Chương 675: Đại Bảo bị thương

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình chuyển niệm vừa nghĩ liền hiểu được. Linh bảo đều vượt qua lối kiếp mới xưng là linh bảo, cùng pháp tướng kỳ tu sĩ vậy, đối với kiếp số đều có một loại thiên nhiên sợ hãi.

Lục Bình lôi thuật đại thần thông sau khi có lỗi kiếp nước tương trợ, uy lực vượt xa lớn hơn thần thông bình thường, tuy nói uy lực vẫn như cũ không cách nào đối với linh bảo tạo thành tổn thương, nhưng bản thân linh bảo đối với lối kiến thiên nhiên sợ hãi, lại làm Khương Thiên Lâm lão tổ bắt được cơ hội.

Ánh sáng của Doanh Hư bảo kính tăng mạnh, đem kể cả phủ việt linh bảo bên trong Bát Cảnh lâu cùng nhau nuốt vào. Mặt kiếng của bảo kính theo chi khôi phục lại bình tĩnh sau đó lại có một bộ xuất hiện ở trên mặt kiếng cho thấy tới.

Đang bị Khương Thiên Lâm lão tổ trấn áp, một món “Tửu đỉnh” linh bảo khác phương hướng ngược lại, một tòa núi cao từ từ rơi xuống, đem phủ việt linh bảo đè ở đỉnh núi.

Mà hiệp trợ trấn áp linh bảo Lục Bình Bát Cảnh lâu đang muốn từ trong Doanh Hư bảo kính bay ra, núi cao trấn áp linh bảo lại một trận lay động, mắt thấy sẽ phải đem núi cao trấn áp trên người mình sụp đổ.

Lục Bình bất đắc dĩ, lần nữa đem Bát Cảnh lâu bay lên rơi vào trên núi cao, nguyên vốn núi cao lay động nhất thời an tĩnh lại.

Khương Thiên Lâm lão tổ thu hồi pháp tướng của mình, suy nghĩ một chút, nói:

– Lục sư điệt, cái pháp bảo này sợ rằng phải tạm mượn chút ngày giờ rồi, đợi đến sau khi trở về bản phái, có Thiên Tượng lão tổ xuất thủ, đến lúc đó cái pháp bảo này trả lại ngươi.

Lục Bình không thể làm gì gật đầu một cái, thật ra thì Khương Thiên Lâm lão tổ nếu là sử dụng một trăm lẻ tám cái bản mệnh pháp bảo của mình, trên núi cao tạo thành một trăm lẻ tám cây đại thụ che trời tạo thành một tòa pháp trận, thật ra thì cũng có thể đem phủ việt lần nữa trấn áp xuống tới.

Nhưng một trăm lẻ tám cái trạng pháp bảo lá cây kia cũng là Khương Thiên Lâm lão tổ bản mệnh pháp bảo, hiện nay vô luận là trung ương cung điện còn là Doanh Thiên đạo tràng, thậm chí bên ngoài đạo tràng, sợ rằng đều nguy cơ vội vã. Khương Thiên Lâm lão tổ là đệ nhất cao thủ che chở mọi người, không có bản mệnh pháp bảo tương trợ, thực lực của Khương Thiên Lâm lão tổ không thể nghi ngờ phải giảm bớt nhiều.

Từ khi mọi người bắt đầu thương nghị bắt phủ Việt linh bảo đến bây giờ lại là một canh giờ trôi qua, bây giờ thời gian cách đạo tràng sụp đổ đã chỉ còn dư lại hơn nửa canh giờ.

Khoảng thời gian này không biết những môn phái khác đều có thu hoạch gì, nhưng mọi người lại biết vô luận những môn phái khác đều có bực nào thu hoạch, Chân Linh phải lần này chỉ là hai cái linh bảo cũng đã là chư phái có một không hai, chớ đừng nói chi là một cái trung hình linh thạch quang mạch, pháp bảo luyện đan lô, Đoán Linh đan phương, hai bộ truyền công pháp cùng với mấy bộ công pháp cấp bậc chân truyền khác, ngoài ra chỉ thiên cấp linh vật, Chân Linh phải thu hơn mười món.

Khương Thiên Lâm lão tổ cười nói:

– Lần này chuyến đi Doanh Thiên đạo tràng bản phái có thể nói là thu hoạch pha phong, hiện giờ thời gian đã qua hai canh giờ, xem ra trung ương cung điện bảo tàng này cũng bị các phái tu sĩ thu vét không còn gì nữa. Hiện nay đạo tràng sụp đổ sắp tới nơi, bọn ta trước tiên ra khỏi trung ương cung điện này rồi nói sau.

Khương Thiên Lâm lão tổ vừa dứt lời, dưới chân mọi người chính là một trận lay động, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, nước trong thủy giản nhanh chóng giảm xuống, thần niệm của Khương Thiên Lâm lão tổ đảo qua, kinh hô:

– Không tốt, phần đáy của thủy giản thật ra thì đã bị linh bảo bổ ra không gian, chẳng qua là lúc trước linh bảo vây quanh trên khe hở bổ ra, chỗ động thiên này mới có thể giữ vững đầy đủ. Hiện nay bọn ta rút ra linh bảo, cũng khiến cho đạo không gian liệt phùng này tiến một bước khai rộng, chỗ động thiên này phải nói hỏng mất trước rồi.

Trong lúc nói chuyện, sơn khấu hai bên thủy giản đã bắt đầu vùi lấp. Khương Thiên Lâm lão tổ không dám ở không gian tê liệt phụ cận này trở ra trung ương động thiện, mọi người chỉ đành phải từ đường lúc trước đến giờ trở về.

Dọc theo đường đi, mọi người phát hiện các loại cấm chế trong động thiên đã cấp tốc suy yếu. Phạm vi thần niệm dò xét từ từ khai rộng, cấm phi cấm chế cũng dần dần mất đi hiệu dụng. Mọi người mừng rỡ, đua nhau bắt đầu phi độn, tốc độ nhất thời tăng nhanh, đồng thời thần niệm điều tra bốn phía, xem một chút có thể tìm thêm đến một ít bảo tàng thuận tay lấy hay không.

Những kết quả rõ ràng mọi người thất vọng. Mọi người một đường đi tới, ngược lại phát hiện không ít địa phương ẩn giấu bảo vật, nhưng bên trong đã sớm bị người phá vỡ cấm chế, bảo vật trống trơn như dã.

Trong lúc Khương Thiên Lâm lão tổ đang tìm một chỗ không gian tương đối ổn định, để xé rách không gian động thiên chỗ này trở lại đạo tràng, thì lại thấy Lục Bình đột nhiên ngừng lại.

Khương Thiên Lâm lão tổ nhíu mày một cái, nói:

– Lục sư điệt, hiện không gian chỗ này khoảng cách chỗ sụp đổ vẫn còn có chút gần, hôm nay trong Doanh Thiên đạo tràng đã không biết thành hình dáng gì. Bọn ta tốt nhất là tìm kiếm một chỗ đất vạn toàn, để tránh lúc không gian tê liệt đưa tới những thứ tại nạn khác.

Lục Bình cười một tiếng thần bí, nói:

– Chư vị sư thúc sự bá kính xin đợi chút.

Dứt lời, Lục Bình dùng chân giẫm trên đất một cái, mặt đất cũng không động tĩnh gì. Sắc mặt của Lục Bình lập tức biến đổi, đang muốn nhấc chân lần nữa giẫm xuống, liền thấy mặt đất cách mọi người không xa từ từ nhô lên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đại Bảo hội đầu thổ kiểm từ dưới đất leo lên, thấy Lục Bình mới vừa muốn nói, nhưng vừa lên tiếng một đạo máu tươi đã phun ra ngoài.

Lục Bình vội vàng tiến lên vịn Đại Bảo lảo đảo muốn ngã, hỏi:

– Xảy ra chuyện gì?

Đại Bảo hung hăng sờ một vết máu ở khóe miệng, vẻ mặt đưa đám nói:

– Lão đại, ba chỗ bảo tàng kia ta chỉ lấy xong một nửa mà, còn dư lại đều bị người khác đoạt đi, nếu không phải là Đại Bảo tôi chớp thời cơ nhanh, sợ rằng không đợi độn thổ là đã bị người ta bóp chết rồi.

Lục Bình trong lòng cả kinh, bật thốt lên:

– Ngươi đụng phải pháp tướng tu sĩ rồi sao?

Lời vừa ra khỏi miệng Lục Bình liền biết mình hỏi sai lầm rồi, nếu là đụng phải pháp tướng tu sĩ, coi như Đại Bảo độn thuật cao minh hơn nữa cũng khó thoát khỏi cái chết.

Quả nhiên, Đại Bảo đảo một cái liếc mắt, nói:

– Nếu là đụng phải pháp tướng lão tổ, làm gì còn có mệnh?

Dứt lời, hắn còn thận trọng nhìn Khương Thiên Lâm lão tổ một cái. Trong cảm giác của hắn, chỉ có Khương Thiên Lâm lão tổ khiến cho hắn cảm giác được đáng sợ nhất, những người còn lại cho Đại Bảo cảm giác cũng không bằng Lục Bình. Đại Bảo cũng không sợ bọn họ.

Thì ra là Lục Bình trên đường phát hiện ba chỗ bảo tàng kia, phía trên bao trùm cấm chế Đại Bảo là không thể làm gì, vì vậy muốn xem một chút có thể từ dưới đất nghĩ chút biện pháp hay không.

Không ngờ đang lúc này, cấm chế bên ngoài ba chỗ bảo tàng này cũng đột nhiên bắt đầu tự động suy yếu tan rã. Đại Bảo vô cùng mừng rỡ, liền đem toàn bộ chỗ bảo tàng này dọn dẹp sạch sẽ!