Chương 1348: Tam quang thần thủy

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Thất Sắc Phá Cấm đâu có dễ dàng gì! Một chuyết, một xảo, một đường tắt vậy! Chuyết chính là tuần quy đạo chủy xảo chính là, thất sắc cùng tiến, thần niệm ngự cả bảy chúc tính vậy; còn đường tắt, chính là bảy loại linh vật có bảy chúc tính khác nhau trợ giúp là được, và cũng cần có thần niệm nữa!

Sau khi Lục Bình lấy Long chi pháp tướng áp chế ý chí của Thiên đạo nhân tích chứa trong Khánh Am Toái Thạch, bên trong đá vụn truyền ra là giọng của một cô gái hơi mang theo vẻ sắc bén chói tại. Trong giọng nói tựa hồ còn mang theo vẻ tức giận khinh bỉ, tựa hồ đang trả lời người nào hỏi thăm, lại rõ ràng mang theo một tia không nhịn được.

Cái này chẳng lẽ chính là thanh âm của Thiền đạo nhân thụ đạo pháp trong Khai Thiên Thất Tổ sao?

Cái ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Lục Bình, rồi sau đó cả người bị thanh âm nổi giận đùng đùng của Thiền đạo nhân vọt vào cảm ngộ thâm trầm đối với việc chế tạo Thất Sắc Phá Cấm Phù.

Phương pháp chế tạo Thất Sắc Phá Cấm Phù tuân theo quy củ không cần phải nói. Hôm nay Lục Bình lấy loại phương pháp này, sau khi lãng phí hết đại lượng từ nguyên tu luyện trân quý tạo thành phù chỉ, rốt cục có thể miễn cưỡng chế tạo ra Lục Sắc Phá Cấm Phù, tuy nhiên tỷ lệ thành công hiển nhiên cũng không quá cao.

Nhưng Lục Bình chân chính để ý dĩ nhiên là hai loại phương pháp khác ghi lại trong một câu nói đó, loại thứ hai hiển nhiên càng thêm lệ thuộc vào thần niệm tu vị của tu sĩ. Nếu nói “Thần niệm ngự bảy loại chúc tính” xem ra nói là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Băng bảy chúc tính cùng tiến, đây cũng là một vấn đề khó khăn không nhỏ khi chế tạo Thất Sắc Phá Cấm Phù.

Thất Sắc Phá Cấm Phù nếu nói “Thất sắc”, chính là chỉ bảy loại chúc tính chia ra nạp vào trong phù lục. Mà thực tế chế tạo trong đó cũng thường thường bởi vì không cách nào giữ vững sự thăng bằng giữa bảy loại chúc tính mà khiến cho phù lục chế tạo thất bại. Mà bảy chúc tính cùng tiến dĩ nhiên là muốn đem bảy loại chúc tính đồng thời ngưng tụ nhét vào trong phù lục, nhưng đồng dạng là một phương pháp giữ vững thăng bằng bảy loại chúc tính cực kỳ tốt. Tuy nhiên trừ cần thần niệm tu vị mạnh mẽ làm trụ cột ra, thần thạch này cũng không ghi lại nên bảy chúc tính cùng tiến như thế nào.

Nhưng trong một tiếng quát có lực này, thần niệm của Lục Bình cũng không tự chủ nghĩ tới một bộ hình ảnh. Mặt trong của bức họa này, Lục Bình bắt đầu thử thôi diện phương thức của bảy chúc tính cùng tiện, trong ngày thường năm lấy địa phương không chừng lần này cũng cực kỳ thuận lợi lấy được giải quyết. Chỗ sai lầm suy nghĩ mãi không thể giải thích được lúc trước, lần này cũng trong nháy mắt tự nhiên thấu đáo. Trên mặt của Lục Bình một bộ thần sắc than thở, thì ra còn có thể làm như vậy, trước sau cũng không nghĩ tới.

Đợi đến khi thần niệm của Lục Bình tránh thoát khỏi ảo ảnh lúc trước, sau khi ánh mắt lần nữa khôi phục trong sáng, giữa thần sắc vẫn mang theo sự mừng rỡ nhàn nhạt. Mặc dù khối đá vụn này chẳng qua mang cho mình chỉ điểm có liên quan bảy chúc tính cùng tiên chế tạo Phá Cẩm Phù, nhưng đây là điều khiến cho Lục Bình lĩnh ngộ đầy đủ sự thần kỳ của Khánh Âm Thần Thạch.

Nếu lúc này Lục Bình chẳng qua mang ra ngoài ngôn ngữ ghi lại trong thần thạch, thì người giống như Thiên Tuyết lão tổ vốn là bậc tông sư về chế tạo phù lục có lẽ cũng sẽ có sự khơi gợi ý tưởng, nhưng nếu muốn cho bà ta có cùng lĩnh ngộ như vậy cũng tuyệt không khả năng. Đây cũng là chỗ tuyệt diệu của Khánh Âm Thần Thạch.

Về phần phương pháp thứ ba che giấu trong thần thạch, mặc dù Lục Bình cũng không lấy được loại dẫn dắt như trút vào người như vậy, nhưng nói đến muốn dùng bảy loại linh vật, xem ra đây lại là một phương pháp lấy việc tụ tập chất chồng tư nguyên tu luyện trân quý rồi. Tuy nhiên lấy Thất Sắc Phá Cấm Phù trân quý cùng với việc khó có thể luyện chế, nếu có thể suy nghĩ ra được phương pháp này, thời khắc mấu chốt ngược lại cũng rõ ràng là một loại đường tắt có thể thông qua khó khăn trở lực.

Lục Bình thôi diễn thần niệm lấy được lĩnh ngộ lúc trước lại tự đi châm chước kỹ hơn mấy lần, xác nhận mỗi một chi tiết mình cũng đã nhớ như in trong đầu, lúc này mới đem lực chú ý lần nữa đặt trên khối thần thạch bể nát đó.

Bản thân mảnh vụn của tảng đá cũng là một loại linh tài trân quý. Bây giờ Lục Bình nghĩ làm sao mới có thể hoàn toàn xóa sạch hết ý niệm của Thiền đạo nhân tích chứa bên trong, sau đó sẽ đem mang ra khỏi đạo đàn thế giới dùng để luyện chế Thương Hải Chung.

Trong tay của Lục Bình đột nhiên bốc lên ngọn lửa màu xanh biếc chỉ có thần niệm mới có thể cảm thụ, đoàn đoàn vây quanh thiêu đốt thần thạch. Đồng thời thần niệm của Lục Bình một đợt tiếp theo một đợt vọt tới trong thần thạch, phảng phất mang theo từng đạo một thần niệm hóa lãng không ngừng đánh thẳng vào ý niệm của Thiền đạo nhân tích chứa trong thần thạch.

Vậy mà mặc dù bên trong khối đá vụn có chẳng qua là một đạo ý niệm không trọn vẹn, nhưng dù sao cũng là vật còn để lại của Khai Thiên Thất Tổ. Lục Bình có thể trấn áp là dựa vào cho gọi pháp tướng, cơ hồ dùng toàn lực, hôm nay còn muốn xóa sạch sẽ, đó phải khó khăn nhiều hơn so với trấn áp.

Tuy nhiên Lục Bình vẫn có thể cảm thụ vẻ sợ hãi của một đạo ý niệm không trọn vẹn tích chứa trong hòn đá. Mà loại sợ hãi đó rõ ràng có nguồn gốc từ một đóa Bích Lân Hồn Hỏa trong tay hắn cộng với Long chi pháp tướng mà trước đó Lục Bình dùng để trấn áp thần thạch.

Đây cũng chính là do Lục Bình có thần niệm tu vị có thể sánh với Thuần Dương tu sĩ, cùng với Bích Lân Hồn Hỏa là loại thiên cấp thượng phẩm linh hỏa vốn là những bảo vật rất khó gặp. Nếu đổi thành người khác, cho dù pháp tướng hậu kỳ tu sĩ đứng đầu nhất, đối với lần này cũng chỉ có bó tay không biết làm sao, chỉ có thể gửi hy vọng vào việc lấy được thần thạch chứa những ý niệm đã tiêu tán của Thất Tổ.

Lục Bình suy tư chốc lát, nếu lần nữa cho gọi Long chi pháp tướng phối hợp Bích Lân Hồn Hỏa mạnh mẽ xóa sạch đạo ý niệm lưu lại tất nhiên phải gây ra động tĩnh ồn ào vô cùng lớn. Đến lúc đó chỉ sợ cũng không cách nào trấn áp bạch liên trận đồ, sợ rằng sẽ dẫn tới sự chú ý của hữu tâm nhân.

Lục Bình sắc mặt biến đổi, suy tư chốc lát cuối cùng vẫn cắn răng, tường vân sau lưng lần nữa bay lên. Lần này Long chi pháp tướng không còn là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi. Thân rồng màu vàng tím hoa mỹ cao quý quanh quẩn ở đỉnh đầu Lục Bình. Nếu không phải Lục Bình hết sức ước thúc, sợ rằng vào một khắc Long chi pháp tướng xuất hiện, một đạo tiếng rồng ngâm đã đủ thanh chấn khắp nơi rồi.

Khánh Âm Toái Thạch nhiệm nhiệm dâng lên từ trong tay của Lục Bình. Lục Bình nhắm nghiền hai mắt. Toàn bộ thần niệm đều đã rời thân thể rưới vào đến bên trong thần niệm ở đỉnh đầu pháp tướng.

Vào giờ khắc này, Lục Bình phảng phất hóa thân trở thành pháp tướng chi long vậy, mắt đọng lại nhìn hòn đá dâng lên trong tay Lục Bình. Rồi sau đó Long chi pháp tướng đột nhiên hít sâu một hơi, một đóa ngọn lửa màu xanh biếc tức thì bị Long chi pháp tướng dâng vào trong miệng. Tiếp theo một đạo long viêm vô hình từ trong miệng pháp tướng phun ra phía hòn đá. Một tiếng kêu thảm thiết thê lương chỉ có thần niệm mới có thể phát giác truyền tới từ bên trong hòn đá.

Thần niệm của Lục Bình cũng cảm giác một cổ đau đớn như tê liệt đánh thắng tới. Bất đắc dĩ, nơi sau một cái long trảo của pháp tướng, Quải Vân Phàm nhiễm nhiễm dâng lên từ bên trong trữ vật pháp khí của Lục Bình. Bên ngoài khánh vân quanh người lần nữa trùm lên một tầng tường vân đến từ phía đông.

Nhưng Lục Bình lại hiểu được loại thần niệm gào thét thế lương không chỉ nhằm vào hắn mà đến. Thời điểm này toàn bộ thần niệm của Lục Bình đều dùng để đối phó ý niệm lưu lại trong thần thạch, cũng không biết một đạo gào thét mới vừa đó liên lụy đến nhiều chỗ nơi xa. Nhưng có một điều Lục Bình biết, sợ rằng khi đó có người chú ý tới chỗ phương hướng của mình rồi.

Dù sao phải xóa sạch hết đạo y niệm này, nếu không tất nhiên sẽ đưa tới những người khác dòm ngó thậm chí cướp đoạt!

Bích Lân Hồn Hỏa dưới sự gia trì của Long chi pháp tướng hiển nhiên đã làm bị thương nặng ý niệm lưu lại trong thần thạch, nhưng muốn hoàn toàn diệt sạch hiển nhiên cũng không phải quá dễ dàng. Dường như cũng chỉ có lấy Bích Lân Hồn Hỏa không ngừng thiêu đốt ý niệm trong đó mới có thể hoàn toàn xóa sạch. Nhưng để thực hiện điều này hiển nhiên phải hao phí thời gian rất dài, mà bây giờ Lục Bình thiếu hụt nhất chính là thời gian.

Vào lúc Lục Bình suy tư có nên vì vậy từ bỏ, nên rời khỏi nơi đây trước hay không, một đạo ý niệm phiêu đãng ở đạo đàn thế giới đột nhiên bị thần niệm bám vào người Long chi pháp tướng bắt được rõ ràng.

“Cái gì là tam ba quang? Tam quang chính là, thể có Tam Linh, hóa làm một, chính là thần thúy, bổn mạng chi hải, Long Đằng cũng thế!”

Ngôn ngữ nặng nề này Lục Bình nghe qua lại cảm thấy quen thuộc vô cùng vì chính là thứ giống đạo thanh âm lúc trước chính danh cho công pháp mà hắn tu luyện.

“Tam quang”, “Thể chi tam linh“…

Lục Bình như có điều ngộ ra. Nếu nói “Thể chi tam linh” xem ra chính là ba loại thiên địa linh vật mà Lục Bình đã từng dung luyện khi đoán đan kỳ. Thiên địa linh vật mặc dù hóa vào chân nguyên, tuy nhiên linh tính vẫn còn, ngưng tụ “Tam quang” hóa thành bản mạng thần thủy, với một đạo bổn mạng chi hải ngưng tụ trong tâm hạch không gian, làm chỗ dung thân chân chính của Long chi pháp tướng!

Long tuy ngạo khiếu thiên địa vũ trụ, những chân chính thuộc về như cũ là ở biển rộng.

Cái này lại là một lời nói dùng để điểm rõ khả năng tu luyện bản mệnh thần thông. Thế nhưng khi đó Lục Bình cũng cảm giác được đạo ý niệm này không ngờ thần kỳ dung hội quán thông, biết được loại phương pháp tu luyện của bản mệnh thần thông.

Tam Quang Thần Thủy ngưng tụ mà thành bản mệnh chi hải hiển nhiên là thủ quyết với ba loại thiên địa linh vật của tu sĩ vào lúc đoán đan kỳ dung luyện. Mà uy lực của Tam Quang Thần Thủy lớn nhỏ hiển nhiên cũng thủy quyết với phẩm chất cao thấp của thiên địa linh vật mà tu sĩ dung luyện ban đầu.

Hơn nữa thiên địa linh vật dụng luyện cụ bị đặc tính bất đồng. Đặc tính thần thông của bản mệnh chân thủy ngưng tụ cũng đều không giống nhau, nhưng mà chút bản mệnh chân thủy lại đều được thống xưng là Tam Quang Thần Thủy.

Lục Bình lúc đoán đan kỳ dung luyện ba loại thiên địa linh vật theo thứ tự là Huyền Nguyễn Trọng Thủy, Vạn Diệu Ngọc Lộ cùng Lôi Kiếp Chi Thủy.

Ba loại thiên địa linh vật đó một dày cộm nặng nề, một chạy dài, một dữ dằn, theo sự cảm ngộ của Lục Bình mà tự đi vận chuyển trong cơ thể của hắn, dần dần ngưng tụ thành một giọt Tam Quang Thần Thủy bên trong tâm hạch không gian.

Theo chân nguyên của Lục Bình vận chuyển, bản mệnh chấn thủy như cũ ngưng tụ cuồn cuộn. Tuy nhiên Long chi pháp tướng hiển nhiên đã chờ không được. Một giọt bản mệnh chân thủy ngưng tụ trước hết trôi bên ngoài cơ thể, bị pháp tướng một hớp nuốt vào trong bụng, rồi sau đó hóa thành một đoàn hơi nước xông vào trong Khánh Âm Thần Thạch.

Thần niệm của Lục Bình cũng cảm giác được ý niệm lưu lại bên trong thần thạch thậm chí chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng đã bị hơi nước rót vào trong đó hoàn toàn tan rã.

Long chi pháp tướng sau khi phun ra một đoàn hơi nước dường như cũng tỏ ra cực kỳ mỏi mệt, xoay người chui vào bên trong tâm hạch không gian của Lục Bình. Sau khi thần niệm trở về, Lục Bình cảm giác mình một trận váng đầu hoa mắt trong cơ thể cũng là từng trận trống không. Sau khi một phen xem xét bên trong, Lục Bình không miễn có chút trợn mắt hốc mồm, lúc này bên trong tâm hạch không gian đã lại lần nữa ngưng tụ hai giọt Tam Quang Thần Thủy. Nhưng chân nguyên trong cơ thể đã bị hao tổn đi bảy tám phần mười bởi vì trước sau ngưng tụ ba giọt thần thủy.

Tuy nhiên sau khi Long chi pháp tướng trở về tâm hạch không gian, long trảo chẳng qua nhẹ nhàng một chút. Hai chỗ Tam Quang Thần Thủy nhất thời dung hợp chung một chỗ, rồi sau đó thủy châu trở nên lớn hơn tiếp tục bành trướng, cho đến khi bên trong tâm hạch không gian tạo thành một mảnh hồ khổng lồ huyền không.

Long chi pháp tướng phát ra một tiếng ngâm rống vui thích, một đầu đâm vào trong hồ nước hết thảy sôi trào, làm gì còn có nửa điểm mỏi mệt lúc trước.

Nhưng lúc này Lục Bình cũng không dám chậm trễ chút nào, miễn lực vẫn bị chân nguyên thiếu thốn mà đưa đến trống không, thu nhiếp liên hoa trận đồ dưới chân, sau đó làm hết sức nhanh chóng rời khỏi nơi đây.