Chương 807: Điếu tình bạch ngạch

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cô gái này từ trước giờ có khi nào bị người ta không nể mặt và đối xử với mình như vậy, lập tức dung nhan hơi biến, định phát tác tính khí tiểu thư, nhưng dù sao nàng này cũng còn có mấy phần lý trí, cuối cùng không đem chân tướng của chú hổ con đó nói ra.

Thấy thân ảnh của Lục Bình chuyển qua chuyển lại trong đám người sắp sửa biến mất, cô gái hung hăng giậm chân một cái, thân thể phảng phất khiêu vũ vậy, giống như một con bướm múa may nhảy lượn đuổi theo trong đám người, vừa khéo khoe ra dáng vẻ cực kỳ đẹp mắt.

Vào lúc cô gái đuổi theo trước, lập tức trong đám người lai vãng có mấy tu sĩ bỏ xuống việc mình đang làm, đứng dậy đuổi theo về hướng cô gái biến mất.

Sau đó, trong linh thú điếm phố cũng đi ra một người lão giả hơi có chút lưng gù, tuổi chừng năm mươi, bộ dáng như chưởng quỹ, dưới hàm giữ lại ba mớ râu dài. Một tên bán hàng trẻ tuổi đi theo phía sau, chính là tiểu nhị lúc trước dẫn theo Lục Bình chọn lựa linh thú trong điếm phố.

Chỉ thấy lão giả xoay người phân phó cái gì đó với tên bán hàng, sau đó liền thấy tên bán hàng không ngừng gật đầu, rồi lão giả lại khiến trách mấy câu, mới phất tay cho hắn đi. Bản thân lão giả sau đó cũng phảng phất như tản bộ vậy, đi lẫn vào đám người trong tiểu trấn.

Đám tu sĩ đi qua lại trong trấn mặc dù gây trở ngại cực lớn đối với việc dùng thân niệm dò xét của tu sĩ, nhưng Lục Bình dựa vào thần niệm khổng lồ của mình, vẫn có thể hiểu biết đối với tình hình những người đi theo sau lưng.

Lục Bình ra khỏi tiểu trấn, không có phòng thủ pháp trận của tiểu trấn gây trở ngại, độn quang dưới chân lập tức biến đổi, thân thể hắn đã bay vụt lên không trung, Vượt Dương chu xuất hiện ở lòng bàn chân. Một đạo độn quang màu xanh nhạt phảng phất như vết thương phá vỡ bầu trời, rồi cấp tốc khép lại, trong chốc lát không thấy tung tích.

Cô gái kia đi ra khỏi tiểu trấn thì Lục Bình đã sớm biến mất ở chân trời, cô gái cũng không nổi giận, ngược lại cười đắc ý, nói:

– Nếu là thường nhân sợ rằng đã sớm bị người bỏ rơi, đáng tiếc người gặp phải bản cô nãi nãi, hôm nay muốn người biết được thủ đoạn của bản cổ nãi nãi mới được!

Dứt lời, trong tay vung lên một cái túi tinh xảo, một con hắc báo thần tuấn dài năm thước từ bên trong nhảy ra ngoài. Cô gái chỉ điểm vào đầu của hắc báo một chút, miệng lẩm bẩm, đợi đến lúc nàng thu hồi ngón tay, hắc báo tựa hồ đã hiểu nàng dặn dò gì, hơi gật đầu với cô gái một cái, thấp giọng gầm thét.

Sau đó cô gái phảng phất hóa thân khinh yến, thoắt một cái liền nhảy qua ngồi trên lưng hắc báo. Hắc báo cúi đầu ngửi dưới chân, sau đó liền như mũi tên rời khỏi dây cung, lão mình chạy về phía trước, chỉ để ở phía sau một loạt ảo ảnh.

Sau khi cô gái rời đi, lại có mấy người ra khỏi tiểu trấn, nhưng khi nhìn thấy cô gái cho gọi hắc báo ra, không ít tu sĩ tựa hồ đoán được cái gì, đua nhau thối lui, chỉ có số ít mấy người cúi đầu suy tư chốc lát, liền lần nữa cắn răng đuổi theo.

Nhưng mấy người này lại cũng không nhìn thấy ở một góc thành tường của tiểu trấn, chưởng quỹ của điểm phố đang hơi khẽ cau mày nhìn hết thảy mọi việc trong mắt, tự lẩm bẩm:

– Ngự Thú Linh tông khi nào phái ra đệ tử trẻ tuổi non nớt đi lại như vậy, bên cạnh lại không có người dẫn dắt chỉ điểm nào? Chẳng lẽ là giống như Bích Hải linh xà kia vậy, cũng là hậu nhân của vị trưởng lão nào đó của Ngự Thú Linh tông lén chạy ra ngoài chơi đùa sao? Mà sao tất cả đều đến Tây Hoang chi địa này chứ?

Lục Bình ra khỏi tiểu trấn, đầu tiên là bay theo hướng bắc, sau đó lại đột nhiên đổi sang hướng tây, không ngờ lại đi về chỗ sâu của Tây Hoàng thảo nguyên. Nơi đó là phương hướng lúc trước Lục Bình từ Hà Nguyên chi địa trốn ra được, hiện nay đã ngày càng có nhiều ma la ra vào tại đây.

Sau khi xâm nhập vào thảo nguyên mấy trăm dặm, Lục Bình thu độn quang dưới chân lại, sau đó đáp xuống mặt đất, vẫy tay mở Hoàng Kim ốc, thả sa hồ Đồ Thuần cùng nhũ hổ từ bên trong ra.

Lúc trước, con nhũ hổ một mực ngồi chồm hổm dưới đất còn không nhìn ra, bây giờ nó ra khỏi Hoàng Kim ốc, ánh mắt của Lục Bình liền sáng lên. Mặc dù nhũ hổ vẫn gầy trơ xương, bộ lông tạp nhạp, nhưng nhũ hổ này nhìn tuy còn tấm bé nhưng trọng lượng cực lớn, khi đứng thẳng nhìn vô cùng oai vệ. Tuy hiện giờ nó rất thê thảm, nhưng không thể che giấu được một cổ cao ngạo xuất phát từ tận trong xương tủy.

Con này nếu không phải xuất thân từ Điếu Tình Bạch Ngạch hổ tộc, vậy thật là quá kỳ lạ rồi!

Lục Bình khẽ mỉm cười, thầm than tiểu trấn điểm phố này lá gan tuy lớn, nhưng ánh mắt vẫn còn hơi bị kém!

Lục Bình chỉ một cái vào trên người tiểu sa hồ Đồ Thuần. Tiểu sa hồ nhất thời dâng lên một đạo linh võng, linh võng sau đó vỡ ra. Một tiếng thét kinh hãi”a” vang lên từ miệng của tiểu sa hồ, lúc này nó mới phát hiện tu vi của mình đã khôi phục, trong miệng đã có thể nói tiếng người.

Lục Bình xoay người đang muốn giải trừ cấm linh võng trên người nhũ hỗ, lại thấy nhũ hổ mãnh nhiên quay đầu một cái, há miệng to ra, hiển lộ một đôi nanh chưa trưởng thành nhưng cũng đã có chút kích thước, quay đầu hướng trên người cấu xé. Lưới cấm linh đột nhiên hiện ra, rồi sau đó trong ánh mắt tán thưởng của Lục Bình, bị nhũ hổ xé nát cả. Chẳng qua là một thân da lông của nó càng tạp loạn hơn, không ít chỗ thậm chí máu tươi lâm ly, nhưng nó lại không thèm để ý điều này chút nào, ngược lại đem một đôi mắt hổ lạnh lùng tràn đầy khiêu khích nhìn Lục Bình.

Một bên kia, tiểu sa hồ thấy tình thế không ổn, cố giấu vẻ lo âu trên mặt, trong miệng cũng mừng rỡ làm lễ ra mắt Lục Bình.

– Đồ Thuần ra mắt tiền bối!

Tiểu sa hồ vội vàng lạy Lục Bình, vẫn lanh lợi như lúc trước vậy.

– Tiểu tử, lúc ấy không phải là đã có tiền bối của nhà ngươi đuổi theo tới rồi sao? Sao ngươi lại vẫn ra ngoài, rồi cùng con hổ yêu này ở chung một chỗ, bộ không sợ bị người ta nhận ra rồi lột da chồn của ngươi sao?

Thanh Khâu hồ tộc có hai loại phương diện nổi danh trong nhân tộc tu luyện giới, một là hồ tộc mỹ nữ, đặc biệt là cô gái xuất thân Thanh Hồ nhất tộc, đều lấy sự kiều mỵ mà nổi tiếng. Chẳng qua là sau khi mấy chục năm trước, sau khi bị Thiên Mã tộc chèn ép tốc diệt, Thanh Khâu Sơn hồ tộc dưới sự bất đắc dĩ phải tuyên bố đuổi Thanh Hồ nhất tộc ra khỏi tộc. Thanh Hồ yêu ngay sau đó lớp chết lớp tiêu tán khắp nơi; Thứ hai chính là da lông của hồ tộc, là vật tuyệt hảo để nhận tộc tu sĩ dùng để luyện chế các loại thượng hạng pháp phù, phù khí, phòng thủ pháp bảo.

Tiểu sa hồ này hiển nhiên cũng biết hàng năm không biết có bao nhiêu con em hồ tộc bị nhân tộc tu sĩ săn trộm, đem một thân da lông lột ra, nghe vậy không khỏi rùng mình mấy cái.

Tuy nhiên, đó cũng không phải là điều khiến tiểu sa hồ sợ hãi, chân chính làm nó sợ chính là trước đó Lục Bình nói ngày đó hắn sau khi phát hiện có hồ tộc tu sĩ tới tìm kiếm nó nên mới rời đi, đây mới thực sự là chỗ làm nó sợ hãi.