Chương 708: Thủ đoạn của trưởng lão

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thật ra thì Lưu Huyền Viễn chân nhân không biết là Chân Linh phái sau khi lấy được tất cả truyền thừa của Doanh Thiên phái, trong đó đối tượng mà Lục Bình chú ý nhất dĩ nhiên là những thứ truyền thừa liên quan đến luyện đan, mà về mặt này Chân Linh phái tự nhiên đối với Lục Bình sẽ không có bất kỳ giấu giếm nào.

Mười năm này trừ bế quan ra, Lục Bình chính là dốc lòng nghiên cứu thuật luyện đan, nghiên đọc truyền thừa điển tịch. Hơn nữa hắn đón nhận Phi thiên lão tổ thuần dương chi hồn truyền thừa, kiến thức tài nghệ bản thân đã sớm được đề cao rõ rệt, so cùng mười năm trước Lục Bình mới vừa trở thành luyện đan tông sư mà nói thì đã sớm khác biệt một trời một vực.

Không nói đến Lục Bình chỉ dùng mấy câu đã khiến cho Cố Châu chân nhân cùng Phi Hồng Chân nhân ở trước mặt Lục Bình đã không còn vẻ tự tôn và kiêu ngạo nữa. Lưu Huyền Viễn chân nhân thấy mặc dù Lục Bình chiếm thượng phong, nhưng trong lúc nhất thời cũng khiến cho tràng diện có chút lúng túng, vì vậy cười nói:

– Nếu bọn ta đã đến đông đủ cả rồi, thời gian cũng không còn nhiều, ta thấy chi bằng bây giờ liền bắt tay chuẩn bị đả thông Quyên Cốc không gian đi!

Lời đề nghị của Lưu Huyền Viễn chân nhân được tất cả mọi người ủng hộ. Mặc dù vậy, Kiến Minh chân nhân nhìn Lục Bình một cái, có chút chần chờ, nói:

– Bây giờ khai mở Quyền Cốc không gian dĩ nhiên là không có vấn đề gì, chẳng qua là khai mở Quyền Cốc không gian cần có sáu vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ hiệp lực lại cùng xuất thủ. Đương nhiên là thực lực của Huyền Bình chân nhân bọn ta sẽ không chất vấn. Nhưng nếu là tâm phân nhị dụng, một người chiếu cố khai mở cả hai nơi trận pháp không khỏi khó tránh khỏi bất ổn.

Lưu Huyền Viễn chân nhân sửng sốt, chuyện này Thiên Sơn lão tổ trước khi tới đây cũng không nói qua với hắn. Bây giờ nhìn lại thì thấy Thiên Sơn lão tô không ngờ chỉ phái một đoán đan hậu kỳ tu sĩ là Lục Bình tới đây.

Bây giờ nghe Kiến Minh chân nhân nói như vậy, Lưu Huyền Viễn chân nhân không khỏi quay đầu lại nhìn Lục Bình một cái.

Lẽ dĩ nhiên là Lục Bình biết rõ Lưu Huyền Viễn chân nhân là có ý gì, vì vậy cười nói:

– Lần này tiền viện chỉ có ta một đoán đan hậu kỳ tu sĩ tới trước. Dù sao mọi người hãy yên tâm! Khai mở không gian thông đạo sẽ không có bất kỳ sai sót gì.

Đương nhiên chuyện như thế này không phải là một lời một ngữ của Lục Bình thì có thể làm cho mọi người ở đây tin tưởng. Nếu không cẩn thận xảy ra sơ sót gì, mọi người cũng chỉ có thể chờ đợi đủ ba trăm năm sau. Huống chi còn có một số lớn linh thảo bị tổn thất.

Lục Bình khẽ mỉm cười, một đôi phi kiếm đột nhiên xuất hiện ở quanh người hắn. Sau đó ở trong ánh mắt kinh sợ và giới bị của những chân nhân môn phái khác cùng với ánh mắt cuồng nhiệt của tiên viện đệ tử, Thu Thủy Y Nhân kiếm một kiếm hướng đông nam, một kiếm hướng tây nam. Hai kiếm chia ra, hướng ra ngoài bay xa ba mươi lăm dặm, rồi sau đó ở trong thần tình cực kỳ chấn động không biết lần thứ bao nhiêu của các chân nhân, bắt đầu diễn luyện mấy bộ kiếm thuật tầm thường khác nhau.

Rốt cuộc Kiến Minh chân nhân đã đoán được lần này Lục Bình xuất hiện đột ngột ở phía sau lưng bọn họ là đi làm cái gì rồi. Huyền Bình chân nhân này tất nhiên là đi khám xét lối vào những thứ không gian bị vùi lấp kia. Chẳng qua điều khiến cho Kiến Minh chân nhân kỳ quái chính là: chẳng lẽ Huyền Bình chân nhân này trừ thuật luyện đan ra, còn cảm thấy hứng thú đối với không gian pháp trận các loại tạp học?! Hai thanh phi kiếm này thi triển khoảng cách vừa đúng chính là khoảng cách để khai mở sáu chỗ không gian trận pháp cơ điểm tương hỗ lẫn nhau.

Mà so cùng với Kiến Minh chân nhân rất có nghiên cứu đối với trận pháp, Cố Hồn chân nhân cùng với Bàng Phi Vân thì lại chú ý đến thần niệm mạnh mẽ và khổng lồ của Lục Bình.

Một người tu sĩ có lực công kích mạnh yếu thế nào quyết định bởi tu sĩ tự thân tu vi chân nguyên. Còn phạm vi công kích xung quanh người lại bị hạn chế bởi thần niệm của tu sĩ có khả năng bao trùm tới phạm vi nào.

Lục Bình có thể đem hai thanh phi kiếm cách xa nhau thi triển ở khoảng cách xa như thế, đã chứng minh thần niệm tu vi bản thân của Lục Bình vượt xa mọi người.

Kiến Minh chân nhân cười khan một tiếng, nói:

– Đã như vậy, bọn ta liền bắt đầu đi!

– Không vội vàng!

Lục Bình vung tay lên, nói:

– Mặc dù Huyền Phương sư đệ mới vừa dặn dò môn hạ đệ tử qua một lần, bất quá tại hạ có chuyện đến chậm một bước, còn có một chút chuyện quan trọng cần chú ý cần phải nói rõ cho bọn chúng. Chư vị hãy chờ một chút.

Kiến Minh chân nhân nhướng mày muốn phản bác, tới chậm là nguyên nhân do người, cũng không thể khiến cho tất cả mọi người chờ một mình Doanh Sơn Tiên Viện nhà ngươi!

Dù sao thì lời này cũng chưa nói ra, liền nghe Cố Hồn chân nhân bên cạnh đột nhiên mở miệng cười, nói:

– Huyền Bình chân nhân xin cứ tự nhiên! Dù gì thì không gian khai mở với thời gian chừng một tháng, không gấp gì với chút thời gian này.

Kiến Minh chân nhân lộ vẻ tức giận ngậm miệng không nói nữa. Lục Bình liếc Kiến Minh chân nhân một cái, trên mặt khẽ mỉm cười, liền vươn tay ra hướng quanh người vung lên, một đạo ngũ sắc hào quang xuất hiện, ở cánh tay của Lục Bình phất qua liền đem hắn cùng một chúng tiên viện đệ tử bao phủ ở trong đó, chỉ để lại Lưu Huyền Viễn chân nhân cùng Huyền Phương chân nhân hai người ở bên ngoài thay hắn khách sáo đối đáp câu một câu hai với hai phái tu sĩ.

Lúc Tiên viện đệ tử nghe Huyền Bình trưởng lão lại muốn chính miệng phân phó bọn họ chuyện gì đó, trên mặt nhất thời hiện ra vẻ kích động, Huyền Bình trưởng lão đó là người như thế nào? Đây chính là tiên viện công nhận đệ nhất nhân sau Thiên Sơn lão tổ.

Thậm chí trước khi đến chỗ này, trong tiên viện không một tên đệ tử nào tận mắt nhìn thấy Huyền Bình trưởng lão.

Bên ngoài ngũ sắc vẫn yên, Bàng Phi Vân nhìn một đoàn mấy khói phập phồng không chừng này, trong ánh mắt cũng không khỏi lóe ra đoạn quang thải.

Đột nhiên, Bàng Phi Vân tựa hồ quyết tâm định hạ cái gì vậy, một đạo linh quang trong ống tay áo lóe lên, vừa khéo lại bị ống tay áo che giấu đi.

Lục Bình cùng tiên viện đệ tử bị ngăn che ở trong Vân Quang Ngũ sắc y, đang muốn phân phó chút gì, chân mày cũng chợt nhíu lại, cười lạnh một tiếng, nói:

– Xem ra giáo huấn còn chưa đủ!

Bàng Phi Vân sau khi tới nơi này liền một mực lạnh lùng không nói gì, cho nên động tác vừa rồi của hắn cũng không bị những người ở đây chú ý tới.

Ngay tại lúc Bàng Phi Vân tựa hồ nhận ra được bí thuật của mình đã có hiệu quả, vì vậy vừa khéo thoáng xoay người đi một chút, tựa hồ muốn đem một cái lỗ tai hướng về phương hướng của ngũ sắc vân quang, như vậy mới có thể thông qua bí thuật mà dò nghe lén được những gì ở bên trong đó.

Nhưng ngay tại lúc này, nguyên bản ngũ sắc vân quang không gợn sóng nào, đột nhiên phảng phất một mảnh sóng lớn phập phồng kịch liệt. Mọi người bao gồm cà Lưu Huyền Viễn chân nhân cùng Huyền Phương chân nhân đều kinh ngạc nhìn về ngũ sắc vân quang phía sau lưng, nhưng lại nghe được một tiếng kêu rên bao hàm đau đớn của Bàng Phi Vân truyền tới ở cách đó không xa.

Lúc mọi người nhìn về hướng Bàng Phi Vân, thì lại thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trong lỗ tai trái mơ hồ có vết máu rỉ ra. Ngay lập tức, mọi người liền hiểu sự cố rốt cuộc là như thế nào.

Phi Hồng chân nhân thở dài một tiếng, từ trữ bên trong vật pháp khí ở cổ tay lấy ra một cái bình lưu quang lóe sắc. Phi Hồng chân nhân đổ ra một viên đan dược lung linh trong suốt, giao cho Bàng Phi Vân dùng.

Huyền Phương chân nhân nhìn Phi Hồng chân nhân lấy ra viên đan dược kia, lông mày không khỏi liền nhướn nhướn, hiển nhiên là đã nhận ra tên của đan dược. Hơn nữa viên thuốc này còn là một vật danh tiếng rất quý trọng.

Lưu Huyền Viễn chân nhân liếc mắt thâm ý sâu sắc nhìn Bàng Phi Vân, lại cũng không mở miệng đem chuyện này nói rõ ra. Phi Hồng chân nhân lúng túng cười cười, cũng không nói thêm cái gì. Chỉ có Bàng Phi Vân dùng đan dược xong ở phía sau đang nhắm mặt luyện hóa dược lực.

Lục Bình lạnh lùng hướng ra bên ngoài Vân Quang Ngũ Hành y liếc mắt nhìn, rồi sau đó xoay người lại nhìn những tiện viện đệ tử mặt lộ đầy vẻ sùng kính, cười nói:

– Các ngươi đều là tinh anh của tiền viện sau mười năm này. Lần này tiến vào Quyền Cốc không gian cố nhiên là một lần cơ duyên, một khi bọn ngươi có thể ở trong không gian có thu hoạch gì, thì môn phái tự nhiên cũng không tiếc tưởng thưởng. Dung huyết trung kỳ đại môn đối với bọn người mà nói thì không còn là vấn đề nữa. Một khi vượt qua dung huyết trung kỳ cái cánh cửa ngăn chặn này, liền có nghĩa là bọn ngươi có tư cách trở thành môn hạ đệ tử của tiên viện đoán đan chân nhân. Theo đó, có nghĩa là bọn ngươi sẽ nhận được tu luyện tư nguyên nhiều hơn, nhiều chỉ điểm hơn, tu luyện công pháp cao siêu hơn cùng với thần thông pháp thuật hơn mạnh tuyệt luân hơn.

Tương lai, các ngươi ở trong tu luyện giới cũng đi xa hơn.

Đây cũng không phải là Lục Bình đang nói khoác. Lấy địa vị bây giờ của hắn, nếu là thoáng nghiêng ra chiếu cố những đệ tử này một phen, đừng nói khiến cho toàn bộ bọn họ lên cấp dung huyết trung kỳ, chính là dung huyết hậu kỳ cũng không nói ở đây.

Đông đảo đệ tử nhận được một lời cam kết của Lục Bình kích thích, thần sắc đều kích động cả lên. Họ hận bây giờ không được tiến vào trong Quyền Cốc không gian ngay lập tức.

Lục Bình nhìn các đệ tử vẫn như cũ giữ vững sắc mặt trấn định một cái, trong đó bao gồm cả Đỗ Gia Lạc cùng với Điền Việt đã phong ấn tu vi, vẫn không động thanh sắc nói tiếp:

– Bọn ngươi cũng không nên cao hứng quá mức. Bên trong không gian cũng có tuyệt đại nguy hiểm ở trong đó. Các ngươi nên nhớ, nguy hiểm nhất trong không gian không phải là các loại hiểm cảnh cùng với yêu thú trong đó, mà là tu sĩ của các phái cùng bọn người cùng tiến vào trong đó.

Nhìn các đệ tử ở trước mặt thần sắc nghiêm nghị như có điều suy nghĩ , Lục Bình biết bọn họ có thể ở trong mười năm này từ trong mấy trăm đệ tử nổi trội vượt bậc lên, đương nhiên đều là những người có tâm tư bén nhạy, đều có thể hiểu ý của hắn nói.

Lục Bình đưa tay lên, mười tám khối ngọc giản xuất hiện tại mười tám tên đệ tử này.

Lục Bình ra ý bảo mỗi người cầm lấy một cái ngọc giản xong, sau đó mới nói:

– Bên trong mười tám cái ngọc giản này ghi lại bản đồ trong không gian Quyền Cốc, trong đó có ghi chú một ít khu vực có linh thảo sinh trưởng hơi dày đặc.

Ở phần sau của ngọc giản còn ghi lại hình ảnh mấy chục loại linh thảo cũng cần phải nhớ kỹ. Những linh thảo này tuy nói đều là năm trăm năm cùng với ngàn năm linh thảo, nhưng đối với những linh thảo trân quý khác mà nói thì tương đối cực kỳ khan hiếm. Bọn người trong lúc dò xét đào linh thảo ở bên trong không gian, nên ưu tiên đào những loại này.

Mọi người đang đem bản đồ cùng với toàn bộ linh thảo đồ án trong ngọc giản thông qua thần thức nhớ rõ xong, Điền Việt liền đem ngọc giản cầm trong tay bóp vỡ ra trước hết. Những đệ tử khác đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó cũng hiểu được, đua nhau đem ngọc giản cầm trong tay bóp vỡ hết.

Lục Bình hài lòng gật đầu một cái, sau đó bàn tay lật một cái, mười tám cái chương phù lại xuất hiện ở trong tay, nói:

– Đây là mười tám chương Thông Linh phù. Có hai công hiệu: Công hiệu thứ nhất chính là bọn ngươi sau khi tiến vào không gian, chỉ cần cách nhau khoảng cách không vượt qua năm dặm, như vậy Thông Linh phù sẽ sinh ra cảm ứng với nhau, giúp cho bọn người tụ tập làm việc chung một chỗ.

Mười tám tên đệ tử đều mừng rỡ vô cùng, đem phù lục rơi vào trước chân nhất nhất cầm trong tay, giấu kỹ trong người.

Lại nghe Lục Bình nói tiếp:

– Công hiệu thứ hai của phù này chính là bảo vệ, chắc chắn có thể tiếp được một kích của dung huyết tầng ba tu sĩ mà không bể.

– Ta vốn chính là muốn cho các ngươi một ít phù tốt hơn cũng không có vấn đề gì. Nhưng chỗ không gian này rất là tà môn, một khi khí tức đã vượt qua dung huyết tầng ba tiết lộ, không gian quanh người tên tu sĩ này sẽ vỡ vụn, kết quả tự nhiên cũng không cần ta nhiều lời!

Lục Bình nói xong, chúng đệ tử đều rùng mình, mà ánh mắt của Lục Bình thì hướng Điền Việt mà nhìn.

Tên này phong ấn tự thân tu vi, bất quá Lục Bình lại biết Điền Việt lại không giỏi về tranh đấu, một khi vào sâu trong hiểm cảnh mà xông phá phong ấn, như vậy Điền Việt chỉ có một con đường chết.

Lục Bình nếu đã có ý thu làm đồ đệ, tự nhiên sẽ không cho phép những đệ tử này xảy ra chuyện bất ngờ gì. Dù sao biểu lộ kiến nghị hiếm thấy trên vẻ mặt của Điền Việt, ngược lại khiến cho Lục Bình có chút kinh ngạc.

Theo như Lục Bình biết, Điền Việt này tuy nói rất có thiên phú trên đường luyện đan, nhưng lại là một người tương đối nhát gan. Nguyên bản Lục Bình cho là tiên viện phái hắn đi là bởi vì không cách nào góp đủ mười tám vị dung huyết kỳ đệ tử, bây giờ nhìn lại cũng giống như là tiểu tử này chủ động yêu cầu vậy.

Lục Bình biết rõ Doanh Sơn Tiên Viện căn cơ nông cạn, mười tám vị đệ tử này tu vi hơn kém không đều, hơn nữa ít trải qua lịch luyện, nếu mà như thế tiến vào không gian thì cực dễ khiến cho địch nhân thừa dịp mưu hại. Vì vậy, hắn không thể không cố hết sức lưu lại một ít thủ đoạn giúp một phần cho con em nhà mình ở trong không gian tránh đi tổn thất trọng đại.

Thật ra thì Lục Bình cũng biết duyên cớ Thiên Sơn lão tổ muốn hắn tới đây. Lục Bình mười năm qua đối với chuyện của tiên viện không nghe, nghe thấy, không hỏi. Bây giờ chính là dịp Thiên Sơn lão tổ có ý muốn hắn chảy máu (hao tài) quan tâm lo liệu, đồng thời cũng có thể tạo uy vọng ở trong đông đảo tiên viện đệ tử.

Sau khi tiếp nhận được Thông Linh phù, chúng đệ tử thấy Lục Bình cũng không đem mây mù ngũ sắc ở bốn phía rút lui, trong lòng đều vui mừng: Chẳng lẽ trong tay vị Huyền Bình trưởng lão này còn có bảo vật gì ban thưởng nữa hay sao?!