Chương 565: Cám dỗ đến chết lặng

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong lúc Loan Ngọc nói ra sự suy đoán nhất thời của mình, Lục Bình đột nhiên có một loại cảm giác: chân chính phí của trời cũng không phải là dùng phong vương tương đề thăng luyện chế đoán đan kỳ, thậm chí là bán bộ đoán đan kỳ đan dược thành đan suất, mà là sau khi bầy Tử Tinh phong phát triển thành đạo binh, dùng chúng để chém giết đoán đan kỳ tu sĩ!

Lục Bình lúc này nghĩ tới trong hai lần Hoàng Ly đảo đại chiến, Tử Tinh đạo binh đều đã từng bị dùng để ngăn cản đoán đan kỳ yêu tu chém giết. Mỗi một lần đều phải tổn thương trên trăm con Tử Tinh phong, nếu là những Tử Tinh phong kia còn sống sót sinh sôi đến bây giờ, bầy ong trong tay của Lục Bình sợ là đã sớm đột phá con số hàng vạn rồi.

Nghe Loan Ngọc suy đoán như vậy, Tử Lam có chút mê hoặc không hiểu hỏi:

– Vì sao lúc trước bầy Tử Tinh phong không cách nào đột phá đến đoán đan kỳ?

Loan Ngọc chỉ chỉ biển hoa trước mặt, hướng Lục Bình hỏi:

– Ngươi có biết trong các môn phái nào ở tu luyện giới có linh thảo viên nào rộng lớn vô ngần như thế này không? Hơn nữa lại có linh thảo trên ngàn năm chiếm cứ một nửa trở lên hay không?

Lục Bình cũng nhất thời phản ứng lại, cười khổ một tiếng, nói:

– Đừng nói không có linh thảo viên nào lớn như vậy, cho dù có động thiên chuyên môn dùng để khai ích linh thảo viên lớn như vậy, cũng không để mặc cho linh thảo bên trong tự sinh trưởng đến ngàn năm thậm chí ba ngàn năm mà không thu hái. Huống chi, đây còn có một cái cự hình linh mạch tiến hành tư dưỡng cho chúng, khiến cho mỗi một cây linh thảo sau khi thành thục, linh khí ẩn chứa bên trong cũng đều đạt tới trạng thái bão hòa.

Loan Ngọc vỗ tay một cái, nói:

– Đúng là như thế rồi! Tử Tinh phong vương nếu muốn tiến cấp đoán đan kỳ, nhất định phải tìm được điều kiện phù hợp ở trên, tức là vùng đất có diện tích linh thảo sinh trưởng lớn. Trừ nơi này của Long Hòe tiền bối ra, ngay cả những cự hình môn phái trong tu luyện giới e rằng cũng không có để uẫn như vậy!

Tử Lam lúc này cũng hiểu được, nói:

– Loan Ngọc ca ca là ý nói Tử Lam muốn có thể thuận lợi lên cấp đoán đan kỳ, thì nhất định phải tìm được một chỗ linh thảo chi địa có phẩm chất giống như chổ biến hoa này mới được đúng không?

Loan Ngọc trầm ngâm một chút, nói:

– Tuy nói chỉ là suy đoán của ta, nhưng theo Mộc Loan nhất tộc của ta hiểu biết đối với linh thảo, cũng có bảy phần nắm chắc.

Đôi mắt xinh đẹp của Tử Lam lưu chuyển, không biết đang suy nghĩ gì, giữa chân mày hiện chút buồn rầu.

Lục Bình thoáng cái liền hiểu chuyện lo âu trong lòng của Tử Lam. Tuy nhiên hắn cũng không nói thêm gì, bản thân Tử Lam cũng rời khỏi bên người của Lục Bình, đi tới trong biển hoa. Trong lúc sắp tiến vào trong biển hoa thì, Tử Lam lại một lần nữa thu nhỏ thành mỹ nhân lả lướt lớn chừng một thước, trên không bay đến bầy ong đang bận rộn trong biển hoa.

Sau khi Tử Lam bay đến bầy ong trong biển hoa trong chốc lát, toàn bộ bầu trời trên biển hoa đầy tiếng Tử Tinh phong ông ông cực lớn, tựa hồ toàn bộ tộc quần dưới sự cổ động của Tử Tinh phong nữ vương, trở nên càng thêm cuồng nhiệt.

Đang lúc này, bên tai của Lục Bình lại truyền tới thanh âm của Long Hòe lão tố:

– Tiểu hữu, Tử Tinh phong vương tương trong tay ngươi có thể chia lão phu một nửa hay không?

Lục Bình ngẩn người, ngay sau đó cầm bình ngọc trong tay đưa tới trước mặt Long Hòe lão tổ, nói:

– Vãn bối có thể ở trong biển hoa thả nuôi bầy Tử Tinh phong, nguyên chính là được tiền bối cho phép mới có thể tiến hành. Những thứ phong vương tương này theo lý tiền bối nên lấy được một nửa mới phải.

Long Hòe lão tổ đưa tay, trong lòng bàn tay liền thêm một cái chén gỗ, nhận lấy phong vương tương do Lục Bình đưa tới, rót thẳng vào trong một nửa, sau khi trả phong vương tương còn dư lại cho hắn, lúc này mới nói:

– Những thứ đồ này nguyên vốn đối với lão phu cũng không có chỗ dùng lớn lắm. Chẳng qua là lão phu sau khi nhìn thấy phong vương tương, cũng đột nhiên nhớ tới bản thân của phong vương tưởng chính là bách hoa chi tinh, nếu là đem hòa lẫn vào trong Bách hoa ngọc lộ, xem ra ‘Bách hoa ngọc lộ’ có mùi vị sợ rằng sẽ gia tăng không ít. Dĩ nhiên, công hiệu có lẽ cũng có gia tăng, có thể gia tăng một hai năm thọ nguyên, chẳng qua là điều này đối với lão phu lại không có tác dụng bao nhiêu. Lão phu xem trọng chẳng qua là phong vương tương này có thể khiến cho khẩu vị của ‘Bách hoa ngọc lộ’ tốt hơn thôi.

Lục Bình cười khan hai tiếng, nói:

– Tiền bối quả nhiên cao nhã!

Còn Loan Ngọc thì thẳng thừng đem đầu quay về phía biển hoa, tựa hồ đang cẩn thận phân biệt và đến các loại linh thảo trân quý vô tận trong biển hoa vậy, căn bản không chú ý tới ngôn ngữ mới vừa rồi của Long Hòe lão tổ ở sau lưng.

Tử Tinh phong vương tương bị pháp tướng lão tổ coi như trân bảo, trước mặt Long Hòe lão tổ chằng qua là dùng để cải thiện khẩu vị điều vị phẩm mà thôi. Điều này làm cho Lục Bình cùng Loan Ngọc là hai vị luyện đan đại sự làm sao chịu nổi?

Bất quá lời của Long Hòe lão tổ đối với Lục Bình ít nhiều có chút dẫn dắt: nếu thật đúng là có thể đề thăng phẩm chất của”Bách hoa ngọc lộ”, như vậy sau khi Lục Bình dùng nó để thay thế cho Sinh Cơ lộ luyện chế tiểu Đoán linh đan, sợ rằng công hiệu của tiểu Đoán linh đan sẽ cao hơn một nấc thang!

Loan Ngọc theo sau lưng Lục Bình, đi theo Long Hòe lão tổ một mực di động vòng quanh bản thể của Long Hòe thụ. Trên đường đi, tất cả chú ý của Loan Ngọc đều đặt trên linh thảo sinh trưởng trong biển hoa dọc đường.

– Tiêm Lĩnh quả, Lục Sương thảo, Phi Quỳnh diệp,…, những thứ này, những linh thảo này đều sớm diệt tuyệt ở tu luyện giới, đều là linh thảo trân quý để chế luyện pháp tướng kỳ đan dược. Nơi này không ngờ lại tùy ý sinh trưởng như vậy, hơn nữa niên phân cũng đầy đủ, nếu là ở trong tu luyện giới tìm được, không biết sẽ từ luyện đan tông sư đổi lấy được bao nhiều thứ tốt…

Còn Đại Bảo thì một điệu bộ tặc đầu thử não đi theo sau lưng của Loan Ngọc nhìn đông nhìn tây, thỉnh thoảng còn ngước lỗ mũi nhọn hướng bốn phía, thậm chí cúi xuống mặt đất ngửi cái gì đó. Sau đó, nó phảng phất phát hiện thứ gì vậy, trong đôi mắt nhỏ lóe ra ánh sáng rất gian.

Lục Bình nhìn tình huống bốn phía, hết sức giữ vững tâm tình điềm đạm. Nhưng trên đường đi tới, không tính là những kỳ hoa dị thảo bên cạnh kia, Lục Bình ít nhất phát hiện tung tích của năm loại Mộc chúc tính thiên địa kỳ vật, ba loại Thủy chúc tính kỳ vật, dấu vết của hai loại Thổ chức tính kỳ vật, ngoài ra còn có ba loại thiên địa linh vật khác. Nếu là Lục Bình không nhìn lầm, còn có hai loại linh quả, hiệu quả chỉ sợ cũng không dưới Thương Mộc Ngọc Thanh quả mà Lục Bình mới vừa lấy được, càng làm cho Lục Bình âm thầm kinh dị vị Long Hòe lão tổ này mấy vạn năm qua rốt cuộc để dành bao nhiêu tài sản, và bây giờ Lục Bình cùng mọi người có thể thấy đó được chừng bao nhiêu trong số tài sản của ông ta?

Trong lúc Lục Bình âm thầm suy tư, ánh mắt có thể đạt tới nơi xa cũng mơ hồ nhận thấy một rừng cây xuất hiện. Thanh quang trong hai mặt của Lục Bình phóng ra, sau khi dung luyện loại kỳ vật thứ năm, “Tam Thanh Chân Đồng” thần thông của hắn cao hơn một tầng lầu, càng lúc càng sắc bén hơn.

Long Hòe lão tổ lúc này tựa hồ biết được điều gì, xoay người nhìn về phía Lục Bình đã đem thần thông thu nhiếp lại, cười nói:

– Trước mặt chính là lão phu trong những năm gần đây tỉ mỉ chiếu cố một ít loại linh dược linh thụ cùng linh thảo đã trên năm ngàn năm. Chúng có cơ hội thức tỉnh linh trí rất lớn. Nơi đó có loại lão phu nhiều năm qua ở trong Dựng mạch Dưỡng linh đại trận thu thập được một ít bảo vật thiên nhiên hình thành, một lát lão phu muốn truyền thụ tiểu Đào thụ một ít thứ, ở nơi này cũng không có gì thích hợp hơn.

Lục Bình lòng không yên gật đầu một cái, một cổ khí tức quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa từ trong rừng cây truyền ra. Hai mặt của Lục Bình lúc này theo khoảng cách rừng cây càng ngày càng gần, thì càng không thể dời đi.

Đây là Vạn Diệu Ngọc Lộ!

Không sai, đây tuyệt đối là khí tức của Vạn Diệu Ngọc Lộ! Tuyệt đối có Vạn Diệu Ngọc Lộ trong rừng cây nhỏ!

Nhưng không đợi cho Lục Bình từ trong sự chấn kinh hồi phục lại tinh thần, sau lưng Loan Ngọc cũng đột nhiên tiến lên, ở bên tai Lục Bình thấp giọng nói:

– Linh thảo cùng linh thụ quả trong rừng cây nhỏ đều là thứ cực kỳ quý. Ta thậm chí có thể từ sinh cơ tán phát trong đó cảm nhận được hai cây linh thực tích lũy không dưới cửu phẩm Bạch Ngọc Liên của người. Những tám ngàn năm linh thực khác ước chừng có ba cây, bảy ngàn năm có năm sáu gốc cây, sáu ngàn năm đạt tới hơn mười cây, mà năm ngàn năm càng là đạt tới gần ba mươi cây, ngoài ra còn có bốn năm mươi cây sinh cơ đã suy bại, điêu linh linh khô héo hết rồi.

Lục Bình gật đầu một cái, không biết nói cái gì cho phải.

Loan Ngọc ở một bên nhìn bộ dáng của Lục Bình không nhúc nhích, không khỏi lần nữa nhắc nhở:

– Những thứ trên năm ngàn năm linh thực này cho dù là khô chết rồi, thân cành chủ của bọn chúng cũng có thể dùng làm tam đẳng đỉnh cấp linh tài trực tiếp luyện chế thành Dưỡng Linh pháp bảo. Phẩm chất chưa chắc kém hơn bao nhiêu so với Nguyên Thần châu trong tay ngươi. Mà cành nhánh của chúng đều là thượng hạng nhị đẳng biến dị linh tài, điều này ngươi đương nhiên là biết rồi.

Lục Bình bây giờ chẳng qua là chết lặng mà đi theo sau lưng Long Hòe lão tổ. Trong đầu của hắn cũng không ngừng nhớ lại lời của Loan Ngọc mới vừa rồi, nếu chỉ là dùng để luyện chế phi kiếm, một cây linh thụ khô chết năm ngàn năm thụ linh có thể phân giải ra bao nhiêu phần linh tài dùng để luyện chế thành phôi thai của phi kiếm đây?

Lục Bình năm đó khi lấy được vào thụ yêu, ở trên mặt đất nhặt được khoảng chừng hơn mười nhánh cây từ Đào thụ yêu rơi xuống. Sau đó hắn giao cho Trần Luyện, liền luyện chế được một thanh Đào mộc phi kiếm, ba cái Đào mộc chủy thủ, còn có sáu mươi bốn cây Đào mộc phi châm. Cả ba món pháp bảo cộng thêm một bộ phim châm pháp khí uy lực đều trên pháp bảo bình thường. Trần Luyện cũng dựa vào những nhị đăng linh tài này của Lục Bình, luyện khí thuật đột nhiên tăng mạnh, bây giờ cũng đã là nhân vật cấp bậc luyện khí đại sư của Chân Linh phái.

Sau lưng truyền tới tiếng bước chân nhẹ như không vật gì, bước chân dồn dập, Lục Bình biết đây là Đại Bảo. Đại Bảo mặc dù vòng eo so với người khác lớn hơn hai thước, nhưng khi đi bộ lại cơ hồ không phát ra thanh âm, cũng không biết hắn làm sao mà được như vậy.

Đại Bảo xoa hai cánh tay trước đi tới sát trước mặt Lục Bình, đầu tiên là hướng hai bên nhìn một chút, tiếp theo lại nhìn một chút bóng lưng của Long Hòa lão tổ đi ở phía trước, lúc này mới điệu bộ lén lút như quỷ xó kè đầu đến gần bên tai Lục Bình, nói:

– Lão đại, cái cây lớn không giống đại thụ này ở dưới bàn chân có cái linh mạch tuyệt đối có tụ linh châu, hơn nữa rất có thể là tụ linh châu có thể dựng dục ra trung hình linh mạch!

Lục Bình liếc Đại Bảo một cái, nói:

– Nói những gì đó, tu luyện giới cho tới bây giờ cũng chưa có tụ linh châu có thể dựng dục ra trung hình linh mạch. Mỗi một cái trung hình linh mạch dựng dục trừ khi đem mười cái tiểu hình kinh mạch tụ tập chung một chỗ mà ra, thì chỉ có thông qua thiên địa thiên nhiên dựng dục tạo thành. Kiến thức này của ngươi còn muốn trở thành giám bảo tông sư vĩ đại nhất của tu luyện giới sao? Trong tay người nào có bảo vật dám để cho người xem chứ?

Đại Bảo cười”hắc hắc” nói:

– Lão đại trước hãy nghe tôi nói hết, trung hình linh mạch dĩ nhiên là không thể nào, nhưng cây đại thụ yêu này nói hắn từ khi ra đời đến bây giờ không dưới ba vạn năm. Cái cự hình linh mạch này là do hắn mà sinh, vậy ít nhất cũng có ba vạn năm xa. Thời gian ba vạn năm, lão đại nói trong linh mạch này sẽ dựng dục ra bao nhiêu tụ linh châu rồi.

Lục Bình trầm mặc chốc lát, cũng không đáp lời hay để ý tới Đại Bảo nữa.

Đại Bảo đã sớm bị bảo vật tùy ý có thể thấy hành hạ choáng váng đầu hoa mắt váng, thấy Lục Bình không chút nào biểu hiện nào, trực tiếp hất hắn ra tiếp tục đi về phía trước. Đại Bảo nhất thời nóng nảy, ba bước hai bước đuổi theo Lục Bình lại nói:

– Lão đại, trong rừng cây nhỏ còn có một loại linh vật phẩm chất không dưới Vạn Diệu Ngọc Lộ!

Lục Bình ngẩn ra, bật thốt lên hỏi:

– Là vật ra sao, làm sao ngươi biết?

Đại Bảo nghe Lục Bình hỏi thăm, lập tức dương dương đắc ý nói:

– Lão đại, lão đại quên tôi là Tâm Bảo thử đại danh đỉnh đỉnh hay sao? Có bảo vật gì có thể giấu giếm được tôi chứ? Bảo vật trong rừng cây nhỏ kia tất nhiên là một loại linh vật không dưới Vạn Diệu Ngọc Lộ đây. Hơn nữa còn là một loại thổ chúc tính thiên địa linh vật!

Lục Bình không vui nói:

– Còn bày đặt Tầm Bảo thử, ngươi là một con Tầm Linh thử có biết hay không, lúc nào tự xưng Tầm Bảo thử rồi? Trong rừng cây nhỏ kia nếu thật đúng là có bảo vật không hề dưới Vạn Diệu Ngọc Lộ, chỉ sợ cũng bởi vì đó là thổ chúc tính bảo vật, cùng người tu luyện chúc tính tương hợp, nên mới phát hiện ra đúng không?

Đại Bảo bị Lục Bình nói trúng tâm tư, nhất thời cười”hắc hắc”, ngượng ngùng lui ra sau lưng hắn.

Nhưng mà Lục Bình cũng bắt đầu lưu ý bảo vật trong miệng của Đại Bảo đã nói. Nếu Đại Bảo tin tưởng thề thốt nói trong rừng cây nhỏ có linh vật không hề dưới Vạn Diệu Ngọc Lộ, dĩ nhiên không phải là vô cớ nói chuyện đùa, mà tất nhiên có sự chắc chăn nhất định.

Long Hòe lão tổ đi trước Lục Bình, tựa hồ đối với những động tác nhỏ của đám người sau lưng Lục Bình đều không hề hay biết. Ngay tại lúc lúc này, Long Hòe lão tố cũng đột nhiên dừng lại, ngay sau đó nghiêng mặt sang phương hướng bên ngoài biển hoa nhìn, tựa hồ ở địa phương mà ánh mắt Lục Bình không thể nhìn tới đang xảy ra chuyện gì vậy, khiến cho ngay cả Long Hòe lão tố mà đều cảm giác vô cùng kinh ngạc.

– Không ngờ các ngươi lần này tiến vào trong Dựng mạch Dưỡng linh đại trận lại có người còn có cơ duyên bực này. Tuy chỉ có đoán đan tầng tám tu vi, thế mà có thể phát giác chỗ bí ẩn cất giấu bảo vật kia. Nguyên vốn lão phu còn muốn chỉ điểm cho ngươi một phen, lần này đã để cho người khác nhanh chân giành trước rồi.

Long Hòe lão tổ thuận miệng nói đôi câu, tiếp theo đi vào trong rừng cây nhỏ. Lục Bình nghe Long Hòe lão tổ đề cập đến đoán đan tầng tám tu vi, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nghĩ tới Vũ Văn Phi Tường. Nhưng mà Long Hòe lão tổ không nói cụ thể là bảo vật gì, Lục Bình cũng không tiện hỏi nhiều, liền theo sát lão tổ đi vào trong rừng cây do hơn trăm cây linh thụ hình thành này.

Long Hòe lão tổ trong rừng cây bảy chuyển tám chuyển, Lục Bình không dám chậm trễ chút nào, chỉ dùng thần niệm phong tỏa thân hình của lão tổ, dưới chân trực tiếp hóa ra một dòng nước chảy, dọc theo thần niệm phong tỏa mà chạy đi theo nhanh về phía trước.

Nói nơi này là “rừng cây nhỏ”, nhưng thật ra là tương đối so với Long Hòe là một loại độ cao ngất trời mà nói, chứ thật ra thì hơn trăm cây linh thực này tất cả đều có độ cao mười mấy trượng, trung gian còn sinh trưởng một ít cây cối thấp nhỏ hơn khoảng ba bốn ngàn năm tuổi.

Lục Bình dùng toàn bộ thần niệm để bắt kịp thân hình của Long Hòe lão tổ, thanh quang trong hai mắt lóe lên, đã sớm phát hiện nơi này thật ra là một trận thế do mười mấy cây đại thụ hình thành. Sau lưng Loan Ngọc cùng Đại Bảo đã không biết bị bỏ rơi tới nơi nào rồi.

Lục Bình vòng qua một cây đại thụ, trước mắt nhất thời thông suốt sáng sủa. Một cái hồ cạn xuất hiện ở trước mặt của Lục Bình, bốn phía của hồ cạn là một khối đất bằng phẳng, phía trên cỏ xanh biếc, mùi hoa bốn phía. Long Hòe lão tổ liền đứng trước hồ nhỏ, đang đối mặt nhìn Lục Bình đi ra từ rừng cây nhỏ.