Chương 1246: Thuần Dương vẫn lạc

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lôi thuật thần thông bình thường nguyên vốn lấy uy lực to lớn làm đặc điểm. Nếu không phải lôi thuật thần thông cực kỳ khó khăn tu luyện, chính là cùng kiếm tu tranh một chuyến đi mạnh nhất cũng không nói ở đây. Những loại khó khăn tu luyện này đối với Vũ Văn gia tộc tu sĩ mà nói cũng không là một chuyện khó.

Hơn nữa, loại bí thuật của Vũ Văn Hiểu Thiên không ngờ lại có thể thao túng Nhị kiếp linh bảo tùy ý tự bạo hiển nhiên cũng ngoài ý liệu của Mộc Linh Tử.

Mặc dù Mộc Linh Tử đã hết sức tránh né trước linh khí tự bạo, nhưng trước đó lão ta đuổi thực quá gấp rồi, nên vẫn không thể tránh khỏi bị liên lụy. Sau khi lão ta bị một đạo lôi quang bổ trúng cũng bay về phía sau, sau đó bởi vì lôi quang mà nằm trên đất co quắp từng trận.

Vũ Văn Hiểu Thiên miệng phun máu tươi, cơ hồ thành một huyết nhân, nhưng ông ta rốt cuộc vì mình thắng được một đường sinh cơ. Nhưng cũng không chờ ông ta xoay người đuổi theo Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người liền cảm giác cổ đột nhiên căng thẳng. Một đạo thắt lưng kỳ ảo như mây đã siết lấy ông ta thật chặt.

Phiêu đái đó không cần suy nghĩ cũng biết tất nhiên là Thủy Linh Tử thủ bút, chẳng qua là điều này sao có thể? Khi mình mới vừa lui về phía sau nổ tung Nhị kiếp linh bảo hết thảy đều đã tính kế thỏa đáng. Thời điểm lui về phía sau, ở phía sau vừa đúng chính là Chu Bát Tả cùng Tây Môn Minh Vũ một đường đi qua, hoàn toàn có thể vững vàng bảo vệ phía sau mình mới phải, sao lại bị Thủy Linh Tử đánh lén đắc thủ chứ?

Trừ phi…

Vũ Văn Hiểu Thiên hết sức muốn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng linh bảo Thủy Hành Vân trong cổ cũng càng đeo bám càng chặc. Vũ Văn Hiểu Thiên chỉ đành phải khàn cả giọng hét lớn một tiếng, quát:

– Chu Bát Tả, Tây Môn Minh Vũ, các ngươi được lắm…

Thanh âm sẽ ngưng, linh bảo Thủy Hành Vân của Thủy Linh Tử đột nhiên co rúc lại. Đầu của Vũ Văn Hiểu Thiên sanh sanh bị ngắt xuống từ trên cố.

Trên thực tế, Thủy Linh Tử điều chỉnh xong dưới trạng thái toàn lực phòng thủ mặc dù chỉ dùng thời gian chớp mắt, nhưng cao thủ tranh nhau, trong một chớp mắt đủ quyết định rất nhiều chuyện. Thủy Linh Tử lúc này đã phát hiện mình không cách nào ngăn cản Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người rồi, nhưng lúc này Chu Bát Tả dưới sự trợ giúp của Tây Môn Minh Vũ mới vừa thoát khỏi Thổ Linh Tử hội tụ tới Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người.

Thủy Linh Tử nhân cơ hội xuất thủ. Đương nhiên bà ta thấy Vũ Văn Hiểu Thiên sau lưng đám người Chu Bát Tả đang bay ngược mà đến. Thủy Linh Tử xem ra, để bảo vệ lúc này Vũ Văn Hiểu Thiên đã vì tự bạo linh bảo mà trọng thương, Chu Bát Tả cùng Tây Môn Minh Vũ tất nhiên sẽ xuất thủ tương trợ.

Chỉ cần mình nhân cơ hội kéo hai người đó chốc lát, đợi đến Thổ Linh Tử vượt qua, lần này cho dù là không cách nào ngăn cản Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người phá vòng vây, cũng phải dạy dỗ cho bọn họ thê thảm.

Ai ngờ Chu Bát Tả cùng Tây Môn Minh Vũ lúc này phảng phất không nhìn thấy Vũ Văn Hiếu Thiên sau lưng vậy, đối với Thủy Linh Tử công kích không ngờ lại lắc mình tránh né mà đi, ngược lại bạo lộ ra Vũ Văn Hiếu Thiên sau lưng.

Vũ Văn Hiểu Thiên lúc này đã trọng thương làm gì ngờ tới hai người Chu Bát Tả bỏ đá xuống giếng. Mà Thủy Linh Tử đối với cơ hội như thế này sẽ tự nhiên cũng không từ chối, thuận tay lợi dụng Thủy Hành Vân siết ở điểm yếu hại của Vũ Văn Hiểu Thiên. Vũ Văn Hiểu Thiên cũng là Thuần Dương lão tổ thứ hai vẫn lạc.

Thời điểm Tiêu Bạch Vũ cùng đám người Phùng Lục, Thất Phiến lão tổ đột nhiên chuyển tay công kích, số mạng của Hỏa Linh Tử thật ra thì đã nhất định. Lão ta mất đi Càn Khôn Bảo Định che chở trọng thương chi khu, làm sao có thể ngăn cản Tiêu Bạch Vũ, Thất Phiến lão tổ cùng với Phùng Lục liên thủ công kích.

Hỏa Linh Tử bị mất mạng tại chỗ, trở thành người thứ nhất vẫn lạc trong tất cả Thuần Dương lão tổ tu sĩ. Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận rốt cục hoàn toàn bị phá vỡ, Ngũ Hành không gian lúc này mặc dù dưới Càn Khôn Bảo Đỉnh trấn áp vẫn có thể miễn cưỡng duy trì, nhưng cũng chỉ có thể là miễn cưỡng thôi. Sau khi gặp phải đại biến kỳ lạ không giải thích được trước đó, Càn Khôn Bảo Đỉnh một mực liền thuộc về trạng thái cực kỳ không ổn định.

Tiêu Bạch Vũ Khai Thiên Tàn Kiếm rạch một cái, một đạo không gian thông đạo để thông bầu trời Lạc Nhai Thủy bị khai ích. Vô hình không gian rốt cục không còn cách nào duy trì, liên tiếp vột trong tiếng vang ”tích lý ba lạp”, Ngũ Hành không gian rốt cục giống như thiên bằng địa liệt bắt đầu sụp đổ!

Dưới Ngũ Hành không gian, tiểu Ngũ Hành Đại Trận đã bị phá khai, mười hai vị đại tu sĩ bị vây bên trong bỏ mình năm. Mà Ngũ Hành tông năm vị đại tu sĩ cũng chỉ còn lại có ba người. Tiểu Ngũ Hành trận đồ bị xé nát, những người còn lại toàn bộ gia nhập vào đại chiến triển khai vây quanh Kim Thiền lão tổ.

Ba tên Ngũ Hành tông đại tu sĩ gia nhập vào vây quanh Ngũ Hành Đạo Binh Đại Trận của Kim Thiền lão tổ, trong khi đó bảy vị đại tu sĩ khác gia nhập vào đông đảo tu sĩ vây công Kim Thiền lão tổ.

Nhưng ngay vào lúc này, trong bầu trời của mọi người một tiếng nổ rung trời làm cả thế giới đều trở nên thất thanh. Kim Thiền lão tổ bản năng cảm giác được không tốt, cũng không quản hai cái thủy mạch trung ương Lạc Nhai Thủy có hoàn toàn quấn quanh ở cùng hay không, sau đó đem nửa tờ Hóa Thủy Phù sớm đã thúc giục xong súc thế chờ phân phó đánh vào trung ương của Lạc Nhai Thủy.

Hoa lạp lạp lạp lạp…, ùng ụng ầm ầm…

Khoảnh khắc Hóa Thủy Phù rơi xuống nước, cả cái lưu thủy của Lạc Nhai Thủy nhất thời trở nên dồn dập. Tiếp theo lấy chỗ nước mà Hóa Thủy Phù rơi xuống làm trung tâm, cả Lạc Nhai Thủy kể cả hai đạo vận hà lưu thủy bị dẫn dắt mà đến cùng tạo thành một thủy chi tuyền qua to lớn..

Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận bắt đầu sụp đổ giữa thiên không. Một đạo kiếm quang từ trong Ngũ Hành Đại Trận xuyên thấu qua ngang ra. Theo sát Tiêu Bạch Vũ trước một bước nhảy ra từ trong không gian, đông đảo tán tu cùng với môn phái con em vây công đám tu sĩ Ngũ Hành tông nhất thời phát ra một tiếng hoan hô.

Tiếp theo từ trong lối đi độn ra ngoài chính là một con cự hổ vừa bị gãy nửa cánh, trên người của cự hổ còn nằm một tu sĩ khô gầy, chính là Thuần Dương yêu tu Viên Phá Không. Lúc này tiền tướng quân của Linh Minh Cự Viên nhất tộc cũng nhắm nghiền hai mắt, đã hoàn toàn hôn mê đi.

Kế tiếp là Lâm Vũ lão tổ trọng thương, Thất Phiến lão tổ cùng Phùng Lục liên tiếp đi ra. Tiêu Bạch Vũ vẫn duy trì không gian thông đạo, nhưng người theo sau Phùng Lục cũng bị dính đòn trong chốc lát.

Tiêu Bạch Vũ khẽ cau mày, thấy Chu Bát Tả từ trong lối đi thảm hại không chịu nổi độn ra. Lúc trước Chu Bát Tả đã bị trọng thương lúc này nhìn qua tựa hồ thương thế nặng hơn một ít. Hơn nữa, bà ta tỏ ra cực kỳ vội vàng, nhìn về phía Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người duy trì lối đi tỏ ra bất an, nhưng phía dưới là đám tu sĩ vây công Ngũ Hành tông lần nữa phát ra một tiếng hoan hô.

Lối đi vẫn duy trì, nhưng Tây Môn Minh Vũ cũng chậm chạp không thấy ra, Tiêu Bạch Vũ hướng Chu Bát Tả bên cạnh muốn nói lại thôi, hỏi:

– Tây Môn Tiên Sinh đâu?

Trên mặt Chu Bát Tả hiện lên một tia mất tự nhiên, ngay sau đó khôi phục tình táo đáp:

– Tây Môn Tiên Sinh để cho tại hạ đi ra trước, nhưng sau khi Hỏa Linh Tử vẫn lạc, bốn người khác đuổi theo cũng giống như điên. Thổ Linh Tử trực tiếp thao túng Càn Khôn Bảo Đỉnh. Tại hạ đi ra trước, Tây Môn Tiên Sinh không phải là bị Thuần Dương Tứ Tử khốn trụ chứ?

– Ông ta để cho ngươi đi ra ngoài trước sao?

Sợ rằng lời này đổi lại người nào cũng không tin, Tiêu Bạch Vũ hỏi thẳng:

– Ngươi không giúp ông ta sao?

Trên mặt Chu Bát Tả hiện lên một tia vẻ tức giận, lại đúng là không dám nổi giận trước mặt Tiêu Bạch Vũ, chỉ đành phải đáp:

– Nếu là Tây Môn Tiên Sinh có gì bất trắc, Chu Bát Tả ta thiếu Trùng Thiên Các một ân tình!

Vừa dứt lời, Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người đã nhanh chóng phi độn cách xa nơi đó. Chu Bát Tả sửng sốt, lập tức cũng hoảng hốt rút đi, vô hình không gian sau lưng hoàn toàn vùi lấp, một đạo ngũ sắc hoa quang phóng lên cao. Thổ Linh Tử một tay cầm một tòa ngũ sắc bảo đỉnh, trong tay còn lại cũng là một món Nhị kiếp linh bảo, đi theo phía sau là Kim Linh Tử, Thủy Linh Tử cùng Mộc Linh Tử vọt ra.

Mắt thấy bốn người xuất hiện, phía bên dưới Ngũ Hành tông chúng tu ngăn cản đám tu sĩ vây công cũng phát ra một trận hoan hô. Chẳng qua là bọn họ rất nhanh sau đó liền phát hiện mất đi bóng dáng của Hỏa Linh Tử, tiếng hoan hô nhất thời yếu đi.

Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người cũng gắt gao nhìn về phía món Nhị kiếp linh bảo mà Thổ Linh Tử cầm trong tay. Món linh bảo đó rõ ràng chính là vật mà lúc trước Tây Môn Minh Vũ sử dụng, bây giờ đến trong tay Thổ Linh Tử, Tây Môn Minh Vũ hiển nhiên đã dữ nhiều lành ít.

Nhưng vừa khéo vào lúc đó, từ phía bên dưới trên Lạc Nhai Thủy truyền tới âm thanh lớn nhỏ điên cuồng của Kim Thiền lão tổ:

– Ha ha, dung hợp rồi, dung hợp rồi! Kết nối rồi! Hai cái thủy mạch liên thông rồi!