Chương 1049: Không Ngộ di tàng

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Quả nhiên, không Minh phái ban đầu chế thành loại Cách không Truyền tống trận này có thể tránh né phong ấn trận pháp, Không Minh chi tinh này bất quá chỉ là một trung chuyển trong đó thôi. Trương Hi Di vẫn dự tính thông qua Truyền tống trận pháp bình thường tới cầu thông Không Minh chi tinh, mới có thể ra vào hầm mỏ, Trương Hi Di chỉ dựa vào Không Minh chi tinh thì không cách nào tiến vào.

Điều này cũng nói rõ Trương Hi Di trước khi Truyền tống trận cầu thông tất nhiên phải tiến vào hầm mỏ xác nhận vị trí của truyền tống trước. Hay hoặc là Thương Hải tông dứt khoát sử dụng là Truyền tống trận bí mật do Không Ngộ lão tổ của Không Minh phái để lại năm đó.

Sau khi Đông Vân lão tổ cùng Trương Hi Di rời đi, Lục Bình cũng đi ra từ trong rừng cây, trôi qua chốc lát, một đạo linh khí ba động nhỏ nhẹ dọc theo phong ấn trận pháp mặt đất một đường cách xa mà đi.

Lục Bình mới vừa đi ra từ trong rừng cây, nhìn về phía một đạo linh khí ba động mới vừa đi xa: lại còn có người đang âm thầm giám thị Thương Hải tông. Hơn nữa người đến cố gắng dùng phương thức ẩn độn cao minh, không ngờ lại có thể mượn đại trận phong ấn toàn bộ Nguyên Linh đảo tới che giấu hành tung của mình. Người này tất nhiên là một vị trận pháp tông sư cực kỳ cao minh, trận pháp sư tầm thường tuyệt khó có tài nghệ như thế trên trận pháp.

Lúc trước, Lục Bình sở dĩ không lấy đi Không Minh chi tinh, trừ muốn xác nhận Trương Hi Di đặt Truyền tông trận ở chỗ nào ra, còn có chính là chứa một phần lòng tham. Dù sao chỉ một khi hắn lấy đi Không Minh chi tinh, mặc dù có thể lặng lẽ đợi Thương Hải tông nghênh đón cơn giận lôi đình của các đại tông môn, nhưng điều này đối với Chân Linh phái hoặc là Lục Bình mà nói cũng không chút lợi ích. Mặc dù Không Minh chi tinh cũng coi là một món bảo vật, thế nhưng linh thạch trong quáng mạch đối với Lục Bình mà nói hấp dẫn hơn nhiều.

Huống chi cực phẩm linh thạch có thể dựng dục trong đại hình linh thạch quáng mạch, Lục Bình hiện nay không thiếu thượng phẩm linh thạch, còn cực phẩm linh thạch thì lại là thứ càng nhiều càng cảm thấy ít.

Lục Bình đi tới chỗ núi đá, ý đồ tìm Truyền tống trận của Trương Hi Di đặt ở chỗ này. Nhưng vô luận là Lục Bình sử dụng Tam Thanh Chân Đồng hay hoặc giả là thần niệm mạnh mẽ không kém gì pháp tướng đại tu sĩ, lại thủy chung không thể nhận ra được cái gì trong đó.

Đây là chuyện gì xảy ra, sao không có chút dấu vết nào khi khởi động Truyền tống trận pháp di lưu lại, chẳng lẽ nói trận pháp này là bày ra sẵn hay sao?

Lục Bình nghĩ tới sau khi Đông Vân lão tổ đi tới nơi này, Trương Hi Di mới đi ra theo, trong lòng không khỏi có một suy đoán như vậy. Nếu không, Trương Hi Di ra vào hầm mỏ căn bản cũng không cần Đông Vân trở lại tiếp ứng, hay hoặc là Đông Vân chẳng qua là đánh lạc hướng mà thôi, sau khi xác nhận bốn phía không có ai mới có thể khai mở Truyền tống trận, bảo Trương Hi Di đi ra từ trong hầm mỏ?

Ngay trong lúc Lục Bình suy nghĩ lung tung, ánh mắt cũng đột nhiên sáng lên. Hắn thấy hai khối cự thạch không tầm thường chút nào, mà chính là hai khối cự thạch nhìn qua bình thường này lại vừa khéo hấp dẫn ánh mắt của Lục Bình.

Lục Bình vẫy tay lấy ra một bộ Thạch khôi giáp từ trong trữ vật pháp khí. Bộ Thạch khôi giáp này chính là hai mảnh quái thạch kỳ dị chế thành có thể ngăn cản thần niệm của tu sĩ dò xét mà năm đó Lục Bình tìm được tại chỗ cửa vào của cái trung hình linh thạch quáng mạch ở Vô Danh tiểu đảo. Mà chất liệu của hai tảng đá trước mắt cũng giống nhau như đúc cùng chất liệu của Thạch khôi giáp.

Năm đó vị Thủy Tinh cung tu sĩ phát hiện trung hình linh thạch quáng mạch ở Vô danh tiểu đảo lập tức đã từng quả quyết linh thạch quang mạch của Vô danh tiểu đảo là chi mạch của Huyễn Linh ngũ đảo linh thạch quáng mạch. Từ hai nơi đều có loại quái thạch kỳ dị này mà xét, xem ra vị tầm quáng sư của Thủy Tinh cung nói xem ra cũng không sai.

Lục Bình đi tới trước hai khối núi đá, quả nhiên liền phát hiện một đạo Truyền tông trận bàn khắc ấn trực tiếp trên núi đá trong khe hở giữa hai khối núi đá.

Lục Bình suy nghĩ một chút, đem mấy khối linh thạch tra khảm trên trận bàn, rồi sau đó trong tay bấm ra một đạo pháp quyết, vừa khởi động Truyền tống trận pháp, vừa nhẹ giọng quát lên:

– Bạo!

Mấy khối linh thạch nhất thời bạo tán ra linh khí nồng đặc, Truyền tống trận pháp nhân cơ hội khởi động. Lục Bình biến mất không thấy đâu nữa trong ánh sáng màu trắng, mà linh thạch tra khảm trên trận bàn cũng bởi vì duyên cớ hắn thi triển Bạo Linh quyết, dưới tình huống đó toàn bộ hóa thành linh khí không để lại một chút dấu vết.

Bởi vì duyên cớ có một ít linh thạch tán bể tồn tại, khiến cho trong hầm mỏ nhìn qua cũng không bóng tối. Do toàn bộ Nguyên Linh đảo đều dưới phong ấn trận pháp, lúc này mấy đạo phù văn thỉnh thoảng lóe ra trên vách tường hầm mỏ, những thứ phù văn này đều dọc theo người của phong ấn trận pháp. Phong ấn trận pháp cùng Trấn Mạch Khóa Linh Đại Trận liên kết lẫn nhau, khiến cho cả cái linh thạch có bảo hiểm đồng thời. Cho dù là lấy phong ấn trận pháp đột phá mặt đất, dưới sự phòng thủ của Trần Mạch Khóa Linh Đại Trận, cũng không cách nào tiến vào trong quáng mạch.

Chính vào lúc này, trên một mặt vách tường trong hầm mỏ yên tĩnh đột nhiên bạch quang đại phóng. Từng đạo một phù văn màu vàng ở trên vách tường, những thứ phù văn này toàn bộ đều là văn lộ của Trấn Mạch Khóa Linh Đại Trận.

Những thứ văn lộ đó có loại ánh sáng đại thịnh, có loại lại ảm đạm đi xuống, nhưng cũng không biến mất. Mà những thứ phù văn ánh sáng đại thịnh là bộ dáng một mình buộc vòng quanh một Truyền tống trận bàn, giống như đem một Truyền tống trận bàn rất thiên nhiên tra khảm đến trên trận bàn của Trấn Mạch Khóa Linh Đại Trận vậy.

Ánh sáng màu trắng vẫn diệt, một người tuổi trẻ hơn hai mươi tuổi xuất hiện trong hầm mỏ.

Lục Bình nhìn bốn phía một chút, trong hầm mỏ tĩnh lặng chỉ có tiếng hít thở của một mình hắn. Thần niệm của Lục Bình như có phát hiện, xoay người nhìn chẳng qua là, đúng dịp thấy vặn lộ lóe lên trên vách tường đang ảm đạm đi xuống, lần nữa trở về đến trong phù văn của Trấn Mạch Khóa Linh Đại Trận, không nhìn ra một tia dị thường chút nào.

Trong lòng của Lục Bình rất thán phục loại thủ đoạn này, đem phù văn của Truyền tống trận núp trong văn lộ của Trấn Mạch Khóa Linh Đại Trận, hoặc là nói những thứ phù văn này nguyên vốn chính là phù văn trong Trấn Mạch Khóa Linh Đại Trận. Dưới thủ đoạn kỳ diệu của Không Ngộ lão tổ, những thứ phù văn này trong ngày thường vẫn gánh vác sự vận chuyển bình thường của Trấn Mạch Khóa Linh Đại Trận. Mà một khi Truyền tống trận khởi động, những thứ phù văn này vừa có thể lập tức tụ lại tạo thành một Truyền tống trận bàn mới tinh, đồng thời còn có thể gánh vác Trấn Mạch Khóa Linh Đại Trận vận chuyển. Như vậy cũng không cách nào khiến cho người khác phát hiện có người đã xúc động hết trận pháp hơn nữa lẻn vào trong hầm mỏ.

Đơn giản chính là thần hồ kỳ kỹ, khó trách năm đó có người nói Không Minh phải nghiên cứu trận pháp đã đến trình độ đăng phong tạo cực, chỉ một loại Truyền tống trận như vậy là có thể nói rõ hết thảy.

Ngay sau đó, Lục Bình lại nghĩ tới một người khác lúc trước giám thị Trương Hi Di cùng Đông Vân lão tổ. Người này cũng lợi dụng Nguyên Linh đảo phong ấn đại trận tới che giấu hành tung của mình. Hơn nữa phương pháp có cái hay dị khúc đồng công cùng truyền tống trận này, chẳng qua là tài nghệ cũng kém quá xa, hoàn toàn không cách nào so sánh cùng Truyền tống trận này.

Chẳng lẽ người nọ cũng có mối liên hệ khăng khít cùng Không Minh phái hay sao?