Chương 980: Trước sau đều đến

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu Thiên Linh tiếng nói vừa dứt, Huyền Linh phái Đạo Huyền lão tổ lúc này cũng đột nhiên mở miệng nói:

– Bản phái cũng đồng ý ý kiến của Liễu chưởng môn. Chuyện của Bắc Hải, còn Bắc Hải tu luyện giới định đoạt, Bạch đạo hữu tốt hơn là chớ có nhúng tay!

Chân Linh, Huyền Linh hai đại môn phái bất ngờ liên thủ tuy ngoài hiện trường chư phái, nhưng ngẫm nghĩ một phen cũng hợp tình hợp lý.

Hàn Băng đảo linh thạch quáng mạch này hai mạch liên thủ liền chiếm cứ một phần tư phần ngạch, làm các thế lực lớn nhất, lần này Thái Huyền tông trợ giúp Thương Hải tông lần nữa chia nhau phần ngạch của linh thạch quáng mạch. Hai phái này dĩ nhiên là đối tượng đầu tiên hắn muốn khiêu khích.

Dưới tình huống như vậy, mặc dù Huyền Linh phái cùng Chân Linh phát từ trước đến giờ không vui, lúc này vì cùng chung ích lợi cũng không khỏi không tạm thời liên thủ.

Bắc Hải các phái tuy ngại vì thân phận của Bạch Tích Thiện Trung Thổ đại phái đệ tử chưa từng tỏ thái độ, thế nhưng Bạch Tích Thiện cũng có thể nhận ra được các phái tu sĩ bài xích đối với hắn.

Nhưng mà Bạch Tích Thiện này cũng lơ đễnh, mà là xoay người nhìn về phía Thương Hải tông.

Thương Hải tông Đông Quách lão tổ thấy vậy tựa hồ trong thần sắc có chút do dự nghi hoặc, tuy nhiên dưới ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú của Bạch Tích Thiện, cuối cùng vẫn gật đầu nói:

– Lần này cũng không phải là Thái Huyền tông muốn tham gia Bắc Hải sự vật, mà là bản phái mời Thái Huyền tông tới tương trợ. Hàn Băng đảo linh thạch quáng mạch này có bản phái cùng Thái Huyền tông liên thủ cạnh tranh. Vì vậy, bản phái nguyên vốn một thành phần ngạch là xa xa không đủ.

Không đợi các phái tỉnh lại từ Thương Hải tông tỏ thái độ như thế này, Bạch Tích Thiện đã cười dài nói:

– Các vị cũng nghe rõ, cũng không phải là muốn nhúng tay Bắc Hải sự vật, mà là bản phái được Thương Hải tông chư vị tiền bối mời tới. Phần ngạch của Hàn Băng đảo linh thạch quáng mạch này là bản phái giúp Thương Hải tông tranh, mà không phải mình bản phái tới tranh.

Liễu Thiên Linh hướng chủ nhân Thương Hải tông cười lạnh nói:

– Không biết quý tông tranh được phần ngạch nếu muốn Thái Huyền tông hiếu kính bao nhiêu?

Đông Quách lão tổ nhất thời giận dữ, nói:

– Liễu Thiên Linh, ngươi không nên lấn hiếp người quá đáng, thật cho là Thượng Hải tông ta sợ ngươi sao?

Liễu Thiên Linh làm gì đem ông ta đặt vào trong mắt, gật đầu nói:

– Quý phái hiển nhiên sẽ không xem bản phái vào đâu, quý phái nếu có thể mời tới Thái Huyền tông chư vị đại viện, thì như thế nào sẽ đem chính là bản phái đặt vào trong mắt. Sợ rằng toàn bộ Bắc Hải đều không đặt trong mắt của quý tông rồi chứ?

Đông Dật lão tổ đột nhiên giương đôi mắt, nói:

– Liễu sư điệt, ngươi cũng không tốt khích bác ly gián như vậy, Thương Hải tông ta nếu chọn đầu đề nghị Hàn Băng đảo linh thạch quáng mạch lần nữa phân phối, hiển nhiên cũng đã có phương án hợp lý, có thể chiếu cố ích lợi của các phe. Ngươi hôm nay cũng một vị ngăn trở, chẳng lẽ là có gì không thể cáo nhân chi cư tâm sao?

Liễu Thiên Linh liếc Đông Dật lão tổ một cái, tựa hồ nghĩ tới chút gì, trầm ngâm nói:

– Cũng được, đã như vậy, bản phái liền rửa tai lắng nghe, xem một chút Thương Hải tông ngươi rốt cuộc có thể làm ra chuyện bực nào.

Bạch Tích Thiện cười lãng một tiếng, nói:

– Đã như vậy, tại hạ liền thay Thương Hải tông các vị nói ra phương án của bọn họ.

Hắn mặc dù khẩu khẩu thanh thanh muốn thay Thượng Hải tông ra mặt, có thể nhìn biểu tình rõ ràng lẽ chính là ý của Thái Huyền tông mình vậy, ngay cả sau lưng Thương Hải tông chư tu nhìn cũng không nhìn, nói thẳng:

– Chân Linh, Huyền Linh từ trước đến giờ được xưng Bắc Hải đại phái, thực là cũng tên không hợp tên. Hai nhà này liên thủ không muốn lại có thể bắt lại cả một phần tư phân ngạch của cái quáng mạch, có tài đức gì? Ta xem hai phái này có thể mỗi người lấy được một thành phần ngạch cũng đã đủ, năm phần còn dư chính là giao cho Thương Hải tông.

Bạch Tích Thiện lời nói ra kinh người, lập tức phải từ trong hai nhà môn phái lớn nhất của Bắc Hải lược đoạt năm phần phân ngạch. Liễu Thiên Linh cùng Đạo Huyền mỗi người cười lạnh ra tiếng, các phái tu sĩ đều lấy ánh mắt đi xem Thương Hải tông tu sĩ, lại nghe Bạch Tích Thiện tiếp tục nói:

– Dĩ nhiên, phần ngạch của mười hai nhà tiểu hình môn phái cũng xem ra phải có điều chỉnh thích độ. Nếu Kiều gia đã không pháp tướng tu sĩ, phân ngạch hiển nhiên xem ra nhường lại giao cho Liêu gia mới vừa tấn cấp; Du Phàm phái lão tổ mộ trung khô cốt, làm gì còn có tư cách tiếp tục chia xẻ Hàn Băng đảo phần ngạch. Mà Tứ Hải bang cùng Trung Thổ Vũ Văn gia tộc phụ dong, phần ngạch này hiển nhiên cũng xem ra thêm trên người Tứ Hải bang.

Lúc này Bắc Hải các phái tu sĩ đã suy nghĩ ra một chút ý vị, phương án của Bạch Tích Thiện này thụ ích môn phái sau lưng hoặc nhiều hoặc ít không muốn lại đều có cái bóng của Trung Thổ thế lực lớn. Phía sau Thương Hải tông là đại môn phái Thái Huyền tông, sau lưng Liêu gia là đệ nhất luyện đan thế gia Lỗ gia. Nguyên vốn Tứ Hải bang tầm thường nhất sau lưng lại có Vũ Văn thế gia ủng hộ.

Liễu Thiên Linh lão tổ nói:

– Thương Hải tông quả nhiên thật là khẩu vị lớn, sẽ không sợ lòng tham quá lớn đem mình chống sao?

Đạo Huyền lão tổ sắc mặt tái xanh, nhưng cũng hết ý không khai lời. Huyền Linh phái hôm nay không thể so với từ trước, sau khi liên tiếp gặp Đạo Thạch cùng với Lữ Hư Hằng hai vị pháp tướng tu sĩ vẫn lạc, Huyền Linh phải tự thân truyền thừa lại có vấn đề. Nhân tài trong đệ tử đời thứ ba trừ Âu Dương Duy Kiếm cũng không đặc thù, đang đối mặt có Thái Huyền tông ủng hộ Thương Hải tông đốt đốt khí thế bức người trước mặt như thế này, Đạo Huyền lão tổ khó tránh khỏi có chút phấn khích chưa đủ, cho nên ông ta càng muốn khiến cho Liễu Thiên Linh hướng mặt trước. Bởi vì ông ta biết, Chân Linh phái so với Huyền Linh phái càng thêm coi trọng phân ngạch của Hàn Băng đảo linh thạch quáng mạch.

Dĩ nhiên, Đạo Huyền lão tổ trong lòng thật ra thì còn có một phần lo âu khác. Thân ở vị trí của Đạo Huyền lão tổ như thế này, đối với đại sự tin tức bí mật của tu luyện giới ít nhiều cũng có hiểu một chút. Ông ta đã từng từ trong miệng Thủy Tinh cung tu sĩ lấy được một cái tin, đó chính là Trung Thổ tu luyện giới Thiên Huyền tông từ trước đến giờ cùng Thái Huyền tông thù địch với nhau đã âm thầm cùng Thủy Tinh cung kết làm đồng minh.

Thiên Huyền tông thông qua Thủy Tinh cung ủng hộ cùng Trung Thổ Ngũ đại thánh địa âm thầm ủng hộ chống lại Thái Huyền tông. Mà Thủy Tinh cung từ trong rốt cuộc lấy được lợi ích gì, Đạo Huyền lão tổ mặc dù không biết, nhưng ông ta lại biết trước mắt Bạch Tích Thiện này nếu đi tới Bắc Hải, vậy thì quả quyết không biết đạo lý thế lực sau lưng Huyền Linh phái chính là Thủy Tinh cung.

Bởi vì quan hệ của Thiên Huyền tông, Thái Huyền tông hiển nhiên sẽ không đối với cùng Thủy Tinh cung đi gần môn phái ôm thiện ý, huống chi Đạo Huyền lão tổ lúc này sợ hơn nữa cũng một tầng khác. Đó chính là Thái Huyền tông này đột nhiên xuất hiện Bắc Hải, cũng toàn lực ủng hộ Thương Hải tông giác trục pha ngạch của Hàn Băng đảo linh thạch quáng mạch. Điều này sau lưng cũng có cái bóng của Trung Thổ Ngũ đại thánh địa hay không? Này có phải là Ngũ đại thánh địa nhằm vào Thủy Tinh cung đem thế lực rót vào Trung Thổ mà làm ra một lần phản kích hay không?

Đạo Huyền lão tổ trong lòng chìm xuống một chút xíu. Mặc dù ông ta trước đã tỏ thái độ đứng ở Chân Linh phái nhất phương, lại quyết định chủ ý không hề ra mặt nữa, để tránh rước lấy kỵ hận của Ngũ đại thánh địa.

Bạch Tích Thiện để mắt liếc nhìn Liễu Thiên Linh một cái, nói:

– Liễu chưởng môn quả nhiên ở Bắc Hải ở lâu quá mà thành lão hủ mất rồi. Chẳng lẽ ngươi cho là chỉ có một phần rưỡi linh thạch phân ngạch của một cái đại hình linh thạch quáng này là đủ để bản phái ủng hộ Thương Hải tông chư vị sao?

Liễu Thiên Linh trầm mặt lạnh lần nữa hướng Thương Hải tông chư tu sĩ nói:

– Vậy cũng đúng, quý phái hiển nhiên sẽ không bạch bạch làm chỗ dựa cho Thương Hải tông. Chẳng qua là không biết sau khi quý phái thối lui ra Bắc Hải, Thương Hải tông tự xử như thế nào?

Bạch Tích Thiện ngăn Liễu Thiên Linh chất vấn, hơi mỉm cười nói:

– Điểm này quý phái không cần lo lắng, bản phái chỉ cần không lui ra Bắc Hải, Thương Hải tông trên dưới hiển nhiên cũng không nhiều lo âu như vậy.

Liễu Thiên Linh nghe vậy gắt gao nhìn Thương Hải tông trên dưới, lúc này bà ta ít nhiều đã hiểu tới đây. Chân Linh phái mặc dù không đồng minh cấp bậc cự vô phách như Thủy Tinh cũng như vậy, nhưng lại ở Trung Thổ có đạo tràng mình khai ích, đối với chuyện của Trung Thổ quá hiển nhiên cũng có hiểu biết.

Mặc dù trước cũng có suy đoán, nhưng Liễu Thiên Linh ít nhiều vẫn có chút không muốn tin tưởng, nhưng sau khi trải qua bà ta bàn khích tướng, Thương Hải tông trên dưới như cũ là một bộ dáng tử khí trầm trầm, liền nhất thời tỉnh ngộ lại, lấy Trương Hi Di tâm cao khí ngạo như thế này nhưng lại dung cho Bạch Tích Thiện tỏ vẻ trong mắt không người la lối om sòm như vậy? Mặc dù Bạch Tích Thiện khiêu khích với các phái còn lại của Bắc Hải, nhưng lại làm sao không phải là đem chân đạp trên mặt Thương Hải tông mình. Nhưng Thương Hải tông trên dưới lại chịu nhẫn nhịn như vậy, trong này tất nhiên có duyên cớ mà mình trước đây nhìn chưa thấu.

Liễu Thiên Linh có tâm kế như thế nào? Khi liên tưởng đến từ Doanh Sơn tiên viện truyền về tin tức cùng với Lục Bình đã từng từ Thiên Huyền tông mang về tin tức, bà ta nhất thời liền hiểu. Thượng Hải tông này hiển nhiên là sợ, cho dù là Trương Hi Di hạng người tâm cao khí ngạo như thế này, cũng không khỏi không trước mặt sinh tử tồn vong của môn phái lựa chọn thỏa hiệp.

Trong lúc nhất thời Liễu Thiên Linh đối với Thương Hải tông không muốn lại sinh lòng một tia thương hại, nhưng đối mặt sau lưng Bạch Tích Thiện có thể ẩn giấu con vật khổng lồ, Liễu Thiên Linh mặc dù cũng sinh lòng sợ hãi, nhưng bà ta lại không thể không lựa chọn kháng tranh.

Chân Linh phái cùng Thương Hải tông bất đồng, đây là một lần cơ hội ngàn năm một thuở cho Chân Linh phái quật khởi, Chân Linh phái thậm chí đã thấy hy vọng.

Ở nơi này Chân Linh phái trên dưới cơ hồ toàn bộ ngưng tụ hy vọng trước mặt, bất kỳ một chút xíu cơ hội có thể thăng môn phái tài lực, Chân Linh phái cũng không thể bỏ qua. Chân Linh phái đối với sự khó khăn tự thân quật khởi đã sớm qua nghiên cứu xấu nhất. Trung Thổ thế lực tham gia cùng với sau lưng có thể ẩn giấu âm mưu lớn hơn có lẽ là một loại nguy cơ đang tiềm ẩn, nhưng cũng chưa chắc trực tiếp chuyển đến trên người Chân Linh phái. Chân Linh phái như cũ có với cơ hội tấn thăng trong giáp phùng, bỏ lỡ cơ hội lần này, Chân Linh phái chờ đợi, có lẽ chính là từ sau khi Thái Tham lão tổ tiếc nuối lại một lần sáu ngàn năm luân hồi.

Liễu Thiên Linh hít một hơi thật dài, sắc mặt nhất thời trở nên lạnh như băng, nói:

– Thái Huyền tông đề nghị, bản phái quả quyết không cách nào tiếp nhận.

Bạch Tích Thiện mặt liền biến sắc, nói:

– Liễu chưởng môn, người cần phải biết, liên quan trong này xem ra Liễu chưởng môn cũng phải có suy đoán mới đúng, cũng không nên làm chuyện ngu xuân.

Liễu Thiên Linh lạnh lùng cười một tiếng, cũng không nói gì, hiển nhiên đã biểu minh thái độ.

Bạch Tích Thiện cười một tiếng âm âm, cũng không lại đi hỏi Liễu Thiên Linh, mà là ngược lại hướng Đạo Huyền lão tổ nói:

– Đạo Huyền tiền bối nói thế nào? Ta nghe nói Huyền Linh phái phía sau đài là chắc ngạnh khí, chính là không biết Huyền Linh phái trên dưới có cũng muốn như Chân Linh phái nghịch thiên mà thành như vậy hay không?

Gương mặt của Đạo Huyền lão tổ kìm nén đến đỏ bừng. Nếu bàn về bối phận, ông ta cơ hồ có thể kéo hai vai của Bạch Tích Thiện, nhưng hiện nay lại bị một vãn bối ép thành thảm hại như vậy.

– Nghịch thiên mà đi?

Trong lúc Đạo Huyền lão tổ ba tâm hai ý, một giọng nói đột nhiên từ bên ngoài băng cung truyền tới. Tinh thần của Đạo Huyền lão tổ nhất thời chấn động cả lên, liền nghe được thanh âm bên ngoài bằng cung lần nữa truyền tới, nói:

– Bạch Tích Thiện người khẩu khí thật là lớn, chỉ dựa một mình ngươi chính là ngay cả tư cách đại hình tông môn cũng không đạt được thừa nhận môn phái thủ đồ, không muốn cũng dám đại ngôn bất tàm càn rỡ ở hải ngoại tu luyện giới của ta như thế, là ai đưa cho gan chó nhà ngươi?

Vừa dứt lời, liên tiếp ba đạo thân ảnh từ bên ngoài băng cung thi thi nhiên đi vào, đối với cái nhìn chăm chú của hơn mười vị pháp tướng tu sĩ trong băng cung thì làm như không thấy, chẳng qua là đưa mắt nhìn chằm chằm trên người của Bạch Tích Thiện ở phía xa.

Ba người này hai người trước đều pháp tướng sơ kỳ tu vi, mà người thứ ba tu vi mặc dù chỉ là đoán đan điên phong, nhưng từ trên người cũng tản mát ra một cỗ khí tức làm người ta tâm quý. Chính là không ít pháp tướng tu sĩ ở thời điểm cảm nhận được cổ khí tức này, cũng không thể không đem con mắt chăm chú rụt lại một cái.

Ba người này chính là Thủy Tinh cung đích truyền tu sĩ Ngô Thế Hoàn, Mã Thế Phương, Trương Thế Kiệt.

Sắc mặt của Bạch Tích Thiện lộ ra có chút khó coi, từ trong kẽ răng nhớ lại mấy người tới:

– Thủy Tinh cung đích truyền tu sĩ, Bạch mỗ may mắn có thể có được Thủy Tinh cung ba vị đích truyền tu sĩ đặc biệt chiếu cố, lần này chuyến đi Bắc Hải cũng coi là không uổng chuyện này rồi.

– A ha?

Mã Thế Phương một bộ thần sắc buồn cười nói:

– Ta nghe được chuyện nực cười gì đây? Đám ba người ta không muốn lại sẽ vì ngươi hóa sắc tới như thế này, trong thiên hạ lại có các hạ người lương hảo cảm giác tự ta như vậy, cũng có thể cho dù là kỳ ba một đóa chứ. Thái Huyền tông là thứ gì, một con chó của Trung Thổ Ngũ đại thánh địa mà thôi. Bạch Tích Thiện ngươi cũng ngay cả một con chó đều không phải là, giỏi lắm thì bất quá là một vị chó chết bầm.

Bạch Tích Thiện hai mắt phun lửa, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì, cưỡng bách mình bình tĩnh lại, hướng Mã Thế Phương cười âm hiểm nói:

– Các hạ khẩu khí thật là lớn, Bạch mỗ cũng muốn nhìn một chút,..

– Mã sư đệ cùng người như thế này dài dòng cái gì, phải nhục không thân phận nhà mình.

Ngô Thế Hoàn không nhịn được cắt đứt ngôn ngữ của Bạch Tích Thiện, rồi sau đó hướng Vũ Văn công tử một vị ở một bên cạnh không người nhìn sự thái phát triển, nói:

– Các hạ chính là đệ tử đời thứ ba đệ nhất cao thủ Vũ Văn Phi Tường công tử trong Trung Thổ đệ nhất thế gia Vũ Văn gia tộc sao. Các hạ nổi danh ra, cũng ngay cả ta cùng hải ngoại tu sĩ đều rất kính ngưỡng.

Vũ Văn công tử khẽ mỉm cười, nói:

– Làm gì có làm gì có, chính là tại hạ, các hạ quá khiêm nhường đường đường Thủy Tinh cung đích truyền đệ tử thứ ba Ngô Thế Hoàn Ngô huynh, danh tiếng của huynh ở Trung Thổ cũng như sấm bên tai a.

Hai người gặp mặt một đoàn hòa khí, tựa hồ lão hữu lâu không gặp nhau vậy, không muốn một câu nói tiếp theo của Ngô Thế Hoàn cũng lập tức sát cơ bốn phía:

– Vũ Văn công tử nếu muốn tới hải ngoại du lịch, chính là chỉ để ý cùng Ngô mỗ nói một tiếng, lại cần gì phải lén lén lút lút từ Truyền tống trận của người khác tới như vậy?