Chương 1156: Sơ hiện đầu mối

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dĩ nhiên, Tử Dương cung truyền thừa kiếm thuật trọng yếu không phải là bản thân kiếm quyết. Trên thực tế bộ kiếm thuật đó chẳng qua là một bộ kiếm quyết cơ sở do Giao đạo nhân lưu lại thôi, bất quá thích hợp dùng cho đoán đan kỳ tu sĩ củng cố tu vị.

Chân chính có giá trị là Giao đạo nhân thủ thư. Bản thân của đạo kiếm quyết đó chỉ có ngắn ngủi mấy trăm chữ, nhưng Giao đạo nhân cơ hồ mỗi một chữ viết đều cất giấu trong đó một bộ kiếm quyết, ẩn chứa một đạo kiếm ý. Những thứ kiếm quyết này hoặc cao hoặc thấp, kiếm ý hoặc mạnh hoặc yếu, hoặc ẩn hoặc hiện, Tử Dương cung truyền thừa mấy vạn năm đều chưa từng nghiên cứu thấu tất cả tự thể trên bộ kiếm quyết đó.

Mỗi khi bọn họ cho rằng đồ tích chứa trong tự thể của kiếm quyết đã khám phá hầu như không còn, cuối cùng có một hai thiên tài khi tu luyện tìm hiểu bộ kiếm quyết, từ trong lơ đãng lĩnh ngộ ra những thứ làm cho người ta tại mặt đều sáng bừng. Tử Dương cung mặc dù được xưng là đệ nhất thiên hạ kiếm phái, căn cơ chính là trên phần chữ dùng để viết ra sách chứa đựng bộ kiếm quyết đó. Bộ kiếm quyết này cũng được Tử Dương cung coi là truyền thừa chí bảo, trình độ trân quý của nó thậm chí còn muốn trên mấy thanh phi kiếm mà Giao đạo nhân đã từng dùng qua.

Hơn nữa chuyện như vậy còn có phát sinh tương tự, đó chính là Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiêu Bạch Vũ.

Năm đó Tiêu Bạch Vũ ở Đông Hải một chỗ bí cảnh tìm ra phi kiếm bị bẻ gãy của Giao đạo nhân khi xưa khai ích Đông Hải tu luyện giới. Lúc ấy ở chỗ mai táng đoạn kiếm có khắc một tấm bia đá, phía trên thủ thư có tám chữ to: “Khai thiên đoạn chiết, táng kiềm chi xử” (Khai thiên đứt gãy, nơi để chôn kiếm)!

Sau đó Tiểu Bạch Vũ đem đoạn kiếm lần nữa dung nhập vào bản mệnh phi kiếm, rồi sau đó lại vác bia đá có khắc tám chữ to kia trở về Liệt Thiên Kiếm phái. Sau đó, ông ta bế quan mấy chục năm ở diện tích trước bia đá. Lần nữa xuất hiện ở tu luyện giới, Tiêu Bạch Vũ đã tay cầm hai bộ kiếm thuật vô thượng thần thông hoàn toàn bất đồng với Liệt Thiên Kiếm phái truyền thừa kiếm thuật, cùng với mấy bộ đại thần thông kiếm thuật tinh hãn sắc bén. Ông ta lấy khai thiên đoạn kiếm tung hoành thiên hạ, đánh bại Thủy Tinh, ép Côn Ngư, chém Thuần Dương, bơi lội Băng Nguyên, xông Vô Tận sơn, khó bại một lần, được tu luyện giới tôn làm ”Liệt Thiên Kiếm Thánh”.

Lục Bình thật vất vả thoát ra từ trong tin tức chấn động của Giao đạo nhân thủ thư lần này. Sau khi tâm tình bình phục, Lục Bình rất nhanh sau đó phát hiện sự nghi ngờ trong đó, kỳ quái hỏi:

– Bắc Minh đã bị tan thành mây khói, người nữ tu nọ cần gì phải đặc biệt chạy về Đông Hải cổ động tuyên dương chứ?

– Đây cũng chính là duyên cớ sau khi chưởng môn sư bá nhận được tin tức đã sai phái hai người chúng ta tới điều tra. Bắc Minh nữ tu nọ nếu đúng thật muốn trả thù đám người Hàn Diệp lão tổ phản bội Bắc Minh, chân chính phải làm là tản bộ tin tức ở Trung Thổ. Trung Thổ tu luyện giới tông môn lâm lập, phồn vinh hơn xa hải ngoại, cho dù Đông Hải cũng không so được, chân chính mơ ước khai thiên di vật xem ra phải là Trung Thổ các phái mới đúng. Người nữ tu nọ vô luận như thế nào cũng không nên chạy về Đông Hải tuyên dương chuyện bí mật như thế này.

Lục Bình cũng nghĩ tới thủ thư của Giao đạo nhân đã sớm về một gia môn phái cùng một tu sĩ, xoay người hỏi:

– Hai vị sư huynh, người nữ tu nọ sau khi tuyên dương chuyện bí mật như thế ra sao rồi?

Thiên Điền cùng Thiên Viễn liếc mắt nhìn nhau, đáp: D

– Sau đó bị người của Thủy Tinh cung khống chế. Lời đồn đãi đều nói Thủy Tinh cung coi trọng phần khai thiên di vật đó, cho nên bắt đi người duy nhất biết chuyện. Đây cũng phù hợp với phong cách bá đạo hạng nhất của Thủy Tinh cung.

– Không đúng, không đúng, không đúng!

Trong đầu óc của Lục Bình tựa hồ chộp được cái gì đó, nói:

– Ta lúc trước từ Thanh Minh Giang thuận giang xuống, tựa hồ phát hiện không ít Trung Thổ tu sĩ dường như cũng đi tới phía bảo thuyền. Thế nào, tin tức là từ hải ngoại truyền về sao?

Trong tầm mắt của Thiên Điền cùng Lưu Thiên Viễn cũng toát ra vẻ mê hoặc không hiểu. Lưu Thiên Viễn suy nghĩ một chút, đáp:

– Đây cũng là chỗ làm cho bọn ta kỳ quái. Nguyên vốn khi ta cùng với Thiên Điền sư huynh cảm thấy phía nam Trung Thổ, Trung Thổ tu luyện giới vẫn không có chút động tĩnh nào với bảo thuyền. Nhưng chỉ mấy ngày nay cũng đột nhiên truyền ra phí phí dương dương, tựa hồ toàn bộ tu luyện giới lập tức đều biết được tin tức. Các nơi tu sĩ đua nhau tới phía nam Trung Thổ, cố gắng trên Thanh Minh Giang chặn lại Bắc Minh bảo thuyền.

– Chặn lại bảo thuyền?

Lục Bình chắt lưỡi, tiếp theo lại có chút buồn cười nói:

– Bọn họ cũng phải có thực lực này. Một chiếc bảo thuyền có đại tu sĩ trấn thủ cho dù là Thuần Dương lão tổ đều phải né tránh ba phần, bọn họ chặn lại thế nào được? Những Trung Thổ tu sĩ kia tự đại quen rồi, căn bản không biết được chỗ uy năng chân chính của bảo thuyền.

Thiên Điền cũng cười nói:

– Đúng là như thế, lúc trước thì có không ít tu sĩ nóng lòng tổ chức cố gắng chặn lại bảo thuyền, trong đó không thiếu pháp tướng tu sĩ. Bọn họ hiển nhiên chỉ cho rằng bảo thuyền bất quá chính là xác một con rùa đen của hải ngoại môn phái dùng để thông qua Phong Bạo Dương. Không ngờ từng người một cũng sát vũ mà về, cho đến sau khi tổn thất mấy vị pháp tướng tu sĩ, lúc này mới thu liễm, đua nhau theo đuổi sau bảo thuyền.

Lục Bình nghĩ đến ngày đó khi gặp bảo thuyền trên Thanh Minh Giang mấy chục đạo thần niệm núp trong hư không tốn phía không kiêng kỵ điều tra trên người hắn, không khỏi nói:

– Phải, người đích xác là không ít, trước chỉ có hải ngoại tu sĩ, cho đến sau này người càng ngày càng nhiều, Ngũ Đại Thánh Địa đích truyền tu sĩ gần đây mới phái ra. Xem ra chính là họ muốn đuổi những người kia, dĩ nhiên, bao gồm chúng ta trong đó.

Lục Bình trong miệng nói như vậy, nhưng trong đầu cũng từng hình ảnh một liên hoàn lóe lên: khai thiên di vật, bảo thuyền, nữ tu, tin tức, Thủy Tinh cung, ma la đại quân, Tường Vân thành, Ngũ Hành Khổng Tước, tiết lộ bí mật, hội tụ, đuổi, tất cả những thứ này Lục Bình dường như phải dùng một sợi dây liên hệ toàn bộ lại, nhưng thủy chung cảm thấy tự tượng mâu thuẫn. Cho đến sau khi Lục Bình bởi vì Giao đạo nhân thủ thư mà nghĩ tới Tiêu Bạch Vũ, cũng không giải thích được nghĩ tới có lẽ còn có một nhánh thế lực đã nhúng tay trong đó. Đây có lẽ không phải là một bố cục, mà là một cục trong cục, là một cuộc phá cục chi tranh song phương sớm đã bắt đầu đánh cuộc lẫn nhau.

Lục Bình trầm giọng nói:

– Bảo thuyền khoảng cách Tường Vân thành không xa, trò vui sẽ phải diễn ra, xem ra chúng ta cũng không bỏ lỡ!

Thiên Điền thoáng có chút không cam tâm, hỏi:

– Chẳng qua là khách xem thôi sao?

Lục Bình bất đắc dĩ đáp:

– Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta cũng chỉ có thể là khách xem rồi. Có thể coi là xuất hiện bất ngờ, chúng ta e rằng cũng chỉ có nước chạy trối chết mà thôi!

Ba người một đường phi độn. Nhưng có Lục Bình suy đoán trước đó cùng với lúc trước Cửu Huyền lâu và Trùng Thiên các tu sĩ quấy nhiêu, ba người cũng không đi dọc theo Thanh Minh Giang, mà là phi độn về phương hướng cách xa nước sông mười mấy dặm theo sau Thanh Minh Giang.

Nhưng chẳng qua là chỉ chốc lát sau, Lục Bình chậm lại độn quang, rồi sau đó bất đắc dĩ hướng trong hư không cách đó không xa hô:

– Tô huynh, chỗ này gặp phải ngươi cũng thật đúng dịp. Chẳng lẽ ngươi cũng muốn tới cùng tại hạ so tài một phen sao?

– Ha ha, quả nhiên không gạt được Lục huynh ngươi!

Tô Cẩm che vật che giấu trước mặt xé toạc đi, từ trong hư không đi ra, nói:

– Cửu Huyền lâu hai tên hỗn cẩu đó bị thua thiệt dưới tay của Lục huynh, sau khi trở về lập tức thuyết phục mọi người chung quanh. Chỉ sợ người khác không biết dụng tâm của bọn họ, Tô mỗ dĩ nhiên biết được thực lực của Lục huynh, nhưng vẫn không thể không tới đây khuyên một tiếng.

Lục Bình chắp tay cười nói:

– Ý tốt của Tô huynh, Lục mỗ ghi nhớ. Tuy nhiên chuyện bảo thuyền chỉ sợ không phải chúng ta có thể tham dự, chạy tới chỉ là muốn xa xa nhìn náo nhiệt thôi!

Tổ cẩm sắc mặt nghiêm lại, nói:

– Xem ra Lục huynh đã đoán được một ít thứ, như vậy Tô mỗ cũng yên tâm.

– Đích xác là đoán được một ít thứ.

Lục Bình cười cười, nói:

– Tuy nhiên Tô huynh vẫn cẩn thận cho thỏa đáng đi. Bãi chiến trận lớn như vậy, người muốn đối phó hiển nhiên khó giải quyết, người ta hiển nhiên sẽ không thúc thủ chịu trói, nhất định sẽ có phản chế. Đến lúc đó Tô huynh chỉ sợ là chỉ còn đóng vai đánh trống ở biên, không có vai trò gì cả, dưới sự hỗn loạn Tô huynh có thể tránh thì cũng nên tránh đi!

Tô Cẩm cũng không để ý cho lắm, nói:

– Chỉ dựa vào đám người ô hợp nghe tin chạy tới này sao? Nếu bọn họ đều giống như Lục huynh, vậy bọn ta hiển nhiên phải nhức đầu. Bây giờ thì sao? Ha ha, bất quá vẫn phải cảm tạ Lục huynh nhắc nhở, chỗ sứ mạng, những người khác cũng đã đành, nếu đúng thật là người đó, hắc hắc!

Lục Bình đang ám chỉ, nhưng Tô Cẩm hiển nhiên cũng không để ý cho lắm, thậm chí còn toát ra ý tưởng nhao nhao muốn thử. Lục Bình hiển nhiên biết rõ là bởi vì cái gì, nhưng hắn cũng không thể nói thêm gì nữa.

Lục Bình tuy rằng đoán được một ít thứ, nhưng mà song phương âm thầm đánh cuộc hiển nhiên đều không phải là hắn có thể trêu chọc. Lục Bình có thể làm cũng chỉ có thể là trầm mặc, cùng với trốn một chỗ thật xa đợi kết quả cả hai bên.

Nhàn Vân lão tổ đem Bạch Vân lão tổ trọng thương sau khi bị trận pháp cắn trả an bài đến trong đạo binh đại trận, rồi sau đó dẫn Tường Vân thành tu sĩ may mắn còn sống sót phá vòng vây ra phía ngoài.

Tường Vân thành đã bị phá!

Trong lúc Nhàn Vân lão tổ do dự trong nháy mắt, Bạch Vân lão tổ trấn giữ hộ đảo đại trận trận bàn bởi vì đột nhiên bị đánh lén mà bắt đầu cắn trả. Tiếp theo A Tu La bên ngoài thành ngang nhiên một kích nhất cử phá vỡ hộ thành đại trận đồng thời cũng khiến cho thương thế của Bạch Vân lão tổ bị trận pháp cắn trả càng thêm nghiêm trọng.

Ma la đại quân trong nháy mắt tiến vào, vô số Tường Vân thành tu sĩ trong nháy mắt bị mai một trong dòng nước đó ngầu.

Giữ được Bạch Vân lão tổ!

Nhàn Vân lão tổ trong chớp nhoáng không chần chờ nữa, chỉ cần hai người đại tu sĩ bọn họ sẽ có thể xây dựng Tường Vân thành!

Nhàn Vân lão tổ thậm chí không để ý môn hạ đệ tử quanh người đang hướng về mình kêu cứu, tế lên một món Nhị kiếp linh bảo duy nhất của Tường Vân thành tuôn ra ma la trùng vậy, tìm đến trong mật thất của phủ thành chủ dưới nỏ hết đà như cũ kiên trì đấu pháp cùng người đánh lén Bạch Vân lão tổ.

Cùng so sánh với ma la phá thành, Nhàn Vân lão tổ hiện tại muốn giết nhất cũng chính là tên tội khối họa thủ lẻn vào Tường Vân thành ở sau lưng tập sát Tường Vân thành tu sĩ, cũng cuối cùng đưa đến Tường Vân thành vùi lấp.

Nhưng người đánh lén đó có cảnh dị thường, một mực được một đoàn thất sắc vụ quang che giấu. Chớp mắt hắn mới vừa phát hiện không ổn liền vảy ra một đạo truyền tống phù lục, thân hóa một đạo hồng quang biến mất không thấy đâu nữa.

– Hóa hồng bí thuật, Lăng Vân cốc bí truyền!

Nhàn Vân lão tổ lúc này giống như một con dã thú bị thương, cắn răng nghiến lợi phun ra mấy chữ này.

– Sư… sư huynh!

Bạch Vân lão tổ vào nháy mắt Nhàn Vân lão tổ xuất hiện, một khẩu tinh khí cố gắng để lên rốt cục cũng có thể thỏng ra, cả người nhất thời uể oải không chịu nổi, nhưng thần trí của bà ta cũng không chịu ảnh hưởng. Mắt thấy Nhàn Vân lão tổ lúc này hai mắt màu đỏ, vội vàng miễn cưỡng mở miệng nói:

– Đây chẳng qua là một tờ phù lục, không coi là gì hết!

Rốt cuộc là quái vật sống hơn ngàn năm, trong nháy mắt Nhàn Vân lão tổ bình phục tâm tình vác bà ta trên lưng, nói:

– Tường Vân thành, xong rồi, chúng ta phải sống sót, phải thu long đệ tử, phải xây lại Tường Vân thành, phải báo thù!

Mấy trăm dặm phía nam bên ngoài Tường Vân thành, một đạo hồng quang xẹt qua. Một tên nam tử thân hình thon gầy nhưng hai mắt nhìn quan lại có thể đâm người vọt ra từ trong hồng quang, đi tới bên cạnh một tên trung niên nam tử ăn mặc giáp dày.

Nhìn ma la đại quân che khuất bầu trời nhất cử bao trùm Tường Vân thành khổng lồ, tên trung niên tu sĩ mở miệng nói:

– Làm không tệ, Tường Vân thành, xong rồi, trò vui vừa mới khai màn a!