Chương 1028: Đâm thọc sau lưng

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Huyền Linh, Huyền Dũng, Huyền Phong cùng với Huyền Thương bốn người liên thủ, năm đó đã từng ở Bắc Hải lực địch một con Huyết Tu La, cũng dưới tay nó thoát được tánh mạng. Lần này Huyền Thương chân nhân mặc dù không ở đây, đổi lại có nhị đại tu sĩ Huyền Hư chân nhân tu vi cao hơn lão lạt, Tử Mẫu Khiên Dẫn Trận lại đang thời khắc mấu chốt cải tạo thành công, bốn người lúc này tiến lên ngăn lại một con Huyết Tu La vây công Thiên Khang lão tổ.

Nhưng năm người ngăn trở một đầu Huyết Tu La khác gia nhập vào trong chiến đoàn của Thiên Khang lão tổ cùng Ngọc Tu La, lúc này tất cả mọi người cũng đã nhìn ra, mặc dù Thiên Khang lão tổ còn có thể dựa vào Nhị kiếp linh bảo trong tay ngăn cản, nhưng bị thua là chuyện sớm hay muộn. Hơn nữa còn có Cách Tử đảo cùng với Chân Linh phái đệ tử kiềm chế, Thiên Khang lão tổ vì thế mà vẫn lạc cũng chưa chắc sẽ không phát sinh.

Chân Linh phái vô cùng nguy ngập!

Trên hoang tiều ba trăm dặm, Lục Bình chưa trở về, một đám nhân yêu hai tộc tu sĩ được Lục Bình cứu dọc đường vẫn chờ đợi ở chỗ cũ.

Thương Hải tông Lưu Vĩnh Xương thấy hai vị pháp tướng tu sĩ khác là Vinh Thành lão tổ cùng với Phòng Hành Liệt lão tổ một mực ở một bên tĩnh tọa, hai người thỉnh thoảng nhỏ giọng trao đổi một ít gì, vì vậy hắn lấy thêm can đảm, tiến lên phía trước nói:

– Hai vị tiền bối, thật ra thì cho tới bây giờ đã một bước cuối cùng, bọn ta đại khi tìm một chỗ yếu kém hoàn tiết một đường đi vào chỗ chết, lấy thực lực của bọn ta liên thủ, coi như bởi vì tu sĩ đóng ở đảo tự trong lúc nhất thời không dám để bọn ta đi vào, bọn ta cũng có thể ở bên ngoài đảo kiến thủ chốc lát, chỉ cần làm rõ thân phận hiển nhiên vô ngại, cần gì phải dừng lại thời gian dài ở chỗ này. Nếu là bị ma la phát hiện, bọn ta chỉ sợ cũng chỉ có thể chờ đợi số mạng bị bao vây rồi!

Hai vị lão tổ trao đổi đều có chút không thích. Vinh Thành lão tổ nhìn Lưu Vĩnh Xương nhàn nhạt một cái không nói gì.

Vị Phong Hành Liệt lão tổ đó cũng không chút khách khí hừ lạnh một tiếng, nói:

– Ngu xuẩn!

Phong Hành Liệt lão tổ mắng Lưu Vĩnh Xương một tiếng “ngu xuẩn” làm mặt hắn đỏ bừng!

Sau khi Phong Hành Liệt mắng xong cũng không mở miệng nói chuyện nữa, làm Lưu Vĩnh Xương ở đó là tiến cũng không được lui cũng không xong, chỉ đành phải cắn mạnh răng nói:

– Hôm nay hơn mười người bọn ta tuyệt đại đa số thực lực vẫn còn, hoàn toàn có thể buông tay đánh một trận. Vãn bối không biết các vị vì sao phải tín nhiệm Lục Thiên Bình đạo hữu như vậy, đến lúc đó bọn ta chẳng qua là đi theo phía sau hắn xông trần, đi nơi đầu sao toàn do một mình hắn định đoạt chứ? Điều này không phải là đem tánh mạng của bọn ta toàn bộ nằm trong tay của hắn hay sao?

Lưu Vĩnh Xương một hơi nói xong suy nghĩ trong lòng, thở hổn hển hai cái, liền thấy trên hoang tiều có không ít người thần sắc xuất hiện vẻ do dự nghi hoặc, trong ánh mắt nhất thời thoáng qua một đạo sắc mặt vui mừng: người tu luyện phần lớn bạc bẽo, trừ đồng môn cùng với người thân cận với mình, cực ít có cử chỉ tín nhiệm người khác, huống chi là chuyện tánh mạng du quan, cũng không phải bọn họ không nổi lên dị tâm!

Hắn cũng quên đoạn đường đi tới tánh mạng của những người này đều do người nào xuất thủ cứu, nếu không phải có Lục Bình luyện đan đại tông sư như vậy ở chỗ này, thì như thế nào có thể làm cho đại đa số trong thời gian cực ngắn khối phục sức tự vệ.

Hai vị lão tổ đều không nói gì, một bên Niếp Thanh cũng không nhịn được hỏi:

– Lưu huynh, ngươi sao lại như vậy? Tánh mạng của bọn ta là đều được Thiên Bình đạo hữu cứu, hắn vạn vạn không lý gì hại chúng ta nữa!

Niếp Thanh rốt cuộc cùng Lưu Vĩnh Xương trước đó đã từng liên thủ trải qua sinh tử, vì vậy trong lòng mặc dù không cam lòng Lưu Vĩnh Xương nói, cũng không nghiệm từ trách cứ.

Lúc này một bên Vinh Thành lão tổ cũng mở miệng nhàn nhạt nói:

– Lại không nói tánh mạng của bọn ta đều được Thiên Bình đạo hữu cứu, coi như hắn có tư tâm gì, bọn ta cũng toàn lực tương trợ, còn tình phần cứu mạng này của hắn. Huống chi đoạn đường này đi tới, nếu không phải Thiên Bình đạo hữu có thần niệm vượt xa thường nhân, bọn ta thì như thế nào có thể lần lượt tránh khỏi ma la truy tung, sợ rằng đã sớm bị vây diệt hầu như không còn. Nếu thật đúng là bàn về điều này, mỗi một người bọn ta đang ngồi đây cũng không biết thiếu hắn mấy cái mệnh!

Lưu Vĩnh Xương còn kém bị người chỉ lỗ mũi mắng vong ân phụ nghĩa thôi, nhưng mà lúc này hắn cũng không thèm quan tâm gì nữa, cất giọng cãi:

– Chúng ta một đường tới đây cũng từng qua mấy lần đại chiến, nếu không có bọn ta giúp một tay, có thể đắc thắng như thế nào được chứ?

Phong Hành Liệt lão tổ nhất thời giận dữ, mắng:

– Hỗn tặc nhà ngươi, Lục đạo hữu mấy lần xuất thủ cũng vì cứu giúp người bị vây diệt. Nếu không phải nghĩ tới cố kỵ an nguy của bọn ta, lấy bản lĩnh của Lục đạo hữu đã sớm trước khi ma la đại quân vây công đạo phòng tuyển thứ bảy cũng đã chạy tới Huyễn Linh thành, làm gì còn bị tiểu nhân người ở sau lưng nói xấu!

Vinh Thành lão tổ liếc mắt nhìn những đoán đan tu sĩ còn lại sau lưng, rồi sau đó hướng Lưu Vĩnh Xương nói:

– Cũng được, nếu người chỉ nói lợi hại đem tự tâm, lão phu cũng tiểu nhân một lần, tránh cho có người bị người đầu độc xong còn cất giọng oang oang.

Vinh Thành lão tổ lời vừa nói ra, trong mấy tu sĩ sau lưng Lưu Vĩnh Xương có mấy người không khỏi gục đầu, Vinh Thành lão tổ cũng không nói ra, nói thẳng:

– Lúc này ma la đại quân tụ tập đạo phòng tuyến thứ bảy, sau lưng bọn ta còn có ma la đại quân cuồn cuộn không ngừng chạy tới, quay đầu lại là không thể nào, chỉ có về phía trước còn có một đường sinh cơ. Điều này từ trước đến giờ mọi người cũng đều biết, chẳng qua là không biết các ngươi có nghĩ tới không, bọn ta nếu muốn vọt tới trước vào trong Huyễn Linh thành, thì chỉ có mượn Thiên Bình đạo hữu có thần niệm khổng lồ, mới có thể làm hết sức khi đến gần sau lưng ma la đại quân mà không bị phát giác, mới có thể bảo đảm phát động tấn công mang tính đột nhiên, dùng khả năng lớn nhất bảo đảm đánh bất ngờ thành công và vị đạo hữu có thể bảo toàn mạng sống. Nếu là không có Thiên Bình đạo hữu chỉ dẫn, bọn ta cũng chỉ có thể là một đám con ruồi không đầu, bay loạn khắp nơi sớm muộn sẽ bị ma la nhất nhất giảo sát hầu như không còn, lão phu nói như thế, bọn người hiểu rõ rồi chứ?

Vinh Thành lão tổ lời đó vừa dứt, liền nghe được một giọng nói đột nhiên vang lên ở hoang tiều:

– Đa tạ Vinh Thành đạo hữu, tuy nhiên lúc này chỉ sợ cho dù là chư vị đạo hữu nói tại hạ có tư tâm, Lục mỗ cũng bất chấp rất nhiều những điều đó rồi!

Lục Bình đột ngột xuất hiện trên hoang tiều, trên mặt của Vinh Thành lão tổ cùng với Phong Hành Liệt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cả hai người bọn họ trước đó cũng không từng có chút phát hiện đối với Lục Bình xuất hiện, chưởng khống không gian thần thông như thế này hai người là vọng trần mạc cập.

Lục Bình chỉ liếc Lưu Vĩnh Xương một cái, lòng của Lưu Vĩnh Xương cuồng loạn, nhưng hắn không cố tự trấn định không được, may là vào lúc này Lục Bình cũng không muốn nói lại chi tiết, mà chỉ nói:

– Phía trước ma la cùng nhân yêu hai tộc đại chiến đã tiến vào bạch nhiệt hỏa, tại hạ mới vừa vào phía trước cũng phát hiện chiến trường của mấy hòn đảo không phải là không có cơ hội thừa dịp. Chẳng qua là tại hạ luôn là cảm thấy nơi đó có lẽ là ma la đại quân đã sớm bày ra một tòa bẫy rập!

Vinh Thành lão tổ cùng Phong Hành Liệt liếc mắt nhìn nhau, Phong Hành Liệt nói thẳng:

– Thiên Bình đạo hữu có lời gì xin cứ nói!

Lục Bình gật đầu một cái, đáp:

– Bọn ta một đường đi tới tuy nói cẩn thận một chút, nhưng cũng có số lần vì cứu giúp đạo hữu bị vây kẹt mà không xuất thủ không được cùng ma la đại chiến. Tuy nói đã làm hết sức chém chết nó, nhưng vẫn là không khỏi có cá lọt lưới, sau đó ma la ở trên mặt biển tuần tra mặc dù càng lúc càng thường xuyên, nhưng rốt cuộc chỉ là bởi vì đến gần đạo phòng tuyển thứ bảy mà tăng cường tuần tra, mà bọn nó không phải đặc biệt lục soát tiêu trừ nhằm vào bọn ta!

Vinh Thành lão tổ mí mắt giựt giựt, nói:

– Thiên Bình đạo hữu nói là ma la thật ra thì đã sớm chú ý tới bọn ta, lại cố ý không để ý tới nữa, dự định bọn ta cuối cùng muốn đi Huyền Linh thành, vì vậy đã bày xong bẫy rập trong chiến trường chờ bọn ta nhảy xuống sao?

Thấy Lục Bình gật đầu, tất cả tu sĩ đều xôn xao. Lưu Vĩnh Xương ngẩng đầu muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn còn bình tĩnh lại. Hắn phát hiện Lục Bình cũng không hốt hoảng, xem ra còn có gì hậu thủ.

Không chỉ có một mình hắn phát hiện Lục Bình thần sắc trấn định, Vinh Thành lão tổ hỏi:

– Thiên Bình đạo hữu có chi sách gì phá giải không?

Lục Bình gật đầu một cái, đáp:

– Phá giải chưa nói tới, đều là mạo hiểm, chẳng qua là có một loại phương pháp có thể nắm chắc lớn hơn một chút. Dĩ nhiên, nếu là như lời có đạo hữu hoài nghi tại hạ dụng tâm, hoàn toàn có thể không cần tham gia lần hành động này.

Thời điểm Lục Bình nói “dĩ nhiên” thì ánh mắt lạnh quét Lưu Vĩnh Xương một cái, đảm nhiệm là ai cũng biết Lục Bình nói là chỉ người nào. Lưu Vĩnh Xương mồ hôi lạnh toát ra trên trán, hắn cảm giác được mình tựa hồ phải bị tất cả mọi người từ bỏ.

Phong Hành Liệt lớn tiếng nói:

– Thiên Bình đạo hữu cứ nói thẳng, đó là phương pháp gì?

Lục Bình nhìn ánh mắt của mọi người một chút, khóe miệng lộ ra một tia giễu cợt, đáp:

– Đánh bất ngờ công kích sau lưng ma la ở Cách Tử đảo!

– Cái gì?

Không ít người đầu tiên là thất kinh, ngay sau đó lại đua nhau tỉnh ngộ lại, ai cũng biết tầm quan trọng của Cách Tử đảo. Nơi đó tất nhiên là đất trong binh công kích của ma la đại quân, nhưng thường thường là bởi vì điểm này, khiến cho ma la kết luận rằng có một nhóm nhân yêu tu sĩ ở hậu phương không dám đánh bất ngờ nơi này.

Lục Bình tựa hồ hiềm tin tức của mình không đủ để khiêu khích giới hạn cuối của mọi người, khóe miệng giễu cợt càng lúc càng rõ ràng, nói:

– Thêm nữa, tu sĩ đóng ở Cách Tử đảo chính là Thiên Khang lão tổ cùng với đệ tử của bản phái!

Lưu Vĩnh Xương đột nhiên ngẩng đầu, nhưng mà hắn cũng không dám nhìn về phía Lục Bình, mà là xoay người nhìn về phía đông đảo tu sĩ sau lưng, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng, đó chính là: các ngươi nhìn xem, ta nói không sai chứ!

Thanh âm bình đạm của Lục Bình vang lên sau lưng Lưu Vĩnh Xương:

– Ta nói rồi, lần này hành động ta không miễn cưỡng mọi người, đi hay ở là tùy ý, mọi người cứ việc đi tìm một chỗ đảo tự có chiến huống tương đối nhẹ nhàng mà đột phá!

Hơn một năm trước Thiên Khang lão tổ đã sớm nhìn thấu sinh tử, bây giờ chỉ còn lại mấy thập niên thọ nguyên đối với ông ta mà nói nhiều hơn chút hay ít hơn một chút cũng không ý nghĩ gì, đối với tuyệt cảnh như thế này ông ta ngược lại lộ ra rất bình tĩnh. Chẳng qua là hết sức muốn kéo lại một con Ngọc Tu La cùng với Huyết Tu La tới tiếp viện trước mắt, cũng tốt mình vào thời khắc tối hậu có thể kéo lấy hai con tu la trước mắt này, cũng tốt để môn hạ đệ tử rút lui cùng với tranh thủ một chút thời gian tiến đến Huyễn Linh thành.

Ông ta biết những đại phái cao tầng trong Huyền Linh thành lúc này tất nhiên mật thiết chú ý chiến cuộc của đảo liên, sở dĩ chậm chạp không tới, bất quá chính là thủ đoạn sau lưng của mấy nhà đại phái mà thôi. Cái chết của mình chính là một điều kiện tất yếu để bọn họ viện thủ Cách Tử đảo!

Sự sống chết của mình đã không ý nghĩ rồi, đây cũng là nguyên nhân trước đó Thiên Khang lão tổ nhất lực đem Khương Thiên Lâm từ Đông Hải chạy về Bắc Hải. Chuyện Trương Hi Di tập sát Liễu Thiên Linh bất quá là một cái cớ, nếu là không có chuyện này, Thiên Khang lão tổ cũng không để cho Khương Thiên Lâm trấn giữ Kinh Chập đảo, lúc này Bắc Hải càng cần có hắn!

Thiên Khang lão tổ quay đầu liếc mắt nhìn chỗ phương hướng Bắc Hải Huyễn Linh thành, cuối cùng có một ngày, Chân Linh phái cũng trở thành một thành viên trong tòa thành sơn quan hổ đấu kia!

Thiên Khang lão tổ lại đảo mắt nhìn về phía nam: cũng không biết người đệ tử tương lai có thể mang Chân Linh phái hướng tới độ cao trước đó chưa từng có bây giờ như thế nào rồi?!

Ngay tại lúc ánh mắt của Thiên Khang lão tổ có thể nhìn đến chỗ đó, con ngươi của ông ta không khỏi co rụt lại, ngay sau đó liền thấy một chiếc cự chu phá vỡ hư không trong tiếng nổ ầm ầm, lấy chi thế lôi đình vạn quân đánh tới sau lưng ma la đại quân vây công Cách Tử đảo. Mấy chục món pháp bảo từ trong cự chu bắn ra, pháp bảo quang hoa lóe lên cơ hồ ánh thấu nửa bầu trời, cũng là đôi mắt giữa sự hoảng tốn vội vàng xoay người ứng chiến ma la!

Trong tiếng hét thảm thay nhau vang lên, liên tiếp ba tiếng thét dài từ trong cự chu vang lên. Một đôi phi kiếm trước tiên theo pháp bảo quang hoa lóe lên xuyên thấu cự chu, giảo sát đi về phía sau lưng Ngọc Tu La. Theo sát phía sau đó, hai đạo phong đao phảng phất cánh chim vậy từ trong cự chu bay chém ra, cùng món thứ ba là một cái ống khóa màu bạc hóa thành ngân xà cực lớn từ trong cự chu nhảy ra, đánh trên người một đầu Huyết Tu La khác vây công Thiên Khang lão tổ.

Giữa động tác mau lẹ, toàn bộ chiến cuộc của Cách Tử đảo đột nhiên đại biến, Huyền Dũng cất tiếng cười to:

– Ha ha ha ha, là Thiên Bình sự đệ!

Toàn bộ trong Cách Tử đạo nhất thời bộc phát ra một trận tiếng hoan hô. Mười mấy tên Chân Linh phái tu sĩ từ trong Tử Mẫu Khiên Dẫn đại trận mang theo hộ thân trận pháp vọt ra khỏi phát khởi đánh vào ma la bên ngoài Cách Tử đảo, đồng thời tiếp ứng từ trên cự chu phi độn ra năm sáu chục người các phái đoán đan chân nhân phát khởi đánh vào sau lưng ma la đại quân.

Ma la đại quân dưới sự vội vàng trận cước đại loạn, Chân Linh phái tu sĩ cùng các phái tu sĩ liên thủ gần trăm đoán đan chân nhân thừa dịp trước sau che giết. Ma la đại quân vây công Cách Tử đảo chết thảm trọng, thời gian không tới nửa chung trà, toàn bộ ma la đại quân liền bị song phương hợp lực giết qua. Hai phe nhân mã thậm chí hội hợp lại, đồng thời nhanh chóng rút lui trở về trên Cách Tử đảo.

Cho đến thời điểm này, mới mơ hồ truyền đến tiếng hét giận của ma la từ hai bên đông tây mấy chục mấy trăm dặm mặt biển. Bọn chúng đã phát hiện Cách Tử đảo biến đổi rất lớn, nhưng cũng không phản ứng kịp rồi, bó tay chịu mà thôi!