Chương 271: Yêu Tộc Đan Sư

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lý Tu Trúc suy nghĩ một chút, đem chuyện này nói lại cho Lý Mậu Lâm ở bên cạnh, nhưng cũng không tránh Xích Luyện Anh ở gần đó. Lý Mậu Lâm nghe xong, nhíu mày một cái không nói gì. Xích Luyện Anh cũng không cảm thấy chút kinh ngạc nào.

Lục Bình một tay nâng “Xích hoàn hỏa” đưa ra. Đoàn hỏa diễm này ở trên không trung hóa thành một con Xích Hoàn điểu có hình dáng nhỏ đi gấp nhiều lần bình thường. Nó vây quanh luyện đan lô múa may bay lượn. Sau khi luyện đan lô đã được gia nhiệt, Lục Bình bắt đầu án theo thứ tự ghi lại trong đan phương, đem linh thảo ở trong tay nhất nhất bỏ vào trong luyện đan lô, bắt đầu việc luyện chế.

Lúc này, Lạc Giang Thụy đã đem lò luyện đan ở trước mặt luyện chế bay ra dị hương nồng nặc. Lạc Giang Thụy sắc mặt vui mừng chỉ một ngón tay, nắp của luyện đan lô xoay tròn bay lên. Từ trong luyện đan lộ lập tức bắn ra chín viên đan dược màu xanh lá cây kết hợp u quang. Lạc Giang Thụy dùng một cái bình ngọc, hướng miệng bình vào các viên đan dược này hút một cái, chín viên đan hoàn lập tức hóa thành một đường thẳng tắp, bay vào bên trong ngọc bình.

Lạc Giang Thụy lần đầu tiên luyện chế mà đã thành công những chín viên đan dược. Đan sư ở trên hư không nhìn thấy, rõ ràng bị ảnh hưởng không ít. Thậm chí xuất hiện hiện tượng mấy vị đan sư thao tác sai lầm. Có lò luyện đan đột nhiên “ầm ầm” nổ lên.

Thậm chí có luyện đan lộ truyền ra mùi khét. Đại đa số luyện đan sư hết sức khống chế, mặc dù không luyện chế thất bại, nhưng trên mặt cũng biểu lộ ra vẻ chán nản. Rõ ràng cho dù luyện chế thành công, thì thành đan suất cũng sẽ bị ảnh hưởng cực lớn.

Lạc Giang Thụy nhìn về phía Lục Bình, phát hiện Lục Bình đang ở thời điểm luyện chế đan dược, thao tác vô cùng bỡ ngỡ. Hiển nhiên là đang luyện chế một loại đan dược chưa từng tiếp xúc qua. Lạc Giang Thụy nhìn thấy như vậy, có chút hả hê trong lòng, nhủ thầm vận khí Lục Bình quả là kém.

Trong tình huống này, hầu hết đan sư đều bắt tay luyện chế những đan dược mà mình đã từng luyện qua. Vậy mà lần này Lục Bình lại đụng phải cả ba loại đan dược xa lạ. Điều này cho thấy rõ kiến thức và truyền thừa của người này không phải cao minh gì.

Tề sư huynh cùng Diệp sư huynh ngồi cách không xa so với Lục Bình. Hai người cũng phát giác ra tình huống của hắn. Tề sư huynh cười cười khinh thường rồi sau đó đem sự chú ý của mình tập trung lên trên luyện đan lô. Ánh mắt của Diệp sư huynh thì chớp lóe liên tục, không biết suy nghĩ gì, sau đó cũng đem chú ý đặt lên luyện đan lộ của mình. Hắn đã đi trước Tề sư huynh một bước luyện chế đan dược, lúc này cách thời gian thành đan không còn bao lâu nữa.

Lục Bình nhận thấy Lạc Giang Thụy luyện chế dung huyết kỳ đan dược không ngờ lại có thể đạt tới chín tầng thành đan suất, trong lòng hơi trầm xuống. Người này được xưng là đệ nhất nhân ở dưới luyện đan đại sư của Bắc Minh quả nhiên là danh bất hư truyền. Phải biết Lục Bình hiện giờ khi luyện chế dung huyết hậu kỳ đan dược, cho dù là sử dụng Lam Linh hỏa, bất quá cũng chỉ đạt tới tám tầng thành đan suất mà thôi. Cũng may đan hội mới chỉ vừa bắt đầu, hiện tại chẳng qua là giai đoạn làm nóng người mà thôi.

Không có Lam Linh hỏa trợ giúp, đương nhiên là Lục Bình sẽ bị ảnh hưởng nhiều về thành đan suất. Nhưng mà thuật luyện đan của Lục Bình hiện nay, ảnh hưởng của những thứ này đã không còn nghiêm trọng lắm.

Lúc Nhuyễn Ngọc đan ra lò, những đan sư tham dự tranh tài khác trong Càn Nguyên động thiên cơ hồ đã hoàn thành xong sự luyện chế lò đan dược thứ nhất của mình. Lạc Giang Thụy thậm chí ngay sau khi Lục Bình luyện chế Nhuyễn Ngọc đan xong, đã luyện chế thành công đan dược thứ hai, cũng là chín viên đan hoàn đen nhánh phát ra ánh sáng trắng bóng.

Lục Bình đưa tay tiếp lấy bảy viên đạn hoàn có hình dáng ôn nhuận và sáng bóng, thu vào trong ngọc bình. Điều này làm cho không ít tu sĩ chuẩn bị cười nhạo Lục Bình liền biến hẳn sắc mặt. Họ không ngờ vị đan sư trong quá trình luyện đan biểu hiện quá kém cỏi này lại có thành đan suất cao như vậy. Chẳng phải là vận khí tốt quá hay sao!?

Lạc Giang Thụy cùng Tề sư huynh, Diệp sư huynh sắc mặt có chút ngưng trọng. Ba người bọn họ nhìn thấy Lục Bình tuyệt đối đây là lần đầu luyện chế thứ đan dược này. Thế mà lần đầu lại có bảy tầng thành đan suất. Người này quả nhiên là có đan thuật không thể khinh thường.

Hiện giờ ở trong đám mây của khắp thế lực chung quanh, Trương và Vương hai nhà gia chủ đã đi tới ngay chỗ của đám người Lý Mậu Lâm.

– Mậu Lâm huynh, vị đan sư của quý gia tộc này cũng không thấy là cao minh được bao nhiêu. Ta vốn là còn tưởng hắn dám can đảm quyết định cùng Lạc Giang Thụy quyết định lập ra “Ước Hẹn Đập Lò”, tất nhiên phải là tài nghệ kinh nhân, không ngờ chẳng qua chỉ là như thế.

Vương gia gia chủ có tên là Vương Ngưu là một trung niên đại hán khôi ngô, có tu vi đoán đan tầng năm. Tình cảnh của đan sư Trương, Vương, Lý ba nhà mới vừa rồi y đều nhìn thấy trong mắt. Thậm chí bởi vì “Ước Hẹn Đập Lò” nên đối với Lạc Giang Thụy cũng chú ý nhiều hơn. Mới vừa rồi, Lạc Giang Thụy chẳng những luyện chế ra hai lò đan dược với thành đan suất đạt tới chín tầng, mà Tề sư huynh đại biểu cho Vương gia, cùng Diệp sư huynh của Trương gia cũng luyện chế ra lò đan dược thứ nhất có chín tầng thành đan suất. Trong khi đó, Lục Bình chẳng qua là người cuối cùng luyện chế thành công được lò thứ nhất, thành đan suất chỉ có bảy tầng. Tuy nói thành đan suất này trong toàn bộ đan sư cũng xem như là không tệ, nhưng rõ ràng không bì kịp với đan sư của ba nhà, nên y không khỏi cất giọng châm chọc Lý Mậu Lâm.

Lý Mậu Lâm nói:

– Vương huynh quá lo lắng. Giai đoạn thứ nhất chẳng qua là cạnh tranh dựa theo thành đan suất để loại đi những đan sư không hợp tư cách. Lục Cửu đan sư có bảy tầng thành đan suất, thăng lên một cấp đã là đủ rồi. Đan sư của quý gia tộc ngay cả khi có mười tầng thành đan suất cũng chỉ thế mà thôi.

Vương Ngưu nghe vậy, “hờ” lạnh một tiếng:

– Chỉ nhìn là biết luyện chế dung huyết kỳ đan dược mà đã tệ như vậy, đến khi luyện chế nửa bước đoán đan kỳ đan dược thì có thể tưởng tượng như thế nào?!

Lý Mậu Lâm hơi biến sắc, đây cũng là điều mà ông ta đang lo lắng. Thành đan suất của đan sư không phải chỉ là một hay hai lò đan dược, mà quyết định bởi vì một lò đan dược thành đan sẽ bị quá nhiều yếu tố ảnh hưởng. Vì vậy thành đan suất là do luyện đan sư trường kỳ luyện chế đan dược mà tạo thành kết quả. Đây cũng là lý do tại sao Bắc Minh đan hội thông qua thành đan suất để đào thải đan sư, mà không phải thông qua luyện chế một lò đan dược nhiều hay ít để định ra trật tự.

Đảo mắt thế là một ngày đã trôi qua. Giai đoạn thứ nhất của đạn hội cũng đã tiếp cận hồi cuối. Lạc Giang Thụy là vị đan sư thứ nhất trong gần 200 vị hoàn thành lò đan dược thứ ba đầu tiên. Lạc Giang Thụy từ trong đóa mây trắng hình thành đơn phong bước xuống, bị Thượng Quan gia chủ cùng những người khác vây quanh, khách sáo như tiếp đón anh hùng.

Lạc Giang Thụy đảo mắt nhìn về phía Lục Bình, phát hiện lò đan dược thứ ba của Lục Bình không ngờ đã sắp đến thời điểm ngưng đan. Biểu lộ vui sướng của Lạc Giang Thụy tăng lên một chút lo lắng.

Lục Bình vốn là kém hơn Lạc Giang Thụy về thời gian luyện ra lò đan dược thứ nhất. Vậy mà sau khi luyện chế xong toàn bộ ba lò, Lục Bình không ngờ lại có khí thế rút ngắn thời gian luyện chế lò thứ hai.

Đến bây giờ chỉ kém Lạc Giang Thụy ở khoảng thời gian ngưng đan này.

Lạc Giang Thụy đã sớm chú ý đến phương thức luyện đan của Lục Bình, phát hiện ba lò đan dược của Lục Bình được hắn một hơi liên tiếp luyện chế hoàn thành. Mỗi một lò đan dược luyện chế xong ở trung gian không hề có quá trình phục hồi linh lực nào cả, ngay cả nghỉ ngơi để hóa giải sự mệt nhọc trong thần thức cũng không.

“Hừ” bất quá là tu vi hùng hậu một chút mà thôi! Thần thức liên tiếp sử dụng rất dễ tạo thành sự mệt nhọc quá đáng. Ác tính tuần hoàn như vậy, xem coi ngươi ứng phó như thế nào với những giai đoạn luyện đan kế tiếp trong kỳ khảo hạch này.

Luyện đan lô đột nhiên mở ra, một cỗ dị hương theo sóng nhịp từ trong luyện đan lô bắn ra. Diệp sư huynh thở thật nhanh nhẹ nhõm, xoa xoa cái đầu đã hơi nặng nề, đem bảy viên đạn hoàn đang bay múa ở trên không trung thu vào trong bình ngọc. Sau đó hắn nuốt con hỏa điều màu đỏ chanh dùng để luyện đan đó vào trong bụng.

Vào lúc này, ở phía bên kia cũng vang lên tiếng cười của Tề sư huynh. Hỏa hồ ở dưới luyện đan lộ có đuôi màu đỏ đột nhiên phóng ra một tia bạch quang.

Lò lửa màu đỏ lửa bất thình lình hiện lên bạch diễm. Bạch diễm chợt lóe rồi biến mất. Đan lô của Tề sự huynh tiếp tục mở ra, đan hương xông vào mũi, bảy viên đạn hoàn bị hắn thu lại.

Cùng lúc đó, Lục Bình liên tiếp bấm ra chín đạo ấn quyết. Xích Hoàn hỏa ở đáy lò bắn ra một đạo hỏa lãng màu huyết hồng. Luyện đan lỗ trước mắt rung lên. Bảy viên đan dược phảng phất như ngọc châu từ trong lò liên tiếp bắn ra, bị Lục Bình thu hồi.

Lục Bình đem Xích hoàn hỏa có chút ảm đảm ở trong tay thu vào tụ linh bàn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Diệp sư huynh cùng Tề sư huynh hai người đang nhìn hắn. Thấy Lục Bình nhìn lại, hai ngườ| liền thu ánh mắt, ngự sử đám mây trắng hướng khu vực của Trương gia và Vương gia bay đi. Dù sao Lục Bình cũng nhận thấy một chút kiêng kỵ trong ánh mắt của hai người này.

Tề sư huynh cùng Diệp sư huynh hai người đương nhiên là đã biết qua “Tam ngọc linh đan”. Nhưng Lục Cửu luyện đan sư trước mắt hiển nhiên là lần đầu tiên luyện chế loại đan dược này, nếu không cũng không trở thành người cuối cùng khai lô luyện đan ở lò thứ nhất. Vậy mà điều làm cho hai người kiêng dè trừ việc người này có thể có pháp lực hùng hậu và thần thức mạnh mẽ để chống đỡ việc luyện chế ba lò đan dược không gián đoạn ra, thì đó là thành đan suất ổn định của người này. Ba lò đan dược của người này đều có bảy tầng thành đan suất. Quả là kinh ngạc! Đây là xảo hợp hay là cố ý làm như thế?!

Bảy tầng thành đan suất đối với bọn hắn, là những đan sư tinh anh của đại phái mà nói cũng không quá cao, nhưng có thể khống chế mỗi lò luyện đan đều giữ ở bảy tầng thành đan suất thì nó mang một hàm nghĩa khác.

Diệp, Tề sư huynh sau khi lấy được đan phương của ba loại đan dược trên, trong đó có hai loại mà trước đó hai người đã luyện chế qua. Hai người đầu tiên lựa chọn loại dễ dàng nhất để luyện chế và cũng nhanh chóng luyện ra chín viên đan dược. Loại thứ hai có độ khó hơi cao, cũng có tám tầng thành đan suất. Còn một loại cuối cùng thì hai người đều là lần đầu tiên luyện chế, hơn nữa pháp lực cùng thần thức sau khi luyện chế hai lò đan dược liên tiếp trước kia giờ đây đã có chút mệt mỏi, cho nên chỉ có bảy tầng thành đan suất.

Lạc Giang Thụy mặt trầm như nước, đương nhiên cũng ý thức được vấn đề này. Nhưng ngay sau đó lão ta thấy Lục Bình sắc mặt tái nhợt, trán cơ hồ có chút mồ hôi ứa ra, hướng đám người của Lý Mậu Lâm đi tới, lúc này lão mới “Hắc hắc” cười lạnh hai tiếng. Lục Bình cũng không nói chuyện với đám người của Lý Mậu Lâm, mà từ trong bạch vẫn đan phòng đi xuống hằn dưới, đem 21 viên linh đan giao cho các vị đại sư xem xét qua, rồi ngồi xếp bằng ở trên bạch vân đại điện phục dùng một viên linh đan. Lục Bình bắt đầu ngồi tĩnh tọa, khôi phục linh lực và thần niệm trong cơ thể.

Lý Mậu Lâm không biết tình huống của Lục Bình như thế nào, thấy hắn như vậy trong bụng khó tránh khỏi sự bất an, nhưng vẫn cố hết sức giữ vững sự trấn định. Lý Tu Trúc cùng Xích Luyện Anh biết Lục Bình tu luyện thần thức hóa niệm thuật, thậm chí có thể sử dụng dung huyết kỳ thần niệm và tu vi lực áp Sở Đình, quả quyết là hắn không thể yếu ớt như là đang biểu hiện như vậy.

Hai nữ nhìn nhau nhìn nhau một cái, rất ăn ý nhưng không nói gì. Chẳng qua là sắc mặt của Lý Tu Trúc hơi biến đổi, không biết là suy nghĩ gì. Xích Luyện Anh thì lưu chuyển đôi mắt đẹp nhìn Lục Bình đang ngồi tĩnh tọa, tia sáng kỳ dị ở trong mắt chớp nháy liên tục.

Các đan sư không ngừng đem đan dược đã luyện chế thành công giao lên cho các vị đại sự kiểm tra.

Giai đoạn thứ nhất của đan hội khảo hạch rất nhanh đã đưa ra kết quả. Dựa theo lệ thường của Bắc Minh, giai đoạn thứ nhất thường đào thải hơn phân nửa đan sư. Mấy vị luyện đan đại sư ở trên đại điện sẽ căn cứ vào kết quả luyện chế, đem tiêu chuẩn định ở sáu tầng thành đan suất. Lần này đã có gần trăm vị đan sư bị đào thải.

Ngày hôm sau, giai đoạn thứ hai của đan hội được bắt đầu. Lần này cũng là ba loại đan phương y như cũ, nhưng mà đều đổi thành bán bộ đoán đan kỳ đan dược. Lục Bình vừa định theo mọi người bước vào trong Càn Nguyên động thiên bạch vẫn đan phòng bay lên trên không trung thì nghe thấy Hồng Diệp lão tổ nhất mực nhắm mắt không nói gì, đột nhiên lên tiếng:

– Không ngờ lần đan hội này của Bắc Minh ta còn có yêu tộc cao nhân tới tham dự. Thật là đáng mừng!

Một tiếng cười dài từ hư không trong Càn Nguyên động thiên truyền tới:

– Ha ha! Lần này mang theo tiểu đồ không mời mà tới, thật có đường đột. Mong rằng lão tổ không cảm thấy phiền lòng! Đông Hải yêu tu Diễm Vô Cữu xin ra mắt chư vị đạo hữu.

Tu sĩ ở trong Càn Nguyên động thiên lập tức ồn ào, không ngờ tới Bắc Minh lại để cho một yêu tu tiềm nhập vào trong Càn Nguyên thành, lại dò tới Càn Nguyên đại điện. Chỉ có mấy vị luyện đan đại sư ở trên đại điện phảng phất như gặp thấy một vấn đề khó khăn nào đó, đem ánh mắt giao lưu lẫn nhau và đều truyền đến một tin tức: “Hắn vì sao lại tới đây?”.

Hồng Diệp lão tổ cười, nói:

– Người đến đều là khách. Làm gì có chuyện đường đột!

Hồng Diệp lão tổ hai tay đưa lên trên hướng qua hai bên, phất một cái. Hư không của Càn Nguyên động thiên bỗng nhiên mở nứt ra. Vẫn khí ở trong động thiên nhanh chóng hội tụ lại, kết thành một cái đại đạo bạch vẫn thông thẳng đến hư không. Ở đầu cuối của đại đạo xuất hiện hai thân ảnh một cao, một thấp đang chậm rãi hướng mọi người đi tới.

Trong Càn Nguyên động thiện, một cái đạo lý do bạch vẫn tạo thành nối thẳng hư không của động thiên, một người tay áo bay bay, đầu mũ áo nghiêm chỉnh phảng phất như một vị hồng nho cự hiền hướng động thiên đi tới. Lục Bình nhìn thấy trong dáng vẻ của người này phảng phất phong thái của Khương Huyền Lâm chân nhân. Ở phía sau của người này là một thiếu niên cổ dài có một cái độc giác trên đầu.

Thiếu niên trông giống như một hài tử lần đầu tiên đi ra cửa vậy, hướng về bốn phía chung quanh duy trì một sự hiếu kỳ mãnh liệt. Thiếu niên trong lúc đi trên con đường do bạch vẫn tạo thành, hết nhìn đông lại nhìn tây, quan sát cảnh trí ở trong Càn Nguyên động thiên. Khi nhìn thấy mấy trăm nhân tộc tu sĩ ở bạch vân giữa động thiện, gương mặt của thiếu niên vô cùng kinh ngạc.

Hai người đi tới bạch vẫn ở trung ương, liền hướng Hồng Diệp lão tổ đang ngồi ở phía trên, hơi thi lễ, nói:

– Diễm Vô Cữu không mời mà tới. Kính xin lão tổ không trách tội.

Hồng Diệp lão tổ không ngờ lại hơi nhỏm dậy, đáp:

– Diễm đạo hữu có thể đến đây, Bắc Minh trên dưới bồng tất sinh huy, đưa tay mời Diễm Vô Cửu ngồi.

Diễm Vô Cữu chỉ tu sĩ ở sau lưng, nói:

– Đây là một đệ tử lão phu thu vào những năm trước đây. Thuật luyện đan của hắn coi như có chút thiên phú. Lần này dắt hắn tới đây để có thêm một chút kiến thức, không ngờ lại đi chậm một bước. Mong lão tổ có thể thông dụng một phen, cho đứa nhỏ này một cơ hội lịch luyện.

Hồng Diệp lão tổ nghe Diễm Vô Cữu vừa mở lời là đã có ý khẩn cầu, rất là kinh ngạc nhìn thiếu niên cổ dài độc giác đứng ở phía sau ông ta một chút rồi nói:

– Có Diễm Vô Cữu đạo hữu mở lời, lại là đệ tử của đạo hữu, lão phu có lý nào không cho. Chẳng qua không biết là Côn Sơn cùng các chân nhân của chư phái có ý như thế nào?

Đám người Côn Sơn đưa mắt nhìn nhau, trong miệng nào dám nói chữ không, đều đáp:

– Toàn bằng lão tổ phần phó.

Chúng đan sư dưới đài tuy không cam lòng vị nửa bước hóa hình yêu tộc thiếu niên này chen ngang trực tiếp tiến vào giai đoạn thứ hai của đan hội. Nhưng không có người nào ngu đến nỗi ở chỗ này đề xuất lòng nghi ngờ đối với tính công chính của kỳ tranh tài đan hội này.

Lục Bình mặc dù trong lòng nghi ngờ tại sao lại có yêu tu đan sư đột nhiên tham dự vào, nhưng điều này hiển nhiên không phải là chuyện mà Lục Bình bây giờ có thể tham dự hay bàn tán gì. Thực lực quyết định địa vị của tu sĩ. Bây giờ Lục Bình ở trong Đông Hải chỉ lấy thân phận tán tu mà xuất hiện giữa sự tranh đấu của các thế lực khắp Đông Hải, thậm chí ngay cả tư cách một con cờ cũng không có.

Lục Bình thần niệm chợt động, bạch vận dưới chân nhất thời bao phủ hắn lại, tạo thành một tòa đan phòng. Thân ảnh của Lục Bình trong đan phòng như ẩn như hiện, phảng phất như cực kỳ rõ ràng nhưng phảng phất ở trung gian bị cách ngăn một tầng gì đó, khiến cho Lục Bình có thể yên tâm thi triển bí thuật mà đám tu sĩ trước mặt không thể ngờ tới.

Thần niệm của Lục Bình lộ ra khi chạm đến những văn phòng của các đan sư khác, phát hiện thần niệm không ngờ lại bị một đạo cấm chế vô hình ở trên bạch vẫn che đỡ, không cách nào nhìn rõ ràng cử động của tu sĩ ở bên trong văn phòng, chỉ có thể thông qua tầm mắt mà quan sát các tu sĩ chung quanh. Nhưng tầm mắt hiển nhiên cũng không nắm bắt được rõ ràng mỗi động tác trong quá trình luyện đan của đan sư.

Lục Bình biết đây là thủ đoạn mà Bắc Minh bày ra để bảo vệ thân phận và lý lịch của đan sư, cũng như bí mật của họ. Mặc dù đối với Lục Bình, hắn vẫn có lòng nghi ngờ đạo cấm chế này, nhưng vẫn thầm than là Bắc Minh thực hiện việc này vô cùng tuyệt diệu. Sau đạn hội, ít nhất là ở trong Bắc Minh, hắn cũng có sự hiểu biết chút ít về bản lĩnh của những đan sư này.

Thần niệm của Lục Bình quét qua trên ngọc giản để ở trên vân bàn. Lần này ngọc giản ghi lại hai loại đan phương, trong đó có một loại Lục Bình rất là quen thuộc. Đó chính là hóa hình đan. Hóa hình đan là một loại bán bộ đoán đan kỳ đan dược, chuyên môn chuẩn bị cho dung huyết hậu kỳ yêu tộc. Hóa hình đan có thể làm cho dung huyết hậu kỳ yêu tộc trước khi lên cấp đoán đan kỳ có thể hóa hình thành người, nhưng mà một số ít đặc thù của yêu tộc vẫn còn bảo lưu lại, cho đến khi lên cấp đoán đan kỳ mới hoàn toàn có thể hóa thành hình người.

Trong tay của Lục Bình cũng có cái đan phương này, vốn là hắn chuẩn bị cho Thanh loan điểu. Chỉ có điều Thanh loan điểu dường như không chịu cho mình hóa hình trước khi tiến vào đoán đan kỳ vậy.

Nó một mực không chịu sử dụng hóa hình đan. Ngược lại, ba con Bích Hải linh xà đối với hóa hình đan lại nhớ mãi không quên. Song khi Tam linh lên cấp dung huyết hậu kỳ lại cự tuyệt sử dụng. Bất đắc dĩ Lục Bình chỉ đem hóa hình đan đã luyện chế thành công cất đi.