Chương 1367: Dã tâm của Chân Linh Phái

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong Thiên Linh sơn đại điện, nhìn thấy Lục Bình đi vào, Liễu Thiên Linh hỏi:

– Lâm Vũ lão tổ rời đi rồi chứ?

Lục Bình gật đầu đáp:

– Rời đi rồi, trải qua mấy ngày nay đệ tử dẫn ba người ở Bắc Hải tu luyện giới đại khái du ngoạn ngắm cảnh một lần, nghĩ rằng bọn họ cũng đã hiểu ý tứ của bản phái. Lần này đương nhiên sẽ nhân cơ hội đó lập phái phát triển trong Vẫn Lạc bí cảnh.

Khương Thiên Lâm thở dài một cái, nói:

– Sáng lập một nhà môn phái khó khăn ra sao. Tần gia huynh đệ tư chất cũng được, tâm trí vẫn chưa đủ thuần thụ. Nếu không phải sau lưng có một vị Thuần Dương tu sĩ chỉ điểm, sợ là không đợi môn phái lập được căn cơ cũng không biết bị người diệt ít nhiều rồi!

Lục Bình đi tới ngồi xuống đầu dưới đại điện, nói:

– Lâm Vũ tiền bối cũng sẽ không giúp bọn họ quá nhiều, nhiều nhất có thể giúp bọn họ nhất thời. Ngày sau Lạc Tâm phái có thể quật khởi còn là đàm hoa nhất hiện, cuối cùng vẫn phải xem chính bọn họ.

Quách Thiên Sơn cũng mở miệng hỏi:

– Đúng rồi, thủ hạ ngươi Lôi lão lục xảy ra chuyện gì? Người này không phải xuất thân Lạc Tâm phái sao, nghe nói hắn muốn xếp vào bản phái môn hạ?

Khương Thiên Lâm cười nói:

– Người này xuất thân Lạc Tâm phái không sai, nhưng một thân truyền thừa tu vi phần lớn có kỳ ngộ khác, cùng Lạc Tâm phái cũng không liên hệ bao lớn. Người này ngày trước đã được ta thu làm đệ tử, ngày trước đã vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp, lúc này đang bế quan vững chắc tu vi, ước chừng thời gian nửa năm xuất quan. Đến lúc đó bản phái có thể thêm một vị pháp tướng trung kỳ cường viện nữa.

Một bên Mai Thiên Cầm lúc này mở miệng nói:

– Người này xếp vào bản phái cũng không phải là không thể, nhưng ngày sau môn nhân đệ tử cần chọn lựa từ Chân Linh biệt viện, xem ra nên cùng Hạng Lâu tiền bối ngang ở hàng!

Khương Thiên Lâm cười cười, nói:
– Đúng là vậy!

Thiên Tượng lão tổ ngồi ghế trên của đại điện lúc này mở miệng nói:

– Vô luận như thế nào thiện duyên này tiếp tục duy trì. Thuần Dương tu sĩ đó có lẽ lôi kéo. Chưởng môn đưa tin Kinh Chập đảo, Thiên Phong toàn lực ủng hộ cử chỉ Lạc Tâm phái lập phái.

Liễu Thiên Linh cười nói:

– Đúng như thế!

Trong đại điện, chưởng môn Liễu Thiên Linh ngồi giữa. Hai vị đại tu sĩ Thiên Tượng lão tổ cùng với Khương Thiên Lâm ngồi ngang Liễu Thiên Linh, nhưng lại ở vào hai bên. Đầu dưới chính là Chân Linh phái một đám pháp tướng trung kỳ tu sĩ gồm năm người: Mai Thiên Cầm, Quách Thiên Sơn, Khúc Thiên Thành, Lục Thiên Bình, Ân Thiên Sở.

Sau khi Thiên Phàm lão vẫn lạc, Thiên Tuyết lão tổ ngày càng sa sút. Sau khi bà ta trở về Bắc Hải liền đi Hàn Băng đảo trấn thủ linh thạch khoáng mạch, đồng thời một thân một mình nghiên tập Thất Sắc Phá Cấm Phù thuật.

Lục Bình trở về Bắc Hải sau đó đặc biệt đi một chuyến Hàn Băng đảo, giao cho bà ta chân ngôn nội dung có liên quan giảng giải Phá Cấm Phù mà hắn đạt được trong đạo đàn thế giới. Tuy nhiên khi đó, Thiên Tuyết lão tổ đã búi tóc trắng như tuyết, mặt mũi khô cằn, không còn cường thế cay cú bất phục như trước, ngược lại xuất hiện một tia hiền lành yên lặng, làm trong lòng Lục Bình ít nhiều có chút buồn bã.

Lương Thiên Phong lúc này trấn giữ Vẫn Lạc bí cảnh Kinh Chập đảo, ngắm nhìn tình thế, kinh doanh của Đông Hải tu luyện giới hôm nay. Từ sau khi Bắc Minh tan rã Chân Linh phái âm thầm khuếch trương thế lực.

Hạng Lâu lão tổ mặc dù là bối phận tiền bối giống nhau cùng Thiên Tượng, Thiên Tuyết hai vị lão tổ, nhưng ông ta cũng như Lôi lão lục vậy. Chuyện liên quan đến một ít thương thảo của Chân Linh phái đại kế, hai người này dĩ nhiên không có tư cách tham dự.

Trở về Chân Linh phái mấy tháng này, Lưu Thiên Viễn cùng với Lôi Địch đều trước sau thành công vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp, lên cấp pháp tướng trung kỳ. Tuy nhiên lúc này hai người đều đang bế quan củng cố tu vi. Lưu Thiên Viễn mặc dù có tư cách lại không có thời gian tham dự tụ hội lần này.

Liễu Thiên Linh thấy được người đến không sai biệt lắm, mở miệng nói:

– Hôm nay bạn phái có hai vị đại tu sĩ, tư cách đại hình tông môn đã được cụ bị. Trung Thổ Thiên Huyền tông cùng Thiên Nguyệt tông hai nhà đại hình tông môn đều nguyện ý vì bản phái bảo đảm làm mục tiêu di chuyển đến khi bản phái kiến tạo Viễn cự ly Truyền Tống Trận. Bảo thuyền cũng đã căn bản sửa chữa xong, hôm nay triệu tập mọi người tới, là muốn trưng cầu ý kiến của tất cả mọi người. Bảo thuyền của bản phái có nên hay không?

Lục Bình kinh ngạc hỏi:

– Bây giờ đi liền sao?

Liễu Thiên Linh cười đáp:

– Đương nhiên không phải vậy! Bảo thuyền dính dấp rất nhiều, chọn lựa tu sĩ, điều chế các loại tư nguyên, các loại thích ứng huấn luyện, hiệp điều phối hợp trước, còn có chính là một khi bảo thuyền, ít nhất cũng phải mang đi một phần ba thực lực của bản phái. Môn phái tất nhiên thuộc về một thời kỳ cực kỳ suy yếu, lúc này bản phái nên chọn lựa các biện pháp ứng đối. Phản ứng của Bắc Hải các phái chính là sự chú ý đến từ Đông Hải cùng với Trung Thổ vân vân. Bọn ta đều phải làm hết sức cân nhắc hoàn bị. Những thứ này một khi chuẩn bị xong, bảo thuyền ít nhất cũng phải vào nửa năm sau mới có thể.

Lục Bình gật đầu một cái không nói thêm gì nữa. Mấy chục năm nay hắn một mực không ở đây, trở về Bắc Hải mấy tháng lại một trực ở bên người Lâm Vũ lão tổ, đối với hiện trạng của môn phái cũng không quá quen thuộc, cho nên lúc này càng nên nghe những lão tổ khác thảo luận nhiều hơn.

Cũng giống như Lục Bình còn có Ân Thiên Sở. Bàn về cùng môn phái địa vị, Ân Thiên Sở vẫn dưới Lục Bình. Hai người cũng là tu sĩ đời thứ ba có chứng trong đại điện. Nếu Lục Bình không mở miệng Ân Thiên Sở càng chỉ mang theo lỗ tai.

Mai Thiên Cầm hiển nhiên chủ trương bảo thuyền mau sớm ra biển:

– Nếu mọi sự đã sẵn sàng, như vậy dĩ nhiên càng nhanh càng tốt. Hôm nay sau khi trải qua Cửu Huyền lâu đại chiến, trên đường các phái đều gặp phải không ít tổn thất. Trước mắt hình thức của Trung Thổ cùng Đông Hải đối với bọn ta cũng cực kỳ có lợi.

– Vẫn phải cẩn thận một ít cho thỏa đáng. Tình thế trước mắt đối với bọn ta tuy nói có lợi, nhưng kể từ sau khi Khương sư huynh tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, Bắc Hải các phái vốn là các loại động tác nhỏ không ngờ lập tức yến kỳ tức cổ, luôn cảm thấy có chút không yên lòng, nên hiểu rõ bọn họ đang làm gì cho thỏa đáng.

Quách Thiên Sơn từ trước đến giờ thận trọng. Hơn nữa lần này bảo thuyền tấn thăng đại hình tông môn có thể nói là lần đầu gặp phải của Chân Linh phái khai phái đến nay, nói trắng ra Quách Thiên Sơn trong lòng mình cũng không đích xác.

Khúc Thiên Thành không chút nghĩ ngợi liền nói:

– Cái này có gì kỳ hoặc. Khương sư huynh lên cấp đại tu sĩ, tất cả mọi người đều bị hù dọa sợ hết rồi ạ!

Tất cả mọi người đối với ngôn ngữ của Khúc Thiên Thành từ chối cho ý kiến, cũng chỉ có chính ông ta mới có thể nghĩ đơn giản như vậy.

Mai Thiên Cầm nói tiếp:

– Căn cứ tin tức truyền đến mà xem, Ngũ Hành tông cùng Cửu Huyền lâu sau khi trải qua Lạc Tâm sơn đánh một trận cùng với ma la đại quân vây công tổn thất thảm trọng. Cửu Huyền lâu càng là phong sơn trăm năm, căn bản không rảnh bận tâm. Tử Dương cung Cửu Huyền lâu đánh một trận tổn thất một vị Thuần Dương. Hôm nay Tây Hoang chi địa yêu tộc liên thủ binh lâm thành hạ, trong lòng của Tử Dương cung cũng khó để ở Trung Thổ tu luyện giới; Lăng Vân cốc bị Vô Tận sơn yêu tộc dây dưa, Trùng Thiên các lại cùng Nam Hải tứ đại môn phái nổi lên xung đột, Đông Hải Thủy Tinh cung cũng bị Liệt Thiên Kiếm phái cùng với Bích Hải Linh Xà nhất tộc kiềm chế. Lục Đại Thánh Địa không rảnh bận tâm, còn Thiên Huyền tông lúc này vào biển còn gặp ma la uy hiếp nên tình cảnh của Thiên Nguyệt tông những năm gần đây có lúc nào tốt chứ?

– Bọn ta lúc này lấy bảo thuyền tiếp viện hai phái, có thể nói là cử chỉ tuyết trung tống thán, rất có trợ giúp cho việc tăng lên địa vị của bản phái ở tu luyện giới. Có những tông môn này làm thành viên, ngày sau thu lấy ích lợi đối với bản phái ở hải ngoại tu luyện giới cũng có nhiều chỗ tốt.

Thiên Tượng lão tổ lúc này cũng chen miệng nói một câu, nói:

– Thiên Giang sư đệ thọ nguyên sắp hết!

Tất cả mọi người một trận im lặng. Thiên Giang lão tổ những năm gần đây vì chuyện sửa chữa bảo thuyền đàn tinh kiệt lự, thọ nguyên sớm đã đến cuối. Hy vọng trọn đời của ông ta bất quá đó là có thể chính mắt thấy bảo thuyền, Chân Linh phái tấn thăng làm đại hình tông môn. Nếu không phải như vậy, ông ta cũng sẽ không liên tiếp dùng cực phẩm Thọ đan do Lục Bình luyện chế để kéo dài thọ nguyên.

Nhưng dù vậy, sau khi bảo thuyền hoàn toàn sửa chữa xong, cho tới nay Thiên Giang lão tổ dựa vào một cổ tín niệm chống đỡ cũng đã đi tới đoạn cuối của sinh mạng.

Lúc này có thể làm cho Thiên Giang lão tổ thấy bảo thuyền, đối với lão nhân gia ông ta mà nói ít nhất là một úy tạ trên tinh thần.

Tất cả mọi người nhìn về phía Khương Thiên Lâm sau khi Thiên Tượng lão tổ mở miệng, trong đại điện ý kiến của ông ta có phần lượng nhất.

Không ngờ Khương Thiên Lâm cũng là nhún vai một cái, hướng về phía Lục Bình chép miệng, hỏi:

– Tiểu tử, ngươi có ý kiến gì?

Khúc Thiên Thành tại chỗ nở nụ cười “hắc hắc”, những người khác tuy nói cũng không nghĩ là Khương Thiên Lâm từ trước đến giờ trí thân sự ngoại, nhưng thời điểm này hơi có chút không nhịn được cười. Một chuyện môn phái tiền đồ nghiêm túc thương thảo trong lúc nhất thời bị một câu nói của ông ta làm cho không khí khẩn trương hoàn toàn biến mất.

Bị người điểm danh, Lục Bình dĩ nhiên không có tư cách từ chối đưa đẩy như Khương Thiên Lâm vậy, nhịn sự buồn cười trong lòng, sắp xếp ngôn ngữ, lúc này mới nói một câu:

– Sau khi đạo đàn thế giới đóng lại, tam đại đệ tử sẽ lục tục tiến cấp pháp tướng hậu kỳ rồi!

Tất cả mọi người ngẩn ra. Thiên Tượng lão tổ mở miệng hỏi:

– Ngươi còn cần thời gian bao lâu?

Lục Bình không chút nghĩ ngợi liền đáp:

– Tùy thời cũng có thể, chẳng qua đệ tử không muốn để cho quá nhiều người biết được.

Liễu Thiên Linh trầm giọng hỏi:
– Ngươi nói là có người muốn gây bất lợi cho bản phái?

– Chẳng qua là để ngừa vạn nhất thôi.

Lục Bình suy nghĩ một chút nói:

– Giống như Thiên Sơn sư thúc nói như vậy, bản phái tấn thăng đại hình tông môn đối với Bắc Hải các phái mà nói chính là một tai nạn. Bọn họ tuyệt đối sẽ không thể không nhúc nhích, trên thực tế Bắc Hải các phái hôm nay đối với bản phái mà nói cũng không đáng để lo, chân chính tai họa ngầm ở bên ngoài!

Khương Thiên Lâm cũng hỏi:

– Như vậy người cho rằng bảo thuyền lúc nào tương đối thỏa đáng?

Lục Bình đáp:

– Đệ tử ước chừng cần một hai năm để củng cố tu vi.

Thiên Tượng lão tổ lời như đinh đóng cột, nói:

– Cho ngươi ba năm, ba năm sau, bảo thuyền! Chương môn nghĩ như thế nào?

Liễu Thiên Linh suy nghĩ một chút, đáp:

– Có thể, nhưng mà điều lần này người nào đem trấn giữ bảo thuyền? Lục Thiên Bình có theo bảo thuyền rời đi hay không?

Thiên Tượng lão tổ đáp:

– Lão phu già rồi, đất cũ khó rời, chuyện này giao cho Thiên Lâm.

Khương Thiên Lâm lại nhìn về phía Lục Bình, Lục Bình nói:

– Đệ tử ở lại Bắc Hải, có sư bá trấn giữ bảo thuyền, chính là Thuần Dương tu sĩ cũng không làm gì được.

Mai Thiên Cầm nhíu mày một cái, hỏi:

– Ngươi nói nguy hiểm có thể là hướng về phía Bắc Hải sao?

Lục Bình đáp:

– Bảo thuyền cuối cùng không phải là căn cơ của môn phái. Nếu có người muốn hạ thủ tới bản phái, kiên quyết sẽ không lưu lại cơ hội thở dốc cho môn phái. Huống chi bảo thuyền trên biển không có chỗ ở cố định, cực kỳ khó khăn xác định kỳ vị trí chính xác không nói, uy lực cũng phải mạnh hơn nhiều so với Bắc Minh bảo thuyền năm đó mục tiêu sống lại vào bên trong Hà thành.

Liễu Thiên Linh gật đầu một cái, nói:

– Như vậy nói một chút lần này còn có ai sẽ theo bảo thuyền đi tới Trung Thổ, đồng thời nên như thế nào tuyển chọn đoán đan kỳ đệ tử giá ngự bảo thuyền, cái này cần làm một hoạch định lâu dài một chút. Dù sao ba năm có thể sẽ còn có hai ba tên đệ tử đời thứ ba lên cấp pháp tướng kỳ.