Chương 1256: Củ Tử chi ách (tiếp - 2)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ánh sáng màu xanh nhạt đảo qua, trữ vật pháp khí trên người Đồ Cao Sơn bị Lục Bình chưởng khống, mà cái tay khác cũng chỉ một cái về phía độn quang màu xanh biếc ở xa xa.

Mộc Trường Sinh đang phi độn trong lòng run lên, nhất thời cảm giác mình bị người theo dõi vậy. Toàn thân tóc gáy cũng dựng đứng, trong giây lát tựa hồ phát giác điều gì, đưa tay trong giỏ hoa nắm lên một nắm hoa tươi đột nhiên ném ra phía trước, ở trước mặt của y nổi lên một trận hoa vũ.

Vào lúc mưa cánh hoa mênh mang chiếu xuống, gần một phần ba cánh hoa đáp xuống không gian một trượng trước người Mộc Trường Sinh cũng đua nhau quỷ dị vòng vo cong đi, giống như là bị cái gì hấp dẫn bám theo vậy.

Một thanh phi kiếm màu u lam rơi đầy cánh hoa đột ngột xuất hiện ở chỗ cách một trượng trước người Mộc Trường Sinh. Mộc Trường Sinh lúc này đã có chuẩn bị, tiện tay trong giỏ hoa tìm một mảnh lá xanh ngắt xuống nhất thời hóa thành một mặt mộc thuẫn cản lại Thủy kiếm.

Thủy U kiếm thân kiếm chấn động cả lên, những cánh hoa đó ghé vào trên thân kiếm tức thì bị kiếm khí chấn đắc nát bấy. Thủy U Kiếm một kích không trúng rồi sau đó vào hư không không thấy.

Mộc Trường Sinh thần sắc ngưng trọng đang muốn lần nữa phi độn mà đi, không gian trước mặt lần nữa nứt ra. Một đạo hào quang màu tím lao ra từ trong không gian, đương đầu đập tới Mộc Trường Sinh!

Cách không ngự vật, hơn nữa còn là liên tục cách không ngự vật sau dư âm đại chiến thì không gian vẫn rung chuyển. Trong lòng của Mộc Trường Sinh hết sức rõ ràng người xuất thủ là ai, cũng rõ ràng vì sao người đó vừa khéo tìm tới mình.

Hào quang màu tím không đợi đập đến trên người của Mộc Trường Sinh liền bị cánh hoa và lá rụng bao trùm khó có thể tiến thêm nữa. Nhưng không chờ tới lúc Mộc Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm, hào quang màu tím đột nhiên chấn động cả lên. Lại là một đạo hào quang từ phía trên chia lìa đi ra, rồi sau đó rơi xuống trên đầu của Mộc Trường Sinh.

Đó nguyên vốn chính là một đôi vòng ngọc, lúc trước cũng khiến cho Lục Bình hợp làm một thể ngăn chặn Mộc Trường Sinh, lúc này công kích bị nghẹt cũng đột nhiên phân hóa ra, tuy nhiên vẫn không cách nào thương tổn được Mộc Trường Sinh, nhưng đủ đánh y một trở tay không kịp.

Cách không ngự vật, hơn nữa còn liên tục ngự vật như vậy, cho dù là tồn tại yêu nghiệt như Lục Bình, cũng không khả năng bảo đảm linh bảo có thể phát huy ra mấy thành thực lực tự thân. Đối mặt với nhân vật như Mộc Trường Sinh có thể thoáng trì hoãn tốc độ y bỏ chạy cũng coi là đáng quý rồi.

Mộc Trường Sinh có thể tránh thoát một kích ẩn giấu này đối với Lục Bình mà nói rất bình thường, hơn nữa cũng chính là nghiên cứu của hắn. Mộc Trường Sinh sau khi liên tục bị Lục Bình lấy không gian thần thông đánh lén, trong lúc vô tình cũng thiên ly thoát khỏi phương hướng của ba vị Củ Tử khác.

Trong lòng của Mộc Trường Sinh trầm xuống, thấy Lục Bình sau lưng chân đạp hai thanh phi kiếm đã nhân cơ hội đuổi theo. Một song phi kiếm dưới chân thoát ra. Một đạo kiếm thuật dòng nước đỏ ngầu giống như thiên hà vùi lấp rơi xuống, hạo hạo đãng đãng đụng tới sau lưng Mộc Trường Sinh.

Sau khi Lục Bình đem “Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm Quyết” luyện tới đại thành, các loại kiếm thuật thần thông hắn thuần thục đều một loại cảm giác ngôn xuất pháp tùy. Mà “Đại Giang Đông Khứ Kiếm Quyết” thi triển trong tay của Lục Bình thì uy lực càng lớn hơn nữa.

Lục Bình thậm chí có thể mượn “Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm Quyết” tiến hành đẩy ngược. Hắn có một loại dự cảm, không bao lâu, chỉ sợ hắn sẽ có thể đem “Đại Giang Đông Khứ Kiếm Quyết” hoàn toàn mới đẩy thăng tới cấp bậc vô thượng thần thông. Đây chính là vô thượng thần thông kiếm thuật độc chế sau sự cải tiến của chính hắn. Mà trong tu luyện giới, người đại thần thông có thể chế được cấp bậc vô thượng thần thông tuyệt đại đa số đều là quyền lợi của Thuần Dương tu sĩ.

Sau khi kiến thức kiếm thuật thần thông của Lục Bình giết chết Đồ Cao Sơn phảng phất tróc trứng gà như vậy, Mộc Trường Sinh đối với kiếm thuật của Lục Bình sớm đã thành chim sợ ná. Mộc Trường Sinh thấy kiếm thuật dòng nước đỏ ngầu lật lăn lộn cút đuổi theo sau mông, y không chút suy nghĩ, từ trong giỏ hoa tuôn ra một hạt giống, rồi sau đó hạt giống giữa không trung thu nạp sạch sẽ hơi nước bốn phía, ngay cả vân đóa bên cạnh lập tức đều trở thành nhạt rất nhiều.

Nhưng vào lúc sau khi hạt giống hấp thu đủ hơi nước, từng cái đồng mạn nhất thời phá vỡ và lớn lên từ trong hạt giống, rồi sau đó múa may sau lưng Mộc Trường Sinh, cứng rắn chạm vào kiếm thuật dòng nước đỏ ngầu đang xông tới mặt.

Thừa dịp khoảnh khắc “Đại Giang Đồng Khứ Kiếm Quyết” bị ngăn trở, giỏ hoa trong tay của Mộc Trường Sinh bay ra vô số mầm cây mọc ra cánh hoa và lá xanh, hợp thành một cánh cửa trước mặt của y. Mộc Trường Sinh một bước bước vào trong đó lập tức biến mất không thấy đâu nữa, rồi sau đó cành lá tạo thành cánh cửa lập tức bắt đầu đổ nát rơi xuống, cuối cùng thành tàn hoa đổ nát tán lạc từ giữa lưng chừng trời.

Đằng mạn múa may đầy trời rất nhanh sau đó bị kiếm thuật dòng nước đỏ ngầu cắt lấy hầu như không còn. Lục Bình đứng ở một đầu nhìn tới cánh cửa mà Mộc Trường Sinh vừa rời đi, cười nói:

– Quả thật có chút ý tứ!

Ngay sau đó, kiếm thuật dòng nước đỏ ngầu dưới chân khai rộng giữa không trung, tạo thành một đạo kiếm kiều nhảy qua hư không. Mà một bên khác kiếm kiều cũng xâm nhập đến trong hư không không biết đi thông nơi đâu.

Một chỗ trong rừng rậm bên ngoài mười mấy dặm, mấy cây đại thụ cành lá đeo bám chung một chỗ đột nhiên không gió tự động. Những cành lá đan xen chung một chỗ từ từ bao lại, tạo thành một đạo cái của hình tròn đơn giản. Quang mạc màu xanh biếc rũ xuống, Mộc Trường Sinh lập tức xé ra quang mạc đi ra từ trong cánh cửa đơn giản đó.

– Nguy hiểm thật, thực lực của Lục Thiên Bình lớn thật là nhanh!

Mộc Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm nhưng lòng vẫn sợ hãi. Hai cây đại thụ sau lưng tạo thành cánh cửa không gian đã bị mất đi sinh cơ đang nhanh chóng khô héo. Cành lá trên cây cũng bắt đầu tuôn rơi.

Nhưng không chờ tới lúc y hoàn toàn thư giãn, hai cây đại thụ đang khô héo sau lưng bất chợt biến thành gỗ vụn rơi xuống trong một trận tiếng vang ầm ầm. Một đạo kiếm quang chi kiều theo sát tới Mộc Trường Sinh, nhất cử đánh vỡ tê liệt hư không phía sau y.

Mộc Trường Sinh giật mình giống như con thỏ bị hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi muốn xoay người chạy trốn. Mà ở phía sau y, Lục Bình đã đạp kiếm kiều đi ra từ trong cánh cửa không gian, rồi sau đó nhìn một chút về bốn phía, cười nói:

– Nơi này cũng là địa lợi của ngươi!

Mộc Trường Sinh biết trận chiến này đã không cách nào tránh khỏi, định không nói một lời. Cũng may ban đầu y lựa chọn thi triển không gian thần thông đi tới nơi này nguyên vốn cân nhắc đến nơi này một chút. Nơi đây rừng cây rậm rạp, đích xác là khu vực để Mộc Trường Sinh có thể phát huy thực lực tự thân đến mức tận cùng.

– Lục huynh tại sao phải khổ đốt đốt bức người như vậy? Tại hạ tuy không muốn lấy môn phái lấn hiếp người, nhưng giống như Lục huynh, là sẽ rước họa vào thân cho môn phái nhà mình.

Lục Bình cười khẩy đáp:

– Đồ Cao Sơn đã bỏ mạng trong tay của ta, Ngũ Hành tông sẽ từ bỏ ý đồ sao?

Mộc Trường Sinh im lặng, cầm thật chặt linh bảo hoa lam trong tay.

Lục Bình cũng không nói nhảm nhiều với y, Tế Thủy Trường Lưu kiếm mang thế tôi khô lạp hủ chém vô số mầm cây thất linh bát lạc bốc lên trước người Mộc Trường Sinh. Mà Mộc Trường Sinh đã tiêu thất không thấy đâu nữa trong rừng rậm.

Nhưng thấy Lục Bình cười lạnh một tiếng, bên ngoài mười mấy trượng đột nhiên truyền đến một tiếng đau hừ. Thủy U kiếm đâm xuyên qua một cây khô lớn bằng thùng nước, thân hình của Mộc Trường Sinh cũng từ từ hiển lộ ra trên cây khô, bị Lục Bình sớm đã mai phục tốt định trên Thủy U Kiếm.