Chương 1264: Chân Linh đội hình (tiếp)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mấy đạo lưu quang xẹt qua chân trời khiến cho hết thảy Hậu Thổ tông đều sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt trở nên càng khó nhìn. Lúc này bọn họ cũng không nhận ra người tới sẽ là viện thủ của bọn họ.

Nhưng khi tới gần càng nhìn rõ ràng mấy đạo lưu quang hơn, lúc này mới phát hiện dưới sự che giấu của mấy đạo độn quang sáng chói đầu tiên, phía sau còn có mấy chục đạo lưu quang đi theo tới.

Một bên Thanh Hổ cũng lần nữa bật cười, cổ họng như thanh la bể hô lên:

– A ha, bọn họ cuối cùng đã tới rồi, nhưng cũng chậm một bước so với chúng ta!

Độn quang cách đó không xa hiên nhiên cũng phát hiện trạng huống nơi này. Mấy đạo độn quang phía trước nhất thời tăng nhanh tốc độ mang một cỗ khí thế vô cùng vọt tới phía bên này.

Hoa lạp lạp!

Hơn mười người cùng rơi xuống đất, thanh thế bực này phải mạnh hơn so với mười mấy người của Hậu Thổ tông lúc trước. Hơn nữa mười mấy người đó mặc dù trên nhân số cũng không nhiều hơn bao nhiều so với Hậu Thổ tông, nhưng sau khi họ rơi xuống đất đã bao vây hơn mười người trên dưới Hậu Thổ tông vô cùng phách lối đó lại. Sắc mặt của người người hết thảy Hậu Thổ tông đều biến đổi.

Trong mấy chục đạo độn quang đó, đầu tiên một nam một nữ hai vị pháp tướng trung kỳ trung niên tư sĩ đi ra. Nhưng hai người nọ căn bản đều không nghĩ để mắt tới mọi người Hậu Thổ tông, mà là xoay người nhìn về phía một đạo kiếm quang tuyền qua khổng lồ hơn ở ngoài trăm trượng.

– Khà khà, vừa tới Trung Thổ đã nghe nói tiểu tử này xông xuống danh vọng tốt như vậy, hôm nay tu vi đều đã đuổi kịp chúng ta. Ngay cả đại tu sĩ đều chiến bại trong tay của hắn, không ngờ đó cũng đúng thật như vậy a!

Hai vị tu sĩ tựa hồ là thủ lĩnh trong mọi người. Thần sắc của vị nữ tu sớm đã thành khiếp sợ hết thảy trước mắt, nhưng ở trong miệng cũng không mảy may nói chuyện.

Trên mặt của nam tu sĩ cũng thoáng qua một tia thần sắc phức tạp, thở dài một cái, nói:

– Thời gian mới có bao lâu, tu vị thực lực đã đến trình độ như vậy. Lục tiểu tử có thực lực như thế này sợ là muốn trực đuổi Thiên Tượng sư huynh rồi. Hai người chúng ta cho dù là liên thủ cũng chưa chắc có thể đòi được lợi ích gì từ trên tay hắn!

Nhìn nữ tu như cũ là một bộ biểu lộ than thở, nam tu sĩ tức giận:

– Ngươi cũng chỉ có dung túng cho hắn như vậy. Bản lĩnh gây họa của tiểu tử này cũng không nhỏ. Cửu Huyền lâu đích truyền bị hắn bắt sống đi, Ngũ Hành tông đích truyền cũng bị hắn giết hai người, đắc tội cũng đều là thánh địa!

Nữ tu liếc ông ta một cái, nói:

– Người bảo ngươi không có bản lĩnh gây họa cho lão nương xem coi? Thánh địa thì đã sao? Pháp tướng kỳ tu sĩ bọn họ một nhà không có bốn năm mươi người, chết một người đời thứ ba còn có thể chạy đến Bắc Hải đi diệt bản phái hay sao?

Nam tu chỉ có thể cười khổ, nhìn một chút về hư không bốn phía, nói:

– Người xem náo nhiệt thật đúng là không ít!

Nữ tu đứng bên người nam tu, nói:

– Hôm nay địa giới của Cửu Huyền lâu đúng là gió nổi mây vần, quần hùng hội tụ. Lục tiểu tử làm ra động tĩnh lớn như vậy nếu không người có tới xem một chút ngược lại là chuyện lạ. Nhưng Lục tiểu tử dường như cũng cố ý như vậy, đây chẳng phải là muốn giết gà dọa khỉ sao?

Nam tu cười đáp:

– Nhưng không phải là như vậy, chúng ta trên đường tới ngươi cũng nhìn thấy, các chỗ có địa thế tốt đều đã bị người bày trận pháp vòng chiếm. Người nhìn lại một chút địa thế của nơi này xem, làm gì kém so với chút danh môn đại phái đó. Chẳng qua là diện tích nhỏ một chút, lại rất hợp với quy mô của bản phái. Những địa thế tốt nguyên vốn lang nhiều thịt ít, khu trục Hậu Thổ tông không chừng còn có những môn phái khác tìm phiền toái. Cho nên Lục tiểu tử đây là dứt khoát muốn đánh cho Hậu Thổ tông đầu bù tóc rối, môn phái khác muốn tìm tới gây phiền toái đương nhiên cũng phải tự đắn đo một chút, Cái này cũng xem như là mệt một chút mà khỏe dài dài rồi.

Lục Bình cũng không có lòng giết người, nhưng hắn quyết định chủ ý muốn đánh rơi mặt mũi của Hậu Thổ tông, hạ mã uy của những đạo hình tông môn tới chậm, khiến cho bọn họ thừa dịp đánh tiêu mưu đồ chủ ý của Chân Linh phái trú địa. Cho nên sau khi Lục Bình lấy kiểm trận khốn trụ Mẫu Sơn lão tổ, kiếm trận giảo sát cũng chỉ để ý đi về phía món Nhất kiếp linh bảo ở đỉnh đầu của Mẫu Sơn lão tố.

Vào thời điểm này, Mẫu Sơn lão tổ bị dồn ép phải gấp lắm rồi. Mặc dù ông ta bị Lục Bình vây trong kiếm trận, nhưng lúc này tình cảnh bên ngoài ông ta cũng lịch lịch trước mắt. Nhóm lớn viện thủ của Chân Linh phái đã chạy tới. Nếu như nói trước đó Hậu Thổ tông có mấy phần ném chuột sợ vỡ đồ, hiện tại ngay cả tư cách khiêu chiến cũng không có.

Nhìn một chút lúc này người của Chân Linh phải chạy tới, không tính tới Tần Vũ Tần Cương cùng với Thanh Hồ Cửu Đạo, hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ cầm đầu chính là Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ. Dưới sự liên thủ của hai vị này đó chính là sự tồn tại chống lại đại tu sĩ đều có thể không thất bại. Chẳng qua là hiện nay, tên yêu nghiệt Lục Bình trước mặt cũng lấy pháp tướng trung kỳ tu vi đè ép đại tu sĩ đánh một trận tơi bời, chiến tích trước đây của hai người cũng bị ánh sáng che đậy rồi.

Mà lúc này còn có một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ với khí tức quanh thân phập phồng lộ ra còn chưa đủ ổn định, hiển nhiên là mới vừa tiến cấp pháp tướng trung kỳ. Ông ta đang đi lên phía trước cùng Hậu Thổ tông tu sĩ giao thiệp, chính là Thiên Sơn lão tổ có địa vị giơ chân nặng nhẹ trong lớp đệ tử đời thứ nhất.

Mà trừ ba vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ ra, trong mười người Chân Linh phái còn có bốn vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, theo thứ tự là Thiên Điền, Lưu Thiên Viễn, Cổ Thiên Hiên cùng với Nhị sư tỷ Lý Thiên Như của Lục Bình, đều là tu sĩ đời thứ ba của Chân Linh phải lên cấp pháp tướng kỳ.

Còn dư lại hơn ba mươi đoán đan trung hậu kỳ đệ tử tất cả đều là tinh anh trong Chân Linh phái tu sĩ đời thứ ba, thứ tư. Những người này nếu thật đúng là liên thủ đánh một trận, Hậu Thổ tông chỉ có một khả năng toàn quân bị tiêu diệt.

Mậu Sơn lão tổ vào lúc đó nhìn ra người trước mắt chưa chắc muốn giết mình, mà là muốn mình dưới con mắt mọi người khiến cho mình chịu thua thiệt lớn, làm thủ đoạn lập uy của hắn.

Nghĩ tới Mậu Sơn lão tổ đường đường pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, cũng là người đại thần thông có danh tiếng ở tu luyện giới, làm sao ông ta nguyện ý khiến cho người khác đạp trên vai của mình. Trong lòng ông ta cương quyết, nắm chặt trong tay một thanh Phá Sơn Chùy màu vàng tím.

Đây chính là một món địa địa đạo đạo Nhị kiếp linh bảo. Toàn bộ Hậu Thổ tông truyền thừa gần hai vạn năm nhưng chỉ tích toàn hai món Nhị kiếp linh bảo, một món chưởng khống trong tay sư huynh nhà mình. Mà món này vì để có thể xuất sắc trong đại chiến không rơi xuống trong cuộc tiêu trừ lần này nên sư huynh cố ý giao cho mình.

Nguyên vốn Mậu Sơn lão tổ còn muốn dùng món linh bảo này làm thủ đoạn áp đáy rương của mình, đến lúc đó đại phóng tia sáng kỳ dị trên chiến trường ma la. Ông ta không ngờ ma la đại chiến chưa khai ích, món linh bản này ngược lại đã bị người ép ra trước rồi.

Lục Bình đã gặp rất nhiều Nhất kiếp linh bảo, Nhị kiếp linh bảo cũng không ít. Trên tay mình cũng từng có một món, hiện tại càng thêm vượt qua lần lôi kiếp thứ ba, thành tựu Thuần Dương linh bảo.