Chương 1105: Tử Dương Tô Cẩm

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Qua mấy ngày, khoảng cách của mọi người với Ngũ Hành Chi Địa tựa hồ càng ngày càng gần, bởi vì họ đã mấy lần đụng phải Bá quy khổng lồ ở trên mặt biển đang hội tụ về phía trong, mà đại đa số trên lưng của Bá quy đều có những tu sĩ khác chiếm đóng, hoặc có một người hoặc nhiều người. Chỉ có số ít mấy con Bá quy là đơn độc kéo tới, số này ở trong Bá quy tộc có thể coi là cực kỳ hiếm hoi.

Doanh Lệ từ khi thấy càng ngày có càng nhiều Bá quy cùng với những tu sĩ khác xuất hiện, liền đem thân phận của mình che lại, bất quá thủ đoạn che giấu cũng không coi là cao minh, chỉ cần tu sĩ cẩn thận điều tra thì vẫn là có thể nhìn ra chân tướng của hắn.

Nhưng vào lúc này đông đảo tu sĩ hội tụ, có rất ít người đi mạo hiểm bị người khác hiểu lầm thi triển thần niệm điều tra chân tướng của người khác. Hiển nhiên Doanh Lệ cũng không tị hiềm thân phận của mình, chỉ là không muốn gây phiền toái mà thôi.

Lục Bình tự nhiên không hạ lưu đến mức cố ý làm bại lộ thân phận của Doanh Lệ dẫn tới đưa người khác chú ý. Vào thời điểm càng ngày càng nhiều Bá quy hội tụ chung một chỗ hướng về cùng một phương hướng tiên tiến, Lục Bình đã dần dần tách ra khỏi Khổng Tước Ngũ Nữ, cùng Hạng Tây Bình một mình đi về phía trước.

Từ những gì Lục Bình chứng kiến, có thể thấy lần này đại đa số tu sĩ đi đến Ngũ Hành Chi Địa đều là Pháp Tướng sơ kỳ tu sĩ. Pháp Tướng trung kỳ tu vi tu sĩ cũng có không ít, thậm chí Lục Bình còn nhận ra được có vài cổ khí tức rõ ràng là có đại tu sĩ ẩn tàng bên trong, chỉ bất quá Lục Bình không cách nào phát hiện bọn họ cụ thể ở chỗ nào mà thôi.

Nhưng trong này không có một đoán đan kỳ tu sĩ nào tồn tại. Lục Bình đã từng hỏi thăm qua Hạng Tây Bình nguyên nhân vì sao, mới biết Ngũ Hành Chi Địa ngựng luyện chân nguyên có hiệu quả phần nhiều là đối với Pháp Tướng, hơn nữa phần nhiều là đối với Pháp Tướng trung tiền kỳ tu sĩ. Đối với đại tu sĩ có chút ảnh hưởng không rõ ràng, còn đối với đoán đan kỳ tu sĩ thì một chút hiệu quả cũng không có, hơn nữa công phá vòng vây của ma la đối với Ngũ Hành Chi Địa chung quy là một chuyện vô cùng hung hiểm, đan kỳ tu sĩ dù có lòng cũng không có lực làm thế.

Bất quá có lúc cũng có thể nhìn thấy có tu sĩ ngồi trên đoán đan kỳ Bá quy kéo tới, nhưng mỗi khi có tu sĩ như vậy xuất hiện, Bá quy ở phụ cận đều tập thể dừng lại, còn những tu sĩ ấy cũng phần nhiều là biết điều đem con đoán đan Bá quy này thả tự do, có người thậm chí còn giải thích đôi câu, đơn giản chính là chỉ muốn dùng đoán đan kỳ Bá quy tìm kiếm vị trí của Ngũ Hành Quy Tàng mà thôi.

Không có Bá quy chỉ dẫn, những tu sĩ này hoặc là tụ tập lại ngự không phi hành theo bầy Bá quy, hoặc tìm một con Bá quy rồi hướng người chiếm đóng trên đó mượn một chỗ ngồi, thậm chí có người bởi chuyện này mà ra tay nặng đánh nhau. Dù sao thì Bá quý tộc có phòng ngự có thể nói là có một không hai trên thiên hạ, cộng thêm hình thể khổng lồ, mỗi một con Pháp Tướng kỳ Bá quy đều tương đương với một tòa cự hình pháo đài, chính là tuyển chọn xong trận tốt nhất.

Mọi người muốn đi vào Ngũ Hành Chi Địa, chỉ muốn lựa chọn một con Bá quy làm đồng bạn tạm thời, thứ nhất là vì để tìm kiếm Ngũ Hành Chi Địa, thứ hai chính là muốn mượn vô song phòng ngự của Bá quy để xông trận.

Trên lưng của Hạng Tây Bình chỉ có một mình Lục Bình chiếm đóng, tự nhiên cũng hấp dẫn không ít người kéo tới đi nhờ, còn có tu sĩ không hảo ý có ý đồ xua đuổi hắn, chiếm cứ cái Bá quy pháo đài Hạng Tây Bình này.

Nhưng mà vào lúc một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ xuất thủ bị Lục Bình lấy thủ đoạn sét đánh đánh lui, không ít người mơ ước chỉ đành phải bỏ đi cái ý niệm này, sau lại có người có ý đồ liên thủ đuổi Lục Bình đi, không ngờ Hạng Tây Bình cũng lên tiếng hi vọng những người này tránh đi chỗ khác.

Mọi người tuy nhiên không tình nguyện, nhưng không muốn đắc tội Hạng Tây Bình, nếu Bá quy không nguyện ý, bọn họ cho dù có xua đuổi Lục Bình đi thì cũng không có ích lợi gì, chẳng lẽ còn có thể dùng sức mạnh đối với Hạng Tây Bình?

Mấy người có ý đồ liên thủ xua đuổi Lục Bình thấy lúc này đã có hơn hai mươi đầu Pháp Tướng kỳ cấp bậc Bá quy hội tụ, cái ý niệm này bất quá chỉ thoáng qua trong đầu óc họ rồi liền bị dập tắt hoàn toàn.

Lúc này, lại có một tu sĩ lưng đeo trường kiếm cưỡi một con đoán đan kỳ Bá quy đuổi kịp đội ngũ. Tu sĩ nhìn thấy đội ngũ Bá quy tráng quan trước mắt nhất thời vui mừng, trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, cả người nhất thời chân đạp trường kiếm bay lên trời, hướng đoán đan kỳ Bá quy dưới chân chở mình nói:

– Vị Quy huynh này, xin đa tạ một đường khổ cực, lần này đã bị đuổi kịp những đội ngũ khác, huynh cứ tự rời đi thôi!

Đầu đoán đan kỳ Bá quy này hướng tu sĩ gật đầu một cái, lại hướng đội ngũ Bá quy trước mắt gào thét một tiếng, mà Bá quy phía trước cũng không thiếu con xoay người rống đáp trở lại, dường như hai bên đang chào hỏi nhau vậy, sau đó đầu đoán đan kỳ Bá quy liền xoay người rời đi.

Tu sĩ này tuổi chừng ba mươi, chân đạp trường kiếm ở giữa không trung bám theo đội ngũ Bá quy đi về phía trước, đồng thời ánh mắt ở trong đội ngũ quan sát cái gì đó, chốc lát ánh mắt sáng lên, nhìn thấy trên một con Bá quy không ngờ lại chỉ có một người.

Độn quang dưới chân tu sĩ chợt lóe, người đã đến gần Hạng Tây Bình ở phía trước, hướng về Lục Bình chắp tay, nói:

– Vị đạo huynh này, có thể cho tại hạ một chút phương tiện hay không?

Lúc tu sĩ này xuất hiện, có không ít người nhận biết thân phận của hắn, có tu sĩ thậm chí có ý muốn mời hắn lên Bá quy của mình, nhưng mà tu sĩ này nhất mực không tiến lên, mọi người cũng không tiện vẫy đuôi liếm chân mời mọc.

Lúc trước chỗ của Lục Bình không dung cho người nào tiến lên, thật có không ít người trong lòng cảm thấy không thoải mái. Thấy người này tiến lên hỏi thăm, không ít kẻ trong lòng đều có chút hả hê, âm thầm mong đợi giữa hai người sẽ có một cuộc tỷ thí. Đắc tội người này, Lục Bình ngày sau sợ là phải gặp phiền phức to.

Lục Bình lãnh đạm hướng người mới đến liếc mắt nhìn, đặc biệt là chú ý trường kiếm dưới chân hắn, biết đây là một kiếm tu cực kỳ cao minh, đang muốn há mồm cự tuyệt, không ngờ người nọ nhìn thấy Lục Bình cũng đột nhiên ”Di” một tiếng, hỏi:

– Các hạ có phải là Bắc Hải Lục Thiên Bình Lục huynh?

Lục Bình ngẩn người, không biết người này như thế nào nhận biết hắn, nhưng vẫn đáp:

– Tại hạ chính là Lục Thiên Bình, không biết các hạ là người nào?

Tu sĩ kia “Ha ha” cười một tiếng, nói:

– Quả thật chính là Lục huynh, tại hạ Tử Dương Cung Tô Cẩm, không biết Lục huynh có từ Lục sư đệ nơi đó nghe nói qua về tại hạ hay không?

Lục Bình chợt hiểu ra, cười nói:

– Thì ra là Trung Trùng kiếm Tô sư huynh, thế nào, Tô sự huynh cũng muốn đi Ngũ Hành Chi Địa?

Tô Cẩm bất đắc dĩ cười nói:

– Cái này còn không phải là do các ngươi ba năm trước đây huyên náo ở Đông Hải, Tần Thế Quân của Thủy Tinh cung đã dẫn đầu vượt qua lối kiếp lần đầu tiên, lên cấp Pháp Tướng trung kỳ. Những Thánh Địa đồ đệ khác cũng trước sau tiến cấp Pháp Tướng trung kỳ, làm cho áp lực lên những người như bọn ta này tăng nhiều, đoạn thời gian trước thật vất vả lắm mới vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên, tu vi vẫn chưa ổn định, nói không chừng lần này sẽ phải đến Ngũ Hành Chi Địa một chuyến!

Trong lòng Lục Bình thầm lo ngại, những thứ Thánh Địa Đích truyền đệ tử này quả thật không có một người nào là dễ dàng so bì cả. Thủy Tinh cung Tần Thế Quân dẫn đầu lớp đệ tử đời thứ ba lên cấp Pháp Tướng trung kỳ, chỉ trong thời gian hơn ba năm, những thứ Thánh Địa Đích truyền tu sĩ này lên cấp Pháp Tướng trung kỳ không chỉ có một kẻ như Tô Cẩm này, trong khi y chẳng qua là đứng hàng thứ ba trong Tử Dương Cung đích truyền đệ tử, thế mà đều đã vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên rồi.

Lục Bình hướng Hạng Tây Bình hỏi:

– Hạng huynh, Tô huynh chính là một trong lục kiếm của Tử Dương Cung đích truyền, ta muốn mời Tô huynh cùng đi đến Ngũ Hành Chi Địa, không biết Hạng huynh có đồng ý hay không?

Hạng Tây Bình không thèm để ý chút nào nói:

– Nếu là Tử Dương Cung đích truyền tu sĩ, thực lực dĩ nhiên là sẽ không kém, cứ tùy ngươi đi!

Lục Bình lúc này hướng Tô Cẩm cười nói:

– Tô huynh, nếu là còn chưa tìm được Bá Thiên thần quy thích hợp, có thể cùng tại hạ liên thủ xông pha Ngũ Hành Chi Địa này một lần hay không?

Tô Cẩm cười nói:

– Mong muốn đã lâu, nhưng không dám mời huynh thôi!