Chương 1461: Truyền thừa bí mật

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trung tâm của Tiểu thiên thế giới là một tòa cung điện khổng lồ, chính là chỗ mấu chốt của phương tiểu thiên thế giới, Cửu Huyền cung!

– Cửu Huyền cung chính là năm đó Cửu Huyền lâu chế phái lão tổ Cửu Huyền tổ sư xây dựng. Cửu Huyền lâu lịch đại thành tựu Chân Linh lão tổ đều ở chỗ này nghỉ ngơi lấy sức. Bởi vì tuyệt đại đa số dưới tình huống đều không thể rời đi tiểu thiên thế giới, cho nên cũng chỉ có thể trong tiểu thiên thế giới di dời hoa cỏ, biên soạn điển tịch mà thôi. Đồng thời đấy còn bởi vì duyên cớ có Chân Linh lão tổ trấn thủ, đúng thật làm một chỗ an toàn nhất của Cửu Huyền lâu. Vì vậy, trong phương tiểu thiên thế giới cũng được Cửu Huyền lâu dẫn dắt rất nhiều chuyện liên quan tư nguyên tu luyện của tông môn mạch sống tiến vào bên trong.

Dù sao những thứ đồ này cũng không giữ được, càng không gạt được, bởi vì có Chân Linh lão tổ trấn thủ, Cửu Huyền lâu sau khi đem nhóm lớn chuyện liên quan đến tư nguyên tu luyện của tông môn mạch sống di dời tới tiểu thiên thế giới cũng không phải đã làm ít nhiều các biện pháp che chở. Trước mặt ít Thuần Dương tu sĩ có thể nói không chút bí ẩn, còn không nếu cố làm hào phóng, trước khi chuyện xảy ra nói cho mọi người nghe.

Cửu Huyền cung khổng lồ vào phút chốc nhiều Thuần Dương tiến vào cũng đã bị thần niệm quét ngang không còn. Điển tịch truyền thừa, linh bảo hiểm quý, linh đan diệu dược, kỳ trân dị bảo bên trong, chẳng qua trong nháy mắt cũng đã bị người thăm dò hết số lượng. Dù sao số lượng vật càng trân quý càng ít, cho dù Cửu Huyền lâu từ khai thiên truyền thừa đến nay, có thể vào tới pháp nhãn của Chân Linh lão tổ mà được truyền thừa xuống cũng thực không bao nhiêu.

Một tòa bia đá cao năm thước huyền không trên trung ương đại điện của Cửu Huyền cung, bị linh quang sáng lạng nhiều màu vòng quanh, phía trên khắc đầy rẫy chữ viết. Nhưng đợi đến khi mọi người muốn xem, lại đột nhiên phát hiện những thứ đó mình không ngờ một chữ cũng nhìn không rõ.

Dưới bia đá để một cái bồ đoàn, hiển nhiên trước đã từng có người tìm hiểu bí mật của bia đá, xem ra không thể nghi ngờ chính là Dương Hi lão tổ.

– Khánh Âm Thần Thạch phải không? Thất Phiến lão tổ thấy tấm bia đá nhất thời nghi ngờ hỏi.

Không chỉ Thất Phiến lão tổ, chính Lục Bình khi nhìn thấy một tấm bia đá trong lòng cũng âm thầm giật mình.

Chu Bát Tả gật đầu đáp:

– Không sai, chính là Khánh Âm Thần Thạch. Tấm bia đá này vừa là xu nữu nòng cốt của tiểu thiên thế giới, luyện hóa chỗ ngồi bia đá này sẽ có thể điều khiển tiểu thiên thế giới, đồng thời cũng có thể có được bí mật có liên quan Chân Linh truyền thừa trên tấm bia đá.

Mọi người trong lòng đều một trận nóng bỏng, chính là người giống như Lục Bình, Tiêu Bạch Vũ đối với lấy một mình mấy lực thành tựu Chân Linh đều rất tự tin khi thấy truyền thừa này cũng khó tránh khỏi trong lòng kích động. Bởi vì bí mật của thánh địa Chân Linh truyền thừa mãi không đoạn tuyệt thực ra là một loại khiếu môn cùng với đường tắt để thành tựu Chân Linh. Nó thậm chí có thể làm Thuần Dương tu sĩ không hi vọng lên cấp Chân Linh sẽ lên cấp Chân Linh. Đây mới là chỗ chân chính trân quý của thánh địa Chân Linh truyền thừa bí mật.

Thạch Hoa lão tổ cùng mọi người trong lòng nóng bỏng là bởi vì bọn họ vốn không cơ duyên thành tựu Chân Linh không ngờ lại có hi vọng. Trong lòng của đám người Lục Bình nóng bỏng là bởi vì dựa vào loại thủ đoạn này, chỗ tông môn bọn họ cũng có hy vọng ngày sau trở thành thánh địa chí tôn.

– Chẳng lẽ nói chỉ có luyện hóa chỗ ngồi bia đá này mới có thể có được bí pháp có liên quan lên cấp Chân Linh trong Khánh Âm Thần Thạch sao?

Mãn Nguyệt lão tổ chợt hỏi trong nháy mắt đem mọi người từ trong ước mơ tươi đẹp kéo về thực tế, mọi người lập tức lại có chút sắc mặt bất thiện nhìn về phía Chu Bát Tả.

Chu Bát Tả bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, đáp:

– Điều này tại hạ thật không biết, tuy nhiên sau khi luyện hóa bia đá đúng là có thể lấy được truyền thừa bí thuật, đây cũng thật.

Mọi người hiển nhiên không cam tâm, mỗi người thi triển thủ đoạn cố gắng giải độc truyền thừa trên mặt tấm bia đá. Tiêu Bạch Vũ cũng thức thời không xuất thủ luyện hóa bia đá, mà là mặc cho các vị Thuần Dương thi triển thủ đoạn.

Nhưng vô luận mọi người thi triển thủ đoạn loại nào, mãi không thể từ trên mặt tấm bia đá thấy bất kỳ một chữ viết nào rõ ràng. Sắc mặt của các phái Thuần Dương cũng càng lúc càng khó coi.

Chính vào lúc này, Tiêu Bạch Vũ không thể không đứng ra, nói:

– Chư vị, bây giờ không được, cho Tiêu mỗ luyện hóa bia đá xong lại đem truyền thừa trên đó báo cho chư vị, được không?

Chư vị Thuần Dương đều một trận im lặng, chỉ có trong ánh mắt của Chu Bát Tả thoáng qua một đạo vẻ không thể tra.

Thất Phiến lão tổ đột nhiên nói:

– Không đúng, các đại thánh địa truyền thừa vì làm Chân Linh truyền thừa không ngừng tuyệt, thường thường trước khi Chân Linh lão tổ rời khỏi phương thế giới này sẽ lại chọn lựa Thuần Dương tu sĩ làm Chân Linh được chọn. Sau đó trước khi vị Thuần Dương kế tiếp thành tựu Chân Linh mới sẽ rời khỏi phương thế giới này. Mà trước khi vị Thuần Dương kế lên cấp Chân Linh, tiểu thiên thế giới xem ra còn chưởng khống trong tay một vị Chân Linh trên cao. Nói như thế, còn có phương thức khác có thể làm tu sĩ lấy được truyền thừa bí thuật mới đúng.

Tất cả mọi người nhìn về Chu Bát Tả, hiển nhiên nhận định bà ta che giấu thứ gì, nhân tiện ánh mắt nhìn về phía Tiêu Bạch Vũ cũng nhiều hơn mấy phần phòng bị.

Chu Bát Tả cười khổ nói:

– Các ngươi nếu không tin tại hạ cũng không cách nào. Dù sao ta là Thuần Dương bị tông môn bỏ rơi, Chân Linh truyền thừa rốt cuộc phải làm như thế nào, ngay bản thân tại hạ cũng không rõ lắm.

Ngay lúc đó, sắc mặt của Lục Bình chợt động, lững thững tiến lên, trong tầm mắt Thuần Dương của mọi người, đưa tay đưa tới trong bia đá bị linh quang sáng lạng che giấu.

Vào lúc bàn tay của Lục Bình chạm tới bia đá, thần sắc của hắn chấn động cả lên. Sau đó hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhưng thần sắc vẫn lộ ra rất ngưng trọng, dường như đang hết sức suy tư điều gì, trên mặt thậm chí dần dần rịn ra mồ hôi hột.

Các vị Thuần Dương trong lúc nhất thời đều yên lặng xuống nhìn Lục Bình trước mắt. Trước đó mọi người dùng hết thủ đoạn cố gắng giải độc chữ viết trên tấm bia đá, hiển nhiên kiêng kỵ đối với quang mạc sáng lạng bao quanh bia đá, cũng chưa từng có một người nghĩ rằng dùng tay của mình chạm tới bia đá.

Ước chừng qua sau nửa canh giờ, Lục Bình mới đột nhiên mở mắt, rút tay trở về lập tức lui lại mấy bước miệng thở mạnh.

Phùng Lục lão tổ lúc này mở miệng hỏi:

– Sao rồi?

Lục Bình thở mạnh, đáp:

– Chư vị thử một lần sẽ biết, truyền thừa bên trong đó.

Các vị Thuần Dương như có ăn ý vậy, ánh mắt mọi người chợt làm trao đổi. Thạch Hoa lão tổ đầu tiên bước lên trước một bước chậm rãi đưa tay xuyên qua quang mạc chạm tới trên mặt tấm bia đá.

Ngay sau đó thần sắc của Thạch Hoa lão tổ đột nhiên vui mừng, sau đó liền đem toàn bộ tâm thần thu liễm. Như vậy so với Lục Bình đi trước rất nhiều, nhưng không quá nửa thời thần, Thạch Hoa lão tổ thở phào thật dài nhẹ nhõm, nói:

– Hay, hay lắm! Không ngờ còn có bí pháp như vậy, không ngờ lão phu còn có một đường hy vọng thành tựu Chân Linh, ha ha!

Thấy Thạch Hoa lão tổ giống vậy lấy được truyền thừa, sau đó chính là Mãn Nguyệt lão tổ tiến lên. Các vị Thuần Dương tựa hồ có đố kỵ, mỗi một lần đều chỉ có một vị Thuần Dương tiến lên tiếp nhận truyền thừa.

Lúc này Lục Bình đứng ở một bên cung điện, tuy nhiên tâm thần hắn chưa hề để trên nội dung có liên quan Chân Linh truyền thừa bí thuật lúc trước lấy được, mà là đang cùng hình rồng điêu khắc trong tâm hạch không gian thảo luận kịch liệt cái gì.

– Ngươi đúng thật có nắm chắc không?

– Yên tâm, lần này rất nhiều người cũng có thể bị gạt. Chu Bát Tả cùng Tiêu Bạch Vũ tuyệt đối không yên lòng.

– Ngươi nói là Chân Linh truyền thừa bí mật là giả, ta sao phải suy nghĩ nội dung thâm ý sâu sắc, nếu làm theo thật có mấy phần có thể thành tựu Chân Linh?

Hình rồng điêu khắc cười lạnh hắc hắc, nói:

– Truyền thừa làm sao có thể sai, sai là những thứ này nếu nói truyền thừa chỉ có thể nhằm vào mỗi một người tiếp xúc được nó.

Lục Bình lấy làm kinh hãi, hỏi:

– Ngươi nói là mỗi người lấy được truyền thừa đều không giống, hơn nữa lấy được truyền thừa đều nhằm vào từng tu sĩ, những người khác không cách nào sao chép sao?

Hình rồng điêu khắc nghiệm mặt đáp:

– Không sai, mọi người cho rằng được truyền thừa, ngày sau bọn họ đích xác có thể lên cấp Chân Linh. Nhưng đợi đến sau khi bọn họ rời khỏi phương thế giới này lưu lại truyền thừa, người hậu bối thừa kế của bọn họ sợ rằng không một người có thể thông qua loại phương pháp này thành tựu Chân Linh!

– Nói cách khác, ngày sau thánh địa chỉ có một nhà Liệt Thiên Kiếm phái, Cửu Huyền lâu tiêu diệt đổi lấy không phải là mấy nhà tông môn có Chân Linh truyền thừa, mà chỉ có Liệt Thiên Kiếm phái một nhà có thể thay thế địa vị của Cửu Huyền lâu. Bây giờ có muốn nói toạc việc này hay không?

Hình rồng điêu khắc chợt cười gian hoạt hắc hắc, nói:

– Nói toạc làm gì, dù sao ngài cũng bất đồng với những người khác!