Chương 678: Loạn chiến đột vây

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phảng phất là ấn chứng cho Cố Xương tiên sinh nói vậy, trong lúc hắn vừa dứt lời, lại là một tiếng pháp thuật nổ mạnh lớn hơn truyền tới, nguyên vốn không gian lối đi lần nữa phát triển gấp đôi.

Cố Xương tiên sinh gấp giọng hướng đám ba người Trường Hà lão tổ nói:

– Ba phái tu sĩ bọn người tạo thành đạo binh đại trận nhanh chóng tiến lên, trước tiên phá đi đại trận che giấu mà đối phương bày ra, phải nhanh lên!

Đám ba người Trường Hà lão tổ tuy nói trong lòng hơi không hiểu, lúc trước ba người cũng từng đề nghị trước tiên phá đi đại trận che giấu này, đợi đến sau khi người trong đạo tràng xuất hiện liền đâm đầu thống kích, nhưng khi đó Cố Xương tiên sinh cũng không cho, bây giờ cũng trong lúc cấp thiết muốn ba phái đánh vỡ đại trận che giấu, thu nhỏ lại vòng vây.

Ba người đè xuống bất mãn trong lòng. Mỗi người ra lệnh, bảo bản phái đệ tử hợp lực tấn công tòa trận pháp bên ngoài bao vây không gian liệt phùng của Doanh Thiên đạo tràng.

Vũ Văn Liệt đem biểu lộ của ba người nhìn trong mắt, cười nói:

– Xem ra những người này cũng không lĩnh hội ý tứ của Cố tiên sinh.

Cố Xương tiên sinh nhìn thân ảnh của ba người đi xa, trên mặt lộ ra một vẻ khinh miệt, nói:

– Đều là hạng mắt chuột nhìn xa một thước, bị tham lam che mắt, bất quá là lấy được một chút da lông năm đó Doanh Thiên phái lưu lại, còn thật sự cho rằng cha chính là người kế thừa của Doanh Thiên phái rồi.

Vũ Văn Liệt từ chối cho ý kiến, mà là ngược lại hỏi:

– Lúc trước tiên sinh gọi ba phái tu sĩ này bày trận pháp phía bên ngoài, xem ra là tương lai tính toán lưu lại toàn bộ người. Hiện nay đạo binh dời trước đại trận, cố nhiên trong phút chốc đối phương xuất hiện cho đâm đầu thống kích, nhưng cũng để lại cơ hội cho đối thủ thừa dịp loạn bỏ chạy.

Cố Xương tiên sinh rất thưởng thức gật đầu một cái, thần sắc có chút ngang trọng nói:

– Lúc trước nghe ba người kia nói, bọn ta sợ là đánh giá thấp đối thủ, lại nhìn bây giờ đối thủ sau khi đả thông không gian lối đi cũng không nóng lòng xuất hiện, mà là không ngừng khai rộng lối đi, hiển nhiên là muốn liên khởi lại phòng ngừa người bọn ta kích phá, trong đối thủ có cao nhân. Như thế, nếu thật là sáu bảy tên pháp tướng tu sĩ, bọn ta nếu muốn toàn bộ lưu lại cũng không thực tế, còn không nếu trong loạn chiến tìm cơ hội chém chết mấy người, như thế thu hoạch xem ra cũng vậy là đủ rồi.

Vũ Văn Liệt cười nói:

– Tiên sinh cân nhắc chu đáo, đó chính là hợp với câu “Ngàn con chim ở rừng, không bằng một chim nơi tay”, huống chi tiên sinh lúc này không nắm rõ lai lịch của người trong đạo tràng, sợ là trong lòng cũng có chút băn khoăn chứ?

Cổ Xương tiên sinh bị Vũ Văn Liệt nói toạc hết tâm tư, chẳng những không cảm thấy lúng túng, ngược lại cười to “ha ha”, nói:

– Người hiểu ta, cũng là Vũ Văn huynh!

Hai người trong lúc nhất thời hơi có chút tinh tinh tương tích ý tứ, đáng tiếc cái tràng diện này nhanh chóng bị phá hỏng bởi vì một tiếng vang thật lớn, cùng với tiếng hò hét hơi có vẻ tức giận của Cố Xương tiên sinh.

Trong lúc Doanh Hà, Anh Sơn, Đạo Vũ ba phái đoán đan kỳ tu sĩ liên thủ tạo thành đạo binh đại trận, đồng thời co rút nhanh đội hình, lúc trước Bắc Hải tu sĩ bố trí trận pháp che giấu tồi khô lạp hủ bị đánh phá như vậy.

Mà đang lúc này, không gian lối đi bầu trời đầu nguồn sống Doanh cũng đã bị phát triển đến lớn nhất, trong lúc Cố Xương tiên sinh cùng Vũ Văn Liệt bèn nhìn nhau cười, một cỗ khí thế nồng đặc từ mấy vị pháp tướng tu sĩ ngưng tụ mà thành đã trước một bước phủ xuống.

Tiếng cười của Cố Xương tiên sinh sẽ ngưng. Trên mặt của Vũ Văn Liệt cũng mang theo biểu lộ ngưng trọng.

– Mười vị pháp tướng tu sĩ!

Cố Xương tiên sinh nổi trận lôi đình, cao giọng mắng đám ba người Trường Hà lão tổ:

– Đây chính là bọn ngươi nói nhiều nhất bất quá sáu bảy tên pháp tướng tu sĩ sao?

Đám ba người Trường Hà lão tổ sắc mặt cũng thay đổi. Mười tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, thực lực này trong một nhà đại hình môn phái cũng tương đương với một phần ba, thấy trong đạo tràng xông ra nhiều pháp tướng tu sĩ như vậy, ba phái tu sĩ tất cả đều ồn ào, tạo thành đạo binh đại trận cũng nhất loạn đi theo trận thế.

Khương Thiên Lâm lão tổ cùng mười vị pháp tướng tu sĩ liên mệ xuất thủ. Bọn họ mặc dù dự định lúc này bên ngoài đạo tràng tất nhiên có người mai phục, nhưng cũng không ngờ lại có thể có nhiều người như vậy. Chỉ pháp tướng tu sĩ thì có tám người, trong đó còn có một tên pháp tướng trung kỳ tu sĩ, còn lại còn có một tòa đạo binh đại trận từ mười mấy tên đoán đan trung hậu kỳ tu sĩ tạo thành.

Nhưng mà còn chân chính khiến cho các phái lão tổ lòng vẫn còn sợ hãi vẫn là chỗ tòa đạo binh đại trận này. Mười mấy tên đoán đan trung hậu kỳ tu sĩ tạo thành, nếu thật đúng là đem trận pháp diễn luyện thành thục, coi như bản thân trận đồ cấp bậc không đủ cao, cũng đủ chống lại hai ba vị pháp tướng tu sĩ, nếu là vận khí không tốt, bị đạo binh đại trận đơn độc vây, vì vậy vẫn lạc cũng không phải là không thể được.

Các phái lão tổ trong lòng đều dâng lên một cổ may mắn: nhờ mới vừa rồi không cùng Chân Linh phái nói những lời trái ngược lại, nếu không chỉ một mình đi ra, thì như vậy chính là trung vào ý của đối thủ muốn chia rẻ ra để đánh diệt, rõ ràng chỉ còn có chết.

Các phái lão tổ đều là nhân vật lâu năm thành tinh, thấy đối thủ hiển nhiên bị mấy phe đội hình rung động, nhanh chóng bắt được thời cơ tối tăm của đạo binh đại trận vận chuyển, liên thủ tấn công tới đại trận.

Tuy nói những thứ lão tổ này nếu không phải lạc đan, cho dù là lâm vào thời gian ngắn trong đại trận cũng không có chuyện, nhưng sau lưng mười vị lão tổ Bắc Hải này, còn có mười mấy tên các phái đoán đan hậu kỳ tu sĩ. Đạo binh đại trận này không làm gì được pháp tướng tu sĩ, nhưng đối phó với đoán đan kỳ tu sĩ lại là đại sát khí rồi.

Mười vị lão tổ xuất thủ uy thế kinh thiên động địa bực nào, mặc dù đám ba người Trường Hà lão tổ sau khi phản ứng kịp, nhanh chóng lấy pháp tướng kỳ tu vi chủ trì đạo binh đại trận vận chuyển, khiến cho uy năng của đại trận cao hơn một tầng lầu, nhưng dưới mười vị lão tổ này toàn lực xuất thủ, lập tức đoán đan hậu kỳ tu sĩ của tam minh đi trước không đợi thân thể bị đánh hất về phía sau, thì đã hóa thành phần vụn ngay tại chỗ.

Bị đánh bay trọng thương cũng có năm sáu người, trong lúc nhất thời khiến cho toàn bộ trận thế của đạo binh đại trận đại loạn. Đám ba người Trường Hà lão tổ mặc dù hết sức đàn áp, nhưng pháp tướng tu sĩ uy năng bây giờ quá mức kinh khủng, ba phái đệ tử tuy nói miễn cưỡng bày ra đạo binh đại trận, nhưng ba phái tu sĩ không hề cùng hệ thống nhất với nhau, lại thêm chuyện trước đó cũng không diễn luyện cho quen thuộc, nên cũng khó có thể hoàn toàn phát huy được uy lực của đại trận.

Mắt thấy những tu sĩ này chỉ cần liên thủ kích thú hai, thì có thể hoàn toàn đánh xuyên đạo binh đại trận. Trong bầu trời đột nhiên truyền tới một tiếng thét dài, Cố Xương tiên sinh ngang nhiên xuất thủ, một kích phân công hai người.

Rốt cuộc là pháp tướng trung kỳ tu sĩ, Bắc Hải các phái tu sĩ lão tổ không dám chậm trễ. Đông Quách lão tổ, Phùng Hư Đạo cùng Đồng Kiếm lão tổ xuất thủ trước, ba người hợp lực giữa không ngăn cản Cố Xương lão tổ.

Vũ Văn Liệt sau khi Bắc Hải các phái tu sĩ trở ra đạo tràng, nhìn một cái thì lại nhìn đúng Khương Thiên Lâm lão tổ. Bởi vì trong mười vị pháp tướng kỳ tu sĩ nơi này, thì có thể kể Khương Thiên Lâm vô luận trên tuổi tác hoặc là trên khí chất, đều tiếp cận với kẻ ngay đó dùng lực một mình bức lui đám ba người Trường Hà lão tổ, cũng là người đã thương Trường Hà lão tổ.

Vũ Văn Liệt tuy nói nhìn thấu mục đích một kích của Cố Xương lão tổ tự mình ra tay tương trợ, nhưng hắn đáp ứng lại là vì lôi kéo Cố gia ở bên cạnh mình. Thực lực của Cố gia trên Trung Thổ tuy nói không phải đưa ra mặt đại diện gì, nhưng rốt cuộc cũng có hai tên pháp tướng trung kỳ tu sĩ trấn giữ. Ngày sau Vũ Văn Liệt nếu muốn ở trong Vũ Văn thế gia có vai trò gì đó hoặc muốn đề thăng địa vị của mình trong gia tộc, thậm chí cùng Vũ Văn thế gia Vũ Văn Phi Tường kia được xưng là “thiên tài kiệt xuất nhất mấy trăm năm nay” có sự so kè đối địch, thì Cô gia này chính là người ủng hộ hắn trước tiên.

Vũ Văn Liệt đang quyết định xuất thủ trước, đem những chuyện tiền nhân hậu quả này sắp xếp xong xuôi, cho nên sau khi nhìn ra Khương Thiên Lâm, Vũ Văn Liệt còn dư lại thì chỉ có vô cùng chiến ý. Hắn muốn nhìn một chút người này có thể lấy một địch ba cùng cấp tu sĩ chống lại mình như vậy so với Trung Thổ những đại hình môn phái cùng cấp tu sĩ kia chỉ mạnh không kém, rốt cuộc là thục thắng thục phụ!

Hai tay của Vũ Văn Liệt chà một cái. Một đạo lôi điện lặng yên không một tiếng động từ trên đầu Khương Thiên Lâm lão tổ rơi xuống, nhưng Khương Thiên Lâm lão tổ tựa hồ đối với điều này sớm có phòng bị. Một khối ngọc bội bên hông thoáng qua một đạo hoa quang, một thanh sáp bình chướng chống lên. Sét đánh nện trên bình chướng, chỉ ở phía trên để lại một đạo rung động như sóng gợn vậy.

Vũ Văn Liệt một kích vô công lại không xuất thủ nữa. Một kích mới vừa kia tựa hồ chẳng qua là thử dò xét, lại hình như là chào hỏi vậy, hơn nữa phảng phất là đang khảo nghiệm Khương Thiên Lâm lão tổ có tư cách đáng giá cho hắn xuất thủ đánh một trận hay không.

Khương Thiên Lâm lão tổ quay đầu nhìn lại, thân thể bay lên trời. Vũ Văn Liệt theo đó cũng nghênh đón, hai người giằng co cách xa nhau mười mấy trường cách không.

Khương Thiên Lâm lão tổ nhìn người trước mắt khẽ mỉm cười, nói:

– Các hạ hảo lối thuật thần thông, xem ra là con em của Vũ Văn thế gia đúng không?

Vũ Văn Liệt cũng không nóng lòng xuất thủ, ngược lại hỏi:

– Các hạ là môn hạ nhà nào, có thân thủ tu vi như vậy, không phải là hạng người vô danh mới đúng.

Khương Thiên Lâm lão tổ cười nói:

– Sơn dã tán tu thôi, làm phiền các hạ đã có lòng chú y rồi!

Vũ Văn Liệt cũng không để ý tới Khương Thiên Lâm lão tổ che giấu, nói thẳng:

– Vật trong Doanh Thiên đạo tràng không phải là các ngươi có thể độc thôn được. Tin tức Doanh Thiên đạo tràng khai ích bây giờ xem ra đã truyền đến trong Trung Thổ tu luyện giới. Bọn người nêu là đem lần này thu hoạch trong đạo tràng giao ra phần lớn, dựa vào mặt mũi của Vũ Văn thế gia ta, có lẽ còn có thể vì các ngươi chu toàn tánh mạng. Nếu không, bọn ngươi hôm nay chính là có thể chạy, cũng bị toàn bộ Trung Thổ tu luyện giới đuổi giết.

Khương Thiên Lâm lão tổ có chút buồn cười nhìn tên con em của Vũ Văn thể gia cuồng vọng trước mặt, nói:

– Nếu Vũ Văn thế gia tu sĩ cũng như các hạ cuồng vọng như vậy, vậy tại hạ đối với Trung Thổ đệ nhất thế gia này thật thất vọng!

– Ngươi, càn rỡ!

Vũ Văn Liệt bị Khương Thiên Lâm lão tổ trong ánh mắt không chút che giấu khinh miệt đả thương.

Một cổ lửa giận từ lòng bàn chân trực tiếp toát ra đỉnh đầu, từ sau lưng Vũ Văn Liệt liên tiếp bắn ra mười mấy đạo ống khóa lội quang, từ bốn phương tám hướng khóa cầm đi về phía Khương Thiên Lâm lão tổ .

Nhìn mãn thiên lôi quang, Khương Thiên Lâm lão tổ trước đó chưa từng lộ ra thần sắc ngưng trọng, bất kể con em Vũ Văn thế gia cuồng vọng như thế nào, danh hiệu Trung Thổ đệ nhất thế gia nhất định là nổi danh vô hư.

Trong lúc Khương Thiên Lâm lão tổ cùng Vũ Văn Liệt triển khai đối chiến đồng thời, Cố Xương tiện sinh mang tới ba vị pháp tướng tu sĩ của Cô gia cùng với đám ba người Trường Hà lão tổ cũng đua nhau gia nhập chiến đoàn, cùng Bắc Hải các phái lão tổ chém giết chung một chỗ.

Ba phái đoán đan tu sĩ rốt cục có thể chạm thượng một hơi, đem đạo binh đại trận trước đó bị xông thất linh bát lạc lần nữa tổ hợp lại, dẫn đầu hướng một chỗ chiến đoàn vây lại.

Có đạo binh đại trận tương trợ, tất nhiên có thể dẫn đầu kết thúc một chỗ tranh đấu, một khi có pháp tướng tu sĩ trống đi tay tới, Cố Xương tiên sinh lúc trước thiết tưởng có thể chia ra để đánh phá hiện giờ đã có thể thực hiện.

Ngay tại lúc chỗ đạo binh đại trận này đem cùng Trường Hà lão tổ đại chiến Thủy Yên các Yên Thận lão tổ đoàn đoàn vi trụ trong phút chốc, hơn mười món pháp bảo đột nhiên xông ra từ trong không gian lối đi lúc trước các phái lão tổ đả thông, đánh tới sau lưng ba phái tu sĩ mới vừa kết thành đại trận. Trước tiên là một thanh cự kiếm màu vàng, mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay, trong ánh mắt thất thố kinh hoàng của ba phái tu sĩ chém xuống một cái.

Thật ra thì Bắc Hải các phái chư vị lão tổ đối với những thứ mai phục này cũng không phải là quá để ý trong lòng, chỉ cần không phải không đầu không đuôi đụng vào trong vòng vây của người ta, giữa pháp tướng kỳ tu sĩ rất ít xuất hiện tranh đấu sinh tử, bởi vì nó thường thường có ý nghĩa là lưỡng bại câu thương.

Mà Bắc Hải mười vị pháp tướng tu sĩ cùng xuất hiện thật ra thì cũng đã đem đám người Cô Xương tiên sinh bên ngoài đạo tràng lúc trước bày ra cái vòng vây đó bị căng phá ra. Đợi đến khi đám người Cố Xương lão tổ bất đắc dĩ xuất thủ đem những lão tổ này đeo bám chặt, định dùng đạo binh đại trận lần nữa bày túi, định áp dụng các phương pháp kích phá, thì Cố Xương lão tổ lại bỏ quên một nhược điểm chân chính làm Bắc Hải các lão tổ lo lắng.

Đó chính là sau khi các phái lão tổ lao ra đạo tràng một phen đại chiến, vẫn như cũ giấu các phái đoán đan hậu kỳ tu sĩ án binh bất động trong đạo tràng. Đây mới là xương sườn mềm lớn nhất của các chư vị lão tổ!

Đạo binh đại trận tiễu trừ đối với pháp tướng lão tổ mà nói là uy hiếp, nhưng đối với các phái đoán đan hậu kỳ tu sĩ ân thân trong đạo tràng mà nói đơn giản chính là cơn ác mộng. Pháp tướng tu sĩ lâm vào trong đó thường khả cố thủ kiên trì, đoán đan hậu kỳ tu sĩ cho dù là tu vi như Lục Bình, lâm vào trong đạo binh đại trận, đối mặt mười mấy tên đoán đan trung hậu kỳ tu sĩ cắn giết, cũng chỉ có thể là thập tử vô sanh.

Trong lúc đạo binh đại trận hướng Yên Thận lão tổ giao chiến cùng Trường Hà lão tổ vi, thì Yên Thận lão tổ cũng vô tình hay cố ý lúc chuyển động thân hình, làm rối loạn tiết tấu công thủ của mình, khiến cho Trường Hà lão tổ trong lúc nhất thời đại chiếm thượng phong, đem Yên Thận lão tổ đánh cho chật vật vô cùng.