Chương 472: Trở kích vừa mới bắt đầu

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Năm đó Bắc Hải duy nhất có một môn phái tạm cũng coi là đại hình môn phái chính trong tu luyện giới, đó chính là Phi Linh phái của bốn ngàn năm ( trước. Họ có ba vị pháp tướng hậu kỳ lão tổ trấn giữ, toàn phải có trên dưới mười tám vị pháp tướng lão tổ, trong Trung Thổ đều là môn phái hách hách nổi danh, đáng tiếc cuối cùng cũng thuộc về bụi đất.

Lục Bình không biết năm đó cái vị Thanh Giản lão tổ nhìn qua rất giống như một tán tu này làm như thế nào có thể có năng lực kiến tạo một siêu viễn trình cự ly truyền tống trần nối thẳng Trung Thổ. Nhưng Lục Bình lại biết, trước khi mình có đủ thực lực, cái truyền tống trận này tốt nhất còn chưa nên tiết lộ ở trước mặt mọi người.

Cho nên, ở trên Hoàng Ly đảo, Lục Bình không tiếc hướng đồng bạn của mình nói láo là muốn xông vào Truyện Tống Trận của Hoàn Vũ đảo, đem Ân Huyền Sở đưa đến Đông hải, thật ra thì dự tính của hắn chính là trên đường bí mật đem Ân Huyền Sở đưa tới Trung Thổ. Lấy thực lực tư chất của Ân Huyền Sở, Lục Bình tin tưởng chỉ cần thân phận hỗn huyết người và yêu không bao lộ, trên đường không nửa đường gãy gánh, như vậy tương lai tu luyện giới ắt phải có một chỗ ngồi cho hắn.

Về phần trên đường như thế nào đem đồng bạn cùng nhau hộ tống Ân Huyền Sở cách ly, thì điều này lại không là vấn đề. Mọi người sở dĩ muốn hộ tống, đó chính là quyết định chủ ý muốn ngăn đánh các phái tu sĩ tới truy kích lùng bắt Ấn Huyền Sở, đến lúc đó tự nhiên sẽ có thời gian thoát thân.

Huyền Thuật chân nhân đối với hạng nhiệm vụ mà môn phái giao phó cho ông ta cảm thấy rất bất mãn.

Kể từ khi lão biết hạng nhiệm vụ này rơi vào trên đầu của mình, sắc mặt liền một mực sa sầm không vui vẻ gì.

Bình tâm mà nói, Huyền Thuật chân nhân rất chán ghét yêu tộc. Năm đó lão hết sức ngăn cản Lý Huyền Âm Chân Nhân cùng Ân Phỉ Phỉ kết hợp. Chuyện này mấy vị lão tổ của bốn phái sau khi biết được đều đã từng can dự qua. Thiên Tuyết lão tổ thậm chí chỉ vào lỗ mũi Huyền Âm Chân Nhân mắng to một trận. Mấy vị khác lão tổ cũng khuyên giải đủ điều, chẳng qua là Huyền Âm Chân Nhân năm đó là quyết tâm muốn cùng muốn Băng Ly yêu nữ ở chung một chỗ. Hơn nữa Thiên Tượng lão tổ lúc ấy thái độ không rõ ràng, cho nên lúc này mới thôi, không thể làm gì khác hơn là hết sức che giấu.

Nhưng chuyện cuối cùng rồi vẫn bại lộ. Huyền Linh phái Đạo Thạch lão tổ tu luyện một loại thần thông giỏi nhất là nhìn chân thân của hóa hình yêu tộc. Trong một lần ở Huyền Âm Chân Nhân cùng Ân Phỉ Phỉ đi ra ngoài, không cẩn thận bị Đạo Thạch lão tổ khám phá hành tích. Lúc ấy chính là mấy năm sau khi Khương Huyền Lâm cùng Thiên Linh liên thủ đánh chết Đạo Không lão tổ, hai phái quan hệ nguyên bản khẩn trương, vì vậy Đạo Thạch lão tố quyết định nhanh chóng hạ sát thủ.

Lúc ấy, Lý Huyền Âm tu vi còn xa không đạt tới mức hôm nay. Ân Phi Phi cũng bất quá chỉ là mới vừa đột phá đoán đan hậu kỳ. Hai người làm gì là đối thủ Đạo Thạch lão tổ. Ân Phỉ Phỉ trọng thương tại chỗ. Lý Huyền Âm bởi vì Ân Phỉ Phỉ tự nổ vỡ truyền thừa Bằng Ly châu mới ngăn cản được Đạo Thạch lão tổ, lúc này mới chạy về Chân Linh phái.

Chuyện này là bởi vì Ân Phỉ Phỉ có thân phận yêu tộc, Chân Linh phải chỉ có thể ngậm cam chịu thua thiệt mà không cách nào ra mặt phản ứng. Hơn nữa bởi vì chuyện của Đạo Không lão tổ, Chân Linh phái cùng Huyền Linh phái sau một cuộc đại chiến, Thiên Khang lão tổ bị thương nặng, Chân Linh phái toàn phái trên dưới đều nghỉ ngơi lấy sức, ẩn nhẫn không dam phát tác. Huyền Âm Chân Nhân cũng không phải người hồ đồ, biết lúc ấy không phải là thời khắc báo thù, chỉ đành phải đem toàn bộ thân tâm đặt lên việc bồi dưỡng con trai Ân Sở mà ông ta cùng với Ân Phỉ Phỉ sinh hạ ra.

Ngày đó, trong môn phái không phải là không có người nói lên lời dị nghị đối với thân phận con của bọn họ. Chỉ là bởi vì lúc ấy Huyền Âm Chân Nhân mới bị chịu cái đau mất vợ, Huyền Âm Chân Nhân lại càng là người bình yêu thương con, mỗi một người đến gần Ân Sở đều bị ông ta nhìn thành đối tượng tâm hoài bất quỹ. Mọi người không đành lòng và cũng không muốn nhắc lại chuyện này. Không ngờ mấy chục năm sau, Huyền Âm Chân Nhân vẫn không thể nào từ trong cừu hận giải thoát ra, mà tùy tiện đi hành thích Đạo Thạch lão tổ, cuối cùng rơi vào tình trạng bỏ mạng mệnh diệt, còn bị Huyền Linh phái vịn cớ thân phận của Ân Sở đại tố văn chương, ý đồ chèn ép Chân Linh phái.

Huyền Thuật chân nhân rất muốn từ chối cái chuyện này, mặc dù lão ở trong môn phái nguyên bốn chính là kẻ chủ quản môn quy pháp kỷ của Chân Linh phái, nhưng đây cũng là cái nhiệm vụ làm cố hết sức mà không được cám ơn. Không chỉ là bởi vì sự kiện lần này là do Chân Linh phái buộc phải nhượng bộ áp lực bên ngoài lấy đó làm sự thỏa hiệp, mà môn phái đệ tử cũng không cho rằng đó là sự thỏa hiệp, mà là nhìn thành sự khuất phục thối lui. Môn phái độ tử sẽ không oán hận môn phái, nhưng sẽ đem phẫn hận khắp trong lồng ngực phát tiết lên trên thân Huyền Thuật chân nhân đang thi hành nhiệm vụ lùng bắt bổn phái đệ tử này.

Huống chi Ân Huyền Sở kia nguyên bản là thiên tài tu sĩ trong đệ tử đời thứ ba của bốn phái kể dưới Lục Huyền Bình, là đối tượng mà Chân Linh phải bồi dưỡng để trở thành pháp tướng tu sĩ trong tương lai.

Lần này nếu nói thanh lý môn hộ, thì hao tổn chính là thực lực của Chân Linh phải nhà mình, lại còn đắc tội một đám người cùng Ân Huyền Sở giao hảo. Đó là những người ở trong đệ tử đời thứ ba rất có tiềm chất, ví dụ như Lục Huyền Bình, Diêu Dũng, Đỗ Phong, Cơ Huyền Hiên, Trần Luyện, Chung Kiếm, Mã Ngọc, Sử Linh Linh… Tương lai những đệ tử này trưởng thành, Huyền Thuật chân nhân lại nên tự xử như thế nào?

Tâm sự vội vã, Huyền Thuật chân nhân mang theo đệ tử đắc ý nhất của mình là Huyền Tượng chân nhân cùng đường chất Viên Chiểm nhà mình, cùng mười mấy vị tu sĩ thuộc Bắc Hải các phái, gia tộc điều tới nói là “Giám đốc” chuyện này. Tất cả hướng Thiên Linh sơn truyền tống trận mà đi, vì phải từ nơi này trực tiếp truyền đến Hoàng Ly đảo. Đây là lãnh địa của bổn phái đệ tử đời thứ ba có thành tựu cao nhất – Lục Huyền Bình chân nhân – khai ích ra.

Nói là đệ tử đời thứ ba có thành tựu cao nhất, cũng không phải là nói tu vi của Lục Bình ở trong đệ tử đời thứ ba của Chân Linh phải là cao nhất, vì dù sao trong Chân Linh phái đệ tử đời thứ ba mặc dù chưa có người nào đột phá đoán đan hậu kỳ, nhưng tu sĩ bị kẹt ở đoán đan sáu tầng chưa lên cấp có khá nhiều người, ví dụ như Huyền Tương là đệ tử của Huyền Thuật chân nhân này.

Thành tựu này chính là chỉ sự cống hiến đối với môn phái. Chỉ một tòa Hoàng Ly đảo liền giúp cho Chân Linh phái tích tụ bao nhiêu tài phú? Thân phận một vị luyện đan đại sư, rồi từ nơi hắn luyện chế ra Linh Thủy Dựng Mạch Đan khiến cho Chân Linh phái đem tư nguyên của Bắc Hải các phái thu vét không ít. Ngoài ra còn có Dung huyết đan hóa đan thuật, Tiểu Đoán Linh Đan thần bí khó lường, thậm chí theo truyền thuyết Thọ đan trong tay Thiên Khang sư thúc cũng có một phần của hắn. Những chuyện này nếu không phải Huyền Thuật chân nhân là chân nhân có thực quyền trong Chân Linh phái đoán đan hậu kỳ tu sĩ, chỉ sợ ngay cả lão ta cũng không biết được. Huống chi ở phía sau hắn còn có Khương Thiên Lâm cùng Thiên Linh là hai chỗ dựa thật to như núi đó nữa.

Không ai so với lão rõ ràng hơn Lục Bình này có trọng lượng như thế nào trong đệ tử đời thứ ba của Chân Linh phái. Năm đó lão cho là Hoàng Ly đảo không nên chưởng khống ở trong tay Lục Bình là đệ tử đời thứ ba như vậy, đã từng có ý đồ thông qua tay của yêu tộc đem quản hạt quyền của Hoàng Ly đảo thu vào trong tay của Nhị đại đệ tử (đệ tử đời thứ hai), hoặc là trong tiềm thức thu ở trong tay của lão.

Nhưng chuyện này cuối cùng bởi vì Lục Bình tu vi đột phá đoán đan trung kỳ, liên tục chém chết năm tên cùng cấp yêu tu mà thất bại buộc phải chấm dứt. Trận chiến này Lục Huyền Bình nổi danh Bắc Hải, Huyền Thuật chân nhân lại liên tiếp bị các loại phương thức trong môn phái cảnh cáo, khuyên bảo, thậm chí khiển trách: Huyền Sâm chân nhân, Huyền Hỏa chân nhân, Khúc Huyền Thành chân nhân, Lương Huyền Phong chân nhân, Quách Huyền Sơn chân nhân, những vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ rất có uy vọng trong bốn phái hoặc là uyển chuyển, hoặc trực tiếp đem ý của mỗi người là không muốn nhìn thấy những chuyện tương tự phát sinh truyền lại đến nơi lão. Ngay lão sư của lão là Thiên Phàm lão tổ thậm chí là đem lão kêu đến Tề Mi cung khiển trách một phen.

Mà tuyệt hơn chính là Lý Huyền Âm, theo dõi giám thị lão suốt ba ngày ba đêm. Huyền Thuật chân nhận biết được là ông ta đang giám thị, nhưng lại không cách nào phát giác Huyền Âm Chân Nhân núp nơi nào. Cái loại cảm giác tùy thời đều có thể bị người ta từ phía sau lưng phát động một kích trí mạng đến nay còn khiến cho Huyền Thuật chân nhân lông tóc dựng ngược. Chẳng qua là Huyền Thuật chân nhân không hiểu, Lý Huyền Âm là bị Lục Huyền Bình mua chuộc thứ gì tốt, không ngờ lại cũng phải vì Lục Bình ra mặt?

Ở trong ấn tượng của Huyền Thuật chân nhân, cái vị là một trong “Tam Chân” có thể tử vẫn lạc này, ở trong môn phái rất ít cùng người có mối quan hệ, ngoại trừ con trai ruột bị Lý chân nhân lấy danh nghĩa đệ tử dạy dỗ ra, cơ hồ không có sự quan tâm gì đến người khác.

Nghĩ tới con ông ta, Huyền Thuật chân nhân lúc này mới đột nhiên hiểu được: đúng rồi, cũng bởi vì con hắn. Ân Huyền Sở từ nhỏ cô độc, không cùng những người khác lui tới. Và cũng chỉ có hai bạn tốt, một người là môn hạ đệ tử của Khôi Lỗi các phó Các chủ Huyền Hoài chân nhân, ở trong đệ tử đời thứ ba cùng Ân Huyền Sở kia nổi danh là như hình với bóng, không rời một bước, cũng là thiên tài tu sĩ Cơ Huyền Hiên. Còn một người khác hiển nhiên chính là Lục Huyền Bình. Lý Huyền Âm năm đó là vì một trong hai hảo hữu của con trai hắn mà ra mặt!

Huyền Thuật chân nhân thầm mắng một tiếng, lại phát hiện mọi người đứng ở trên truyền tống trận thượng một đoạn thời gian, mà truyền tống trận vẫn không hề phát động.

Huyền Thuật chân nhân đệ tử Huyền Tương đi xuống truyền tống trận tra xét một phen, sau đó đi tới trước người Huyền Thuật chân nhân, kỳ quái nói:

– Lão sư, truyền tống trận la bàn không biết tại sao không thấy đâu.

Không đợi Huyền Thuật chân nhân nói chuyện, một bên Viên Chiêm như có điều suy nghĩ nói:

– Đây tuyệt đối là có người cố ý.

Huyền Thuật chân nhân đột nhiên cười, ý vị thâm trường nói:

– Chuyện trở kích này chỉ sợ là mới vừa bắt đầu mà thôi!

Có lẽ Viên Chiêm tự mình cũng không biết, nội tâm sâu kín của hắn không ngờ lại đối với Lục Bình có một tia sợ hãi cho tới bây giờ hắn vẫn không muốn thừa nhận. Loại sợ hãi này từ xuất phát từ lần tỷ thí của Chân Linh phái biệt viện năm đó, Lục Bình lấy yếu thắng mạnh đánh bại Viên Chiêm rồi sau đó liền gieo ở trong lòng của hắn!

Sau đó tu vi của Lục Bình một ngày đi ngàn dặm, hơn nữa còn không ngừng lấy được một ít thành tựu khiến cho người ta kinh dị, ví dụ như ở trong Phi Linh đảo đại bại Huyền Linh phái, bị Đãi tội tu sĩ của các phái đuổi giết tới yêu tộc hải vực, mấy năm sau thoát khốn ra, thực lực ngược lại càng phát triển cường đại, hơn nữa thành công lạy vào cửa Liễu Huyền Linh chân nhân làm môn hạ vân vân. Tất cả càng làm cho Viên Chiêm có một loại cảm giác khó có thể sánh bằng. Mà trong nội tâm của hắn, mầm mống sợ hãi cũng càng ngày càng phát ra mạnh hơn.

Đặc biệt là năm đó Viên Chiêm cùng Lãnh Thiến hai người khi bị yêu thú đuổi giết đã từ bỏ Hồ Lệ Lệ lại phía sau để làm con mồi, còn hai người mang theo Khương Tử Huyên hôn mê một mình thoát đi.

Và Lục Bình sau khi từ yêu tộc hải vực trở về nghe nói Hồ Lệ Lệ mất tích, liền phát ra cái loại tức giận đó, rồi đối với hắn trong lúc nhất thời lộ ra sát ý, càng là khiến cho Viên Chiểm tâm thần sợ hãi. Một thanh âm điên cuồng ở sâu trong nội tâm của Viện Chiêm không ngừng hô hào:

– Giết hắn, giết hắn, không tiếc bất cứ giá nào giết hắn, nếu không mình sẽ chết!

Lúc ấy, Viên Chiêm thậm chí mạo hiểm tự thông với địch đem tin tức Lục Bình ra biển tìm kiếm Hồ Lệ Lệ cùng phương hướng mà hắn đi tiết lộ ra ngoài. Tin này hấp dẫn Huyền Linh phái, Hải Diễm môn, Thủy Yên các các phái tu sĩ đuổi theo phục giết, hơn nữa còn đụng phải thú triều kéo tới, ngay cả Viên Chiêm tự mình cũng cảm thấy là thần may mắn thì ra là đứng về phía mình, lão Thiên thì ra cũng đứng ở bên phía của mình.

Ngay tại lúc Viên Chiêm rốt cục có thể an lòng thở phào một hơi, thì một tin tức khiến cho hắn ăn ngủ bất an lần nữa truyền ra. Lục Bình đích xác là mất tích, nhưng Thần Thức đăng của hắn lại chưa tắt. Nói cách khác, Lục Bình cũng không vẫn lạc.

Một loại sợ hãi khó tả nhất thời cuốn ma toàn thân Viên Chiểm. Rất nhanh, càng có thêm tin tức xấu truyền tới: Hồ Lệ Lệ không ngờ lại thần không biết quỷ không hay trở lại Thiên Linh sơn, hơn nữa lại trở thành đệ tử thần truyền của trận pháp đại sư đệ nhất của bổn phái – Huyền Thần chân nhân. Rồi sau đó chính là Liễu Huyền Linh chân nhân cùng Huyền Thần chân nhân hai người liên thủ đại náo Viên gia. Dưới sự hợp tác của Huyền Thần chân nhân là một vị trận pháp đại sư cùng Huyền Linh chân nhân có thực lực mạnh mẽ vô cùng, hộ đảo đại trận trên đảo tự do Viên gia chiếm cứ phảng phất như giấy hồ do bùn tạo thành vậy. Viên gia mấy vị trưởng lão tránh ở gia tộc từ đường không dám lộ diện, mặc cho hai vị chân nhân này tứ ngược ở trong Viên gia. Nếu không phải Huyền Thuật chân nhân ở trên danh nghĩa đã sớm thoát khỏi Viên gia mời Thiên Phàm lão tổ tới ra mặt, Viên gia không biết sẽ bị hai nữ ma đầu danh tiếng trong Chân Linh phải chỉ kế dưới Thiên Tuyết lão tổ gieo họa thành cái dạng gì nữa.

Viên Chiểm tại cái loại tình huống Lục Bình phảng phất tùy thời đều có thể quay quay lại tiềm giết báo thù kích thích, tu vi không ngờ lại kỳ tích một ngày đi ngàn dặm, rất nhanh chóng liền đột phá đoán đan kỳ.

Trong lúc Viên Chiêm đang vui mừng hớn hở, cho là mặc dù Lục Bình trở về, mình cũng có thể không cần bận tâm, ngược lại sẽ đường đường chính chánh đánh bại hắn để giải khai cái tâm kết trong tim của mình.

Nhưng sự thật luôn là tàn khốc như vậy. Trở lại Chân Linh phái, Lục Bình lấy đoán đan sơ kỳ tu vi nhất cử đánh bại Lý Huyền Lương, lại ở trong Liễu Thiên Linh lão tố pháp tướng đại hội đường đường chánh chánh thi triển ra kiếm thuật đại thần thông, đem Huyền Linh phái thiên tài kiếm tu Âu Dương Duy Kiếm đánh bại. Viên Chiêm lúc này mới phát hiện mình cùng Lục Bình chênh lệch chẳng những không thu nhỏ lại, ngược lại càng lúc càng lớn.

Dĩ nhiên, Viên Chiêm thủy chung không buông tha tính kế đối với Lục Bình, chỉ là bởi vì Lục Bình có địa vị càng ngày càng cao, muốn tính kế mưu hại cũng càng lúc càng chật vật khó khăn hơn. Sau khi hắn giúp sức đẩy sóng lật thuyền, thúc phụ của hắn là Huyền Thuật chân nhân mưu chiếm Hoàng Ly đảo của Lục Bình, nhưng rồi cuối cùng thất bại, đụng phải đá tảng hồi đầu thổ kiểm. Ngay cả thúc phụ còn bị vậy, huống chi là hắn!

Theo sau danh tiếng càng lúc càng lớn của Lục Bình, và thành tựu lấy được càng ngày càng cao, địa vị ở trong môn phái càng ngày càng trọng yếu, Viên Chiêm rốt cục lại trở về với cái loại tình trạng ngày đếm đề phòng Lục Bình đả kích trả thù lúc trước. Hắn cảm giác bàng hoàng không biết có ngày tận cùng, nhưng điều rất kỳ quái là sự trả thù trong tưởng tượng của Viện Chiêm một mực không tới. Mà Lục Bình tựa hồ cũng đã sớm đem chuyện này quên mất vậy.