Chương 1198: Cự thử di hài

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tất cả mọi người nhìn Đại Bảo, ngay cả Lục Bình cũng không biết phía sau vách đá như vậy sẽ có cái gì? Trong di tàng có trận pháp cấm chế bảo vệ, thần niệm của hắn căn bản không thể nào nhận thấy đó là gì, mà ánh mắt hiển nhiên cũng không cách nào nhìn thấu tình cảnh phía sau vách đá.

Đúng lúc này, theo một tiếng nổ giòn của Đại Bảo gõ vào vách đá, một chùm linh khí đột nhiên phun ra ngoài từ trong cái hố trên vách đá. Bên trong ánh sáng trong suốt, rõ ràng là một khối linh thạch xuất hiện trước mắt mọi người.

– Không phải là một khối thượng phẩm linh thạch chứ, cứ đại kinh tiểu quái. Nhưng mà mũi của con thử yêu này đúng là linh thật, linh thạch giấu phía sau vách đá dày hơn một thước đều có thể phát hiện.

Thanh Hổ chẳng biết tại sao lúc này lại nói nhiều một chút.

– Hừ!

Một đạo thanh âm hơi lộ ra non nớt vang lên. Thanh Hổ trợn mắt nhìn lại, liền thấy Lục Tiểu Hải lạnh giọng nói:

– Ngươi chớ quên Thử Yêu nhất tộc đại thế truyền thừa cũng là huyết mạch của Hổ đạo nhân, đồng nguyên đồng tổ cùng người. Tâm Linh Thử nhất mạch huyết mạch mong manh, chỉ có thể xem là cấp thấp yêu tộc, nhưng huyết mạch cũng thật thật tại tại chưa từng thay đổi.

Thanh Hổ trợn mắt nhìn, ác thanh ác khí hỏi:

– Tiểu tử, đâu có phần của ngươi nói chuyện chứ?

Lục Tiểu Hải khinh miệt liếc mắt nhìn Thanh Hổ, đáp:

– Bất quá là trên người có một phần tư Ban Lan hổ tộc huyết mạch, cũng dám tổ trước mặt ta!

Thanh Hồ Cửu Đạo ngang dọc nhiều trong tu luyện giới, trong lòng tự có một phần ngông nghênh.

Tuy nói bái Lục Bình làm chủ, nhưng trong lòng bọn họ cũng tự có một chút kiên trì. Chẳng qua là một phần kiên trì đó lại có vẻ rõ rệt một chút trên người Thanh Hổ tính cách hơi lộ ra táo bạo. Vì vậy một phần kiên trì lập tức bị Lục Tiểu Hải mạnh mẽ đánh trả.

Bắc Băng nguyên Ban Lan Hổ tộc, đồng dạng là đỉnh cấp yêu tộc huyết mạch do Hổ đạo nhân huyết mạch để lại, chính là cùng Tây Hoang Điếu Tình Bạch Ngạch hổ tộc, Vô Tận Sơn Mạch Bưu Hổ nhất tộc một trong tam đại bộ lạc hổ tộc nổi danh.

Thanh Hồ Cửu Đạo phần nhiều là xuất thân nhân yêu hôn huyết, trên người của Thanh Hổ thì có một phần tư Ban Lan hổ tộc huyết mạch, thật không ngờ chỉ bị người nhìn thoáng qua lại nắm rõ ràng thân thể bản chất của mình như vậy, hơn nữa xem ra đó vẫn chỉ là một yêu tu mới vừa tiến cấp đoán đan hậu kỳ. Điều này sao không khiến cho trong lòng của Thanh Hổ rất kiêng kỵ, trong miệng lớn tiếng quát hỏi:

– Ngươi là ai?

Lục Tiểu Hải hôm nay tuy rằng đã là đoán đan hậu kỳ tu vi, nhưng hóa thành hình người cũng bất quá là dáng vẻ mười ba mười bốn tuổi, chỉ bất quá so với bạn cùng lứa tuổi có vẻ càng cường tráng một ít mà thôi.

Nghe Thanh Hổ quát hỏi, Lục Tiểu Hải há mồm bỗng nhiên rống to một tiếng. Đông đảo người theo đuổi bên Lục Bình cũng đã đành, sáu người Thanh Hồ Cửu Đạo còn dư lại trên người đều thân mang yêu tộc huyết mạch, cũng cực kỳ rõ ràng cảm nhận được uy áp thừa nhận trong huyết mạch.

Trong ánh mắt của Thanh Hổ mang vẻ kinh ngạc nhìn lại phía sau Lục Tiểu Hải, thấy linh khí sau lưng Lục Tiểu Hải bốc lên, cũng dần dần ngưng tụ thành hư ảnh của một Điếu Tình Bạch Ngạch hổ tộc.

– Điếu Tình Bạch Ngạch hổ tộc!

Thanh Hổ một tiếng thét kinh hãi, nói:

– Ngươi không ngờ lại là Điểu Tình Bạch Ngạch hổ tộc!

Lục Tiểu Hải hừ lạnh một tiếng không thèm nói gì nữa, lại nghe một tiếng “phịch”. Đại Bảo ở một bên phá lên cười ”ha ha”, khi mọi người nhìn, thì ra là Đại Bảo cạy xuống một khối thượng phẩm linh thạch lúc trước.

Lục Bình một mực trầm tĩnh nhìn song phương giao phong, lúc này mới mở miệng hỏi:

– Có phát hiện gì không?

Đại Bảo vỗ vỗ vách đá, đáp:

– Phía sau vách đá này là một cái linh thạch quáng mạch, đại hình linh thạch quáng mạch!

– Cái gì?

Mọi người đều kinh hô, Thanh Hổ càng nói:

– Không thể nào, khoảng cách Cửu Huyền lâu gần Cửu Huyền sơn như vậy, quả thực có thể nói là hậu hoa viên của Cửu Huyền lâu. Nếu đúng thật có một cái đại hình linh thạch quáng mạch tồn tại, sao bản thân Cửu Huyền lâu không biết?

Đại Bảo cười ”ha ha” hỏi lại:

– Bảo gia lúc nào nói qua cái quáng mạch này không phải của Cửu Huyền lâu?

Lúc này Thanh Lang ở một bên cau mày hỏi:

– Nếu là linh thạch quáng mạch của Cửu Huyền lâu vậy thì càng không nói được. Địa phương trọng yếu như vậy, tại sao Cửu Huyền lâu không lấy “Trấn mạch tỏa linh đại trận” phong tỏa lại linh thạch quáng mạch này chứ?

– Phong tỏa rồi, bọn họ dĩ nhiên là che lại rồi, nhưng mà nhìn qua không giống như là Trấn mạch tỏa linh đại trận!

Bảo gia lúc này dĩ nhiên là đắc ý vênh váo thật nhiều:

– Mặc kệ nói như thế nào, đại trận này kỳ thực sớm đã thành lổ hổng bị Đạo Thiên tiên tổ âm thầm khai ích rồi, chỉ cần ông ta nguyện ý, sẽ có thể tùy thời lấy bản năng của Tầm Linh Thứ nhất tộc để khai ích đạo lổ hổng. Đây rốt cuộc chỉ sợ cũng là tài lực truyền thừa mà Đạo Thiên tiên tổ vì hậu bối của Tâm Linh Thử nhất tộc bọn ta lưu lại, đáng tiếc gần vạn năm qua cũng chẳng bao giờ có Tầm Linh Thử nhất tộc hậu bối có thể kế thừa bất luận truyền thừa gì của ông ta.

Đạo Thiên lão tổ lưu lại một chỗ lổ hổng xảo diệu trên trận pháp linh mạch quáng mạch của Cửu Huyền lâu, có thể khiến cho Cửu Huyền lâu gần vạn năm qua cũng chưa từng phát hiện. Và cái chỗ khuyết khẩu nhưng cũng không phải là khuyết khẩu này thực tế là phương thức khai mở bản năng của tộc Tâm Linh Thử.

Lục Bình vội vàng hỏi:

– Sau khi linh thạch quáng mạch khai ích vẫn có thể hợp lại sao?

Đại Bảo đáp:

– Dĩ nhiên là có thể, Thứ Yêu nhất tộc của tôi giỏi nhất về cái này, cho nên chuyện tát ao bắt hết cá kiên quyết không làm.

Lục Bình gật đầu, đáp – Vậy là tốt rồi, chúng ta đi tìm những thứ bảo tàng khác trước, cái linh mạch này sau cùng rồi hãy nói.

Mọi người đều đồng ý, chuyện đạo sắc linh thạch quáng mạch không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành. Huống hồ mạch khoáng tự thân cũng đi không được, lúc nào khai thác đều giống nhau, lúc này tìm Đạo Thiên Thần Phủ cùng Đạo Thiên đan vẫn là trọng yếu nhất.

Đại Bảo đem hòn đá đã cầm xuống nhất nhất đặt lại vách tường, liền thấy nguyên vốn hòn đá bể tan tành một lần nữa di hợp hóa thành vách đá hoàn chỉnh lúc trước.

Mọi người lại đi tiếp khoảng mười mấy trượng, dọc theo đường đi vẫn có thể nhìn thấy dấu vết lúc trước đám người Thanh Hồ tiến vào di tàng tìm tòi bảo vật lưu lại. Mà Đại Bảo cũng trong khoảng cách mười mấy trượng tìm ra hơn mười món đồ, tuy nhiên mỗi một món đều không coi là vật thượng quý trọng. Vật trân quý nhất cũng bất quá là hai kiện phổ thông kỳ vật, thậm chí không thiếu một khối trung phẩm linh thạch, một món hạ đẳng pháp khí, các loại đồ đó trong mắt mọi người có cũng được không cũng được.

Nhưng mà mỗi người đều có thể nhìn ra được, mỗi một món vật phẩm Đại Bảo tìm ra đều cũng có người tỉ mỉ giấu kín, hiển nhiên đều xuất từ Đạo Thiên Lão Tổ thủ bút.

Đường đường một vị pháp tướng lão tổ, đem tinh lực đặt lên những đồ có cũng được không cũng được gì đó, không người có thể sờ rõ tâm tư của vị tiền bối này, chỉ có Đại Bảo tìm tới tìm lui bất diệc nhạc hồ.

– Chính là chỗ này, lần trước chúng tôi bị chắn ở đây sau cùng!

Thanh Hồ nhìn một đạo bình chướng trên cửa đường hầm trước mặt, xoay người nói với Lục Bình.

Bình chướng màu lam nhạt tựa như một đạo mặt phẳng bị dựng thẳng lên, thanh quang trong hai mắt của Lục Bình lập lòe, trong miệng cũng hỏi:

– Lần trước các ngươi áp dụng phương pháp thế nào đi vào trong đó?

Thanh Hồ đáp:

– Cửu muội có chút hiểu rõ với trận pháp, còn một chút nữa là đến khoảng cách trận pháp đại sư, nhưng nàng cũng bất lực với bình chướng này. Đáng tiếc sau đó, Cửu muội là bởi vì mạnh mẽ phá trận pháp này mà bị thương nặng, bằng không cũng không bỏ mình.
Dùng sức mạnh để phá trận, khó trách bị như vậy!

Lục Bình cười khổ nói:

– Đạo Thiên lão tổ khai ích không gian thần miếu như vậy di tàng này, sở dĩ có thể vẫn ẩn giấu trong Cửu Huyền sơn, nguyên nhân căn bản ở không gian này là bám vào trên Cửu Huyền sơn hộ phái đại trận. Lão cửu của các người mạnh mẽ phá trận, kỳ thực đối mặt lại là cả Cửu Huyền sơn hộ phái đại trận cắn trả lại, các ngươi chỉ bị chấn thương mà không phải mất tính mệnh, có thể nói vận khí đã cho là không tệ rồi.

Lúc này cuối cùng Lục Bình đã nhìn rõ chỗ huyền diệu của Đạo Thiên di tàng, đem di tàng bám vào trên Cửu Huyền sơn đại trận, đồng thời khai ích đạo không gian này. Khó trách Cửu Huyền lâu một mực không hề phát giác, khó trách Đại Bảo phát hiện đại hình linh thạch quáng mạch không bị Trấn mạch tỏa linh đại trận bảo hộ. Linh thạch quáng mạch trực tiếp trong phạm vi bao phủ của Cửu Huyên sơn hộ phái đại trận, hiển nhiên không cần dùng Trấn mạch tỏa linh đại trận để bảo hộ.

Thanh Hồ dĩ nhiên hiểu thánh địa hộ phái đại trận ý vị như thế nào, nhưng có thể lợi dụng thủ đoạn sơ hở trên mặt của thánh địa hộ phái đại trận, Đạo Thiên lão tổ phải là nhân vật lợi hại bực nào?

Thanh Hổ vừa nghe bật người “ha hả” nghe bất người lớn tiếng ồn ào, hỏi:

– Gì chứ? Thánh địa hộ phái đại trận sao? Vậy chúng ta nhanh rút lui thôi, ai cũng không phá được cái bình chướng này nha!

Lục Bình khẽ cười cười, đáp:

– Đạo bình chướng này mặc dù là một đạo chi mạch trận pháp từ trong hộ phái đại trận dẫn đi ra ngoài. Nhưng rốt cuộc nó cũng chỉ có thể mượn dùng mà thôi, hoàn toàn không so được Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận.

Lục Bình vừa dứt lời, liền thấy hai tay của hắn mở ra, hai đạo phù văn chia nhau dán lòng bàn tay nổ bắn ra từng đạo ngũ sắc quang mang. Sau đó liền thấy Lục Bình đem song chưởng dán lên cái bình chướng màu lam trước mắt, ngũ sắc quang mang nhất thời đại thịnh.

Tiểu thất Thanh Tước trong Thanh Hồ Cửu Đạo nhìn ngũ sắc quang mang trong hai tay của Lục Bình kinh giọng nói:

– Ha, là Ngũ Sắc Phá Cấm Phù!

Vừa dứt lời, liền thấy hộ tráo màu lam giống như cuộn sóng trước mắt tức thì bị ngũ sắc quang mang ăn mòn hai lỗ to lớn. Hơn nữa lỗ hồng vẫn không ngừng khai rộng, cuối cùng hộ tráo màu lam hết thảy hóa thành linh khí tiêu tán giữa không trung.

– Phá!

Đại Bảo hào hứng muốn chạy đến trong thạch thất phía sau bình chướng, nhưng không chờ tới lúc chạy ra hai bước lại chợt đứng ở đó, tiếp theo cùng một tiếng ”phịch” quỳ trên mặt đất, đầu dập mạnh xuống trên mặt đất.

Lục Bình cùng mọi người sau đó cũng đi vào thạch thất, thấy rõ Đại Bảo bỗng nhiên như vậy cũng cho rằng bên trong bộ phận then chốt mai phục, mọi người bị dọa sợ đến tất cả đứng lại.

Lục Bình ngẩng đầu nhìn về phía chỗ Đại Bảo quỳ xuống, thấy thấy khô của một con cự thử chiều cao chừng một trường lưu trong một góc của thạch thất.

Thây khô của cự thử đó chỉ còn lại có bộ xương và một bộ da chuột, bụng của thây khô đó rõ ràng bị sụp vào bên trong, hiển nhiên đã từng bị thương nặng. Dưới chân trước bên trái thấy khô của cự thử vẫn còn đè giữ một cái đại phủ dài hai thước, lưỡi phủ dài chừng nửa thước có hình lưỡi trăng non.

Thấy rõ Đại Bảo không nói hai lời quỳ lạy trên mặt đất, Lục Bình nhẹ giọng hỏi:

– Đây là di hài của Đạo Thiên lão tổ đúng không?

Đại Báo gật đầu đáp:

– Không sai, Tâm Linh Thử nhất tộc huyết mạch!

Theo sát Đại Bảo vừa chỉ chỉ cái búa đặt dưới chân di hài của cự thử, nói:

– Kia nhất định là Đạo Thiên Thần Phủ rồi!

Thanh Hồ cùng mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía một thanh linh bảo có danh tiếng lớn như thế ở tu luyện giới. Tuy nhiên Lục Bình liếc liếc mắt nhìn lại xung quanh gian thạch thất.

Thanh Hồ nhìn thấy Lục Bình căn bản không chú ý cái búa, lập tức đi ra phía trước muốn cầm lấy món linh bảo này trong tay, không ngờ lại nghe Lục Bình đột nhiên hỏi:

– Linh bảo có khí linh ngươi biết không?

Thanh Hồ ngẩn ra, bước chân đi lên trước lại lui về hai bước, tiếp theo lại nghe thanh âm của Lục Bình vang lên, nói:

– Ra đi, ngươi còn có thể trốn tới khi nào?

Lục Bình vừa dứt lời, lập tức thấy cái búa nguyên vốn đặt dưới chân thi hài của cự thử đột nhiên giãy đi ra từ dưới cự trảo, phù văn trên mặt búa liên tiếp thoáng hiện. Cái búa không ngờ lại tự động phi độn dựng lên, tiếp theo bổ một cái về phương hướng cách không cho Lục Bình, một đạo nhận quang lập tức đến trước mắt hắn.

Thanh Hồ cùng mọi người kinh hãi, vào lúc cái búa đó tự động phi độn lên, bọn họ đã nhìn ra cái búa đó đích thật là một thanh Nhất kiếp linh bảo, song uy năng của búa cũng lớn ngoài dự liệu của bọn họ.

Nhưng mà Lục Bình dường như cũng sớm có chuẩn bị với lần này, trước khi cái búa bổ về phía hắn, Tế Thủy Trường Lưu Kiếm đã xuất thủ. Đợi đến nháy mắt nhận quang gần gia tăng, hai đạo kiếm quang “Phi Toàn Liên Hoàn Sát” cũng đã trước sau đến, triệt tiêu đạo nhận quang với vô hình.

Tế Thủy Trường Lưu Kiếm song kiếm hợp bích có uy năng thậm chí có thể cùng Nhị kiếp linh bảo ganh đua cao thấp. Nhưng mà một lần chạm vào nhau cùng thanh búa có phẩm chất đồng dạng là Nhất kiếp linh bảo cũng không đòi được chút xíu tiện nghi. Phải biết rằng thanh cự phủ đó căn bản là không có người thao túng, càng không có chân nguyên gia trì, dưới tình huống như vậy như trước có thể tiếp được Lục Bình đại thần thông kiếm thuật, chỉ có thể nói rõ phẩm chất của thanh búa đó rất tốt.

Cái búa này rốt cuộc là bởi vì không người thao túng, sau một kích đó thì bản thể treo giữa không trung cũng tỏ ra lay động. Lục Bình ở một bên để trong mắt, cười hỏi:

– Còn không ra sao? Thế nào, còn muốn dự định lưu lại một kích tối hậu chuẩn bị xuất thủ lần nữa chứ gì?

Mọi người tỏ ra không hiểu ra sao, chỉ có Thanh Hồ tựa hồ ý thức được một ít gì. Nhưng mà thần niệm của nàng trong thạch thất điều tra cũng chưa hề phát hiện vật ẩn giấu nằm trong dự liệu, liền nghe được Lục Bình lại nói:

– Hiệu quả của một kích vừa xuất ra ngươi cũng đã thấy, hiện nay xem ra ngươi còn có một kích lực. Ngươi cho rằng còn có thể làm được gì chứ?

Lúc này tất cả mọi người đã theo ánh mắt Lục Bình nhìn về phía thây khô của cự thử nằm trên đất, trong lòng đều giật mình. Chẳng lẽ Đạo Thiên lão tổ còn chưa vẫn lạc, hay hoặc giả là để lại thủ đoạn gì, nếu không sao vẫn có thể Ngự sử búa công kích mọi người.

Vào lúc mọi người đang miên man suy nghĩ, chợt nghe đến một tiếng vang quỷ quỷ túy túy từ bên trong thây khô của cự thử đột nhiên vang lên, hỏi:

– Các ngươi là ai? Tại sao tới động phú của lão phu?

Trong ý thức của mọi người lập tức sinh ra một hình ảnh lão giả tặc mi thử nhân, râu dài khô quắt, cả người thấp lùn. Không biết người này có phải là Đạo Thiên lão tổ hay không? Cũng đã bao nhiêu năm rồi, ông ta còn có thể sống được sao?

Lục Bình cười cười, đáp:

– Ngươi vẫn giả thần giả quỷ, không hổ là linh bảo trong tay của Đạo Thiên lão tổ.

Dứt lời, liền thấy Lục Bình đưa tay một chiêu xa xa về chỗ cự thử. Cái búa đã bị rơi trên mặt đất búa lại bay lên trời lần nữa, nhưng cũng đã bay tới trong tay của Lục Bình.

Trong giây lát một cổ lực đạo vô hình dâng lên từ phía sau búa, từ hướng ngược lại kéo cái búa đang bay đi về phía Lục Bình, nhất thời đem búa một lần nữa định giữa không trung.