Chương 792: Tự nhận thông minh

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình hiển nhiên biết rõ trên người của Trương Chí Minh có dị bảo có thể dò xét hành tung bí ẩn nặc đi. Trên thực tế đây cũng một nguyên nhân trọng yếu khiến Trương Chí Minh có thể đem một phần tu sĩ tiến vào Hà Nguyên chi địa tụ tập lại. Có Sưu Thần
kính, chỉ cần tìm đúng phương hướng, có lẽ có thể tìm ra nơi ẩn giấu của Bích Hải linh xà.

Điều Lục Bình muốn làm thật ra là tương kế tựu kế. Chẳng qua là hắn không ngờ công hiệu của “Man Thiên Quá Hải quyết” sau khi đề thăng lại thần diệu như vậy, khiến cho Lục Bình vốn nghĩ ra mấy loại đối sách lại có không có chỗ dùng, cảm thấy mọi chuyện quá mức dễ dàng.

Sưu Thần kính của Trương Chí Minh mặc dù có thể rất dễ dàng phát hiện người ẩn giấu bốn phía, nhưng nếu muốn phân biệt ra được thân phận của người ẩn giấu thì lực chưa như mong đợi. Lục Bình thi triển “Man Thiên Quá Hải quyết” biến ảo thành bộ
dáng của Tạ Thiên Dương, dễ dàng dẫn Trương Chí Minh tới vùng nước gần chỗ Tạ Thiên Dương ẩn giấu thật sự.

Sau khi Lục Bình nhân cơ hội thoát khỏi sự theo dõi Trương Chí Minh, rồi sau đó Trương Chí Minh lập tức phát hiện Tạ Thiên Dương chân chính đang ẩn giấu trong hồ nước. Chuyện kế tiếp quả nhiên giống như dự đoán của Lục Bình vậy, hành động của đám người Trương Chí Minh quả nhiên không thể giấu giếm được Thiên Mã tộc cùng Cẩm Lý tộc.

Trong lúc Trương Chí Minh dẫn một nhóm tu sĩ chạy tới chỗ của Tạ Thiên Dương, Mã Thần Hi cùng Lý Thông cũng đã chuẩn bị, trước sau tiến hành giáp công Tạ Thiên Dương, Mã Thần Hi căn bản không biết là, một mảnh lưới lớn bày ra giăng bắt hắn đã chậm rãi trùm tới trên đầu của hắn. Còn Tạ Thiên Dương nằm mà cũng trúng thương, không ngờ lại bị ba bên nhân mã gần trăm tu sĩ từ đàng xa bao vây lại mà không biết tại vì sao.

Mã Thần Hi mang theo hai ba mươi tên Thiên Mã tộc tu sĩ phi độn ở tầng không thấp. Mười mấy tên Thiên Mã tu sĩ tu vi có cao có thấp, ở tầng không thấp hi hi lạp lạp bay kéo dài một khoảng cỡ mười mấy trượng.

Đang lúc này, Mã Thần Hi phi độn phía trước đột nhiên ngừng lại, sau lưng Thiên Mã tộc tu sĩ không rõ vì sao, lúc nhìn bốn phía, chợt nghe Mã Thần Hi đột nhiên mở miệng trầm giọng quát lên:

– Người nào, đi ra!

Mã Thần Hi vừa dứt lời, Thiên Mã tộc tu sĩ theo hắn chưa kịp cảnh giác thì liền nghe được một tiếng hét thảm từ phía sau truyền tới.

Đông đảo Thiên Mã tộc tu sĩ mới vừa xoay người, cảm giác được bên tai truyền tới một tiếng kênh phong, lúc ngẩng đầu nhìn lại, Mã Thần Hi đã từ đội ngũ phía trước nhất phóng tới chỗ vừa có tiếng kêu thảm thiết truyền tới.

Một tên Thiên Mã tộc mới vừa tiến cấp đoán đan hậu kỳ tu sĩ đã trợn tròn mắt ngã trên mặt đất, nơi ngực có một lỗ hổng cỡ cái chén lớn, tâm tạng đã bị đâm nát, trữ vật pháp khí bên hông cũng đã bị người ta mò lấy đi.

Trong lúc Mã Thần Hi chạy tới nơi, hai đạo độn quang đã ở chân trời lóe lên rồi biến mất. Kẻ đánh lén Thiên Mã tu sĩ tựa hồ cực kỳ tinh thông ám sát chi đạo, không để lại cho Thiên Mã tộc cơ hội đuổi giết nào.

Mã Thần Hi giận dữ, dưới chân độn quang chợt lóe. Người đã đuổi theo hai đạo thân ảnh phía trước, sau lưng Thiên Mã tộc tu sĩ vội vàng đuổi theo. Mà do Mã Thần Hi toàn lực phi độn, nên khoảng cách với những tu sĩ cùng tộc này bị hắn càng bỏ càng xa.

Lúc trước một tên Thiên Mã tộc tu sĩ một mực đi theo sau lưng Mã Thần Hi vừa đuổi theo Mã Thần Hi, vừa liếc mắt nhìn cùng tộc tu sĩ trên đất, thấp giọng nói:

– Mã Cương năm đó cũng là nhân vật được tộc trưởng cất tiếng khen ngợi, đáng tiếc! Khó trách Tứ công tử lại nóng giận đuổi gấp như vậy!

Mấy tên Thiên Mã tộc đoán đan tám chín tầng tu sĩ sau đó theo tới, hỏi hắn:

– Mã Trung Sơn, mới vừa rồi người cùng Tứ thiếu tốc độ nhanh nhất, có thấy rõ người đánh lén Mã Cương là ai không?

– Còn có thể là ai, Tây Hoang chi địa tiếng tăm thối tha độc hành sát thủ Lôi lão lục. Năm đó nghe nói cũng là nhân vật có thể lấy đoán đan hậu kỳ tu vi đánh làm bị thương nặng pháp tướng tu sĩ, nhưng hơn một trăm năm trước ở Trung Thổ có cừu gia quá nhiều, buộc phải đi tới Tây Hoang tìm chỗ đặt chân, không ngờ lần này hắn cũng đến, kỳ quái là lần này hắn lại có trợ thủ.

– Hừ, không có trợ thủ mà dám trêu Thiên Mã tộc ta sao?

Trong mũi của Mã Trung Sơn khịt ra một cổ nhiệt khí, nói:

– Cái hướng đó là chỗ đám người ô hợp Trương Chí Minh kia tụ lại đúng không?

Thiên Mã tu sĩ mặc dù trực giác chuyện này có chút kỳ quặc, nhưng trong miệng vẫn lên tiếng:

– Đúng vậy, chẳng lẽ Lôi lão lục này cùng Trương Chí Minh là một nhóm sao?

– Lôi lão lục kia cố nhiên gan lớn bao trời, nhưng sau lưng không có Tây Hoang điện làm chỗ dựa, cho hắn một trăm lá gan cũng không dám minh mục trương đảm ám sát bản tộc tu sĩ như vậy!

Mã Trung Sơn đột nhiên dừng lại độn quang, sau lưng tất cả Thiên Mã tộc tu sĩ cũng ngừng lại, liền thấy Mã Trung Sơn xoay người hướng về phía Thiên Mã tộc tu sĩ nói:

– Bọn ta trước tiên không cần đuổi theo Tứ thiếu, bây giờ đuổi theo cũng không đuổi kịp. Hôm nay bọn ta tốt nhất là tụ lại chung một chỗ, lấy bản tộc Vạn mã bôn đằng yêu binh đại trận trước tiên hội hợp tại chỗ vùng nước của Tạ Thiên Dương kia cùng Cẩm
Lý tộc Lý Thông kia. Tứ công tử không ở đây, bọn ta không thể tạo thêm cơ hội cho người khác thừa dịp.

– Còn Tứ thiếu thì làm sao bây giờ? Người một mình đuổi theo, nếu là có điều gì ngoài ý muốn, bọn ta đều không thoát khỏi phải liên quan! Đối phương người đồng thế mạnh a!

Mã Trung Sơn nhíu lông mày, ngạo nghễ nói:

– Chỉ bằng Trương Chí Minh mấy phế vật kia còn có thể lưu lại được Tứ công tử sao? Trong cùng cấp tu sĩ có thể đánh bại Tứ công tử chúng ta, thì cho dù Tử Dương cung Tạ Thiên Dương cũng không thể!

– Nhưng mà…

Những Thiên Mã tộc tu sĩ khác nguyên vốn còn muốn nói gì nữa, liền nghe Mã Trung Sơn nói:

– Tứ thiếu tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Mọi người chớ quên bọn ta tiến vào Hà Nguyên chi địa là vì chuyện gì? Chuyện Giao huyết thạch liên quan rất trọng đại. Lần này tin tức tự dưng tiết lộ đã khiến cho bọn ta cùng Cẩm Lý tộc rất bị động. Nếu không Trương Chí Minh kia cũng không kéo nhiều tu sĩ cùng bọn ta đối nghịch như vậy.

Mã Trung Sơn thấy những Thiên Mã tộc tu sĩ khác đều ở đây nghiêng nghe nghe hắn nói, trong lòng đắc ý cười một tiếng, nói tiếp:

– Tứ thiếu nơi đó không cần lo lắng. Người luôn luôn uy phong quen rồi, thực lực đã bày ra ở nơi đó, trong ngày thường ngay cả lời của tộc trưởng đều không nghe, bọn ta người nào dám không nghe lời tộc trưởng phân phó chứ?

Đám tu sĩ Thiên Mã nghe vậy đều lắc đầu. Bọn họ nào dám cùng Mã Thần Hi so sánh. Mã Chấn ở Thiên Mã tộc uy vọng rất cao, chính là nhân vật nói một không hai, quy củ lại nghiêm, đông đảo Thiên Mã tộc hậu bối đệ tử đối với kẻ này đều vừa kính lại vừa sợ. Trong ngày thường ngay cả đám người Mã Thần Quang cũng sợ hãi vạn phần, cũng chỉ có Mã Thần Hi dám cùng cha của mình đối nghịch, nhưng vẫn chưa hề bị trách phạt gì.

Mã Trung Sơn tiếp đó nói:

– Giao huyết thạch lại là tộc trưởng cố ý phân phó xuống, Tứ thiếu có thể không để ý tới. Chúng ta lại là không thể, vạn nhất bọn ta đến đó trễ, Bích Hải linh xà kia trốn thoát, hoặc vẫn lạc trong tay Tạ Thiên Dương, hay hoặc là bị đám người Lý Thông bắt đi, vậy bọn ta sẽ chịu đựng lửa giận của tộc trưởng đổ xuống rồi!

Không đề cập tới Mã Thần Hi tự nhiên có thêm một thủ hạ tự cho là thông minh, sau lưng đã sớm không còn hậu viên mà không tự biết. Nhưng cho dù có biết, lấy cá tính cuồng ngạo của Mã Thần Hi, hắn cũng không để ở trong lòng.

Lôi lão lục kia sau khi tập sát xong một tên Thiên Mã tộc tu sĩ, mặc dù bị Mã Thần Hi đuổi theo sát phía sau, nhưng Lôi lão lục này làm sát thủ có thể tung hoành tu luyện giới nhiều năm mà không bị người chém chết, hiển nhiên có một bộ bản lĩnh của chính hắn, chỉ tính về món độn thuật thần thông này cũng có chỗ rất độc đáo của nó rồi.

Mã Thần Hi nhìn Lôi lão lục ở phía trước đã cùng mình chơi trò rượt bắt tránh né hơn một canh giờ rồi, rốt cục bởi vì chân nguyên trong cơ thể đại lượng tiêu hao mà tốc độ đã hơi chậm lại, không khỏi gật đầu một cái. Chẳng qua là công pháp tu luyện kém một chút, nếu không mình muốn đuổi theo người này quả thật phải phí thêm chút khí lực.

Tuy nhiên tu sĩ cùng theo Lôi lão lục kia là người nào?

Người này nhìn qua mặc dù không có độn thuật thần thông như Lôi lão lục vậy, nhưng mà dưới Lôi lão lục hiện trợ cũng có thể kiên trì tới bây giờ cũng coi là có chút bản lãnh. Nếu không Lôi lão lục có lẽ có thể nhiều lắm là kiên trì nửa canh giờ nữa cũng không phải việc khó.

Lôi lão lục khi sắp bị Mã Thần Hi đuổi kịp, lại thì thấy phía mặt cỏ phía trước có một đoàn sương trắng. Lôi lão lục thấy một đoàn sương trắng kia nhất thời mừng rỡ, xách tên tu sĩ sau lưng đó một đầu đâm vào trong đám sương trắng này.

Ở trước mặt bản thiếu gia mà lại chơi trò chướng nhãn pháp này à, có thể có ích lợi gì chứ?

Mã Thần Hi khóe môi nhếch lên một tia khinh miệt, thân hình không dừng lại chút nào. Một cổ thần niệm khổng lồ mang theo uy áp chỉ có pháp tướng kỳ mới có thể có được giống như cuồng phong quá cảnh vậy, đi trước một bước xâm nhập vào trong sương trắng. Ngay sau đó thân hình của Mã Thần Hi biến thành độn quang màu xanh cũng biến mất bên trong sương trắng.

Trên mặt cỏ lập tức trở nên tĩnh lặng, chỉ có những ngọn cỏ xanh dài hai ba thước bị độn quang của Mã Thần Hi mang theo sóng gió không ngừng lắc lư ở không trung.

Sương trắng sau khi Mã Thần Hi xông vào, cũng không có biến hóa gì, vẫn giống như một đoàn đám mây rơi trên mặt đất, theo gió nhẹ biến đổi hình dáng vậy, bên trong không chút động tĩnh truyền tới.

Trong sương trắng, sau khi Lôi lão lục cùng tu sĩ sau lưng cùng nhau tiến vào trong sương trắng, Lôi lão lục cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

Cũng may Lôi lão lục này xuất thân sát thủ, công pháp tu luyện cùng với chân nguyên ngưng tụ trong cơ thể mặc dù bình thường, nhưng ý chí lực này cũng thuộc loại bền bỉ nhất đẳng, làm cho tu sĩ phía sau hắn rất tán thưởng.

Lôi lão lục xoay người nhìn về phía tu sĩ sau lưng hung tợn nói:

– Chuyện Lão tử đáp ứng đã làm xong, bây giờ đều đắc tội cả Thiên Mã tộc, bị Mã lão tứ kia đuổi giết, ngươi còn muốn làm sao nữa?

Tu sĩ sau lưng cười không ra tiếng, cũng không nói gì, thân thể hơi chuyển về phía sau một cái, tựa hồ nhìn Mã Thần Hi phía sau theo tới đã đến địa phương nào.

Lôi lão lục thấy người này đối với hắn không thèm để ý, nhưng thân là xuất thân sát thủ Lôi lão lục sao lại không có hậu thủ. Một cái độc chấm xanh da trời thật nhỏ lơ lửng ở trong thủ chưởng đang chống đỡ sau lưng Lôi lão lục, tựa hồ bây giờ chính là thời cơ tốt nhất đem cái độc chấm này đưa vào trong thân thể của người trước mắt.

Lôi lão lục sắc mặt biến đổi một cái, cuối cùng vẫn còn đem độc châm cầm trong tay ép vào trong cơ thê, theo huyết mạch trở về đến trong tâm hạch không gian.

Lôi lão lục cũng không ngốc, độn thuật của mình mặc dù coi là được nhất tuyệt, nhưng mới vừa rồi nếu là không người này dùng chân nguyên hùng hậu trợ giúp, thì hai người hắn không thể nào chạy thoát dưới tay của Mã Thần Hi.

Hắn cũng đã nhìn ra, người mà người này muốn mưu tính chính là Mã Thần Hi. Mã Thần Hi là ai Lôi lão lục hẳn rất rõ ràng. Người dám mưu tính Mã Thần Hi cũng tuyệt đối không phải là mình có thể chọc nổi.

Tu sĩ mặt không vẻ gì quay đầu lại nhìn Lôi lão lục một cái. Lôi lão lục nhất thời khắp cả người phát rét, tựa hồ hết thảy hành động của mình mới vừa rồi đều không chạy ra khỏi bàn tay chưởng không của tu sĩ trước mặt.

– Coi như có chút tự biết mình, nhưng kịch độc trên cái độc châm kia của người bản nhân hơi có chút hứng thú. Chuyện này qua rồi, ngươi hãy theo bên cạnh ta, kịch độc kia có lẽ đối với bản nhân có chút hữu dụng.

Lôi lão lục sắc mặt tái xanh, quả nhiên hết thảy những điều mình làm đều không chỗ ẩn trốn ở trước mặt người này. Nhớ tới trước đó mình ở trong tay người này nhận chịu đủ mọi thống khổ, Lôi lão lục không khỏi một trận nổi giận, cuối cùng cũng chấp nhận vậy, dứt khoát ngồi xếp bằng xuống dưới đất bắt đầu khôi phục chân nguyên trong cơ thể.

Tu sĩ nhìn Lôi lão lục như vậy ngược lại có chút buồn cười, sau đó liền thấy thân hình của tu sĩ phảng phát sóng nhỏ tuột ra một cỗ lưu thủy.

Đang lúc này, một cỗ uy áp phổ thiên cái địa từ bên ngoài sương trắng tràn vào, Lục Bình bỏ đi “Man Thiên Quá Hải quyết”, có chút kinh ngạc nhìn về phương hướng uy áp truyền tới, không ngờ Mã Thần Hi này có thần niệm tu vi cũng không yếu, đoán đan điên phong tu vi lại có thần niệm tu vi không kém gì pháp tướng kỳ tu sĩ. Hơn nữa còn hoàn toàn thức tỉnh Giao huyết mạch, nói như vậy bây giờ kim đan trong tấm hạch không gian của kẻ này đã bắt đầu dựng dục pháp tướng phôi thai rồi!

Lục Bình bây giờ chính là muốn tính toán một khoảng thời gian chênh lệch trong tích tắc. Hắn muốn giết chết Mã Thần Hi trước khi Thiên Mã tộc tu sĩ chạy tới tiếp viện, cho nên mới không tiếc mạo hiểm bại lộ thân phận của mình, ép buộc Lôi lão lục này để làm mồi cho mình.

Cũng may sau khi Lục Bình đem “Man Thiên Quá Hải quyết” ngưng tụ thành đại thần thông phù, đạo pháp quyết này cũng càng lúc càng thần diệu, tựa hồ thật đúng là có thần hiệu của Man Thiên Quá Hải vậy. Mã Thần Hi đuổi ở phía sau gần một canh giờ, không hề phát hiện người bên cạnh Lôi lão lục mới nhìn qua có vẻ là kẻ ăn theo bình thường này mới là nguyên nhân lớn nhất khiến Lội lão lục có thể dưới sự truy kích của hắn mà kiên trì được thời gian lâu như vậy.

Lục Bình duy nhất không ngờ là, những Thiên Mã tộc tu sĩ kia lần này bị một vị tự cho mình là kẻ thông minh thuyết phục, không ngờ lại không đuổi theo Mã Thần Hi tới đây. Dĩ nhiên, cái điều bất ngờ này chẳng hề có chút ích lợi nào đối với Mã Thần Hi.