Chương 852: Cường thế trở về

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tu sĩ có kiến thức cao minh kêu lên cả kinh:

– Trên Hoàng Ly đảo khi nào lại tới một vị pháp tướng lão tố, là ai trêu chọc người này vậy?

Trong tay Lục Bình bấm ra một đạo pháp quyết phóng ra phía ngoài, thần niệm ngưng tụ ở bầu trời trên đỉnh đầu phảng phất một cái để tích đủ lượng nước ầm ầm đổ xuống. Thần niệm trút ra bốn phương tám hướng, trong giây lát liền tràn ngập cả tòa Hoàng Ly đảo, toàn bộ tình cảnh trên đảo lập tức hiện ra trong thần niệm của Lục Bình.

– Hừ!

Một tiếng hừ lạnh từ chỗ lâm hải ở cánh đồng của Hoàng Ly đảo truyền tới. Một con cự viên hư ảo từ bờ biển phương đông dâng lên, đánh tới phương hướng của Lục Bình.

Không ngờ lại cũng là thần niệm hóa hình!

Đây là Thiên Thuật lão tổ xuất thủ!

Có tu sĩ trên Hoàng Ly đảo cao giọng quát lên.

Lại thấy bộ phận thần niệm tràn ngập ra toàn bộ hải đảo lúc trước đột nhiên ở trên trời lần nữa ngưng tụ thành một con giao quái dị, chỉ một cái vẫy đuôi liền đánh cho cự viên chạy đến đứt thành hai đoạn.

Tu sĩ trên Hoàng Ly đảo thấy vật thần niệm hóa hình đại diện cho Thiên Thuật lão tổ chỉ vừa đối mặt lập tức bị tu sĩ không rõ lai lịch đánh tan nửa bên dưới đều, liền đều hô lên một tiếng kinh hãi.

Cự viên kia mặc dù không ngờ đối phương lại có dư lực tiên hạ thủ vi cường, chẳng qua là thần niệm không giống như những thứ khác, nửa người dưới bị đánh tán đi kia cũng không gây trở ngại cho cự viên đột nhiên vọt trước, một cái viên chưởng vươn ra xé kéo quái giao trước mặt nát như tương.

Không ngờ lại là cục diện lưỡng bại câu thương! Mà hữu tâm nhân cũng nhìn thấy rõ, cự viên cường thể đánh tới, con giao quái dị thì vội vàng tạo thành, do đó nói như thế, Thiên Thuật lão tố có lẽ còn không bằng tu sĩ thần bí mới đến Hoàng Ly đảo này.

Lúc này Lục Bình đã thông qua thần niệm đem tình cảnh của toàn bộ Hoàng Ly đảo điều tra rất rõ ràng. Thần niệm tán dật trên đảo đã toàn bộ thu về trong cơ thể, nghiêng đầu liếc mắt nhìn chỗ phương hướng của Thiên Thuật lão tổ, liền xoay người đi tới chỗ động phủ của mình.

Lục Bình rốt cuộc minh bạch lúc này Hoàng Ly đảo bất đồng lớn nhất ở chỗ nào, đó chính là độ dày linh khí trên đảo này giảm xuống quá mức lợi hại.

Lúc Lục Bình rời khỏi Hoàng Ly đảo, đã đem linh mạch của Hoàng Ly đảo để thăng tới phẩm chất một cái trung hình linh mạch, hơn nữa ở trên đảo còn có mấy chỗ vi hình linh mạch tán dật, đặc biệt khai ích thành động phủ cung cấp cho tu sĩ trên đảo. Hơn nữa, hắn còn thông qua hộ chuyển trận pháp, khiến cho linh khí tán dật trong linh mạch trải qua linh khí hội tụ chi địa phát tán đến trên toàn bộ Hoàng Ly đảo. Như vậy hiện giờ, đáng lẽ toàn bộ Hoàng Ly đảo phải có độ dày linh khí cao hơn gấp mấy lần nếu so với chỗ khác.

Tuy nói những hành động này đối với tu vi của tu sĩ mà nói cũng không xúc tiến quá mức rõ ràng, nhưng cũng cuối cùng cũng là ảnh hưởng đến toàn bộ tu sĩ của Hoàng Ly đảo, xúc tiến cực lớn sự nhận đồng của những tu sĩ này đối với Chân Linh phái cùng với Hoàng Ly đảo.

Mà bây giờ toàn bộ độ dày linh khí của Hoàng Ly đảo đã lần nữa giảm trở về trình độ nguyên có. Hơn nữa xuyên qua thần niệm, Lục Bình có thể rõ ràng quan sát được mấy chỗ động phủ do vi hình linh mạch tán dật mà khai ích ra cũng đã sớm hoang phế, độ dày linh khí ở chỗ động phủ của mình cũng giảm xuống rõ ràng.

Lục Bình phí hết tâm tư ngưng tụ thành một cái trung hình chủ linh mạch kia phần lớn đã bị thay đổi địa mạch. Linh khí cuồn cuộn không ngừng hội tụ ngược đến bờ biển phía đông, tạo thành một dãy đất linh khí cực kỳ nồng đặc. Mà nơi đó chính là địa phương xuất hiện thần niệm cự viên của Thiên Thuật lão tổ khi nãy.

Lục Bình một phen động tác hiển nhiên khiến cho tất cả mọi người đều hiểu Hoàng Ly đảo đã có một vị tu sĩ không phải tay vừa mới vừa đến, chẳng qua là họ không rõ hiện nay ở Bắc Hải còn có ai dám minh mục trượng đảm khiêu khích Chân Linh phái như vậy. Tuyệt đại đa số tu sĩ đều đang lặng lẽ đợi chuyện phát triển thế nào.

Mà lúc này Lục Bình cũng đã thấy Hồ Lệ Lệ đúng cửa động phủ, tựa hồ đã sớm đoán được là hắn trở về vậy.

– Trở về rồi?

Vẫn là sự thăm hỏi thanh đạm như nước trong, kèm theo nụ cười cười mỉm, nhưng lại làm cho trong lòng Lục Bình dâng lên một sự áy náy vô cùng.

Hắn hiển nhiên có thể thấy rõ ràng một tia mệt mỏi ẩn nấp phía sau vẻ thanh lệ vui vẻ của Hồ Lệ Lệ.

Lục Bình gầy dựng nên Hoàng Ly đảo một mảnh cơ nghiệp này, còn mảnh cơ nghiệp này là do một tay Hồ Lệ Lệ kinh doanh phát triển. Lục Bình đa số thời gian không ở tại Hoàng Ly đảo, cho dù có trở về trong đảo thì phần nhiều cũng là bế quan tu luyện, đối với tình cảnh trên đảo phần lớn thời gian hắn đều không nghe và không hỏi đến.

Đây là một loại tín nhiệm mà thường nhân khó có thể sánh bằng!

Mà sau lưng loại tín nhiệm tuyệt đối này, là Hồ Lệ Lệ ngày đêm không nghỉ, bỏ tận sức lực!

Nàng có thể lấy tu vi của một đoán đan trung kỳ tiểu tu mà trở thành người chưởng không thực tế của Hoàng Ly đảo này, trừ Lục Bình tạo ra thân phận địa vị cho nàng, phần nhiều là dựa vào tài trí và thủ đoạn của chính nàng.

Song khi nàng gặp phải kẻ có thực lực tuyệt đối, hơn nữa là đối thủ không tuân thủ quy tắc, thì sự chưởng không đối với Hoàng Ly đảo không thể tránh khỏi tiêu tan. Nàng chỉ có thể đủ hết sức bảo vệ động phủ mà Lục Bình lưu lại trên đảo này cùng với trung xu của hộ đảo đại trận ở trong động phủ.

Cho nên, Hồ Lệ Lệ cũng đang vô cùng áy náy, áy náy vì mình không xứng đáng đối với tín nhiệm của Lục Bình, áy náy vì đối mặt với đối thủ chèn ép mà mình lại không có chút sức đánh trả nào.

– Đã trở về, khổ cực cho nàng quá!

Lục Bình sờ gương mặt tái nhợt trong hơi có vẻ mệt nhọc của Hồ Lệ Lệ, nói:

– Đi nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho ta, ba hôm sau còn cần nàng tiếp tục trông coi đảo này.

Khóe miệng của Hồ Lệ Lệ rốt cục nhoẻn lên một nụ cười hơi mang vẻ đắc ý và vui vẻ, thậm chí còn có một chút nghịch ngợm, giống như một đứa bé bị ủy khuất thủy chung kiên trì sự quật cường của mình, rồi bởi vì nàng biết được những thứ ủy khuất này sớm muộn gì đều sẽ có người bảo vệ của mình trở về đem trả lại cho đối phương.

Và bây giờ, cái người có thể làm cho mình hả giận rốt cục đã trở về rồi, hơn nữa không vượt ngoài dự liệu, sẽ làm cho nàng hả giận. Hồ Lệ Lệ được Lục Bình an ủi mà an tâm, được hắn không chút do dự bảo vệ mà vui vẻ, vì sắp lấy được sự trả thù đối với đối thủ mà nghịch ngợm, và vì cái nhìn và cách lựa chọn kẻ bảo vệ vừa ý đẹp lòng của mình mà đắc ý!

Hồ Lệ Lệ yểu điệu thướt tha quay trở về trong động phủ, chờ đợi ở phía sau trận bàn của hộ đảo đại trận. Nàng biết được chuyện sắp xảy ra kế tiếp không phải là mình có thể tham dự, chỉ có bảo vệ ở phụ cận của trận bàn hộ đảo đại trận này, mới có thể khiến cho Lục Bình hoàn toàn yên lòng.

Lục Bình hướng Hồ Lệ Lệ cười cười, tựa hồ cũng như đang nói là hãy chuẩn bị xem kịch vui đi!