Chương 1161: Một thanh Thất Phiến

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dương Thọ Xương đích xác là một người không thể nhịn được kẻ ỷ thế hiếp người. Vô luận trong Vô Tận sơn, hay hoặc giả là trong quá trình du lịch Trung Thổ tu luyện giới, chuyện Dương Thọ Xương “gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ” đúng là lưu truyền không ít. Hơn nữa trên thực tế tuyệt đại đa số ông ta cũng làm thành công.

Nhưng ông ta thủy chung không ngờ, ông ta nguyên vốn đại diện chính là “Thế” lớn nhất trong phương thiên địa này. Thân là Khổng Tước Vương Tộc đương kim Khổng Tước Vương thân đệ, nổi danh hồn trướng Vương gia trong Vô Tận Sơn Mạch, mặc dù lấy không thể nhịn được ỷ thế hiếp người nổi tiếng tu luyện giới, nhưng mười lần có năm lần đều không biết là không rõ trắng đen, hay hoặc là ông ta nguyên vốn lười phân biệt, chẳng qua theo ý nguyện của mình đánh loạn một hơi thôi.

Thậm chí có Vô Tận Sơn Mạch yêu bộ chủng tộc nắm đúng một điểm này của ông ta, đặc biệt trên đường ông ta đi qua diễn ra một màn trò vui “Lấy mạnh hiếp yếu”, khiến cho vị Vương Đệ vừa thỏa cơn ghiền rút đao tương trợ. Chuyện sau đó bên phía Người yếu” lại được ban thưởng một món thiên cấp thượng phẩm linh vật!

Vô Tận Sơn Mạch yêu tộc môn điên rồi!

Màn vui “Lấy mạnh hiếp yếu” không ngừng diễn ra ở các yêu tộc chủng tộc, Khổng Tước Vương Đệ cũng vui vẻ không so đo, mỗi một lần đều có ban thưởng cho bên người yếu. Chẳng qua là ban thưởng phần lớn theo tính tình của Khổng Tước Vương Đệ. Có lúc ông ta lấy ra một món bảo bối thượng hạng, khiến cho người ta mừng rỡ như điên; có lúc lại tiện tay ném ra một cọng lông vũ xinh đẹp, làm người ta như đưa đám không dứt.

Những màn vui như vậy vẫn không ngừng diễn ra trên đất, dù sao cũng chỉ là “Diễn” thôi, có điều phải vẫn có thể có được sự khen ngợi cho Khổng Tước Vương Đệ, còn vui gì bằng?

Cho đến khi có một lần Khổng Tước Vương Đệ ”Rút đao tương trợ” quá mức hưng phấn, không cẩn thận đã đánh chết người Ỷ thế hiếp người”!

Khổng Tước Vương Đệ hô to xui xẻo, sau đó hất hất tay, đi rồi!

Đi rồi sao?

Lão nhân gia ông ta không ban thưởng gì sao? Đây đều là vì muốn làm cho lão nhân gia ông ta vui vẻ, chẳng lẽ lão nhân gia ông ta thật đúng là không nhìn ra? Vì muốn làm cho lão nhân gia ngài cười một tiếng chúng ta chết người nột, một vị pháp tướng trung kỳ trưởng lão?

Tất cả ban thưởng bỏ lại của vị Vương gia lúc trước so ra kém tánh mạng của một pháp tướng trung kỳ trưởng lão. Chủng tộc này lộng khéo thành vụng khóc không ra nước mắt, nhưng cứ có khổ không chỗ nói, bởi vì vị Vương Đệ trước khi đi nói một câu:

– Người cặn bã như vậy, đánh chết cũng đáng đời! Lão nhân gia ngài vẫn đúng thật không nhìn ra thiệt giả!

Lúc này vị Khổng Tước Vương Tộc Vương Đệ thấy năm vị Thuần Dương lão tổ vây đánh một Thuần Dương lão tổ. Dường như người bị vây đánh cùng mình còn có một chút xíu giao tình, càng làm Khổng Tước Vương Đệ tức giận điên người, không ngờ có người đang có danh hiệu của Lục Đại Thánh Địa uy hiếp lão nhân gia ông ta!

Đã thấy qua chó cậy thế người, lúc nào thấy qua chó cậy đến thế người ”Rút đao tương trợ” trên người như vậy?

Dương Vương Đệ nhất thời nổi giận. Ông ta nghe nói lần này có trận mà Thuần Dương tu sĩ có thể đánh, lão nhân gia ông ta chẳng những mặc quần áo hoa lệ nhất, thậm chí thừa dịp khi Vương huynh nhà mình cưng chìu thị thiếp đã trộm lấy một thanh Nhị kiếp linh bảo Ngũ Hành Linh Quang Phiến làm một trong Khổng Tước Vương truyền thừa bảo khí, vừa đúng chính là cầm tới đánh đoàn người chó cậy thế người kia!

Tiêu Dao Tử trong nháy mắt nếm đủ nhức đầu!

Vô luận ông ta lấy loại thần thông nào đối địch, Dương Vương Đệ chỉ cần cầm trong tay ngũ sắc vũ phiến cứ quạt một cái như vậy. Lấy Dương Vương Đệ không kém gì tu vi của Tiêu Dao Tử, uy năng bất kỳ một loại thần thông nào của Tiêu Dao Tử không đợi thi triển ra phải bị Ngũ Hành Linh Quang Phiến suy yếu thất thất bát bát. Một chút xíu uy năng còn dư lại thậm chí không đủ Dương Vương Đệ nhảy mũi một cái.

Ngũ Hành Linh Quang Phiến mặc dù là chí bảo danh trấn tu luyện giới, nhưng không đến nỗi có hiệu quả quá mức nghịch thiên. Dương Vương Đệ không phải là Tiêu Bạch Vũ, ông ta cố lắm mới có thể đem túc địch Tiêu Dao Tử áp chế không còn sức đánh trả là đã dùng toàn lực rồi, muốn vì Tiêu Bạch Vũ chia sẻ một đối thủ nữa ắt không thể. Dương Vương Đệ từ trước đến giờ đánh trận theo kiểu thuận phong, loại chuyện như vậy ông ta từ trước đến giờ không làm.

Ít đi Tiêu Dao Tử, áp lực của Tiêu Bạch Vũ so với lúc trước có yếu bớt một ít. Nhưng chớ quên Tiêu Bạch Vũ trước đó bị năm người vây công cũng bị thương thế, thực lực bản thân cũng có trình độ yếu bớt nhất định. Vì vậy, mặc dù Tiêu Dao Tử bị Dương Thọ Xương kiềm chế, nhưng bọn bốn người Vương Huyền Thanh vẫn có thể áp chế Tiểu Bạch Vũ bị thương.

Về phần viện thủ Tiêu Dao Tử ngược lại không phải là không thể, chỉ có điều không ai muốn lại tiết lộ ra ngoài sinh nhiều chuyện phiền phức mà đi trêu chọc Khổng Tước Vương Tộc. Đây chính là yêu tốc đệ nhất chủng tộc được xưng thực lực vẫn trên Bích Hải linh xà.

Phải biết một nhà Bích Hải linh xà có thể ở Đông Hải kiềm chế một tòa Thủy Tinh cung, như vậy thực lực Khổng Tước Vương Tộc sẽ ở đâu? Sợ rằng không người nào so với các Ngũ Đại Thánh Địa Thuần Dương lão tổ biết được giới hạn này.

– A nha, Tiêu Dao Tử, Lão Tử cũng quên một chuyện. Khi Lão Tử tới đi ngang qua Tường Vân thành, dường như nơi đó đang bị ma la đại quân vây công. Nếu nơi đó bị vùi lấp, Lăng Vân cốc cùng với Trùng Thiên các các ngươi tạo thành phòng tuyến đó nhằm vào Vô Tận sơn chẳng phải là sẽ phải thiếu một điểm trọng yếu sao?

Dương Thọ Xương tay cầm Ngũ Hành Linh Quang Phiến tựa hồ đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nhất thời hảo tâm nhắc nhở:

– Ma la dù sao cũng là đại địch của nhân yêu hai tộc, lão phu cảm thấy người nhanh chóng truyền tới một tin tức tốt cho Lăng Vân cốc đi.

Tiêu Dao Tử lúc này đối với Dương Thọ Xương cầm trong tay Ngũ Hành Linh Quang Phiến có thể nói là bó tay bó chân, nghe vậy nhất thời hừ lạnh nói:

– Chuyện này còn chưa cần lão các hạ phí tâm. Ma la đại quân đó Lăng Vân cốc ta trước khi chuyện xảy ra cũng có điều tra. Lấy Tường Vân thành gần vạn năm kinh doanh, hoàn toàn có thể làm đến mức vững như tường đồng vách sắt.

– Là vậy sao?

Dương Thọ Xương kéo dài ngữ giọng bày tỏ hoài nghi, nói:

– Nhưng khi Lão Tử đi ngang qua tựa hồ phát hiện ma la đại quân tụ tập có chút nhiều a. Lúc trước chỉ phát hiện hai con A Tu La, nhưng Lão Tử là ai, rất nhanh sau đó lại phát hiện hai con nữa ẩn giấu trong ma la đại quân. Ha ha, muốn lừa gạt được Lão Tử không dễ dàng, người tin chắc Tường Vân thành có thể ứng phó không?

Tiêu Dao Tử nhất thời biến sắc: bốn con A Tu La, trước đây Tường Vân thành tin tức truyền đến không phải là chỉ có một con sao, sao đến tới miệng Dương Thọ Xương đã lật ngược tình huống đến mấy lần, người này nói là thật hay giả?

Dựa theo tầm thường mà nói, Tiêu Dao Tử đối với Dương Thọ Xương là loại người hứng miệng nói cho qua sông thế này bất quá chính là cười một tiếng rồi thôi, nhưng hôm nay vì sao vừa khéo có chút tâm tư không yên?

Nhìn Dương Vương Đệ bộ dáng nghiêm trang, Tiêu Dao Tử trong nháy mắt không ngờ cũng có chút không chắc lời của vị Khổng Tước Vương bào đệ không đáng tin này nói là thiệt hay là giả nữa.

Cao thủ tranh nhau lấy đầu cho ông ta suy nghĩ lung tung, huống chi là dưới tình huống bị người áp chế. Dương Vương Đệ thấy đối thủ không ngờ lại dễ dàng bị mình quấy rầy tâm tư như vậy, nhất thời hạng cao sắc liệt đem Ngũ Hành Linh Quang Phiến cầm trong tay quạt bên trái quạt bên phải, trong chốc lát liền đem Tiêu Dao Tử tiên phong đạo cốt đó đầu tóc tán loạn, áo quần rách nát, làm gì còn có chút nào gọi là Tiêu Dao nữa.

– Ha ha, Tiêu Dao Tử ngươi muốn lo lắng, Lão Tử là người thâm minh đại nghĩa, làm gì sẽ ngồi nhìn Tường Vân thành vì vậy bị hủy trong chốc lát. Lão Tử sớm đã truyền về tin tức cho Lang nhi trong Vô Tận Sơn Mạch đi tới chi viện. Bất kể nói thế nào cũng phải chém chết ma la đại quân. Tuy nhiên nếu trong quá trình đó, người của Tường Vân thành nhà mình không thủ được thành trì, nói không chừng Lang nhi nhà ta sẽ phải chiếm trước rồi tính sau. Nói thế nào thì cũng là thành trì tiện nghi thật tốt như vậy, Lang nhi nhà ta không thể vì vậy để cho ma la phế đi!

Dương Vương Đệ dừng một chút, thần sắc đột nhiên nghiêm chỉnh. Ông ta nguyên vốn là thân đệ của Khổng Tước Vương, trên người tự có loại dáng vẻ cao quý, uy phong khí phách của Khổng Tước Vương Tộc hiệu lệnh Vô Tận Sơn yêu tộc. Hơn nữa quần áo cả người trên dưới hoa lệ trong nháy mắt lộ ra như quân vương trong thiên địa. Linh Quang Phiến trong tay đảo qua, đột nhiên hét lớn một tiếng:

– Này, Tiêu Dao Tự nhận một chiêu của ta!

Tiêu Dao Tử nguyên vốn bị Dương Vương Đệ áp chế hoàn toàn không tính khí, bất ngờ thấy Dương Vương Đệ luôn luôn bất cần đời đột nhiên lấy loại thần thái nghiêm túc thi triển thần thông. Ông ta không cần suy nghĩ cũng biết tất nhiên là một đạo thần thông đạo pháp uy lực tuyệt mạnh.

Tiêu Dao Tử tự động đầu tiên muốn chính là mau tránh. Chẳng qua là ông ta một đầu bị toàn diện áp chế muốn né tránh đạo thần thông đó cũng cực kỳ không dễ dàng, giữa vội vàng khó tránh khỏi tỏ ra thảm hại không chịu nổi.

Nhưng kỳ pháp diệu quyết bất đồng trong tưởng tượng. Đạo thần thông này của Dương Vương Đệ có uy năng ngược lại cũng đủ rồi, nhưng tỏ ra cực kỳ ngốc bản, không tránh né theo Tiêu Dao Tử mà có điều biến hóa, ngược lại trong nháy mắt đánh hết mây mù bích lũy sau lưng Tiêu Dao Tử.

Mặc dù chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, nhưng lúc này tu sĩ hội tụ trên Thanh Minh Giang người nào kém đi chút nhân lực đó, cho nên bọn họ thấy một màn làm bọn họ suốt đời khó quên.

Dương Vương Đệ uy phong lẫm lẫm dưới quần áo rực rỡ tựu như thần tiên giáng thế, ngũ quang sắc mang xâm nhiễm thiên địa quét ngang thế gian hết thảy si mị võng lượng.

Nhưng không may, vừa khéo có một thân ảnh thảm hại không chịu nổi vào phút chốc ngũ quang sắc mang xuyên ngang thiên địa liền lăn một vòng tránh né, làm cho thân phận si mị võng lượng của mình trở thành sự thực!

Trong lúc vị Thuần Dương lão tổ thứ bảy hiện thân, toàn bộ tu sĩ núp lý lý ngoại ngoại trên Thanh Minh Giang lại một lần nữa yên lặng như tờ. Vừa khéo lúc đó, mây mù không gian chẳng qua khai ích trong nháy mắt lần nữa khép lại.

Đông đảo tu sĩ trên Thanh Minh Giang lúc này mới phục hồi tinh thần lại từ trong khoảnh khắc chấn động vừa rồi, vì vậy thanh âm kêu lên thay nhau vang lên: chúng ta nhìn thấy gì? Mới vừa rồi người bị đánh thảm hại chạy thục mạng là Lăng Vân cốc Thuần Dương lão tổ Tiêu Dao Tử tiền bối sao? Điều này sao có thể!

Như vậy người đánh Tiêu Dao Tử tiền bối tè ra quần là ai?

Tu sĩ có mắt sắc bén nhất thời kêu lên người nọ không phải là Khổng Tước Vương Tộc Vương Đệ Dương Thọ Xương sao?

Thì ra giữa hai người chênh lệch lớn như vậy. Mọi người đều nói Khổng Tước Vương thân đệ là một nhân vật không biên tế, thì ra có thực lực thế này. Lời đồn đãi thật đúng là không thể tin, không hổ là huynh đệ của Khổng Tước Vương!

Trong nháy mắt, tiếng huyên náo của Thanh Minh Giang không ngờ lại càng lúc càng lớn, thậm chí có xu thể ồn ào náo nhiệt. Lục Bình rất nhanh phát hiện không đúng, đây không phải là có người nghị luận ầm ĩ, đây là có thứ đang đến gần!

– Tới rồi!

Trong lòng Lục Bình chợt động, đưa mắt nhanh chóng chuyển hướng tây bắc một đạo liên đồng vận hà phương hướng của Thanh Minh Giang. Lúc này không ít tu sĩ hội tụ trên Thanh Minh Giang cũng rất nhanh sau đó phát hiện dị thường, đua nhau đưa mắt nhìn về phía tây bắc.

Những phương hướng tây bắc không có gì xuất hiện, ngược lại chân trời phía đông bắc lần nữa lập lòe nổi lên ánh sáng thất sắc. Ánh mắt của chúng tu lần nữa bị hấp dẫn, liền thấy bảy thanh vũ phiến bất động sắc thái xuyên qua tới từ chân trời, lần nữa đánh tan mây mù không gian giữa thiên không, rồi sau đó đầu nhập vào trong đó biến mất không thấy đầu nữa.

Vị Thuần Dương tu sĩ thứ tám, Thiên Huyền tông Thất Phiến lão tổ.

Bảy thanh vũ phiến màu sắc bất đồng trước sau vào trong mây mù không gian. Tất cả mọi người đều biết cái đó có thể đại diện một vị Thuần Dương lão tổ duy nhất của tu luyện giới, đó chính là Thiên Huyền tông Thuần Dương tu sĩ Thất Phiến lão tổ!

Mộc Diệp lão tổ vô biên lạc mộc tức thì bị Thất Phiến lão tổ chen ngang vào ngăn trở. Bảy thanh vũ phiến mỗi thanh lóe ra ánh sáng bất đồng, giống như cuồng phong quá cảnh, cuốn lấy rừng rậm vô biên của Mộc Diệp lão tổ long trời lở đất.

– Thất Phiến, người thật can đảm, lúc này còn dám tới nơi đây, không sợ ma la đại quân trên biển bao lấy hết chỗ của ngươi sao?

Thất Phiến lão tổ như cũ là một bộ ăn mặc như lão nông, nghe tiếng nhạt giọng đáp:

– Qua lại chừng không quá hai ngày, lão nhân gia cũng chờ nổi!

Mộc Diệp lão tổ lạnh giọng nói: – Thất Phiến người làm được lão nhân gia của ai thế!

Ảo ảnh của rừng rậm vô biên nguyên vốn bị phá hủy không lưu một chút dấu vết ầm ầm hồi sinh, phảng phất vĩnh viễn không tan biến vậy, lần nữa bao phủ lấy Thất Phiến lão tổ trong rừng cây vô biên.

Nhưng lại thấy bảy đạo bảo phiên nhiên nhiên dâng lên ở chân trời. Quạt một cái gió nổi lên, quạt một cái lửa tới, quạt một cái nước tới, quạt một cái đóng băng, quạt một cái vạn kiếm tốc lên, quạt một cái vô biên lạc mộc, quạt một cái bụi vàng cuồn cuộn, giống như thiên địa chi vĩ lực phủ xuống. Rừng rậm vô biên mặc dù hủy đi rồi lại tạo thành, trỗi dậy rồi lại tan mất, những sắc mặt của Mộc Diệp lão tổ cũng càng ngày càng kém.

Thất Phiến lão tổ mặt không thể hiện gì chấp tay dâng lên từ trong vô biên lạc mộc, đối diện Mộc Diệp lão tổ cuối cùng không nén được giận nữa, mang một tia chấn động, nói:

– Thất Vũ Phiến, ngươi đúng là đã luyện thành!

Thất Phiến lão tổ vẫn lạnh lùng như cũ, không nhanh không chậm nói:

– Cuối cùng bất quá là thứ bắt chước chế thôi, chân chính Thất Vũ Phiến thất vũ hợp nhất, mới có thể thành chân chính Khai Thiên Thần Khí. Nhưng bảy thanh vũ phiến này, căn bản không thể nào hợp nhất.

– Không ngờ không ngờ, Thiên Huyền tông mấy đời tu sĩ cũng chỉ có thể đem bảy thanh vũ phiến đó đẩy lên tới Nhất kiếp linh bảo, chưa từng nghĩ trong tay ngươi cũng thành công vượt qua lôi kiếp lần thứ hai. Thất phiến tuy không thể hợp nhất, nhưng người nào lại dám nói bảy thanh vũ phiến yếu so với Thuần Dương linh bảo!

Thiên Huyền tông đã từng là đại hình tông môn từ Ngũ Hành tông chia rẽ ra, hai phái ân oán củ cát, mấy ngàn năm qua gốc rễ đối với với nhau đều có hiểu biết. Thất Vũ Phiến bắt chước chế pháp môn còn là ban đầu Thiên Huyền tông từ Ngũ Hành tông đoạt được. Ngũ Hành tông cuối cùng bởi vì phát hiện vũ phiến không cách nào hợp nhất mà bỏ qua luyện chế. Nhưng Thiên Huyền tông vì thành tựu một món trấn áp tông môn truyền thừa chí bảo, cũng cùng cực mấy ngàn năm lực, trải qua mấy đại tu sĩ cố gắng, rốt cục đem thất bằng vũ phiến gộp đủ cuối cùng đẩy lên tới Nhị kiếp linh bảo. Uy năng của nó thậm chí còn muốn trên Ngũ Hành Linh Quang Phiến.

Ngũ Hành Linh Quang Phiến mặc dù là linh bảo luyện chế pháp môn năm đó truyền xuống, nhưng mà thi triển loại linh bảo này lại có thi triển pháp môn đặc biệt. Hơn nữa đối với tu sĩ cũng có các loại các dạng hạn chế, cũng chỉ là một loại thay thế đại hình pháp bảo do Bằng đạo nhân vô thượng thần thông thôi diễn ra. Chỉ từ uy lực mà nói, Ngũ Hành Linh Quang Phiến có lẽ có thể thắng được bất kỳ một thanh vũ phiến, dù bảy thanh vũ phiến tuy không thể hợp nhất, nhưng cuối cùng là một bộ. Thất phiến liên hiệp, Ngũ Hành Linh Quang Phiến sẽ phải tránh lui chín mươi dặm.

Tiêu Dao Tử bị Dương Thọ Xương áp chế. Mộc Diệp lão tổ mặc dù hết sức đương đầu, nhưng cũng bị Thất Phiến lão tổ dễ dàng bám dính. Nguyên vốn chiến đoàn vây công Tiêu Bạch Vũ cũng từ năm so với một biến thành bốn so với một, lại biến thành ba so với một.

Tiêu Bạch Vũ buồng giọng cười như điên, nói:

– Ba vị, hôm nay công thủ dịch hình, Tiêu mộ cũng nên biểu diễn một phen với chư vị những năm gần đây ta đã đoạt được!

Một kiếm đoạn thiên!