Chương 1301: Vây A tu la

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Vô Hình Kiếm Quyết!

Tạ Thiên Dương quát to một tiếng, cho rằng Lục Bình chạy tới tiếp viện. Chỉ có điều khi hắn thấy một thanh đoản kiếm chẳng qua là Dưỡng linh pháp bảo, hắn biết đó cũng không phải là pháp bảo được Lục Bình sử dụng.

Quả nhiên, một tên tu sĩ áo đen xuất hiện sau lưng Huyết Tu La bị chém chết, quanh người một chiêu một thanh đoản kiếm pháp bảo lập tức trở lại trong tay của gã, rồi sau đó tu sĩ lạnh lùng nhìn Tạ Thiên Dương một cái. Áo quần màu đen chấn động cả lên, cả người lần nữa ẩn giấu đến trong hư không.

Tạ Thiên Dương ra hiệu ánh mắt với Tô Cẩm. Hai người đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng linh bảo phi kiếm trong tay lại không chút thư giãn. Hơn nữa hai thanh linh bảo phối hợp lẫn nhau càng lúc càng chặt chẽ, thế công cũng càng lúc càng hung mãnh, tựa hồ muốn phá vòng vây ra vậy.

Bốn con Ngọc Ma La thấy vậy cũng không kịp nhớ gã tu sĩ áo đen đột ngột xuất hiện trước đó, chẳng qua là mấy con Huyết Ma La phía bên ngoài vội vã bơi lội dường như đang phòng bị cái gì đó. Bốn con Ngọc Ma La lại bắt đầu toàn lực ngăn chặn hai người Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm.

Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm toàn lực xuất thủ mặc dù làm rối loạn tiết tấu phối hợp của bốn con Ngọc Ma La, nhưng hai người cũng thực không cách nào thoát ra khỏi bốn con Ngọc Ma La bao vây. Tuy nhiên điều đó đã đủ rồi, trong một tiếng vang kỳ quái “ừng ực”, một chùm kiếm quang giống như bắt đầu sôi trào từ dưới vọt lên, kể cả Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm bên trong, đem bốn con Ngọc Ma La toàn bộ nhét vào trong kiếm trận.

Kiếm quang sôi trào không ngừng tản rộng ra. Mấy con Huyết Ma La bốn phía vây đi lên toàn bộ bị hù dọa chạy mất. Thân hình áo đen của Ân Thiền Sở cũng chợt lóe mà không có, chẳng những không tránh được kiếm quang đại trận sôi trào, hơn nữa một đầu xông vào bên trong đại trận, trong chớp mắt bị kiếm quang sôi trào bao phủ.

“Phí Phản Doanh Thiên Kiếm Quyết!”

Ngọc Ma trong phút chốc đột nhiên phát hiện phệ hồn thần thông của mình trong tiếng kiếm rít kỳ dị như sắp sôi ấy không ngờ lại không cách nào thi triển. Tiếng kiếm rít rung trời không ngờ lại có thể hoàn toàn che giấu phệ hồn thần thông của nó.

Không có phệ hồn thần thông thực lực của Ngọc Ma cũng mạnh hơn một chút so với Huyết Tu La mà thôi. Kiếm quang vây lượn quanh người nó xông lên, không chờ trong chốc lát, trong tiếng gào thét thê lương của Ngọc Ma, kể cả Bạn Sinh Linh Bảo trong tay nó bị một đạo kiếm quang nuốt mất, chỉ còn dư lại một đoàn phệ hồn màu đen rầm rĩ dần dần tiêu tán tan mỏng đi trong kiếm quang sôi trào.

“Sấm Thủy Kiếm Quyết!”

Lục Bình đã đem bộ vô thượng thần thông kiếm thuật này tu luyện đến cảnh giới tùy tâm sở dục, tùy thời có thể trong quá trình thi triển vô thượng thần thông kiếm quyết tùy ý biến hóa tứ đại cơ sở thần thông, lấy đó tùy cơ ứng biến.

Một đạo thân ảnh chậm rãi ngưng tụ mà thành trong kiếm trận, Lục Bình khẽ mỉm cười về bốn phía kiếm quang đại trận vẫn ở chỗ cũ sôi trào, chưa từng nghĩ thực lực của hai người Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm cũng đã đạt đến tình cảnh như thế. Lúc trước nếu không phải có Ân Thiên Sở âm thầm đuổi Huyết Ma La, hai người sư huynh đệ bọn họ hợp lực cản lại bốn con Ngọc Ma La, Lục Bình cũng không thể đem đạo vô thượng thần thông kiếm quyết giống như đánh lén vậy nhất cử đem bốn con Ngọc Ma La lâm vào trong kiếm trận.

Kiếm trận trước đó của Lục Bình bao lại hai người Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm sau khi họ đi vào. Hai người này tựa hồ sớm ngờ tới sẽ như vậy, thấy ánh sáng của kiếm trận giăng khắp nơi quanh người chẳng qua là Ngọc Ma La vây công trước hai người, không chút ảnh hưởng tự thân của hai người, trong lòng không khỏi thầm than Lục Bình chưởng khống vô thượng thần thông kiếm thuật khổng lồ như vậy không ngờ lại kỳ diệu tột cùng như thế này.

Tuy nhiên lúc này hai người cũng chỉ được để lại chấn động trong lòng xuống trước, từng người một đánh tới hai con Ngọc Tu La. Lúc này bốn con Ngọc Ma La đã trước sau bị Lục Bình vô thượng thần thông kiếm trận trùng tán, chính là thời cơ tốt để kích phá bọn nó.

Một con Ngọc Tu La khác bên ngoài đứng vững vàng gót chân dưới kiếm trận mới vừa giảo sát, lập tức bị một đạo hắc ảnh đánh lén. Một thanh đoản kiếm đột ngột xuất hiện chỗ ba thước trước người nó. Mặc dù Ngọc Tu La hết sức tránh né, nhưng vẫn bị đâm xuyên qua hộ thân thần thông, đâm thẳng vào thân thể nửa thước lúc này mới bị Bạn Sinh Linh Bảo của Ngọc Tu La đánh bay.

Một bàn tay quỷ dị xuất hiện giữa không trung trùng hợp chưởng khống đoản kiếm pháp bảo bị đánh bay sau đó biến mất không thấy đâu nữa.

Vậy mà chờ đến khi con Ngọc Tu La cầm trong tay Bạn Sinh Linh Bảo siết nát bấy kiếm quang chỗ xuất hiện bàn tay trước đó thì nó lại không phát hiện được gì cả.

Con Ngọc Tu La trong lòng cả kinh, tựa hồ nghĩ tới điều gì. Thời điểm độn quang chợt lóe dưới chân muốn rời khỏi chỗ lúc trước treo đứng, một thanh đoản thứ dài khoảng một thước cả kinh xuất hiện sau lưng Ngọc Tu La.

Quanh người Ngọc Tu La mặc dù ẩn giấu hộ thân thần thông, nhưng mà chút thần thông pháp thuật đó trước một thanh đoản thứ lại phát ra tiếng vang giòn giã rắc rắc giống như cái ly vỡ vụn vậy. Hộ thân thần thông quanh người Ngọc Tu La tồi khô lạp hủ bị đâm xuyên thẳng vào trong hậu tâm của nó.

Ban đầu Lục Bình tặng Thái Huyền Chi Thử cho Ân Thiên Sở hôm nay trong tay Ân Thiên Sở đã trở thành một món Nhất kiếp linh bảo địa địa đạo đạo. Hiển nhiên những năm gần đây thực lực tự thân của Ân Thiên Sở tăng trưởng nhưng không chỉ có trên tu vi của gã.

Ngọc Tu La khó có thể tin nhìn nửa đoạn thứ nhận lộ ra từ trước ngực. Toàn bộ thân thể đã bắt đầu theo sinh cơ trôi qua mà bằng liệt, cuối cùng hóa thành linh khí nồng đặc tan ra hòa nhập giữa thiên địa chỉ còn dư lại Thái Huyền Chi Thứ trôi lơ lửng giữa không trung lóe ra ánh sáng bén nhọn.

Một chùm bóng kiếm tản đi, thân ảnh của Ân Thiên Sở ung dung đi ra từ sau bóng kiếm. Thái Huyền Chi Thứ vào nháy mắt gã xuất hiện nhất thời phát ra một tiếng khẽ rên, trong nháy mắt cũng bay về biến mất không thấy đâu nữa trong cơ thể của Ân Thiên Sở.

Vừa lúc đó, kiếm quang đầy trời bắt đầu nhanh chóng thống nhất, cuối cùng hợp lại với hai thanh phi kiếm trôi lơ lửng quanh người Lục Bình. Lục Bình Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm cũng dần dần hiển lộ ra thân hình từ giữa lưng chừng trời.

Tô Cẩm chắp tay về phía Lục Bình cùng với Ân Thiên Sở, cười nói:

– Đa tạ hai vị Lục huynh xuất thủ tương trợ, nếu không sư huynh hai người ta sợ là không ổn lớn hơn. Đúng rồi, vị này cũng là tu sĩ của quý phái sao?

Lục Bình cười đáp:

– Ngươi là huynh đệ ta làm sao khách khí như thế. Vị này chính là bản phái đệ tử Ân Thiên Sở sư đệ!

Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cảm hai người xưng “Ân huynh” chắp tay ra mắt. Ân Thiên Sở chẳng qua chỉ yên lặng gật đầu một cái xem như đáp lễ. Hai người Tô, Tạ cũng không để ý cho lắm. Tu luyện giới các loại kỳ nhân quái nhân thấy cũng nhiều, cố ý theo đuổi tiểu tiết ngược lại dễ dàng đắc tội với người.

Tạ Thiên Dương nói:

– Chưa từng nghĩ quý phái trừ Lục huynh còn có nhân vật như Ân huynh đây. Chân Linh phái lần này mang tới sự “vui mừng” không nhỏ cho tu luyện giới a!

Tô Cẩm cũng nói thẳng:

– Mừng vậy là đủ rồi! Vui coi như khó nói!

Bốn người vội vàng chào ra mắt nhận nhau, Lục Bình hỏi:

– Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, theo như lời Tô huynh, Tạ huynh, tình thế trước mắt của quý phái không ổn. Quý phái Thuần Dương lão tổ có tới không?

Tô Cẩm không nghi ngờ hắn, đáp:

– Đúng là không ổn, trong ma la đại quân không ngờ lại xuất hiện thêm một con A Tu La. Ba vị sư thúc, sư thúc tổ đã hết sức trì hoãn, chỉ sợ cũng kéo không được bao lâu. Cứu viện của trú địa chỉ sợ cũng không trông cậy nổi. Nơi đó có hai con Thiên Ma, bản phái Thuần Dương tu sĩ Cổ Tu Thanh sư bá tổ cùng với Ngũ Hành tông Thuần Dương tu sĩ Mộc Diệp lão tổ hai người hôm nay phải chặn hai con Thiên Ma. Dĩ nhiên là phần thân phận thuật, do đó bọn ta phải cố gắng kiện thủ tiếp, như vậy vẫn cần mượn đại lực của Lục huynh cùng Ân huynh!

Tạ Thiên Dương lúc này lại thấy Lục Bình vào thời điểm nghe nói Tử Dương cung Thuần Dương tu sĩ không rãnh bận tâm thì sắc mặt đã trở nên càng ngày càng kém, trong lòng không khỏi máy động, hỏi:

– Lục huynh, có gì không ổn sao?

Tô Cẩm khi đó cũng phát hiện sắc mặt của Lục Bình khó coi, không khỏi im miệng không nói, lại từ trong giọng trầm thấp của Lục Bình lấy được một tin tức như sét đánh ngang trời vậy:

– Không ổn, rất không ổn, trong một cỗ ma la đại quân này ẩn giấu một con Thiên Ma!

– Cái gì?

– Điều này không thể nào có!

– Điều này không thể nào!

Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm hai người cơ hồ chẳng phân biệt được trước sau lớn tiếng nói. Nhưng trong tầm mắt của hai người cũng không hẹn mà cùng dính vào một tầng vẻ buồn rầu sâu hoắm. Trước đó, hai người chẳng qua là phản ứng theo bản năng thôi, thật sự Lục Bình mang tới tin tức quá mức làm người ta tuyệt vọng. Nhưng hai nhân mã cũng biết Lục Bình tuyệt đối sẽ không lừa gạt bọn họ trên chuyện này.

Sau khi trước đó bốn người liên thu tru diệt bốn con Ngọc Ma La, ma la cao cấp bốn phía sớm đã độn trốn không còn, chỉ để lại chút ma la lớn nhỏ bị bốn người tiện tay chém chết trong quá trình phi độn. Trước đó, Tô Cẩm cùng Tạ Thiên Dương còn muốn dẫn hai vị cường viện cứu viện Tử Dương cung bản phái tu sĩ khắp mọi nơi bị ma la vây khốn. Bây giờ hai người chỉ muốn đem tin tức này báo cho ba vị bản phái đại tu sĩ đang ra sức ngăn cản A Tu La.

Tử Dương cung môn hạ tu sĩ có thể lao ra trú địa tác chiến đại đa số đều là pháp tướng trung kỳ tu vi trở lên. Nhưng ma la đại quân đột nhiên xuất hiện viện quân cũng trùng tán sự liên lạc hai bên của bọn họ, lâm vào đến trong tình cảnh chiến đấu từng người. Một mảnh chiến trường liên lụy đến hư không diện tích gần trăm dặm. Bốn người mặc dù chung quanh tung hoành đánh ra, nhưng tìm được Tử Dương cung tu sĩ không có mấy người, tung tích của mấy vị đại tu sĩ càng thêm hoàn toàn không có, bốn người không khỏi rất nóng nảy.

Nếu không phải có thể ba vị đại tu sĩ đồng thời đóng ở doanh địa kịp thời trở về doanh địa cố thủ, như vậy một khi Thiên Ma xuất hiện, Tử Dương cung trên dưới tất nhiên sẽ bị đánh tan. Hơn nữa cho dù là ba vị đại tu sĩ có thể kịp thời trở về, dưới Thiên Ma trợ trận, tòa doanh địa này cũng chỉ bất quá có thể trì hoãn một thời gian bị công phá mà thôi.

Thiên Ma từ đâu chạy tới? Con Thiên Ma đó nếu thật tồn tại, nhất định không phải là một trong hai con Thiên Ma tấn công Tử Dương cung sơn khấu trú địa, mà là trong viện thủ mới tới của ma la đại quân. Chẳng qua là con Thiên Ma này làm sao có thể làm được thần quỷ không biết lẻn vào đến trong ma la đại quân mà một mực không hề bị hai vị Thuần Dương của Tử Dương cung phát giác chứ?

Tạ Thiên Dương đột nhiên ngừng độn quang, nghiêm mặt nói:

– Không được, cứ tiếp tục như vậy sợ rằng không còn kịp rồi. Lục huynh, các ngươi thật đúng là phát hiện tung tích của Thiên Ma chứ?

Sắc mặt của Ân Thiên Sở trầm xuống, một bên Lục Bình bận rộn kéo hắn lại, đáp:

– Không phải là phát hiện tung tích của Thiên Ma, mà là Thiên Ma xác xác thực thực ẩn giấu trong một cỗ ma la đại quân đó.

Tạ Thiên Dương gật gật đầu nói:

– Lục huynh chớ trách, sự quan trọng đại, cũng không phải huynh đệ ta không cẩn thận.

Dứt lời, Tạ Thiên Dương đột nhiên ngửa mặt lên trời huýt gió. Tiếng khẽ run “ông ông” truyền tới từ trên thân Tế Thủy Trường Lưu kiếm quanh quẩn quanh người Lục Bình, cũng là hai món linh bảo phi kiếm đang nhẹ nhàng hòa cùng trong tiếng huýt gió của Tạ Thiên Dương. Thần niệm của Lục Bình thậm chí cảm giác được một cổ kiếm khí nồng đặc trong tiếng huýt gió của Tạ Thiên Dương. Loại trường khiếu này tất nhiên là một loại thần thông từ kiếm thuật dọc theo người mà đến.

Trong lúc Tạ Thiên Dương phát ra tiếng huýt gió, một bên Tô Cẩm cũng theo sát ngửa mặt lên trời huýt gió như vậy. Tiếng huýt gió của hai người ứng hòa lẫn nhau, tiếng huýt gió đột nhiên cũng cao lên một nấc thang. Thần niệm của Lục Bình tựa hồ bắt được một loại chấn động kỳ dị của không gian, tựa hồ loại tiếng huýt gió đó có thể đưa tới thứ gì cộng minh, dùng để truyền lại tin tức gì, xem ra những thứ này đều là bí thuật của Tử Dương cung. Hơn nữa nhìn bộ dáng trịnh trọng của Tạ Thiên Dương lúc trước như vậy, hiển nhiên tiếng huýt gió này thầm ngâm ám ngữ dưới trạng huống khẩn cấp nào đó của Tử Dương cung!

Theo Tô Cẩm cũng gia nhập vào trong tiếng huýt gió, hư không hơn mười trượng bên ngoài người Lục Bình theo tiếng huýt gió của hai người xuất hiện một trận rung chuyển. Thủy U Vô Hình kiếm dưới sự chấn động của loại thần thông bí thuật này cũng không cách nào hoàn toàn giữ vững trạng thái che giấu thoáng qua một đạo bóng kiếm màu u lam, tuy nhiên lập tức lần nữa vào trong hư không, lần này cũng không xuất hiện nữa.

Tử Dương Phá Không Khiếu!

Một loại bí thuật thần thông theo bản nguyên kiếm khí lấy tu sĩ kích thích sinh mệnh lực tự thân mà thi triển ra. Loại thần thông này một khi phát ra, Tử Dương cung tu sĩ trong diện tích ngàn dặm đều có cảm ứng, không phải là có đại họa phủ xuống tông môn thì không thể dùng. Chỉ khi nào kiếm rít phát ra, tất cả Tử Dương cung môn hạ cảm ứng được nhất định phải lập tức hội họp về cho phương hướng người phát ra kiếm rít.

Tu sĩ có thể thi triển loại thần thông này trong Tử Dương cung nếu không phải là Thuần Dương lão tổ, pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, cũng là người vô cùng trọng yếu của tông môn. Mà tu sĩ thi triển loại thần thông này tất nhiên sẽ gánh nguy hiểm trọng đại.

Hơn nữa loại trường khiếu này bởi vì liên lụy khoảng cách cực xa, đối với tu sĩ thi triển loại bí thuật này mà nói cũng là ở một loại tiêu hao cực lớn. Để thi triển loại bí thuật này chính là lấy tiêu hao sinh cơ của tu sĩ làm giá cao, dựa vào bản nguyên kiếm khí của tu sĩ ngự sử mới có thể thành công.

Nói cách khác, sau khi Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm hai người thi triển Tử Dương Phá Không Khiếu, thọ nguyên của hai người tất nhiên sẽ phải chịu ảnh hưởng nhất định, hơn nữa thực lực cũng xuất hiện sự giảm xuống ngắn ngủi.

Ân Thiên Sở rên lên một tiếng, hiển nhiên loại trường khiếu này chẳng những có thể đưa tới phi kiếm pháp bảo linh bảo cộng minh, đối với thần niệm của những tu sĩ khác cũng có tác dụng công kích trong vô ý. Nhưng loại bí thuật thần thông này dù sao không phải là sự công kích đặc biệt nhằm vào thần niệm, đối với Lục Bình càng thêm không có tác dụng.

Tiếng huýt gió của hai người kéo dài thời gian đại khái một chung trà. Ma la bốn phía bị loại kiếm rít thần thông tuyệt đối chấn động thần niệm dọa sợ đến không dám tiến lên. Đợi đến lúc hai người đồng thời ngừng lại, trên mặt đều thoáng qua một đạo vẻ tái nhợt không bình thường.

Lục Bình giao cho hai người hai viên đan dược khôi phục thần niệm được luyện chế bởi phệ hồn tinh của Ngọc Ma La. Hai người không chút nghĩ ngợi lập tức nuốt vào trong bụng.

Tinh thần của Tạ Thiên Dương rất nhanh chấn động lên, nói:

– Tốt rồi, tiếng huýt gió này chỉ cần tu sĩ phụ cận trú địa nghe là được, nếu không tiêu hao đâu chỉ điểm này!

Tô Cẩm cũng gật đầu một cái. Hai người hiển nhiên đều là lần đầu tiên thi triển loại bí thuật của môn phái, trên mặt theo sát thoáng qua một đạo vẻ lòng vẫn sợ hãi, nói:

– Không ngờ tiêu hao sẽ lớn như vậy, nhưng xem ra chư vị sư thúc, sư bá cùng với sự thúc tổ đều đã nhận được tin tức.

– Chỉ hy vọng bản phái lão tổ của sơn khẩu trú địa có thể rảnh tay ra cứu viện, nếu không chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể trì hoãn một thời gian thôi. Có sự phối hợp của Thiên Ma, thực lực của A Tu La tất nhiên để thăng gấp bội. Doanh trại của chúng ta chính là có phòng thủ đại trận lẫn nhau, nhưng cũng không đỡ được Thiên Ma.

Lục Bình lúc này lại đột nhiên cười khổ nói:

– Tử Dương cung chư vị tiền bối có nhận được tin tức hay không ta không biết. Nhưng ta lại biết ma la đại quân cũng nhận được tin tức, ít nhất mấy người chúng ta phải có phiền toái rồi!

Hàn Băng Miên kiếm sau lưng Tô Cẩm chấn động cả lên, nói:

– Tới bao nhiêu con Ngọc Ma La, mặc dù Tử Dương Phá Không Khiếu tiêu hao không ít, thế nhưng chút thất bại đến lúc sau mới có thể hiện ra. Lúc này chiến lực của chúng ta không giảm xuống bao nhiêu?

Lục Bình cười khổ một tiếng, nói:

– Không phải là Ngọc Ma La, là A Tu La!

Lục Bình vừa dứt lời, trong ma la đại quân nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận hùng hậu. Ma la đại quân đột nhiên tản ra một lối đi. Một con A Tu La hóa thành một đạo độn quang màu vàng kim, mang bén khí vô cùng thắng tới phá vỡ hư không đánh giết đến trước người bốn người.

Nháy mắt A Tu La phủ xuống, liên tiếp bốn đạo nhận quang cơ hồ đồng thời xuyên thấu qua hư không trực tiếp xuất hiện ba thước trước bốn thân người, đương đầu chém tới bốn đầu.

Ma la đại quân bốn phía thấy A Tu La xuất thủ nhất thời một trận hoan hô ồn ào. Ma la đại quân trước đó bị uy thế của bốn người dọa sợ đến không dám tiến lên nhất thời nhất ủng mà lên, từ bốn phương tám hướng chận chết đường đi của bốn người chạy thục mạng. Trong đó không thiếu có Huyết Ma La ở bốn phía thuận tuần, một khi bốn người cố gắng chạy trốn tất nhiên sẽ phải chịu bọn nó ngăn trở.

Chiến đi!

Tế Thủy Trường Lưu kiếm bay ra chém. Phi Toàn Liên Hoàn Sát liên tiếp liên tiếp đâm trúng nhận quang màu vàng trước người, phá giải thế công của A Tu La đồng thời cả người cũng đánh bay hơn một trượng về phía sau.

Lục Bình đè mạnh sự khiếp sợ trong lòng xuống. Thời điểm này, Lục Bình mới biết được thực lực của một con A Tu La khỏe hắn rốt cuộc đạt tới độ cao bực nào. Trước đây, con A Tu La bị Lục Bình may mắn chém chết lúc đó thực lực nào chỉ là mười phần không còn lại năm, chí ít trước đó Lâm Vũ lão tổ đánh lén đã hủy diệt bảy thành chiến lực của con A Tu La ấy!

Thực lực của A Tu La phải vượt qua xa pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ. Trong ma la tai ương rất ít có đại tu sĩ có thể đơn độc chống đỡ cùng A Tu La. Cho dù là Tử Dương cung đại tu sĩ cũng chỉ có thể cùng A Tu La du đấu, trì hoãn thời gian thôi. Xem như hai vị đại tu sĩ thời điểm đối mặt A Tu La cũng sẽ không chính diện chống đỡ cùng nó.

Lục Bình vào khoảnh khắc đâm rách nhận quang màu vàng, Chân Linh Chi Kiếm đã vọt thẳng lên từ sau lưng hắn. Trong khánh vân màu tím lam, Chân Linh Chi Kiếm đã hóa thành một con giao long đánh giết về phía A Tu La, lúc này trừ mạnh mẽ tiến về trước thì đã không còn đường lui.

Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm cũng đã đỡ được thế công của A Tu La. Chẳng qua nhìn thần sắc của hai người hơi có vẻ thảm hại, hiển nhiên không hời hợt như Lục Bình.

Giữa ba người trao đổi ánh mắt lẫn nhau, lập tức đã biết được chuyện hôm nay sợ là khó có thể lành rồi. Riêng Ân Thiên Sở vào chớp mắt nhận quang xuất hiện đã biến mất không thấy đâu nữa. Lục Bình loáng thoáng dường như nhận ra được Ân Thiên Sở đã núi phía sau mình, chờ thời điểm dưới ba người vây công con A Tu La lộ ra sơ hở sẽ cho nó một kích trí mạng.