Chương 1508: Ma nguyên (tục)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi Vũ Văn Phi Tường từ Bắc Hải bí mật trở về Trung Thổ cũng không trở về Vũ Văn thế gia, mà đi tới Trung Thổ nam bộ địa vực.

Là người có lực cạnh tranh mạnh đối với vị trí gia chủ tương lai của Vũ Văn thế gia, hắn hết sức rõ ràng minh bạch gia tộc hai vị Thuần Dương bởi vì chủ trương của hắn dẫn tới hậu quả mất mạng ở Bắc Hải.

Người phản đối hắn thừa kế vị trí gia chủ cùng với những người cạnh tranh khác trong gia tộc tất nhiên sẽ lấy cớ đó phản động phản kích với hắn. Vì lật đổ vị trí người thừa kế của hắn, tiêu trừ tai họa ngầm, cho dù nhân cơ hội đưa hắn vào chỗ chết cũng chưa chắc không khả năng.

Hai vị Thuần Dương tu sĩ vẫn lạc nha, đây chính là tội lớn dao động căn cơ của gia tộc!

Vũ Văn Phi Tường biết mình đã không còn khả năng cạnh tranh gia chủ, nhưng hắn vẫn muốn tranh, tranh không phải là gia chủ mà là địa vị, địa vị trong gia tộc, sẽ không bị người ta đưa vào vị trí bỏ đi!

Vì vậy hắn muốn ẩn giấu bản thân. Hắn phải đợi sau khi mình vượt qua lần lôi kiến thứ ba thành tựu Thuần Dương trở về gia tộc, như vậy, hắn cũng không bị thanh toán!

Vũ Văn thế gia từ khai thiên đến bây giờ lưng mang một sứ mạng thần bí. Sứ mạng đó khiến cho Vũ Văn thế gia dễ dàng trở thành đệ nhất thế gia kế dưới lục đại thánh địa, nhưng cũng khiến cho Vũ Văn thế gia đời đời đại đại tu sĩ không cách nào thành tựu Chân Linh. Thuần Dương tu sĩ chính là chiến lực đứng đầu của gia tộc, chỉ cần Vũ Văn Phi Tường có thể thành tựu Thuần Dương, hắn tự tin toàn bộ Vũ Văn thế gia không người nào là đối thủ của hắn.

Đáng tiếc, đáng tiếc!

Thiếu chút nữa là có thể phá Chân Linh phái, Lục Thiên Bình thật ghê gớm. Nếu không phải người này mưu hại, hai vị Thuần Dương thức bá làm sao vẫn lạc ở Bắc Hải? Vũ Văn Phi Tường ta sao lại rơi vào bước đường cùng này. Đây hết thảy đều do Lục Thiên Bình đó, Vũ Văn Phi Tường ta trong đời này tất sẽ cùng người, cùng Chân Linh phái không chết không thôi!

Vũ Văn Phi Tường phi độn trong một chỗ sơn lĩnh của nam bộ, cố gắng tìm được một chỗ đất hơi lý tưởng dùng để khai mở động phủ tu luyện tạm thời.

Nhưng vừa lúc đó, trong hư không trước mặt Vũ Văn Phi Tường đột nhiên rung chuyển một trận. Thần sắc của hắn cả kinh, độn quang dưới chân hơi chậm lại, trên đỉnh đầu đã treo lên một cái hồ lô màu vàng tím.

Thất Bảo Lôi Hồ, Vũ Văn Phi Tường cũng luyện chế Thất Bảo Lôi Hồ. Mặc dù hắn có hiểu biết bản chất của Thất Bảo Lôi Hồ, nhưng lực công kích mạnh mẽ cùng với danh tiếng lớn như thế của Thất Bảo Lôi Hồ vẫn làm cho hắn mong mỏi không thôi.

Không gian rung chuyển đột nhiên bể tan tành. Một đạo lôi quang màu tím do Vũ Văn Phi Tường bất ngờ không kịp đề phòng đột nhiên nổ vang trên đỉnh đầu của hắn. Thất Bảo Lôi Hồ trôi đỉnh đầu hắn nhất thời giống như uống rượu say vậy lảo đảo lắc lư muốn rớt xuống từ đỉnh đầu của hắn.

Vũ Văn Phi Tường thần sắc ngẩn ra, vội vàng vận sử chân nguyên ổn định lại Thất Bảo Lôi Hồ ở đỉnh đầu, đồng thời thần niệm chìm vào trong lôi hồ, lập tức không nhịn được kêu lên thành tiếng, hô:

– Lôi Chi Bản Nguyên, làm sao có thể là Lôi Chi Bản Nguyên! Chẳng lẽ… Không thể nào, tuyệt không khả năng này!

Thần sắc tỉnh táo của Vũ Văn Phi Tường trước đó đột nhiên toàn bộ biến thành hốt hoảng cùng khó có thể tin. Thần sắc kích động hơn mang một tầng điên cuồng, đột nhiên một đoàn nổ vang dưới chân, độn quang hóa thành lôi điện lập tức đi về phía bắc.

Ngay lúc độn quang của Vũ Văn Phi Tường khó khăn lắm sắp bay ra khỏi dãy núi, đột nhiên đối diện dưới chân núi hắn có mấy đạo độn quang phóng lên cao, đồng thời còn có tiếng kinh hô liên tiếp không ngừng truyền tới:

– Ma la, làm sao có thể xuất hiện ma la?

– Ma la tai ương không phải là đã qua trăm năm sao, sao lại còn xuất hiện?

– Vị đạo hữu trước mặt mau tới giúp một tay,…

– A, đó là lôi độn, là Vũ Văn thế gia tiền bối. Chúng ta được cứu rồi. Vũ Văn tiền bối cứu mạng!

Trong tiếng cầu cứu hô to gọi nhỏ của độn quang phía trước, một chùm hắc vụ dâng lên từ dưới chân núi. Độn quang quỷ dị cộng thêm tiếng quái khiếu “kiệt kiệt”, đây hết thảy đều làm Vũ Văn Phi Tường quen thuộc dị thường!

Vũ Văn Phi Tường thần sắc ngẩn ra. Thần sắc lưu chuyển biến đổi không biết đang suy nghĩ gì, tuy nhiên độn quang dưới chân cũng lần nữa ngưng lại.

Vào phút chốc đó, hơn mười đạo độn quang cầu cứu lúc nãy đã tới trước mặt của Vũ Văn Phi Tường. Những người này bất quá là một ít dung huyết kỳ tán tu, mà Vũ Văn Phi Tường dùng thần niệm quét qua, đám ma la đuổi phía sau bọn họ cũng chỉ do mấy con đại ma la lãnh đạo đội ngũ ma la mấy chục con thôi.

Những tán tu sớm đã cảm nhận được khí tức của Vũ Văn Phi Tường sâu không lường được, thấy Vũ Văn Phi Tường treo dừng giữa không trung không nhúc nhích, đua nhau chạy đến sau lưng của hắn tìm cầu xin che chở.

Đội ngũ ma la vọt tới, lại chỉ thấy trước mắt dâng lên một mảnh lôi quang lưới điện, sau đó là tiếng hét thảm vang lên làm người ta rợn cả tóc gáy. Đợi đến khi lôi quang tiêu tán, đông đảo tán tu núp sau lưng Vũ Văn Phi Tường mới nhìn rõ tình huống trước mắt, lại thấy một mảnh cụt tay cụt chân không đợi rơi xuống từ giữa không trung đã bị hóa thành linh khí đầy trời tiêu tán không còn.

Mắt thấy Vũ Văn Phi Tường thần uy cái thế, giữa lật tay liền tiêu diệt ma la đại quân thiếu chút nữa làm bọn họ toàn quân tiêu diệt, một đám dung huyết kỳ tán tu đua nhau cao giọng nói cám ơn, tiếng nịnh nọt không ngừng bên tai.

Vũ Văn Phi Tường cười nhạt, mở miệng hỏi:

– Các ngươi làm sao có thể gặp được ma la?

Vũ Văn Phi Tường vừa mở miệng mọi người nhất thời trở nên yên lặng như tờ, chỉ chốc lát sau, một tên dung huyết hậu kỳ tu sĩ nhìn có vẻ như đầu mục lúc này mới cất giọng cung kính đáp:

– Hồi bẩm tiền bối, bọn tôi cũng không biết. Vốn bọn tôi ở chân núi này đào được linh thảo, cũng không biết sao từ trong rừng cây chui ra mười mấy con ma la. Bọn tôi không phải là đối thủ, chết hết một nửa mới trốn tới đây, may mắn được tiền bối cứu giúp. Bọn tôi vô cùng cảm kích!

– Ha, ma la đột nhiên xuất hiện? Trước đó bọn người chưa từng nghe nói có tin tức của ma la sao?

Vũ Văn Phi Tường nháy mắt một cái hỏi.

Tu sĩ nọ lắc đầu đáp:

– Chưa từng khi vãn bối còn là luyện huyết tiểu tu từng vượt qua ma la đại kiếp hậu kỳ, từ đó về sau hơn trăm năm chưa từng nghe nói ma la xuất hiện ở tu luyện giới. Ma la đại kiếp này không phải đã qua rồi sao, sao đột nhiên xuất hiện?

– À, thì ra là các ngươi cũng không biết!

Vũ Văn Phi Tường hợp hai mắt lại, tự lẩm bẩm:

– Xem ra Vũ Văn thế gia thật đúng là xảy ra chuyện rồi!

Dung huyết hậu kỳ tu sĩ nghe được Vũ Văn Phi Tường tự nói, bản năng cảm giác được chuyện có chút không phải. Vị tiền bối trước mắt không phải là Vũ Văn thế gia tu sĩ sao, sao ma la xuất hiện có liên quan cùng Vũ Văn thế gia xảy ra chuyện?

Tu sĩ đó ngớ ngẩn cả người ra, đang muốn hỏi thăm Vũ Văn Phi Tường, lại thấy ánh mắt của Vũ Văn Phi Tường đang nhìn về phía hắn.

Tu sĩ nọ trong lòng phút chốc trầm xuống, nhận ra sát ý lồ lộ lóe lên trong ánh mắt đó của Vũ Văn Phi Tường. Tu sĩ cả kinh thất sắc, không đợi độn quang dưới chân hắn sáng lên, một đạo lôi quang thật nhỏ đã đâm vào từ trong hai mắt tu sĩ nọ cố gắng nghiêng đầu muốn nói gì, lôi quang lại sớm đã nổ tung trong đầu của hắn, máu tươi từ hai mắt, hai lỗ tai, lỗ mũi cùng với trong miệng mãnh liệt ra.

– Ngươi, ngươi làm gì Văn huynh? Ngươi giết Văn huynh!

Tu sĩ còn lại thấy giữa điện quang thạch hỏa Vũ Văn Phi Tường đột nhiên phản bội, tất cả đều bị dọa sợ đến kêu to lên. Họ lại thấy Vũ Văn Phi Tường khuôn mặt nguy hiểm đi tới bọn họ, trong ánh mắt rõ ràng chính là đang nhìn một đám người chết.

– Trốn, chạy mau, hắn muốn giết bọn ta!

Hai tay của Vũ Văn Phi Tường chống đỡ trái phải. Hai lôi quang lưới điện như giết chết ma la trước đó phô khai, bao lưới toàn bộ hơn mười vị tu sĩ cố gắng chạy trốn trong đó.

– Tiền bối tha mạng…

– Chúng tôi cái gì cũng không biết!

Khóe miệng của Vũ Văn Phi Tường lộ ra một tia cười khẩy. Hai tay đột nhiên hợp lại, trong lôi võng điện quang lập lòe, hơn mười vị tu sĩ toàn bộ hóa thành tro bụi.

– Lôi Chi Bản Nguyên tán dật, ma la lần nữa xuất thế, đây mới thực là Thất Bảo Lôi Hồ toái diệt, Vũ Văn thế gia đời đời bảo vệ bí mật cực lớn này cuối cùng hiện thế phơi bày trước khắp thiên hạ. Thế gia từ nay sợ rằng không còn Vũ Văn thế gia. Mỗ gia lại há có thể để cho các ngươi tiết lộ ra ngoài tin tức của mỗ gia ở chỗ này, cho nên các ngươi nhất định phải chết!

Vũ Văn Phi Tường ngẩng đầu lên tới nhìn bầu trời một chút, khi đó trầm mặt xuống càng nặng nề hơn rất nhiều:

– Vũ Văn thế gia bị diệt sao, như vậy bây giờ ta phải làm gì đây? Báo thù sao?

– Không không không, bây giờ không phải là báo thù, là phải hiểu rõ trong Thương Sơn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vũ Văn thế gia rốt cuộc có bao nhiêu người chạy ra?

– Nếu Vũ Văn thế gia thật đúng là đã bị hủy diệt, ma la dựng dục tất nhiên mất khống chế, như vậy bây giờ toàn bộ tu luyện giới tất nhiên xuất hiện ma la tai ương lần nữa. Tuy nhiên thời gian hơn trăm năm cũng không khả năng dựng dục quá nhiều ma la. Ma la cao cấp số lượng ít hơn, sợ là dẫn không dậy nổi bao nhiêu sóng gió cũng bị dập tắt.

– Sự tồn tại có thể hủy diệt Vũ Văn thế gia tuyệt đối không phải mình bây giờ có thể trêu chọc. Bí mật của Vũ Văn thế gia bảo vệ bị người phát hiện, như vậy Vũ Văn thế gia tất nhiên sẽ trở thành địch nhân của toàn bộ tu luyện giới. Phương thế giới này không còn đất đặt chân cho Vũ Văn con em nữa rồi!

– Chuyện cần thiết nhất hiện nay là trốn! Sống tiếp! Kéo dài Vũ Văn thế gia huyết mạch!

Trong đáy động sâu của Thương Sơn trung ương, Lục Bình toàn lực thi triển Tam Thanh Chân Đồng, rốt cục thấy rõ tế hình tượng của ba bóng người trong quang đoàn trên tế đàn. Trong quang đoàn bên trái là một vị lão giả hơi mập, tóc trắng ở giữa đỉnh đầu đã bị tróc ra; trung ương là một người trung niên văn sĩ, giữ lại râu dài ba tấc, nhìn qua hơi có chút cảm giác văn nhã; một vị cuối cùng còn lại là một người trung niên đại hán, thần thái uy mãnh, da đen, nhìn qua không giận mà uy!

Ba người này Lục Bình không quen người nào, tuy nhiên hắn lại có thể nhìn ra ba người lúc này đã không còn sinh cơ, nhưng vẫn khiến cho hắn cảm nhận được một loại kiêng kỵ sâu hoắm.

Thuần Dương tu sĩ đã bỏ mình vẫn có thể khiến Lục Bình cảm nhận được nguy hiểm như vậy, ba người này khi còn sống sẽ như thế nào?

– Đan Chu sư bá!

Nguyên Tửu lão tổ con mắt tấn rách, tung người tiến lên muốn đánh phá quang đoàn.