp lão tổ chuyện trò vui vẻ sao? Danh sư cao độ, năm đệ tử của đại môn phái tự nhiên sẽ không đi nhằm vào hắn.

Một kiếm xé trời! Liệt Thiên Kiếm phái đệ tử xuất thủ trước.

Trong một bầu trời làm sao có thể dung chứa hai loại kiếm khí, huống chi không ai nhìn rõ sự ghế gớm con kiếm giao này của Lục Bình bằng đệ tử của Liệt Thiên Kiếm phái.

Đây chính là một con kiếm giao toàn bộ tạo thành từ thông linh kiếm quang!

Điều này sao có thể? Ngay chính là mấy vị kiếm thuật thiên tài đạt được cảnh giới mạnh mẽ nhất trong cùng cấp tu sĩ tại Liệt Thiên Kiếm phái cũng bất quá như vậy mà thôi. Y vô luận như thế nào cũng muốn dò xét một phen.

Y làm gì biết rằng kiếm thuật của Lục Bình nào chỉ có như vậy!

Liệt Thiên Kiếm phái đệ tử đưa tay trên không trung vẽ ra nửa vòng tròn. Bầu trời trong động thiên tụ thành một đoàn kiếm khí lẫm liệt, rồi đột nhiên từ trong đó phân hóa ra một cổ hướng về phía kiếm giao đánh thẳng tới. Bảy đạo kiếm khí trước mặt chính là thông linh Liệt Thiên Kiếm khí.

Lục Bình có lòng cùng Liệt Thiên Kiếm khí danh chấn Đông hải ganh đua cao thấp. Kiểm giao quanh quẩn uốn lượn, lấy một loại tư thế kỳ dị chiếm cứ trên không trung, rồi sau đó há mồm cũng khạc ra bảy đạo thông linh kiếm quang hướng về phía bảy đạo Liệt Thiên Kiếm khí đi trước chặn lại. Mười bốn đạo thông linh kiếm quang ở trên trời chém giết một trận hoa cả mắt. Kiếm khí sắc bén tản ra, khiến cho bốn phía chiến đan e sợ tránh không kịp, cuối cùng nổ tung một trận, cũng đồng quy vu tận.

Trên mặt Lục Bình cùng Liệt Thiên Kiếm phái độ tử đều ngang trọng. Liệt Thiên Kiếm phái đệ tử không ngờ tới người này có kiếm thuật không ngờ lại có thể chống đỡ cùng thông linh kiếm khí của Liệt Thiên Kiếm phái. Thông linh kiếm quang của đối phương phía trên có ẩn chứa pháp lực hùng hậu khiến cho y phải giật mình.

Còn Lục Bình thì đối với sự tấn công sắc bén của Liệt Thiên Kiếm mà kinh thán. Mỗi một đạo kiếm khí đánh tới, đều có một loại kiếm quang cùng với cảm giác pháp lực tê liệt tích chứa phía trên đó. Loại kiếm khí sắc bén này chẳng những có thể xé rách pháp lực của đối thủ, mà còn khiến cho pháp lực đối thủ không kịp tụ tập. Thậm chí, thần niệm của Lục Bình cũng mơ hồ cảm giác được một loại cảm giác lôi kéo nhè nhẹ. Loại kiếm khí này có thể thương hại tới thần thức và thần niệm của tu sĩ! Chỉ có điều kiếm thuật của vị tu sĩ trước mắt chưa đạt tới cảnh giới này.

Khi bảy đạo thông linh kiếm khí cùng kiếm quang của Lục Bình đồng quy vu tận thì Liệt Thiên Kiếm phái đệ tử quả quyết đem kiếm khí bình thường còn thừa lại thu liễm trở về. Hiển nhiên y đã công nhận thực lực của Lục Bình.

Ngay vào lúc này, một cái lưu ly tháp thủy tinh to lớn đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu của kiếm giao. Linh quang lóe lên, Thủy Tinh cũng đan sư, luyện đan thiên tài Ninh Thế Trạch lạnh lùng nói:

– Trấn!

Thủy tinh tháp tầng thứ nhất đột nhiên sáng lên. Lục Bình đột nhiên cảm giác được toàn bộ thân thể kiếm giao trầm xuống, phảng phất có một tòa núi lớn ngàn đảo đề ở trên người nó.

Thủy tinh tháp tầng thứ hai cũng bắt đầu sáng lên, Ninh Thế Trạch lại là một tiếng quát lạnh:

– Phong!

Lục Bình đang muốn chỉ huy kiếm giao thoát khỏi sự trấn áp của cự tháp này. Một màn sáng vô hình đã từ tầng thứ hai trong tháp thân rũ xuống. Lúc kiếm giao đụng vào, màn sáng rạo rực cũng đem kiếm giao lần nữa cản lại.

– Băng!

Theo Ninh Thế Trạch lớn tiếng quát tiếng thứ ba cực kỳ lạnh lùng, một cổ lực lượng vô hình đột nhiên xâm nhập các bộ phận thân thể kiếm giao, giống như định đóng vào trong gỗ ngập trong đất đang nở phình to vậy, muốn cho kiểm giao bị phân giải ra.

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, không đợi Ninh Thế Trạch thắp sáng tầng thứ tư của thủy tinh tháp, kiếm quyết lập tức biến đổi.

– Thanh giao nháo hải quyết!

Ngay cả có thủy tinh thái của Ninh Thế Trạch trấn áp, kiếm giao vẫn còn ở giữa không trung vạch ra một hình chữ “Kỷ” vô cùng xinh đẹp, rồi sau đó độc giác bén nhọn hung hăng đụng vào màn sáng trên thủy tinh tháp. Ngay sau đó, nó dùng đủ bốn móng, trong chốc lát liền ở màn sáng ngũ hành xé ra một lỗ to lớn.

Ninh Thế Trạch mặt liền biến sắc, trơ mắt nhìn kiểm giao thoát khốn ra ngoài.

Kiếm quyết trong tay Lục Bình lại biến đổi, kiếm giao gầm thét một cái nhưng không phát ra âm thanh, từ bên cạnh thủy tinh tháp xẹt qua. Sắc mặt Ninh Thế Trạch biến đổi tiếp, gấp giọng quát lên:

– Cốt

Thủy tinh tháp tầng thứ tư nhanh chóng sáng lên, một tầng ánh sáng trong suốt chưa kịp sáng đủ thân tháp, thì cái đuôi kiếm giao đã quất vào trên thân tháp.

Thủy tinh tháp một trận lay động, mặt ngoài màn ánh sáng trong suốt lung lay hoảng động, rốt cục giống như một vết nước phồng lên rồi tan vỡ ra, tầng thứ tư của thân tháp mới vừa sáng lên nhanh chóng tắt phụt.

Ninh Thế Trạch sắc mặt nhất thời tái nhợt, từ trên cổ tay lấy ra trong tay một viên đan dược nuốt vào trong bụng, khàn giọng nói:

– Phục!

Tầng thứ sáu cao nhất trên Thủy tinh tháp sáng lên, vô số linh quang lóe ra từ tầng thứ sáu phun trào ra trong thân tháp. Thủy tinh tháp vốn lảo đảo muốn ngã nhanh chóng vững chắc trở lại.

Côn Sơn chân nhân thấy Ninh Thế Trạch thua thiệt, nặng nề “Hừ” ra một tiếng.

Lục Bình mới vừa bị mọi người chằm chằm vây công vừa lấy được chỗ đứng, thì bên tại đột nhiên như có tiếng nổ, một giọng hừ lạnh vang lên chấn động tâm thần hắn.

Cả người Lục Bình bị chấn run lên, trong lúc nhất thời đầu choáng váng hoa mắt, pháp lực trong cơ thể nhất thời rối loạn. Hắn hết sức trấn định lại, thần niệm đã không thua kém đoán đan sơ kỳ chân nhân nhanh chóng ngưng tụ, đem loại cảm giác khó chịu này đuổi ra bên ngoài cơ thể, lần nữa không chế tự thân.

Lục Bình biết là mình bị người khác ám toán, liên hướng về phía đám mây ở trung ương liếc mắt nhìn Côn Sơn chân nhân, lại thấy Côn Sơn chân nhân cũng gương mặt tái nhợt.

Không còn kịp suy nghĩ ra tại sao, Lục Bình thấy kiếm giao trên không trung bởi vì trong lúc nhất thời mất đi khống chế, mơ hồ có dấu hiệu tan rả. Bên cạnh đó, Ngũ Văn tử phù, Lôi Hỏa liên nhìn thấy có tiện nghi có thể tận dụng, lập tức liên thủ hướng kiếm giao bức tới.

Khi Côn Sơn chân nhân bởi vì Lục Bình đánh bại Ninh Thế Trạch mà dùng thần niệm đánh vào Lục Bình, người phát giác tự nhiên không phải số ít. Điều này cũng chỉ có Thủy Tinh cung mới dám làm như thế, những người nào lại dám gây chuyện?

Những Côn Sơn chân nhân quên Bắc Minh đan hội không phải là Tần chân nhân đang ngồi trấn giữ, mà là một vị pháp tướng lão tổ! Có vị này ở đây, há có thể để cho Côn Sơn chân nhân lớn lối như vậy chứ?

Theo sát tiếng Côn Sơn chân nhân hừ lạnh, một trận gió lạnh thổi tới, Côn Sơn chân nhân chợt cảm thấy thân thể hư hoảng, đây là, bị bệnh rồi?

Côn Sơn chân nhân kinh hãi, có ai có thể khiến cho một vị luyện đan đại sư sinh bệnh chứ?

Côn Sơn chân nhân lúc này mới nhớ tới mình đang ở trước mặt một vị lão tổ lại giở trò phách lối. Đây không phải là ở Thủy Tinh cung, đây là ở trong Càn Nguyên động thiên của Bắc Minh. Côn Sơn chân nhân sở dĩ giận dữ xuất thủ, chỉ là bởi vì địa vị của Ninh Thế Trạch ở Thủy Tinh cung quá mức trọng yếu. Nhưng Thủy Tinh cung tuyệt đối sẽ không bởi vì điều này cùng một vị luyện đan tông sư trở mặt.

Lục Bình trong lòng tức giận, tay như con bướm hoa xuyên liên tiếp kết ra chín đạo ấn quyết, kiếm giao mềm nhũn tức thời chấn động, độc giác trên đầu lần nữa bay ra đâm tới, liên tiếp đem hai đạo tử văn bay ra từ trên tử phù đánh tan. Tử phù bị dọa sợ nhất thời ngừng lại, mặt phù còn dư lại ba đạo tử phù kết thành một liên hoàn, phòng thủ độc giác kiếm quang xa xa đang chỉ hướng về phía tử phù.

Đang khi độc giác của kiếm giao bay ra, liên tiếp mười hai đạo lôi hỏa liên đột nhiên ngưng tụ chung một chỗ, hướng kiếm giao quật đánh tới, ý đồ vây Ngụy cứu Triệu.

Kiếm giao lấy “kỳ nhân chỉ đạo công kỳ nhân thân (lấy đạo của người đánh trả lại người)”, cũng ngược lại đem lôi hỏa liên quấn chặt.

Lôi hỏa ở mặt ngoài của kiếm giao không ngừng nổ vang lốp đốp, từng cái thông linh kiếm quang hóa thành giao lân bị nổ thành linh quang tán bể, nhưng kiếm giao không vì thế mà động, giao thân thon dài lần nữa đeo bám thắt cột, đồng thời miệng xé móng quặp, Lôi Hỏa liên dài nửa thước nhất thời bị cắt thành hai đoạn.

Lần này rốt cục mọi chuyện thanh tĩnh trở lại, không ai còn có hoài nghi đối với thực lực của Lục Bình nữa. Lúc hắn ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Bắc Minh Chu Sấm cùng yêu tộc thiếu niên cổ dài theo sau Diễm Vô Cữu đang đấu với nhau.

Bụi khí nồng đậm phô thiên cái địa hướng tới cây ngô đồng to lớn. Trên cây ngô đồng, lá cây phát ra huỳnh quang nhàn nhạt, huỳnh quang lưu chuyển, từ trên mặt lá rơi xuống từng giọt, tạo thành một đạo huỳnh quang quang mạc, đem tử vong bụi khí đang nối tiếp nhau lao tới chặn đứng bên ngoài huỳnh quang quang mạc.

Đang lúc này, cảnh tượng trong Càn Nguyên động thiên chợt biến đổi. Lúc Lục Bình nhìn lại, tất cả pháp thuật linh quang, linh khí ba động trên bầu trời đều bị quét sạch không còn gì. Toàn bộ động thiên đang từ cảnh tượng như mùa đông đột nhiên sạch sẽ trong veo. Tình cảnh hơn mười vị đan sư ngự sử chiến đan đấu pháp trước đó phảng phất như không hề phát sinh qua vậy.

Theo sát đó, Lục Bình đột nhiên cảm giác trước mắt sáng lên, thân thể phảng phất bị một loại lực lượng vô hình trói buộc. Chưa chờ cho Lục Bình dùng lực tránh thoát, cổ lực lượng này liền lại tự buông ra. Hắn lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện chẳng biết lúc nào, mình đã đi tới trong một cung điện to lớn làm bằng bạch vân. Trên cung điện chính là Hồng Diệp lão tổ, Diễm Vô Cữu cùng Tần chân nhân, còn lại bên cạnh là những chân nhân của tứ đại môn phái khác, mà bản thân Lục Bình đang bị Côn Sơn chân nhân mặt tái nhợt đôi mắt âm u nhìn trừng trừng.

Ở hai bên Lục Bình, còn có mười lăm vị đan sư khác, là đan sư của Đông hải ngũ phái, thiếu niên cổ dài, Diệp sư huynh cùng Tề sư huynh, thậm chí còn có Lạc Giang Thụy đều ở trong đó.

– Các ngươi chính là mười sáu người đứng đầu của đan hội lần này!

Hồng Diệp lão tố cười ha hả hướng Lục Bình cùng mười lăm người nói:

– Bắc Minh chọn lựa tám đan sư trong chư vị tiến vào Tử Nguyệt động thiên. Nơi đó bây giờ đã biến thành một chỗ nguy hiểm cùng kỳ ngộ cùng tồn tại, chỉ có dung huyết kỳ luyện đan sư ưu tú nhất mới có thể bảo đảm tánh mạng đồng thời có thu hoạch lớn hơn. Đây cũng là nguyên nhân lão phu dùng lực gạt nghị luận của mọi người, đem chiến đan làm tiêu chuẩn của một hạng khảo sát lần này.

Nhìn tất cả mọi người ở yên lặng suy tư lời nói của ông ta, Hồng Diệp lão tổ tiếp tục lên tiếng hỏi:

– Tốt lắm, có ai muốn thối lui ra hay không?

Không một người nào thối lui ra, ai nấy đều thấy được Bắc Minh đan hội lần này, tứ đại môn phái khác của Đông Hải không ngờ lại đem một vị dung huyết kỳ luyện đan sư ưu tú nhất của môn phái phái đến, tuyệt đối là có mưu đồ. Bây giờ nhìn lại chính là tập trung vào trong cái Tử Nguyệt động thiên này.

Lạc Giang Thụy cùng Lục Bình càng không thể thối lui. Hai người còn có “Điều ước đập lò” chưa quyết thắng bại.

Hồng Diệp lão tổ liền hướng qua Tần chân nhân ở bên cạnh gật đầu ra hiệu, rồi sau đó liền đưa tay ra trước mặt lau một cái.

Bạch vân bốn phía nhanh chống lui ra. Mọi người lúc này mới phát hiện mình đang ở giữa đóa Bạch vân. Chỉ là mới vừa rồi Hồng Diệp lão tổ vận dụng đại pháp lực ở trong động thiên đem mọi người lần nữa cô lập hẳn đi.

– Chiến đan chỉ nói riêng về phẩm chất bất quá là trung đẳng đan dược trong nửa bước đoán đan mà thôi. Chúng ta sẽ quyết thắng bại trong một cấp tiếp theo này.

Lạc Giang Thụy khi đi ngang qua người của Lục Bình lạnh lùng nói, chẳng qua là cái giọng cuồng vọng lúc trước bây giờ đã đổi thành cô cùng trịnh trọng.

– Tùy thời phụng bồi!

Lục Bình đi về phía Lý Mậu Lâm, theo thuật luyện đan của hắn từ từ bại lộ, Lý Mậu Lâm đối với Lục Bình càng lúc càng khách khí, lập tức đưa thiệp mời tham dự lễ bái sư của con gái, trong vai trò của cái gọi là người “quan lễ”.

– Quan lễ? Đây quả thật là ly kỳ! Thường bái sư thì người quan lễ phần nhiều sẽ mời là thân bằng cố giao, không ngờ tới Đông Hải lần này lại có tập tục này.

Lý Mậu Lâm không nghe ra được cái ý chỉ trong lời nói “Đông Hải” của Lục Bình là gì, chỉ đáp:

– Đông Hải tuy không có tục này nhưng mà sư phụ của tiểu nữ là Thính Âm Tiểu Trúc Mai chân nhân có quy củ như vậy, chỉ đành phải nghe theo nàng ta. Huống chi Mai chân nhân cũng được coi là một vị kỳ nhân, tay không ở Càn Khôn thành tạo nên phần sản nghiệp Thính Âm Tiểu Trúc này. Thậm chí còn lui tới với Pháp tướng lão tổ trong Càn Nguyên thành thế lực khắp nơi, đa số đều nể mặt mũi của nàng ta.

Vị Mai chân nhân này e rằng là vị cao nhân ngày đó núp ở sau tấm bình phong kia rồi. Hôm đó, Xích Luyện Anh từ sau tấm bình phong đi ra ngoài. Thần thức của Lục Bình mặc dù không phát hiện sau bình phong còn có người khác, nhưng ở trong lòng xuất hiện cảm giác bị người khác dòm ngó vẫn tồn tại. Đây cũng là nguyên nhân Lục Bình không cùng Sở Đình và mọi người khác quá mức thân cận. Có thể ở khoảng cách hai ba trượng tránh qua thần thức của hắn, tự nhiên không phải là nhân vật mà hắn có thể trêu chọc.

Thác Nguyên đan!

Đây chính là mười sáu vị đan sư ở giai đoạn thứ tư cần phải luyện chế đan dược.

Tu luyện một đường nặng nhất chính là căn cơ. Tuy nhiên tu luyện vốn như đi ngược dòng nước, đi xuyên qua hoang mạc không thiếu những chuyện khởi khởi phục phục, đi qua không biết bao nhiêu đường quanh co, đợi cho đến khi tiềm lực trong người tích phát hay tích lũy đã dùng hết mà không tiến lên thêm chút nào nữa, cuối cùng sẽ vẫn còn phải phản tư ở trên căn cơ tu luyện. Pháp lực trong cơ thể có hùng hồn hay hồn hậu hay không chính là biểu hiện trọng yếu về căn cơ của một tu sĩ.

Thác Nguyên đan chính là một loại có thể làm mở rộng tâm hạch không gian, khiến cho Dung Huyết châu lấy được một bước phát triển lớn hơn nữa, khiến cho tu sĩ phát triển tự thân căn cơ trên con đường tu luyện có thể đi xa hơn. Đây chính là một loại kỳ môn đan dược.

Luyện chế Thác Nguyên đan dùng đến ngàn năm linh dược quý trọng, bao gồm hai mươi sáu loại tương đương với số lượng linh thảo sử dụng để luyện chế Thất Bộ văn đan. Độ khó thì cao hơn rất nhiều. Thác Nguyên đan luyện chế có thể nói là đại biểu cho tiêu chuẩn cao nhất ở dưới luyện đan đại sư.

Lạc Giang Thụy, Diệp sư huynh, Tề sư huynh còn đan sư của Ngũ đại môn phái và vị thiếu niên cổ dài kia, ai ai hoặc nhiều hoặc ít trước khi khai lò đều nhìn về phía Lục Bình, hàm nghĩa thì có sự khác nhau.

– Thác Nguyên đan a, lại có vận khí trước khi lên cấp đoán đan kỳ, thu thập được đan phương của nó

Đây chính là một tích lũy trọng yếu để mình có thể lên cấp đoán đan kỳ.