Chương 1101: Ngọc dịch bắt mắt

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mất hết mấy ngày, Ngũ Hành Quy Tàng không tìm được. hai con Bá quy tựa hồ vẫn lượn vòng vòng ở chỗ cũ trên biển. Nếu không phải Dương thị năm tỷ muội thủy chung ở trên lưng Hạng Tĩnh Vũ trước mặt, Lục Bình đã cho rằng hai con Bá quy này đang cố ý bơi vòng vòng, không chịu mang bọn hắn đi đến Ngũ Hành Quy Tàng rồi.

Lục Bình cuối cùng rồi cũng không nhịn được hỏi Hạng Tây Bình:

– Hạng huynh, mấy ngày nay sao đi vòng vòng không ra phương hướng nào hết vậy?

Hạng Tây Bình cười “Ha ha” đáp:

– Công phu nhẫn nại của Lục huynh thật là mạnh. Nguyên bản ta còn tưởng rằng huynh sẽ ở ngay thời điểm sửa đổi phương hướng lần đầu tiên lên tiếng hỏi rồi, không ngờ huynh lại nhịn được nhiều ngày như vậy mới lên tiếng hỏi.

Lục Bình không biết lời này là khen hay là tán, hơi có chút dở khóc dở cười, rồi nghe Hạng Tây Bình nói tiếp:

– Ngũ Hành Quy Tàng chính là một chỗ nằm giữa tu luyện giới cùng với hư không, một chỗ động thiên nửa phong bế vô cùng kỳ diệu. Nó ở trên mặt biển Nam Hải, có vị trí thủy chung biến ảo không chừng, trừ một ít tu sĩ khí vận cực mạnh có thể ở trên mặt biển ngẫu nhiên gặp ra, thì chỉ có Bá quy nhất tộc chúng ta bởi vì có huyết mạch truyền từ Quy Đạo Nhân, có thể bằng vào minh minh cảm ứng mới tìm được vị trí của Ngũ Hành Quy Tàng. Mà những thứ cảm ứng phương hướng này thường thường cũng biến ảo không chừng. Chúng ta thủy chung men theo cảm ứng mà đi thôi. Bất quá Lục huynh yên tâm, chúng ta chung quy sẽ tìm được vị trí của quy tàng.

Lục Bình cười nói:

– Đúng là tại hạ cô lậu quả văn rồi.

Nhàn rỗi vô sự, Lục Bình liền cùng Hạng Tây Bình trò chuyện về những sự việc của Nam Hải tu luyện giới. Bá quy nhất tộc mặc dù trời sanh tính tình lười biếng thích ngủ nhiều, nhưng thọ nguyên rất dài, hơn nữa Bá quy nhất tộc mặc dù gặp mặt nhân loại là không hợp, nhưng hiển nhiên cũng cần giao lưu trao đổi bí pháp, vì vậy kiến thức đối với Nam Hải cũng cực kỳ uyên bác. Một ít đại sự phát sinh ở Nam Hải tu luyện giới, Hạnh Tây Bình giảng thuật thường giống như tự bản thân chứng kiến vậy.

Lục Bình đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền mở miệng hỏi:

– Hạng huynh, trước đây khi chúng ta gặp nhau, huynh từng nói qua có thể giúp thủ hạ của ta là Huyền Quy hóa nhập vào một tia huyết thống của Bá quy nhất tộc, cải thiện tư chất tu hành của nó, không biết đúng là có thể được hay không?

Hạng Tây Bình cười ”Hắc hắc” một tiếng, nói:

– Thật đúng là có chuyện này, bất quá lúc trước tại hạ lấy cái này làm điều kiện để yêu cầu Lục huynh ngăn chặn con Thủy Khổng Tước kia, không ngờ Lục huynh lâm trận trở mặt. Như vậy Lục huynh muốn giúp thủ hạ của mình dung hóa huyết mạch của bổn tộc đã không dễ dàng nữa rồi!

Lục Bình thấy hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, liền cười nói:

– Hạng huynh nếu là có yêu cầu gì, chỉ cần Lục mỗ có thể làm được, tất nhiên tận tâm tận lực!

Hạng Tây Bình nhất thời mừng rỡ hỏi:

– Nghe nói Lục huynh chính là Luyện Đan Tông Sư, không biết có thể luyện chế cho Hạng mỗ chút đan dược hay không, một chút đan dược để giúp tỉnh não ấy?

Lục Bình có chút không hiểu vì sao, cho nên hỏi:

– Hạng huynh muốn những thứ đồ ấy để làm chi? Hạng Tây Bình áy náy cười “Hăng hắc”, đáp:

– Nếu muốn cùng các ngươi đi vào trong Ngũ Hành Chi Địa, như vậy Hạng mỗ tự mình tu luyện một phen cũng là điều nhất định phải làm. Chẳng qua là Bá quy nhất tộc ta tập tính như thế nào xem ra Lục huynh cũng đã nghe rồi. Có thể ở trong Ngũ Hành Chi Địa kiên trì ba ngày không ngủ là đã vạn hạnh lắm rồi.

Nhìn thấy Lục Bình như ngộ ra vấn đề, Hạng Tây Bình nói tiếp:

– Nếu đến Ngũ Hành Chi Địa, bất kể thế nào cũng phải tu luyện một phen cho tốt, cũng để cáo úy lão tổ tông trên trời linh thiêng đã vì bọn ta lưu lại chỗ bảo địa này. Tuy nói cho dù là Bá quy nhất tộc ta ngủ cũng có thể tu luyện, nhưng dù sao vẫn chậm đi rất nhiều, quá mức lãng phí có phải vậy không nào?!

Lục Bình suy nghĩ một chút hỏi:

– Ở chỗ tại hạ cũng có một ít bảo vật định thần dưỡng tính, Định Hồn hương như thế nào?

Hạng Tây Bình vừa nghe đó là Định Hồn hương, toàn bộ thân thể nhất thời rung động, tựa hồ cực kỳ kích động, Lục Bình không hiểu vì sao, kỳ quái hỏi:

– Hạng huynh, huynh đây là…

Từ dưới đáy nước dâng lên mấy bóng khí to lớn, thanh âm hô lô hô lô từ đáy biển truyền tới, tựa hồ lúc này Hạng Tây Bình đang cực kỳ khắc chế cái gì đó. Chốc lát sau, thanh âm của Hạng Tây Bình hơi có vẻ bình tĩnh trở lại, cười khổ nói:

– Lục huynh đúng là làm hại ta thật là khổ, Bá quy nhất tộc ta thiên tính là ngủ, phàm là bảo vật định thần tĩnh tâm tư hồn dưỡng tính đối với bọn ta đều có lực hút rất lớn lao. Đối với những tu sĩ khác mà nói, những thứ này đều là bảo vật càng có nhiều trong quá trình tu luyện càng tốt, nhưng đối với Bá quy nhất tộc ta mà nói đó chính là thứ còn tốt hơn cả mông hãn dược.

Lý do này cũng khiến cho Lục Bình hơi có chút cảm giác ứng phó không kịp, sửng sốt chốc lát, lúc này mới hỏi:

– Hạng huynh rốt cuộc cần thứ đan dược gì mới có thể làm được chuyện đó, ừ, không ngủ?

Hạng Tây Bình cười khổ đáp:

– Chính là vì tránh cho không ngủ quên mất, cho nên phải dùng một ít đan dược đi ngược lại bình thường. Dĩ nhiên, trừ việc không gây ra tổn thương đối với tự thân chúng ta ra, tốt nhất còn phải có liều lượng đủ dùng một chút, nếu không lấy thể chất của Bá quy nhất tộc ta, sợ là căn bản khởi có tác dụng gì!

Lục Bình ngẫm nghĩ một chút, lật tìm bên trong trữ vật pháp khí, qua thời gian thật dài mới từ bên trong lấy ra một cái bình ngọc, đem đan dược bên trong đổ ra nhìn một chút, nói:

– Để dành quá lâu, rất may là không biến chất, Hạng huynh, huynh xem loại đan dược này như thế nào?

Quái hương kỳ dị từ trong đan dược phát tán ra, thậm chí thấm vào dưới nước biển.

Cô lỗ lỗ!

Lần này không phải là Hạng Tay Bình thở ra khí nổi lên, mà là trong thân thể to lớn vang lên tiếng sốt ruột rung trời: đây là, đói bụng rồi?

Nhưng mà tiếng sốt ruột này bất quá là vang lên một cái, ngay sau đó tựa hồ liền bị Hạng Tây Bình kềm chế lại. Dưới biển truyền tới thanh âm ngạc nhiên của Hạng Tây Bình, hỏi:

– Đây là loại đan dược nào, sao lại chỉ ngửi thấy mùi thôi mà đã làm trong bụng Hạng mỗ cảm thấy đói bụng dị thường rồi?

Lục Bình cười “Hắc hắc” nói:

– Viên thuốc này thật ra không phải là cái vật gì quý hiếm, mà là một loại Dung huyết kỳ đan dược tên gọi là Nga Biểu đan. Nếu là yêu tu từ Dung huyết kỳ trở xuống, nếu không phải là xuất thân từ đỉnh cấp yêu tộc, bởi vì linh trí không phát triển hoàn toàn, nếu là trúng phải dư độc của Nga Biểu đan, thậm chí có thể bởi vì đói bụng mà sử dụng đồng tộc làm bữa ăn. Hơn nữa còn sẽ càng ăn càng đói, cho đến lúc ăn no vỡ bụng mà chết. Nhưng mà đan dược này dù sao phẩm cấp không cao, đối với đoán đan kỳ tu sĩ đã không còn tác dụng nữa. Đối với Hạng huynh mà nói, ở trường hợp bất ngờ không kịp đề phòng, Hạng huynh nhất thời cũng cảm thấy rất đói bụng thôi. Bất quá nếu Hạng huynh hoàn toàn thực hiện biện pháp đề kháng nào, thì loại cảm giác đói bụng này xem ra cũng đủ khiến cho Hạng huynh không có chút cảm giác buồn ngủ rồi.

Dưới đáy biển hạ nhất thời không có tiếng động nào, chốc lát sau mới truyền tới thanh âm hơi mang vẻ cổ quái của Hạng Tây Bình:

– Lục huynh, phương thức này của huynh thật đúng là… thật đúng là có chút rất khác biệt a!

Lục Bình “Ha ha” cười nói:

– Dĩ nhiên, bởi vì Hạng huynh xuất thân từ Bá quy nhất tộc, nói không chừng tại hạ còn phải luyện lại Nga Biểu đan này một phen, nếu không lấy thể chất của Hạng huynh, hiệu lực của Nga Biểu đan này kéo dài không được bao lâu.

Hai người đạt thành hiệp nghị, đợi đến khi chuyến đi Ngũ Hành Quy Tàng kết thúc, sau đó sẽ giúp Lục Đại Quý luyện hóa vào bản thể một chút Bá quy huyết mạch để đề thăng tư chất.

Ngay vào lúc này, giọng của Hạng Tây Bình hơi mang một vẻ xin lỗi, lần nữa vang lên bến tại Lục Bình:

– Hắc hắc, Lục huynh, huynh mới vừa rồi nói trên người của mình có Định Hồn hương?

Lục Bình ngẩn người, hỏi: – Thế nào? – Thế nào? Hạng Tây Bình vẫn “Hắc hắc” cười nói tiếp: – Dĩ nhiên là muốn trao đổi vật này rồi. Sau chuyến đi Ngũ Hành Quy Tàng, xem ra lão Hạng ta sẽ phải vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên rồi. Nếu là như vậy, lão Hạng ta tất nhiên sẽ phải ngủ một giấc cho ngon dài chừng trên trăm hay tám mươi năm gì đó. Để ngủ cho chắc giấc một chút, giữa chừng không bị bọn cá nhỏ tôm nhép quấy rầy, nói không chừng sẽ phải mượn một ít bảo vật giúp an thần định hồn để xúc tiến chất lượng của giấc ngủ, hắc hắc!

Lục Bình nghe mà không biết nói gì. Bá quy nhất tộc mê ngủ thành tánh, vì thế thậm chí không tiếc hy sinh thời gian tu luyện để ngủ. Vì có thể tiến vào trong giấc ngủ sâu, không ngờ tên này lại đem bảo vật mà tu luyện giới dùng để xúc tiến tâm thần bình và tăng cường ngộ tính, tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma này làm thành bảo vật xúc tiến cho giấc ngủ ngon hơn!

Chốc lát chần chờ của Lục Bình làm cho Hạng Tây Bình cho là hắn không quá tình nguyện, vì vậy cười nói:

– Lục huynh còn nhớ tại hạ đã từng nói trong tay còn có một món thiên địa kỳ thủy tương đối trân quý hay không? Nếu là Lục huynh đáp ứng trao đổi cùng tại hạ, toàn bộ kỳ thủy này sẽ giao cho Lục huynh sử dụng, như thế nào?

Lục Bình sửng sốt, hỏi:

– À, đó là loại kỳ thủy gì?

Hạng Tây Bình tự tin cười một tiếng, đáp:

– Là Ngọc Thanh Tĩnh Mục dịch!

– Cái gì?

Lục Bình mừng rỡ hỏi lại:

– Không ngờ lại là Ngọc Thanh Tĩnh Mục dịch!

Một trong Khai Thiên Thất Tổ là Viên đạo nhân khi xưa lấy hai hạng kỹ thuật để ngạo thị tu luyện giới.

Hạng thứ nhất là chưởng khống thiên hạ linh mạch. Viên đạo nhân thích rượu ngon, cho nên bổn mệnh pháp bảo là một cái Tửu Đỉnh, được xưng là “Càn Khôn Tửu Đỉnh”. Viên đạo nhân khi xưa tay cầm cái đỉnh này, ở trong quá trình khai thiên điều hòa thiên hạ linh mạch, là Khai Thiên Thần Khí nổi danh cùng Thất Bảo Lôi Hồ. Chỉ tiếc món bảo vật này không phải là công phạt chi bảo, uy lực không so được với Thất Bảo Lôi Hồ.

Sau đó tu luyện giới có nhiều người bắt chước chế tạo Càn Khôn cửu đỉnh, không biết vì sao thủy chung không thể nào đạt đến uy năng vốn có của Khai Thiên Thần Khí này. Trên thực tế trong tay Lục Bình sử dụng nhất kiếp linh bảo Linh Lung Tửu Đỉnh chính là một trong vật bắt chước chế tạo theo Càn Khôn cửu đỉnh. Ở trong tay Lục Bình, nó cũng có thể điều không cùng ngưng tụ linh mạch, hấp thu Bản Nguyên Chi Khí, nhưng so với Càn Khôn cửu đỉnh chênh lệch có thể nói là một trời một vực.

Hạng thứ hai chính là một đôi mắt thần kỳ thuật của Viên đạo nhân. Viên đạo nhân xưng kỹ thuật luyện đôi mắt này là “Tam Thanh Chân Đồng”, sau đó cũng đem phương pháp tu luyện lưu truyền rộng rãi ở trong tu luyện giới. Bất quá ông ta chỉ truyền xuống phương thức tu luyện ban đầu của Tam Thanh Chân Đồng. Nhưng chỉ với loại giai đoạn sơ cơ của kỳ thuật này, Lục Bình cho đến bây giờ đã tu luyện Tam Thanh Chân Đồng đến hiệu quả như thế.

Không phải Viên đạo nhân không muốn truyền thụ phương thức tu luyện còn lại của loại kỹ thuật này, mà là Viên đạo nhân điều lý linh mạch của thiên hạ, đối với tư nguyên dùng cho tu luyện của phương tu luyện giới chưởng khống rành rẽ không ai bằng. Ông ta đã từng nói, ở phương thế giới này, tu luyện thành công giai đoạn thứ nhất của “Tam Thanh Chân Đồng” là đã đáng quý rồi, muốn tu luyện tới giai đoạn thứ hai cơ bản là si tâm vọng tưởng.

Trên thực tế cũng đúng là như thế, nếu nói “Tam Thanh Chân Đồng” trên thực tế ở trong quá trình tu luyện nếu muốn đạt đến đại thành, thì nhất định phải cần có ba loại kỳ thủy có thể nói là kỳ trân ở trong thiên địa. Chỉ có như vậy, mới có thể đem giai đoạn thứ nhất của “Tam Thanh Chân Đồng” hoàn toàn luyện chế thành công.

Ba loại linh dịch này theo thứ tự là “Thượng Thanh Chân Mục Dịch”, “Ngọc Thanh Tĩnh Mục dịch”, “Thái Thanh Linh Mục Dịch”, cơ hồ có thể xưng là trân phẩm nhất trong Thủy chúc tính thiên địa kỳ vật trong tu luyện giới. Rất nhiều Pháp Tướng tu sĩ có thể hao tốn cả đời mà cũng chưa thể gặp gỡ được bất kỳ một loại nào trong ba vật này.

Cho dù là người như Lục Bình như vậy, thật ra cũng coi là nhân vật rất có khí vận, để ngưng luyện “Tam Thanh Chân Đồng” đã góp nhặt được tám loại kỳ thủy, nhưng cũng không nắm chắc có thể thu thập được một trong ba loại kỳ trân cuối cùng này, nhằm để cho “Tam Thanh Chân Đồng” cuối cùng ngưng luyện thành công.

Cho nên, khi Lục Bình nghe được ở chỗ của Hạng Tây Bình lại có một trong ba loại kỳ trân “Ngọc Thanh Tĩnh Mục Dịch”, liền có chút không dám tin tưởng hỏi:

– Ở chỗ của ngươi có Ngọc Thanh Tĩnh Mục Dịch, điều này sao có thể?

Nước biển trước mặt Lục Bình đột nhiên sôi sục, một đầu rùa to lớn từ dưới nước biển giơ lên. Đây là lần đầu tiên Lục Bình chính mắt thấy đầu của Bá quy. Trước mặc, dù con Bá quy một mực phiêu du ở trên biển, nhưng đầu của nó thủy chung ở quy giáp, cho dù là thần niệm của Lục Bình cũng không cách nào phát hiện.

Đầu của con rùa ấy há mồm phun một cái, một cái Phong Linh hạp từ trong miệng nó bắn ra rơi trước người của Lục Bình.

Lục Bình nhìn thấy loại hộp có xem lẫn cấm linh mộc này trong lòng liền đã tin đến tám chín phần mười. Đợi đến khi mở cái hộp ra, tâm tình bình tĩnh của Lục Bình thoáng hưng phấn một cái, ngẩng đầu nhìn Hạng Tây Bình hỏi:

– Hạng huynh, chúng ta trước mặt chân nhân không nói lời dối trá, Ngọc Thanh Tĩnh Mục Dịch này hiếm quý đến bực nào, huynh nếu chẳng qua là dùng để từ chỗ của tại hạ đổi lấy Định Hồn hương, thì tiện nghi này nói thật ra tại hạ thực không dám chiếm!

Hạng Tây Bình cười nói:

– Lục huynh tuệ nhãn, tại hạ tự nhiên cũng có tính toán, “Kinh hồn tam hương” ở trong Tu Luyện Giới có cùng nguồn gốc, phẩm chất kém nhất chính là Định Hồn hương. Lúc trước Lục huynh không chút do dự nói ra Định Hồn hương, xem ra trong tay Lục huynh tất nhiên có hồn hương tốt hơn so với Định Hồn hương. Vô luận là Dưỡng Hồn hương hay là Tĩnh Hồn hương, Lục huynh đều có thể từ trong tay tại hạ đổi lấy vật này.

Lục Bình còn hơi chần chờ, nói:

– Hạng huynh, không phải là tại hạ không tin được huynh, vô luận là Dưỡng Hồn hương hay là Tĩnh Hồn hương, tại hạ nơi này cũng có, chẳng qua là vật này tuy cũng coi là xa xỉ phẩm của tu luyện giới, nhưng vẫn không cách nào sánh ngang bằng cùng loại thiên địa kỳ trân có thể gặp không thể cầu này. Nếu là thật sự phải dùng Tĩnh Hồn hương hoặc là Dưỡng Hồn hương để đổi, tại hạ phải đưa ra bao nhiêu mới có thể đổi được hộp kỳ thủy này?