Chương 1448: Phục giết ( chung tục )

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bản mệnh nguyên thần đại trận trong nháy mắt thành hình, không đợi Ngọc Hành lão tổ làm ra ứng đối, kể cả bên trong Thúy Lục Phong cùng lọt vào trong nguyên thần đại trận.

Lục Bình âm thầm có chút đáng tiếc. Hắn âm thầm bày ra nguyên thần đại trận vốn muốn hấp dẫn nhiều người đến gần hơn, rồi sau đó một lưới bắt hết bọn họ.

Nhưng mà ít các phái đại tu sĩ kia người nào cũng chính là đứa ngốc. Đặc biệt sau khi Lục Bình tế lên Thuần Dương linh bảo, lôi đình nhất kích chém chết Linh Hà lão tổ. Bọn lão tổ theo đuổi tâm tư của mình, không một người nguyện ý dẫn đầu đánh giết đến trước người Lục Bình.

Cho dù Ngọc Hành lão tổ cũng cẩn thận lường trước món linh bảo dưới chân Lục Bình nên trước khi chuyện xảy ra đã nhanh tay áp chế hắn trước. Hơn nữa lão ta tự tin món linh bảo trong tay mình đủ mạnh mẽ, lúc này mới dám đem linh bảo cùng tự thân hợp làm một thể, cố gắng hoàn toàn đánh sụp Lục Bình, không ngờ cuối cùng lại rơi vào mưu đồ của hắn.

Là bản mệnh pháp trận trọng yếu nhất của Lục Bình, mười ba món bảo vật bày trận nhãn chân nguyên của hắn dựng dưỡng với thời gian dài nhất, Bạch Vũ Liên Hoa trận đồ đã là một món Nhất kiếp linh bảo khẩn yếu nhất. Chẳng qua trước đó Lục Bình vì giấu giếm mà trực tiếp đem nó làm một món phòng ngự linh bảo để sử dụng.

Đáng tiếc mười hai viên Nguyên Thần chầu liên kết làm một thể, không thể bị Lục Bình dùng từng cái để vượt qua lôi kiếp, chỉ có thể lấy mười hai viên Nguyên Thần châu đồng thời cho gọi lôi kiếp, đem lôi kiếp lực lần đầu tiên của linh chia đều trên mười hai viên Nguyên Thần châu.

Nếu như vậy, mỗi một viên Nguyên Thần châu không cách nào đơn độc chống đỡ được cùng một món linh bảo. Nhưng nếu mười hai viên Nguyên Thần châu tề tụ, uy năng của nó thậm chí mạnh hơn so với một món Nhị kiếp linh bảo.

Mà khi mười hai viên Nguyên Thần châu cùng Bạch Vũ Liên Hoa trận đồ hợp bích, sau khi vận chuyển nguyên thần đại trận, Lục Bình thậm chí tự tin uy lực của nguyên thần đại trận cũng không yếu so với Thuần Dương linh bảo. Ít nhất Đường Lang Lưỡng Đoạn chắc chắn trừ phi là có Thuần Dương lão tổ ngự sử nó, mới có thể phá khai nguyên nhân đại trận vây khốn.

Ngọc Hành lão tổ đương nhiên không so được Thuần Dương. Thúy Lục Phong mặc dù là một món linh bảo cực tốt, nhưng khá hơn nữa cuối cùng bất quá một món Nhất kiếp linh bảo thôi.

Cho nên, sau khi Ngọc Hành lão tổ rơi vào sự tính toán của Lục Bình, mặc dù bên ngoài nguyên thần đại trận Lục Bình còn phải chịu đựng mười vị đại tu sĩ điên cuồng tấn công, nhưng trong nguyên thần đại trận, Thúy Lục Phong của Ngọc Hành lão tổ chẳng qua trong phút chốc liền tan vỡ dưới nguyên thần đại trận “Trấn nhạc” thần thông. Thậm chí Ngọc Hành lão tổ vị đường đường đại tu sĩ đó cũng không cách nào kiên trì lâu hơn so với món linh bảo, trực tiếp bị ép vỡ thành một đoàn bùn máu trong đại trận!

Những lúc này Lục Bình cũng không quá tốt. Sau khi nguyên thần đại trận khép lại mặc dù có uy năng có thể so với Thuần Dương, nhưng đó là trong đại trận, còn bên ngoài đại trận bị mười vị đại tu sĩ vây công. Mặc dù Lục Bình vận chuyển đại trận không ngừng hóa giải suy yếu chúng tu vây công, nhưng cũng không còn dư lực lấy những phương thức khác ngăn cản.

Cũng may Ngọc Hành lão tổ vẫn lạc chỉ trong nháy mắt trong bản mệnh nguyên thần đại trận đột nhiên xuất hiện mười hai đạo ngũ sắc hào quang, bay vụt về bốn phương tám hướng. Cùng lúc đó, nguyên thần đại trận phảng phất hỏng mất đột nhiên tiêu tán. Lục Bình lúc này đang treo đứng trên Bạch Vũ Liên Hoa trận đồ dưới chân, chỉ có điều nhìn qua dáng vẻ cực kỳ thảm hại.

Đông Dật lão tổ thần sắc vui mừng, kêu lớn:

– Trận pháp phá rồi, tên Lục Thiên Bình đó đã kiệt quệ hết phép, chư vị đạo hữu, giết địch trong khoảnh khắc này!

Dứt lời, lão ta đi trước tung người vọt tới Lục Bình.

Cùng tâm tư với Đông Dật lão tổ còn có mấy người. Vô Giới lão tổ, Mẫu Sơn lão tổ, Mã Tứ trưởng lão tổ, Phùng Trung Lôi cùng với Thủy Tinh cung Nguyên Hoành sáu người đồng thời vọt tới Lục Bình.

Chính vào lúc đó, Thủy Chí Nhu đột nhiên giọng bén nhọn kêu lên:

– Lục Thiên Bình, Ngọc Hành sư thúc ta ở chỗ nào, ngươi giết Ngọc Hành sư thúc rồi đúng không?

Lúc này mọi người mới phát giác trước đó Ngũ Hành tông Ngọc Hành lão tổ lâm vào trong trận của Lục Bình lúc này một chút tung tích cũng không có. Mấy vị đại tu sĩ tại chỗ không khỏi run lên trong lòng. Trong thần sắc mấy vị đại tu sĩ xông tới Lục Bình cũng thoáng qua một đạo vẻ do dự.

Chỉ có Đông Dật lão tổ vẫn cắn răng quả quyết vọt tới Lục Bình. Hôm nay nếu Lục Thiên Bình không chết, như vậy Thương Hải tông tất nhiên sẽ bị Chân Linh phái diệt phái. Trên sân này ai cũng có thể lui, duy chỉ có lão ta không thể lui!

Sau khi linh bảo Thúy Lục Phong bị Lục Bình phá hủy vỡ vụn dầu gì cũng là một ít linh tài luyện khí tốt. Về phần Ngọc Hành lão tổ biến thành một vùng huyết tương sớm không biết bị Lục Bình tiện tay chốn đến dưới một cây linh thụ trong Hoàng Kim ốc. Dầu gì cũng là máu thịt tinh hoa của một vị đại tu sĩ, Lục Bình cũng không ngại càng thêm tàn nhẫn một ít đối với cừu địch.

Nhưng lúc này Thủy Tinh cung Nguyên Phì lão tổ đột nhiên phát hiện trước đó bên trong trận pháp vốn chuyển bắn ra mười hai viên Nguyên Thần châu cũng không phải bởi vì trận pháp hỏng mất mà băng tán. Mười hai viên hạt châu lóe ra ngũ sắc hào quang khi bay ra tại chỗ mười vị đại tu sĩ hình thành vòng vây sau đó quỷ dị trôi lơ lửng giữa không trung. Mười hai viên Nguyên Thần châu phân bố ở bất đồng phương hướng, tạo thành một vòng vây ngược bên ngoài chúng tu.

Kiến thức lịch duyệt hơn ngàn năm khiến cho Nguyên Phì lão tổ bản năng nhận ra được không tốt. Mới vừa đại trận căn bản không phải bởi vì mọi người vây công mà sụp đổ, mà do Lục Thiên Bình cố ý giải trừ trận pháp, đây là muốn bày trận pháp lớn hơn để vậy tất cả mọi người trong trận!

Bắc Hải Lục Thiên Bình giỏi cuồng vọng! Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn một mực dựa vào một mình mấy lực có thể kẹt giết mười vị pháp tướng đại tu sĩ sao?

Nguyên Phì lão tố đầu tiên kinh sợ, theo sát liền trực giác một cuộc nguy cơ to lớn đánh đến nơi. Dưới tâm quỷ, Nguyên Phì lão tổ kéo lại Trình Nguyên Kỳ đang muốn theo mọi người tiến lên vậy công Lục Bình, quát to:

– Mau lui lại, đây là bẫy rập Lục Thiên Bình đó bày ra!

Nguyên Phì lão tổ trong lúc nói chuyện, thân thể mập mạp liền hóa thành một đạo độn quang, giống như một con cá mập xuyên qua trong nước biển vậy. Trong nháy mắt lão ta vọt ra khỏi bên ngoài mười hai viên Nguyên Thần châu trong lúc mơ hồ hình thành một vòng vây.

Trình Nguyên Kỳ tựa hồ rất tín nhiệm Nguyên Phì lão tổ, theo sát sau lưng Nguyên Phì lão tổ cũng bỏ vòng vây. Đồng thời lao ra còn có Vân Thiên lão tổ, khiến cho Nguyên Phì lão tổ ra ngoài trước hết liếc mắt nhìn sâu hoắm.

Trong lúc Nguyên Phì lão tổ mới vừa nhận ra được có chút không ổn, Lục Bình treo đứng ở trung ương của liên hoa trận đồ đột nhiên cười:

– Lúc này mới phát giác, chậm rồi!

Nguyên vốn Bạch Vũ Liên Hoa trận đồ dưới chân Lục Bình giống như một món vật chết, đột nhiên lần nữa lập lòe linh quang. Mười hai viên Nguyên Thần châu trong hư không bên ngoài hơn trăm trượng cũng cùng ngũ sắc hào quang đại phóng, giống như trong bầu trời xuất hiện mười hai vòng trăng tròn ngũ sắc.

Mười hai viên ngũ sắc minh châu lập lòe ra ánh sáng năm màu giống như một ngũ sắc không gian to lớn thực chất đan vào mà thành giữa không trung, hơn nữa bắt đầu chậm rãi khép lại!

Thủy Chí Nhu sau khi Ngọc Hành lão tổ sống không gặp người chết không thấy xác mặc dù thét chói tai chất vấn, nhưng hơn phân nửa không phải bởi vì tức giận, lại có không ít bởi vì rét lạnh. Thủy Chí Nhu mắt thấy đám người Đông Dật lão tổ phóng tới Lục Bình trước tiên, khi ả đang muốn theo đuổi lại đột nhiên nghe được Nguyên Phì lão tổ quát lên. Thủy Chí Nhu không biết sao nháy mắt đó trong đầu hàn khí đại mạo, đối với sự kinh khủng của Lục Bình lập tức chiếm thượng phong, không chút suy nghĩ xoay người vợt ra khỏi ngoài phạm vi bao phủ của mười hai viên Nguyên Thần châu. Vào lúc đó, ngũ sắc không gian của nguyên thân đại trận đang chậm rãi thành hình.

Vị thứ năm lao ra chính là Phùng Trung Lôi, đại tu sĩ ra đời Phong Lôi đảo hiển nhiên đối với độn thuật có thành tựu cực cao. Trong lúc Nguyên Phì lão tổ đề tỉnh, trừ ba người Đông Dật, Vô Giới cùng Mậu Sơn ra, Nguyễn Hoành, Mã Tứ trưởng lão cùng với Phùng Trung Lôi cơ hồ đồng thời xoay người bỏ chạy ra phía ngoài.

Thế nhưng Lục Bình thật vất vả bày sát cục như thế này, há có thể dễ dàng khiến cho bọn họ chạy trốn, cuối cùng cũng chỉ có Phùng Trung Lôi dựa vào phong lội bí thuật trước một bước trốn ra ngũ sắc không gian.

Sau đó trong tiếng nổ ầm ầm, ngũ sắc không gian trong nháy mắt thành hình. Phạm vi bên trong diện tích hơn trăm trượng đều bị bao phủ, theo sát chính là hai tiếng nổ trong không gian truyền tới. Đó là hai người Nguyên Hoành, Mã Tứ trưởng lão theo sau Phùng Trung Lôi mắt thấy không cách nào lao ra khỏi vòng vây, vì vậy liền thi triển thần thông đánh trận pháp không gian, nhưng rõ ràng không làm nên chuyện gì.

Trong hư không chỉ truyền tới một giọng nói tràn đầy sát ý cùng mệt mỏi giễu cợt của Lục Bình:

– Nguyên thần đại trận, trấn nhạc, phúc địa! Ngất trời!

Năm vị đại tu sĩ chạy ra khỏi bên ngoài trận pháp khoảnh khắc thanh âm của Lục Bình vang lên cũng hàng loạt lòng vẫn sợ hãi. Nguyên Phì lão tổ lão mưu thâm toán, mắt thấy lúc này vô luận là Vân Thiên hay Thủy Chí Nhu, thậm chí lúc này Trình Nguyên Kỳ, Phùng Trung Lôi bên cạnh, đều đã có ý thối lui.

Nguyên Phì lão tổ trong lòng thầm mắng những người này đều hướng làm Hoàng Tước. Nếu mọi người hơi đồng tâm một ít, sợ Lục Thiên Bình đó sớm đã bị mọi người vây đánh tới chết.

Nhưng lúc này lão ta lại không thể rút đi. Chưa kể khi nãy còn có mười vị đại tu sĩ, dưới sự liên thủ chưa chắc không làm gì được Lục Thiên Bình đó, chỉ một Nguyên Hoành lão tổ lúc này giống vậy vùi lấp sâu trong nguyên thần đại trận, Nguyên Phì lão tổ không thể không để ý tới.

Nhất định phải khiến cho những người này lưu lại tương trợ!

– Chư vị, bọn ta mau mau liên thủ, cùng đạo hữu vùi lấp vào trong trận trong ứng ngoài hợp. Một khi phá vỡ đại trận cổ quái đó, Lục Thiên Bình hắn phải chết không thể nghi ngờ!

Thật ra thì tất cả mọi người đều biết, khi bọn họ chân chính liên thủ, Lục Thiên Bình đó căn bản không phải đối thủ. Nếu họ muốn đưa Lục Thiên Bình đó vào chỗ chết, không mấy nhân mạng đi vào là căn bản không thể nào.

Hôm nay đã có người bị vùi lấp vào trong trận, như vậy bọn họ hiển nhiên chính là chuẩn bị đem mạng mình điền vào luôn rồi, cho nên những người này trong trận tất nhiên sẽ liều mạng.

Nếu như đã có người điểm bối, bọn họ lúc này thân ở ngoài trận sẽ không trực tiếp đối mặt Lục Thiên Bình, không lo bị vẫn lạc, hiển nhiên không ngại lưu lại xuất thủ tương trợ một phen. Nếu người bị vây vào trong trận cùng Lục Thiên Bình liều một cú lưỡng bại câu thương, bọn họ vừa khéo trở thành ngư ông đắc lợi.

Tâm tư của những người này Nguyên Phì lão tổ đương nhiên biết vô cùng rõ ràng, nhưng mặc dù như thế thì có thể ra sao. Những người này có thể lưu lại đã đủ rồi, huống chi bản thân Nguyên Phì lão tổ làm sao chưa có chút tâm tư đó.

Năm vị đại tu sĩ hợp lực xuất thủ hiển nhiên uy thế kinh người, trong lúc nhất thời tòa ngũ sắc không gian thật lớn lao ở đảo lắc lư, phảng phất tùy thời muốn đổ sụp vậy.

Nhưng kỳ quái là, kể từ khi đại trận khép lại, Nguyên Hoành lão tổ cùng Mã Tứ trưởng lão bởi vì không cách nào thoát thân mà đánh sâu vào một lần trận pháp hộ tráo. Sau khi thanh âm của Lục Thiên Bình vang lên, trong ngũ sắc đại trận cũng không tiếng vang truyền tới nữa, chỉ còn dư lại năm vị đại tu sĩ bên ngoài không ngừng đánh thẳng vào nguyên thần đại trận.

Mắt nhìn thấy Lục Bình cực kỳ thảm hại treo đứng giữa không trung, hiển nhiên trước đó chém chết Ngọc Hành lão tổ cũng đã tạo thành bị thương nặng đối với bản thân Lục Bình. Đông Dật lão tổ, Mẫu Sơn lão tổ cùng với Vô Giới lão tổ ba người một mình đi trước vọt tới phía Lục Bình.

Đông Dật lão tổ càng thêm thần sắc dữ tợn, quát:

– Lục Thiên Bình, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!

Thế nhưng Lục Bình đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về Đông Dật lão tổ. Lão ta lại từ trong ánh mắt của Lục Bình nhìn thấu một tia giễu cợt cùng không thèm!

Vừa lúc đó, Đông Dật lão tổ nghe được Nguyên Phì lão tổ nhắc nhở sau lưng.

Nhưng lúc này ba người bọn họ đã vọt tới gần trước Lục Bình, không còn đường quay đầu lại nữa. Họ chỉ có thể hy vọng hợp lực ba người chế trụ Lục Bình, rồi sau đó chờ đợi đám người Nguyên Phì lão tổ phá vỡ trận pháp, đến lúc đó như cũ là ngày chết của người trước mắt!

Nhưng nhìn ánh mắt của Lục Bình, Đông Dật lão tổ không khỏi hoảng hốt trong lòng, theo sát nghe được Lục Bình lạnh giọng quát lên:

– Nguyên thần đại trận khởi!

– Trấn nhạc!

Toàn bộ cự lực trong ngũ sắc không gian bộc phát. Đông Dật lão tổ cảm giác một ngọn núi lớn đột nhiên đập rơi vào trên lưng của lão. Độn quang của Đông Dật lão tổ vọt tới trước không thể không chậm lại, người bắt đầu chống cự lại cự lực đè xuống từ trên người.

Nhưng mà thứ trói buộc này mặc dù tạo thành sự khốn nhiễu tương đối đối với ba vị đại tu sĩ, tư thế của ba người vọt tới trước hiển nhiên rất khó khăn, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì.

Bọn họ rất rõ ràng, hết thảy tất cả thủ đoạn đều xuất phát từ Lục Bình, chỉ cần có thể kiềm chế hắn, những thứ cổ quái bên trong trận pháp có thể đón nhận sự giải tán.

Nhưng theo sát đó Lục Bình lại quát khẽ một tiếng:

– Phúc địa!

Trong ngũ sắc không gian lần nữa xuất hiện mấy loại lực đạo cổ quái. Những thứ lực đạo đó có đè ép, có lôi kéo, lực đạo bốn phương tám hướng tất cả đều cổ quái dị thường. Mỗi một loại đều trực tiếp rơi vào trên thân thể của tu sĩ, làm chư vị đại tu sĩ khổ không thể tả.

Nếu như nói lúc này, những đại tu sĩ mặc dù thân hình bị cầm giữ cũng không phải không sức đánh trả, theo sát đó một tiếng quát khẽ ”Ngất trời” của Lục Bình vang lên. Toàn bộ không gian trong ngũ sắc trận pháp nhất thời đảo lộn, thác loạn. Năm vị đại tu sĩ bị vây trong trận trong lúc nhất thời thậm chí không biết người ở chỗ nào, mắt thấy đám ba người Đông Dật lão tổ sắp vọt tới trước người Lục Bình càng thêm trong nháy mắt mất đi tung tích của lão.

Thân hình bị cầm giữ, thần niệm bị cầm giữ, thậm chí chân nguyên cũng bắt đầu bị cầm giữ, năm vị đại tu sĩ rốt cục rét lạnh. Tất cả thần thông thuật pháp linh bảo pháp khí toàn bộ thi triển ra, chợt thông suốt cuồng oanh lạm nổ về bốn phương tám hướng. Nhưng trừ náo nhiệt bên cạnh mình ra, cũng không nghe được chỗ hắn có chút tiếng vang nào nữa.

Một đạo kim quang lập lòe. Đông Dật lão tổ bắt đầu lộ ra kinh hoảng đột nhiên cảm thấy run lên, lúc cúi đầu nhìn xuống dưới, lại thấy hai chân của mình đã bị thoát khỏi thân thể.

– Aaa…!

Nhưng sau lưng lại đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài:

– Yên tâm, Thương Hải tông rất nhanh sau đó sẽ chôn theo ngươi!

Đông Dật lão tổ dùng hết toàn lực đột nhiên đem Điều Hải Lệnh cầm trong tay đánh về phía sau, lại bất ngờ nghe được bên người một tiếng tiếng hừ lạnh khinh thường truyền tới. Sau đó Đông Dật lão tổ cảm giác được cỗ chợt lạnh, cả người lập tức lọt vào trong bóng tối vô tận.

Điều Hải Lệnh giãy giụa giữa hư không bị Lục Bình một tay nắm được, lạnh giọng nói:

– Định!

Điều Hải Lệnh nhất thời bình tĩnh lại trong tay Lục Bình, nhìn khối linh bảo hình dáng thiết bài màu đen xanh vào khoảng một thước, Lục Bình nghĩ nghĩ nói:

– Sau khi trở về vừa đúng mượn tới Thương Hải Chung của Hạng Lâu trưởng lão dùng một chút, xem một chút Thương Hải tam bảo rốt cuộc có gì huyền hư!

Một con Đường Lang màu vàng nằm trên vai Lục Bình nghe vậy rất không thèm, nói:

– Cũng bất quá là một món Nhất kiếp linh bảo thôi, có gì quá mức ly kỳ?

Lục Bình lắc đầu một cái, nói:

– Đó cũng không nhất định, hoặc người của Thương Hải tông biết chút ít gì đó, đáng tiếc Đông Dật chết rồi!

Ngay lúc này, sắc mặt của Lục Bình đột nhiên trắng nhợt, bất ngờ buồn bực ho khan một cái, khóe miệng lại có máu tươi tràn ra.

– Trận pháp sợ rằng duy trì không được thời gian dài bao lâu, lần này ngược lại xem thường người của Thủy Tinh cung, phải tốc chiến tốc thắng mau rời khỏi. Nhưng trước khi rời đi nhất định phải lưu lại cho tất cả mọi người sự dạy dỗ khó quên!

Nguyên thần đại trận lay động càng lúc càng lợi hại, thậm chí Nguyên Phì lão tổ đã có thể thấy ánh sáng ngũ sắc tạo thành trận pháp đang lúc mọi người bị vây công không ngừng gãy lìa.

– Trận pháp sắp phá, chư vị đạo hữu vạn không thể cuối cùng thư giãn!

Chính vào lúc này, bên trong ngũ sắc trận pháp một mực bình tĩnh vô ba đột nhiên truyền đến một tiếng nổ rung trời.

Đám người Nguyên Phì lão tổ nhất thời tinh thần chấn động cả lên. Trước đó trong ngũ sắc trận pháp không chút thanh âm truyền ra, mấy người mặc dù hết sức vây công trận pháp hộ tráo, nhưng trong lòng thật thấp thỏm, trận pháp này quỷ dị làm cho người kinh hãi.

Nhưng khi trong trận pháp này có tiếng nổ truyền tới, như vậy ít nhất chứng minh người bị vây trong trận còn có người sống sót. Như vậy Lục Thiên Bình đó vì đối phó người trong trận sẽ không xuất thủ với người ngoài trận.

Chính là ngay cả bản thân các phái đại tu sĩ đang vây công trận pháp cũng không ý thức được, bọn họ sợ hãi Lục Bình đã đến mức như thế nào.

Trong tiếng nổ ầm ầm, ngũ sắc trận pháp rốt cục bắt đầu vùi lấp. Không gian ba động kịch liệt thậm chí có thể xé nát dễ dàng một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ.

Một đạo lưu quang hiện đầy màu máu chớp mắt nguyên thần đại trận vùi lấp liền từ trong phi độn ra, nhanh chóng đi về phía chủ phía đông Ngọc Lan Hà.

Thủy Chí Nhu giọng bén nhọn kêu lên:

– Là Lục Thiên Bình, hắn bị thương! Hắn muốn chạy trốn!

Đám người Nguyên Phì lão tổ ngay khi Thủy Chí Nhu nhắc nhở liền hét lớn một tiếng đuổi theo.

Phùng Trung Lôi xuất thủ nhanh nhất. Cả người ngự phong lôi thuấn đuổi sau lưng Lục Bình, một đạo thanh lôi đập rơi vào trên lưu quang.

Một tiếng nổ trầm muộn truyền tới, Phùng Trung Lôi lôi thuật thần thông cũng không ngăn lại Lục Bình. Huyết sắc trong lưu quang càng đậm, nhưng tốc độ lại càng nhanh.

– Trốn chỗ nào!

Nguyên Phì lão tổ hét lớn một tiếng, từ tà thứ đánh tới. Lưu Ly tháp ở đỉnh đầu liên tiếp thắp sáng tầng tám. Diện tích hơn trăm trượng toàn bộ lâm vào một mảnh hỗn độn. Tu sĩ trong đó không một người không chịu ảnh hưởng, giữa giở tay nhấc chân đều phảng phất dính vào băng keo vậy.

Những lưu quang thủy chung không chịu ảnh hưởng chút nào, giữa không trung thoáng vòng vo ngoằn ngoèo. Một đạo vòng sáng màu tím từ trong chợt lóe rồi biến mất.

Nguyên Phì lão tổ trong lòng cả kinh, quát to:

– Cẩn thận!

Vừa dứt lời liền nghe đến Thủy Chí Nhu bên người cách đó không xa mới vừa chạy tới, chuẩn bị xuất thủ chặn lại lưu quang đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

Vòng sáng màu tím đã rơi vào trên người của Thủy Chí Nhu. Khi vòng sáng co rúc lại, là một cái Tử Ngọc trặc vững vàng trói buộc Thủy Chí Nhu. Lưu quang thoáng qua từ bên cạnh. Đầu của Thủy Chí Nhu bay lên thật cao. Thanh âm lạnh lùng thấy tận xương của Lục Bình xa xa truyền tới:

– Người nào đuổi giết người nào?

Nguyên Phì lão tổ sửng sốt. Lão ta biết rõ lúc này Lục Thiên Bình tất nhiên đã đến nỏ hết đà, chẳng qua là tàn nhẫn chém chết Thủy Chí Nhu cùng với một tiếng cảnh cáo sát ý lẫm nhiên không ngờ khiến cho lão ta không còn dùng khí đuổi theo.

Không chỉ lão ta, chính Phong Trung Lôi, Trình Nguyên Kỳ cùng với Vân Thiên lão tổ thủy chung chưa từng xuất thủ trong nháy mắt cũng chỉ có thể treo đứng trong gió lạnh san sát xa xa nhìn lưu quang rơi vào Ngọc Lan Hà biến mất không thấy đâu nữa.

– Khụ khụ!

Mọi người nhất tề đánh xong chợt lạnh run, lúc xoay người nhìn lại, thấy Mẫu Sơn lão tổ thiếu cánh tay trái, cả người đầy máu giống như ác quỷ phì cười một tiếng, hỏi:

– Vẫn bị hắn trốn sao?

Bên cạnh Mẫu Sơn lão tổ là Thiên Mã Tộc Mã Tứ trưởng lão bị trọng thương sắp chết, còn lại Nguyên Hoành, Vô Giới, Đông Dật ba vị đại tu sĩ toàn bộ vẫn lạc không thấy.