Chương 569: Long Hòe thỉnh cầu (tiếp)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình đang muốn từ chối, lại nghe Long Hòa lão tổ nói tiếp:

– Bất quá lão phu cũng có một yêu cầu. Hai món Lưu Cương thạch cùng Phi Du thạch thì thôi, coi như lão phu làm quà tặng cho con thử yêu này của ngươi.

Nhưng mà năm viên tiểu hình Tụ Linh châu này nhất định phải chôn ba viên dưới chân của tiểu Đào thụ, còn dư lại hai viên tiểu hình Tụ Linh châu cùng tám viên vị hình Tụ Linh châu do thử yêu cùng Lục tiểu hữu tự do chi phối.

Lời nói này của Long Hòe lão tổ khiến Lục Bình không tiện từ chối, chỉ đành phải nói lời cám ơn:

– Tiền bối liên phiên hậu tứ, vãn bối bây giờ thật xấu hổ!

Long Hòe lão tổ lại nói:

– Lục tiểu hữu có biết lão phu tại sao lại trăm phương ngàn kế mới được người đến nội bộ của Dựng Mạch Dưỡng Linh Đại Trận này, lại hiển lộ bản thể của lão phu trước mặt người không?

Lục Bình kỳ quái hỏi:

– Chẳng lẽ tiền bối không phải là bởi vì tiểu Đào thụ sao?

Long Hòe lão tổ cười nói:

– Nếu là chỉ là bởi vì tiểu Đào thụ, lão phu hiển nhiên có trăm ngàn phương pháp lấy được không gian pháp khí từ trên người của Lục tiểu hữu, sau đó tiếp dẫn tiêu Đào thụ tới nơi này. Điều duy nhất không ổn chính là sau khi tiểu Đào thụ hóa hình, cũng chỉ có thể đợi đến lần sau Vạn Độc Thương Khung Bích lần nữa khai mở ra thì mới có thể rời khỏi nơi đây được. Trong Vẫn Lạc quần đảo này, chỉ cần lão phu nguyện ý, ít có chuyện lão phu không làm được. Nếu là ngay cả những người này đều trấn áp không được, thì năm đó lão phu sớm đã bị những lão quái vật trong các phái kia hủy đi thất linh bát lạc rồi, nếu không vẫn Lạc quần đảo dựa vào cái gì tồn tại cho đến nay?

Lục Bình âm thầm hoảng sợ, ngoài miệng lại nói:

– Không biết vãn bối có thể giúp được gì cho tiền bối không?

– Ngươi tới đây!

Long Hòe lão tổ dẫn Lục Bình đi thẳng tới Long Hòe đại thụ.

Thần dưới của Long Hòe đại thụ kia sợ rằng mấy trăm người cũng khó có thể ôm hết. Long Hòe lão tổ cảm khái vỗ vỗ thân cây phảng phất như tường thành vậy, quay đầu hướng về phía Lục Bình nói:

– Lục tiểu hữu, ngươi hãy đưa bàn tay đặt ở trên bản thể của lão phu.

Lục Bình mang theo vẻ hồ nghi đi lên trước, đưa tay đặt ở vỏ cây đã sớm nứt nẻ ra trên thân chính của cây.

Một tiếng vang thật lớn nổ tung trong đầu của Lục Bình, trong khuôn mặt vô cùng kinh hãi của hắn, huyết mạch trong cơ thể đột nhiên sôi trào, từ trong tâm hạch không gian lan chạy đi khắp toàn thân trên dưới. Cả thân thể của Lục Bình phảng phất thoáng một cái liền bị nhuộm một tầng màu đỏ thắm vậy.

Trong tâm hạch không gian, trên bề mặt của một viên kim đan to lớn, sáu con quái giao ngửa mặt lên trời cất giọng ngâm dài, một cỗ khí tức huyền ảo vô cùng từ trong huyết mạch của Lục Bình kích tán ra.

Trong nháy mắt này, Lục Bình không ngờ lại từ trong bàn tay tựa hồ phát giác sự rung động. Không sai, một cây đại thụ che trời chân chính này không ngờ lại đang run rẩy!

Lục Bình sợ mà kinh, vội vàng lấy bàn tay từ trên thân thể của Long Hòe ra, mặt vẫn còn áy ngại nhìn về Long Hòe lão tổ ở bên cạnh, lại thấy Long Hòe lão tổ lúc này cũng đang mặt chấn kinh nhìn hắn!

Ngay lúc bàn tay của Lục Bình rời khỏi Long Hòa đại thụ, Long Hòe đại thụ cũng đột nhiên ngang run rẫy. Nhưng chính là trong thời gian ngắn tiếp xúc đó, Long Hòe đại thụ run rẩy vẫn đưa tới sự chấn động cực lớn trong Vẫn Lạc quần đảo, nhưng Lục Bình lúc này chưa ý thức được mà thôi.

Long Hòe lão tổ nhìn nơi xa một chút. Ông ta dĩ nhiên hiểu được trong Vẫn Lạc quần đảo đang xảy ra chấn động như thế nào, và đã mang đến thương vong như thế nào cho tu sĩ vẫn còn dừng lại trong quần đảo. Tuy nhiên, Long Hòe lão tổ làm gì là đam những thứ này để ở trong lòng.

– Không nghĩ tới, không nghĩ tới, lão phu lúc trước mặc dù chú ý tới Giao huyết mạch tinh thuần dị thường trong cơ thể của Lục tiểu hữu, có thể nói là lão phu năm ngàn năm qua mới thấy lần đầu. Nhưng đó vẫn còn là đánh giá thấp Lục tiểu hữu, huyết mạch tinh thuần bực này, cơ hồ muốn cùng Giao huyết mạch mà lão phu mây vạn năm qua tỉ mỉ ngưng tụ không phân cao thấp rồi.

Lục Bình nhìn Long Hòe lão tổ, nhưng trong lòng không suy được ý nghĩ trong lòng của Long Hòe lão tô, chỉ đành phải nhắm mắt hỏi:

– Tiền bối điều này là ý gì?

Long Hòe lão tổ nhìn thần sắc Lục Bình hơi mang về đề phòng, hơi chút suy tư liền hiểu ý tứ của Lục Bình, vì vậy cười “ha ha” nói:

– Cũng trách lão phu không nói rõ ràng, khiến cho tiểu hữu hiểu lầm. Lão phu làm điều này chỉ là muốn để cho Lục tiêu hữu biết được, lão phu cũng không phải là một loại linh yêu bình thường. Tu luyện giới linh yêu căn bản không có huyết mạch của Khai Thiên Thất Tổ, mà lão phu chẳng những thừa kế Giao huyết mạch, hơn nữa lão phu một mực còn tự nhận trong tu luyện giới không có người nào có thể có Giao huyết mạch tinh thuân hơn lão phu, có thể cùng lão phu tranh cao thấp.

– Không sai!

Lục Bình trầm giọng nói:

– Đây cũng chính là điều vãn bối còn muốn hỏi. Tiền bối là Long Hòe thụ tu luyện thành linh yêu, làm sao lại có Giao huyết mạch, hơn nữa huyết mạch tinh thuần còn đạt tới độ cao như thế?

Long Hòe lão tổ cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Lục Bình, mà là nghiêm mặt nói:

– Hôm nay lão phu thấy tiểu hữu tinh tu Thủy chúc tính Giao huyết mạch, trong cơ thể chân nguyên hùng hậu tinh thuần nói rõ huyết mạch của tiểu hữu tinh thuần vượt xa cùng cấp tu sĩ. Lại thấy tiểu hữu có thể ngăn cản cám dỗ của tu sĩ đối với linh yêu, hơn nữa lại đối đãi đối với linh yêu cùng thủ hạ linh sủng vô cùng công bình. Điều này làm cho lão phu rất vui mừng, vì vậy muốn mời tiểu hữu tới khảo nghiệm một phen, nhìn xem có thể đem một chuyện phó thác trên người của tiểu hữu hay không? Lần này xem ra, chuyện mà lão phu nhờ cậy trên người của tiểu hữu có lẽ thật sự có mấy phần thành công rồi.

Lục Bình nghĩ đến Long Hòe lão tổ mới vừa nói có một việc muốn nhờ cậy mình, liên hỏi:

– Không biết chuyện theo như lời của tiền bối là gì? Long Hòe lão tổ dùng mắt nhìn sâu Lục Bình một cái, nói:

– Nếu là tương lai tiểu hữu tu vị có thể đạt tới độ cao có thể phá vỡ Vạn Độc Thương Khung Bích, kính xin tiểu hữu có thể khẳng khái xuất thủ, giúp lão phu thoát ra khỏi chỗ này, có thể hóa thành hình người, trong trời đất này tự tại đi đó đây một phen, còn tốt hơn là chết già trong Vạn Độc Thương Khung Bích này!

Lục Bình nghe Long Hòe lão tổ thỉnh cầu như vậy, cũng lộ ra có chút kinh ngạc, không khỏi mở miệng nói:

– Tiền bối, tu luyện giới truyền thuyết Vạn Độc Thương Khung Bích này chính là do Giao đạo nhân tự tay xây tạo. Nếu thật đúng là như vậy, vãn bối làm sao có năng lực có thể phá vỡ trận pháp do một trong Khai Thiên Thất Tổ bố trí chứ?

Năm đó thực lực của Giao đạo nhân được xưng là thứ hai trong Khai Thiên Thất Tổ, kể dưới Bằng lão tổ chưởng khống Thất Bảo Lôi Hồ. Ông ta bố trí trận pháp kết giới thì làm gì mà một kẻ như Lục Bình có thể phá vỡ? Nếu không, tu luyện giới mấy vạn năm qua, vô số tu sĩ kiệt xuất xuất hiện liên tiếp, vì sao lại để cho một đạo Vạn Độc Thương Khung Bích này cản trở tu sĩ trong tu luyện giới hơn vạn năm chứ?

Thấy Lục Bình mặt lộ vẻ khó khăn, Long Hòe lão tổ hiện vẻ khổ sở, nói:

– Nếu là ngay cả tiểu hữu tương lai đều không thể làm được, như vậy những tu sĩ khác tương lai cho dù là đạt tới cái mức kia, tu vi cũng nhiều nhất cùng lão phu tương đương, thì như thế nào sẽ có thực lực đánh vỡ Vạn Độc Thương Khung Bích ? Huống chi lão phu một khi xông phá Vạn Độc Thương Khung Bích trói buộc, sợ rằng trước tiên sẽ nghênh đón đồng thời kiếp số của việc hóa hình cùng hóa linh. Nếu là không có tu sĩ có thực lực vượt xa đại thần thông của lão phu xuất thủ tương trợ, sợ rằng ngày xông phá Vạn Độc Thương Khung Bích để có được tự do, cũng chính là ngày lão phu vẫn lạc!

Lục Bình không biết nên trả lời Long Hòe lão tổ như thế nào, chỉ đành phải chăm chước câu chữ nói:

– Vãn bối thật không dám đảm bảo với tiền bối điều gì, nhưng vẫn bối nếu thật đúng là có được năng lực đánh vỡ Vạn Độc Thương Khung Bích, dĩ nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn!

Long Hòe lão tổ cũng gật đầu một cái, nói:

– Tu vi đến trình độ như lão phu vậy, chỉ còn dư lại hai việc theo đuổi là hóa hình cùng đánh vỡ Vạn Độc Thương Khung Bích để có được tự do mà thôi. Những cái khác đều là vật ngoài thân, lão phu tự sẽ không để ở trong mắt. Cho nên Lục tiểu hữu cũng bất tất đem ân huệ của lão phu để ở trong lòng.

Lục Bình đáp ứng Long Hòe lão tổ dặn dò, theo Long Hòe lão tổ đi ra khỏi rừng cây nhỏ. Còn Đại bảo bị kẹt trên mặt đất thì được Lục Bình bỏ vào trong Hoàng Kim ốc, mặc cho Đại Bảo bảo đảm mình không hề quấy rối nữa như thế nào đi nữa, cũng không đem nó từ bên trong thả ra.

Bên ngoài rừng cây nhỏ, Loan Ngọc đang ở trong biển hoa đi đi lại lại, thỉnh thoảng khom lưng từ trên mặt đất nhặt lên thứ gì.

Thấy Lục Bình cùng mọi người đi ra, Loan Ngọc mới từ trong đám hoa đi tới, đầu tiên là hướng Long Hòe lão tổ thi lễ một cái, nói:

– Vãn bối mới vừa trong lúc rãnh rỗi đi dạo trong biển hoa. Mộc Loan nhất tộc ta yêu thích nhất là bồi linh thực thảo, cũng cả gan từ trong biển hoa của tiền bối bồi dục lấy đi rất nhiều mầm hạt của linh thảo linh hoa này, kính xin tiền bối chớ trách!

Lục Bình thầm khen Loan Ngọc thông minh, ít nhất so với Đại Bảo là cái tên lăng đầu thanh này có thủ đoạn cao minh hơn nhiều. Đại Bảo lăng đầu lăng não xông vào căn cơ trong địa của người ta, tình huống nếu không phải là gặp kẻ như Long Hòe lão tổ, chắc chắn đã chết mười tám lần rồi. Còn Loan Ngọc làm như vậy, chẳng những sẽ không bị Long Hòe lão tổ trách cứ, hơn nữa còn dễ dàng đem hạt mầm của nhiều loại linh thảo đã sớm tuyệt diệt trong tu luyện giới lấy được tới nơi tay.

Quả nhiên, Long Hòe lão tổ lơ đễnh khoát khoát tay, nói:

– Loan tiêu hữu nếu là thích, những hạt giống thành thục kia cứ việc lấy đi!

Lục Bình dừng lại một ngày ở biển hoa. Trong thời gian này Lục Bình phần nhiều là cùng Long Hòe lão tổ sướng đàm một ít kinh nghiệm bồi thực linh thảo, một ít tên linh thảo đã sớm tuyệt diệt ở tu luyện giới nên bồi thực như thế nào. Kinh nghiệm như thế này cũng chỉ có từ trong miệng của nhân vật ngay cả tuổi thọ của mình đều không biết rõ rốt cuộc là ba vạn năm hay là ba vạn năm ngàn năm trước mắt này truyền thụ.

Đặc biệt là sau khi Loan Ngọc cũng gia nhập vào.

Mộc Loan nhất tộc liên quan tới truyền thừa ký ức bồi thực linh thảo càng làm cho Long Hòe lão tổ rất ngạc nhiên, mà bản thân Long Hòe lão tổ suy nghĩ một ít phương thức bồi thực linh thảo cũng làm Loan Ngọc than dài không bằng. Sau một phen sướng đàm, ba người đều có thu hoạch.

Sáng sớm ngày hôm sau, sắc mặt của Long Hòe lão tổ lại có chút ngưng trọng ngắm nhìn ngoài biển hoa nơi xa. Ánh mắt lợi hại tựa hồ có thể xuyên thấu Dựng Mạch Dưỡng Linh Đại Trận, nhìn thấy tình cảnh trong Vẫn Lạc quần đảo vậy.

Thấy hai người Lục Bình đi tới, Long Hòe lão tổ thở dài một cái, nói:

– Nguyên lão phu cho là Vạn Độc Thương Khung Bích ba ngày sau mới quan bế, không ngờ hôm qua bản thể của lão phu liên tiếp phát sinh trạng huống bất ngờ, lại kích thích Vạn Độc Thương Khung Bích rồi. Toàn bộ độ dày đặc vụ bao phủ bên trong phạm vi Vạn Độc Thương Khung Bích từ hôm qua cũng đã bắt đầu kịch liệt lên cao. Hôm nay Vạn Độc Thương Khung Bích chỉ sợ cũng muốn khôi phục nguyên trạng. Cho nên bọn người nhất định phải vào hôm nay đi ra khỏi Vẫn Lạc quần đảo. Ta người gặp lại nhau cũng không biết phải mấy trăm năm sau nữa rồi!

Lục Bình đem Hoàng Kim ốc tế lên, thần niệm hướng Tử Tinh phong đang ở trong biên hoa bận bận rộn rộn cuốn ùa đi. Chỉ chốc lát sau, Tử Tinh phong vương Tử Lam mặt tiều tụy dẫn đầu bầy ong từ trong biển hoa bay tới, cũng không trực tiếp bay vào trong Hoàng Kim ốc, mà là rơi vào trên bả vai của Lục Bình. Sau đó đem hai chân đạp thùng xuống, ghé mông ngồi trên bờ vai của hắn, một cái tay còn nắm lỗ tai của Lục Bình, tựa hồ sơ từ trên người của hắn rớt xuống vậy.

Trong lúc Tử Tinh phong vương Tử Lam thở hỗn hễn ngồi trên bả vai của Lục Bình, trong bầu trời cũng dâng lên một đoàn mây mù màu tím, hơn tám ngàn con Tử Tinh phong từ trong biển hoa dâng lên. Cánh của hơn tám ngàn con ong chấn động cơ hồ muốn đưa tới một cơn lốc, khiến cho linh khí tràn ngập trong biển hoa co hô lại một lần nữa rung chuyển mất đi sự khống chế.

Bầy ong màu tím hóa thành một đoàn mây mù quanh co, biến mất vào trong môn hộ màu vàng của Hoàng Kim ốc không thấy đâu nữa. Trong Hoàng Kim ốc, tổ của Tử Tinh phong vốn đóng ở trên cây Kim Kiên bởi vì quá lớn mà đã sớm dời xuống trên mặt đất, đem toàn bộ cây khô vây lại thành từng đoàn, chỉ để lại thân cây Kim Kiên quả lộ ở bên ngoài.

Từ giã Long Hòe lão tổ, Lục Bình cùng Loan Ngọc hai người đồng hành, xuyên qua hắc thủy ao đầm cùng hiểm địa, rốt cục lại trở về địa vực lúc mới vừa tiến vào Dựng Mạch Dưỡng Linh Đại Trận.

Hai người không dám dừng lại, một mực đi về phương hướng lúc trước Lục Bình tiến vào, dọc theo đường đi cũng không phát hiện bất luận kẻ nào lúc trước tiến vào trong mật địa.

Lục Bình nói:

– Xem ra Long Hòe lão tổ nói không sai, Vẫn Lạc quần đảo quả thật là sắp đến lúc quan bế, các phái tu sĩ trong một địa cũng đã rút lui!

Loan Ngọc cũng có chút không nhịn được hỏi:

– Trong rừng cây nhỏ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngay cả Đại Bảo đều trở nên im miệng không nói không rằng. Tại sao Long Hòe lão tổ trước khi rời đi lại cho một cây Thương Liễu thụ tám ngàn năm thụ linh đã chết khô? Tám ngàn năm thụ linh đó, là bảo vật so với tam đẳng đỉnh cấp linh tài còn tốt hơn, so sánh với các thứ linh tài tốt nhất, ta thì chỉ gặp qua một đóa cửu phẩm Bạch Ngọc liên kia của người mà thôi!

Lục Bình không biết đây là lần thứ mấy trên đường đi Loan Ngọc đã hỏi thăm như vậy. Hắn bây giờ lười đáp mặc cho Loan Ngọc ở chỗ này cảm khái liên tục không thôi. Tuy nhiên, Lục Bình lại không tự chủ sở sờ chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay của mình. Một cây Thương Liễu thụ hoàn chỉnh tám ngàn năm thụ linh a! Điều này còn không phải là trọng yếu nhất, quan trọng hơn chính là trên nhánh của thân cây Thương Liễu thụ có khắc Thân Ngoại Hóa Thân Thuật mà Lục Bình từ nơi Long Hòe lão tổ xin được. Đây cũng có thể là Giao đạo nhân tự tay lưu truyền xuống một đạo thần thông đạo pháp!

Trong bầu trời, một đạo ánh sáng màu vàng nhanh chóng kéo tới. Thần sắc của Lục Bình ngẩn ra, đưa tay đem ánh sáng nằm trong tay, chính là một thanh truyền âm pháp kiểm.

Lục Bình đem truyền âm pháp kiếm dùng thủ đoạn đặc hữu của Chân Linh phái kích thích. Thanh âm của Thiên Cầm lão tổ có chút hoảng hốt vang lên từ trong pháp kiếm:

– Vẫn Lạc quần đảo sắp quan bế, mau chóng rời đi! Không tốt, ta đã bị người phát giác, ta dẫn dụ người đi ra ngoài. Ngươi từ địa phương khác sau khi trở ra mật địa mau chóng rời khỏi Vẫn Lạc quần đảo!

Loan Ngọc thấy sau khi Lục Bình vội vả đi ra ngoài bắt được truyền âm pháp kiểm, dưới chân đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng, cũng trầm giọng hỏi:

– Thế nào? Thiên Cầm lão tổ gặp phiền toái rồi sao?

Lục Bình gật đầu, nói:

– Có thể là bởi vì hôm qua Long Hòe lão tổ dưới tâm tình chấn động ảnh hưởng đến bản thể, khiến cho toàn bộ Vẫn Lạc quần đảo quan bế trước kỳ hạn. Thiên Cầm sư thúc cũng bị người phát hiện. Sư thúc mặc dù đã dẫn người đi ra, nhưng để ngừa vạn nhất, bọn ta nên từ những địa phương khác rời đi cho thỏa đáng.

Từ một hướng khác trong một địa trở ra khỏi Dựng Mạch Dưỡng Linh Đại Trận, Loan Ngọc thét một tiếng kinh hãi, vội vàng rụt người lại sau lưng Lục Bình cũng đang cùng vọt ra ngoài.

Lục Bình thấy vậy, trực tiếp khai ích môn hộ không gian của Hoàng Kim ốc, trực tiếp tiếp dẫn Loan Ngọc vào trong Hoàng Kim ốc.

“Vạn độc Vẫn nguyên cương” chống lên, bề mặt cương khí màu vàng kim không ngờ lại bốc lên một tầng khói mù màu đen. Lục Bình cảm thụ độ dày độc vụ bốn phía so với lúc trước cơ hồ đề thăng gấp đôi. Nhìn màu sắc độc vụ đã từ màu xám đen biến thành màu đen, dưới chân hắn không dám dừng lại chút nào, hơi phân biệt một phương hướng, Lục Bình nhanh chóng phi độn đi về bên ngoài của Vẫn Lạc quần đảo.