Chương 787: Không thấy đầu đuôi

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chân nguyên trong cơ thể giống như giang hà dập dồn không ngừng, từng cơn sóng tiếp nối theo nhau đánh vào khe hở kia.

Kim đan đã bị đan hà chấn động rốt cục lại một lần nữa ở trong tâm hạch không gian phát ra tiếng vang như tiếng nổ vậy. Kim đan trôi lơ lửng trong tâm hạch không gian trung ương rốt cục bắt đầu chậm rãi chuyển động. Tám con quái giao ở mặt ngoài kim đan không ngừng quanh quẩn bơi lội, tựa hồ đang hoàn hộ cái gì đó, vừa tựa hồ đang mong đợi cái gì đó.

Đang lúc này, đan hà màu tím đoàn đoàn vây lượn ở bốn phía kim đan càng ngày càng nồng đậm ấy thoắt cái biến mất không còn gì. Toàn bộ đan hà tràn ngập trong không gian đột nhiên tạo thành một hư vô không gian, lấy kim đan làm trung tâm, bốn phía đan hà nhanh chóng đè ép tới đây chiếm đoạt không gian lúc trước. Toàn bộ đan hà bên ngoài tâm hạch không gian đột nhiên co rúc lại, Lục Bình xếp bằng ngồi dưới đất rốt cục thở phào ra một cái thật dài.

Đoán đan chín tầng đã không là vấn đề nữa, nhưng quá trình vẫn như cũ còn rất rất dài!

Lúc trước đan hà kia ở bốn phía kim đan đột nhiên biến mất hoàn toàn là bị kim đan hấp thu không còn gì. Mà kim đan vốn đang tuần tự tiệm tiến phun ra nuốt vào đan hà, sở dĩ xuất hiện tình huống như thế là bởi vì mặt ngoài kim đan lúc này đột nhiên xuất hiện một quang ban màu tím phảng phất như cái trứng vậy.

Tám con quái giao vây quanh điểm quang ban này không ngừng quanh quẩn uốn lượn. Bốn phía đan hà bị kim đan hấp thu với tốc độ gấp mấy lần so với lúc trước, rồi sau đó ở mặt ngoài kim đan có thể thấy văn lộ màu tím một đường hồi nhập vào trong đạo quang ban màu tím kia.

Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục quang ban màu tím phát ra một tiếng nổ vang, toàn bộ tâm hạch không gian tựa hồ cũng ở dội trở lại một tiếng rên kỳ dị. Bị một cổ tiếng rên này bao trùm, đan hà vốn sôi trào không biết lúc nào đã bình phục trở lại. Mười hai viên Nguyên Thần châu tựa hồ cũng trong nháy mắt ngưng xoay tròn. Thất Bảo Lôi Hồ cũng đàng hoàng hơn rất nhiều. Linh Lung tửu đỉnh trôi lơ lửng ở đỉnh đầu Lục Bình tựa hồ cũng có cảm ứng, toàn bộ tửu đỉnh một trận lay động, tựa hồ nhịn không được muốn rơi nện xuống trên đầu Lục Bình!

Quang ban trên kim đan vào lúc tiếng nổ vang xảy ra, đã đồng thời phát ra từ quang điệu mục, đợi đến khi tử quang tản đi, một con quái giao so với tám con quái giao còn lại giống nhau như đúc, nhưng thân hình lại nhỏ hơn một vòng xuất hiện trên mặt ngoài của kim đan. Nó dưới sự bao phủ xung quanh của tám con quái khác, bắt đầu quanh quẩn đùa bỡn, tựa hồ đang ăn mừng cái gì vậy.

Đoán đan chín tầng, rốt cục công thành!

Lục Bình vừa dùng thần niệm dò xét tình huống trong tâm hạch không gian, vừa vận chuyên chân nguyên củng cố cảnh giới mới vừa tấn thăng. Đan hà vẫn tiếp tục giảm thiểu, mặc dù có linh khí từ trong Linh Lung tửu đỉnh rót vào cuồn cuộn không ngừng, vẫn không cản nổi lượng thổ nạp cực lớn trên kim đan. Đặc biệt là con quái giao thứ chín trong kim đan này, nó nguyên vốn gầy yếu nhất đang nhanh chóng sinh trưởng lớn mạnh lên.

Tu sĩ sau khi tu vi lên cấp thường thường cần chừng một năm thời gian dùng để củng cố tu vi. Lục Bình lợi dụng Linh Lung tửu đỉnh biến thành linh khí tinh thuần, chỉ qua nửa năm thời gian liền đột phá tu vi. Còn dư lại nửa năm thời gian nhờ linh khí cung ứng sung túc như vậy, Lục Bình rất có thể hoàn toàn củng cố đoán đan chín tầng tu vi, mà không cần lo lắng tu vi có sự tăng giảm phân phục gì nữa.

Lục Bình tiến vào Hà Nguyên chi địa đã có thời gian hơn bốn năm, lúc này những kẻ trong Tụ linh chi địa bên ngoài Lạc Thánh hồ kia đã lục tục chuẩn bị khai mở. Những tu sĩ thân ở Tụ linh chi địa càng xâm nhập sâu dưới Lạc Thánh hô thì khai mở ra càng trễ. Hà Nguyên chi địa cuối cùng đóng lại còn cần thời gian một năm nữa, cũng không biết đợi đến khi Lục Bình cùng các tu sĩ bế quan tu luyện ở Tụ linh chi địa sâu dưới chín trăm trượng sau khi đi ra ngoài, trong Lạc Thánh hồ sẽ loạn thành hình dáng gì?

Ung ùng, ùng ụng!

Lục Bình mặt không tỏ vẻ gì nhìn chăm chú vào chấn động trên mặt đất, ở Thạch phủ trung ương, một cái cửa động tựa hồ từ không thành có, từ từ sinh thành mở ra từ nhỏ đến lớn.

Phía dưới quả nhiên còn có một chỗ thạch phủ, xem ra diện tích của một chỗ thạch phủ kia so với tầng này sẽ thu hẹp hơn. Chỗ Tụ linh chi địa này chẳng lẽ thật sự chính là do Giao đạo nhân năm đó dùng độc giác trên đầu của mình ghim thành hay sao?

Cửa động dần dần khai rộng, nhìn qua đã có thể chứa chấp thân thể của Lục Bình xuyên qua.

Lục Bình đang muốn đi về phía cửa động, lại đột nhiên nghe được trong cửa động truyền tới một tiếng ngâm dài tựa hồ từ rất xa xôi, nhưng lại tựa như từ trong cốt tủy cho Lục Bình. Đó là một loại cảm giác rất quen thuộc!

Lục Bình mặt liền biến sắc, sao hình thành nhanh như vậy!

Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, lúc của động khai mở, linh khí trong thạch phủ chỉ là mới vừa bắt đầu hội tụ. Sau khi Lục Bình vào được thạch phủ phía dưới, thì linh khí cự thú mới có thể tạo thành.

Nhưng mà lần này trong lúc Lục Bình đi tới cửa động chuẩn bị tìm tòi cái thạch phủ này rốt cuộc ra sao, thì một cổ linh khí nồng đặc mang theo lực cực mạnh đột nhiên từ trong thạch phủ phun ra.

Cổ cự lực bộc phát này đột nhiên khiến cho Lục Bình vội vàng dừng bước chân lại, quang mạc do Không Thủy kỳ ở đỉnh đầu rũ xuống bị dư lực của một cổ khí lãng này đánh vào, trực tiếp đè ép quang mạc hướng về phía sau ba thước.

Linh Lung không biết từ đầu nhảy ra ngoài, nhìn cửa động trước mắt đột nhiên cau mày kêu lên:

– Không xông, thứ phía dưới đã khai mở linh trí, hắn muốn lao ra ngoài!

Lục Bình trong lòng rùng mình.Từng đạo chân nguyên màu tím lam từ phía sau lộ ra, dưới sự khống chế của “Khống Thủy quyết”, đan thành một mặt lưới chân nguyên to lớn ở phía trên cửa động.

Sau khi lên cấp đoán đan chín tầng, chân nguyên ẩn chứa một tia thuần dương chi khí lại bị Lục Bình dẫn động thần thông phù, khiến cho chân nguyên bản thân giống vậy cũng ẩn chứa uy năng của “Khống Thủy quyết”, cuối cùng khiến cho Lục Bình đan thành cái lưới nước này so với uy năng trước đây lớn hơn gấp đôi.

– Sắp đi ra rồi!

Linh Lung vừa dứt lời, một đoàn sương trắng lần nữa từ dưới cửa động phun ra, linh khí phun trào lần này bất đồng cùng lúc trước. Lục Bình có thể từ trong nhận ra được một cỗ sinh cơ nồng đặc.

Đây là một đoàn linh khí co súc lại đến cực độ, trong sương trắng thân súc không chừng tựa hồ cất giấu thứ gì, căn bản không thấy đầu đuôi. Mà chính là vật ẩn giấu trong sương trắng này đã khiến cho buồng tim của Lục Bình không tự chủ được nhảy lên.

Lục Bình thậm chí từ trong đó tìm được một loại cảm giác huyết mạch liên kết qua lại như có như không vậy!

Quái dị! Quái dị! Quá quái dị rồi!

Băng! Bằng! Băng!

Lục Bình bố trí ra cái lưới nước bị sương trắng đánh vào liên tiếp bị căng ra đứt gãy vài sợi, mắt thấy lưới nước sẽ phải đứt đoạn, Lục Bình chợt hướng chỗ nước đứt đoạn đó vội ngoắc một cái, một con linh khí quái giao đột nhiên hiện ra, lắc đầu vẫy đuôi xuất hiện phía trên sương trắng.