Chương 286: Huyền Phong Chân Nhân

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Các chân nhân kéo đến ngày càng nhiều. Điều làm cho Lục Bình rất kinh dị chính là năng lực giao tế của chủ nhân của Thích Âm tiểu trúc. Vị Mai chân nhân này bây giờ hiển nhiên không phải sử dụng thân phận của “Khuê Các”, nhưng mà ở trong Càn Nguyên thành vẫn còn lực hiệu triệu đến như vậy. Điều này khiến cho Lục Bình đối với vị Mai chân nhân thần bí này có chút mong đợi.

Quan lễ thật ra là có thể chia làm hai loại. Một loại giống như Lục Bình vậy, bị Lý gia mời tới xem lễ bái sư. Nhưng mà trong tiểu trúc này, phần lớn chân nhân hiển nhiên là được vị Mai chân nhân thần bí kia mời tới. Họ xem chính là Lễ thu đồ.

Vào lúc này, từ trên lầu của Thính Ẩm tiểu trúc, ba cô gái có phong tư xinh đẹp bước xuống. Các chân nhân ở trong phòng khách đều đứng dậy làm lễ ra mắt với ba cô gái này. Lục Bình bây giờ mới biết ba thiếu nữ đều là đệ tử của Mai chân nhân, và tu vi của họ đều ở đoán đan kỳ. Điều này làm cho Lục Bình suýt soa thán phục.

Đợi cho đến khi ba nữ đem các vị chân nhân ở trong phòng khách an đốn xong, thì Lý Tu Trúc mới nhẹ nhàng đỡ một vị trung niên mỹ phụ đeo hắc sa che mặt xuống. Tiến vào đồng hành còn có hai vị chân nhân đều là người quen của Lục Bình. Một vị chính là Bắc Minh Tần chân nhân. Còn vị khác chính là Diễm Vô Cữu mới vừa rời khỏi mấy ngày trước.

Mấy ngày trước đây Diễm Vô Cữu nói lần này sở dĩ đến Càn Nguyên thành ngoại trừ tính toán đem Loan Ngọc tìm người phó thác, còn là vì có một vị lão hữu mời tới. Tham gia đan hội dù sao là do ông ta dành chút thời gian nhân tiện ghé vào, nhân lúc tâm huyết lại triều mà thôi.

Bây giờ nhìn lại, vị lão hữu mời ông ta đương nhiên chính là vị trung niên mỹ phụ thần bí Mai chân nhân này. Tần chân nhân cùng Diễm Vô Cữu hiển nhiên không ngờ rằng lại đụng mặt Lục Bình ở chỗ này. Vì Tần chân nhân do Hồng Diệp lão tổ ngầm ám kỳ, nên còn có thể liên tưởng đến một ít gì đó. Chứ Diễm Vô Cữu thì có chút kinh ngạc, nhưng mà ông ta dù gì cũng sống lâu năm thành tinh, vẻ kinh ngạc ở trong mắt chẳng qua là lóe lên một cái rồi biến mất.

Sở Đình cùng Lý Mậu Lâm và những người khác đã quay trở về trong phòng khách. Người quan lễ cũng đã đến đông đủ. Lễ bái sư của Lý Tu Trúc có thể bắt đầu.

Ngay vào lúc này, Mai chân nhân ngồi lên ghế chủ nhân ở trong phòng khách. Bà ta, Tần chân nhân cùng Diễm Vô Cữu đột nhiên không hẹn mà cùng hướng nhìn ra phía bên ngoài tiểu trúc. Những người khác thấy sự dị dạng của ba người, tự nhiên không thể dối gạt được họ. Ngay cả Lục Bình cũng cảm thấy kinh ngạc.

Chẳng lẽ còn có khách không mời mà tới quấy rầy lễ thu đồ này hay sao?!

Một trận gió nhẹ thổi đến. Lục Bình căn bản không chú ý trong phòng khách đã có thêm một trung niên nam tử có vóc người thon gầy từ khi nào. Quả thật là một Phong Hành chi thuật vô cùng cao minh. Trung niên nam tử bất ngờ xuất hiện, khiến cho chư vị chân nhân ở trong sảnh cảm thấy khiếp sợ.

Tần chân nhân ở trên gương mặt ngưng trọng. Diễm Vô Cữu ở một bên cũng có chút kinh ngạc. Hiển nhiên là họ đều cảm thấy được người tới có thực lực cao cường, nhưng không biết là địch hay là bạn?!

Mai chân nhân ngôi ở trung ương nhìn nam tử đứng trong sảnh, bộ dạng một gợn sóng cũng không sợ hãi, dường như ông ta không hề tồn tại vậy.

Nữ đệ tử đứng hàng thứ nhất dưới Mai chân nhân thấy tu sĩ xuất hiện trong đại sảnh, sắc mặt đột nhiên vui mừng, đôi môi giật giật phảng phất như định lên tiếng chào hỏi người mới tới vậy. Nhưng ngay sau đó, hình như nàng nghĩ tới điều gì, nhìn vị lão sư của mình ngồi ở vị trí đầu không nhúc nhích, nàng không thể làm gì khác hơn là đem lời nói dự định phát ra nuốt xuống bụng.

Tất cả những điều này đương nhiên không qua mắt được trung niên trong sảnh, chỉ thấy ông ta hướng về phía nữ đệ tử gật đầu ra ý chào. Sau đó, ông ta liền mở lời hướng Mai chân nhân, nói:

– Mấy chục năm không gặp, phong thái của ngài vẫn như cũ a!

Mai chân nhân vội giương mi mắt, nói:

– Tự đi tìm chỗ ngồi. Không được làm trở ngại đồ nhi của ta thực hiện lễ bái sư!

Vị nam tử thần bí xuất hiện đột ngột này đương nhiên là cùng Mai chân nhân có quan hệ không bình thường. Một thân chân nguyên của ông ta cổ đãng trồi sụt liên hồi. Mới vừa rồi, một chiêu Phong Hành chi thuật đã thậm chí khiến chủ nhân ngồi ở trên kia tự thẹn là không bằng. Hiển nhiên trung niên nam tử này là một vị đoán đan hậu kỳ cao thủ.

Trong lúc nhất thời, chư vị chân nhân ở trong sảnh đối với Thích Âm tiểu trúc càng thêm coi trọng. Một vị đoán đan hậu kỳ chân nhân có phân lượng như thế nào đối với những chân nhân này và thế lực đằng sau họ có thể nói là rất nặng.

Tần chân nhân hơi cau mày, bất quá nghĩ tới lời của Hồng Diệp lão tổ, vị chân nhân này đương nhiên không phải biểu hiện đơn giản như bề ngoài vậy. Diễm Vô Cữu ở bên kia cũng có điều suy nghĩ, phảng phất nghĩ ra điều gì vậy..

Trung niên nam tử đối với sự lãnh đạm của Mai chân nhân không thèm để ý chút nào. Ông ta xoay người tìm kiếm, nhận thấy phần lớn chỗ ngồi ở trong sảnh đã bị chân nhân các nhà chiếm cứ, chỉ còn mấy cái ghế ở trong góc. Trung niên nhân liền đi tới trong góc ngồi xuống, nhìn Lục Bình ở bên cạnh cười cười.

Lúc này, Lục Bình ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng kích động:

“Tùy phong tùy vật dạ. Nhuận vật tế vô thanh” (Theo gió mà lẻn vào đêm. Theo vật tế lên không tiếng động.)

Câu này ám chỉ đến một người vô cùng nổi danh trong Chân Linh phái!

Buổi lễ bái sư tiếp tục tiến hành. Lý Tu Trúc dâng lên lễ bái sư là 12 viên thượng phẩm linh thạch cùng 100 cây ngàn năm linh thảo. Đương nhiên là lễ vật này so với lễ vật bái sư của đám dung huyết kỳ như Lục Bình khi xưa thực hiện bái sư lễ trân trọng và có giá trị hơn nhiều. Dù sao chúng cũng phải tương xứng với thân phận đoán đan chân nhân của Lý Tu Trúc.

Kế tiếp, ba vị đệ tử dưới tay Mai chân nhân cùng Sở Đình, mỗi người đều mang tới một phần lễ ra mắt đối với vị Lục sư muội – môn hạ của lão sư mình.

Trong đó, nữ đệ tử định lên tiếng chào hỏi trung niên tu sĩ trước đó cũng là nhị đệ tử của Mai chân nhân.

Nàng lấy ra hai phần lễ vật, nói là thay mặt đại sư tỷ đưa ra lễ ra mắt.

Mai chân nhân “hư” một tiếng, tỏ ý không cao hứng. Dù sao chân nhân cũng không ngăn cản môn hạ nhị đệ tử hành động. Ngược lại, trung niên tu sĩ ngồi ở bên cạnh Lục Bình “chắc hắc” cười thấp giọng hai tiếng.

Cuối cùng, Mai chân nhân trực tiếp cho Lý Tu Trúc một thanh pháp bảo phi kiếm làm lễ ra mắt, khiến cho chư vị chân nhân ngồi bên dưới đều chấn động không ít.

Lục Bình nhìn toàn bộ quá trình diễn ra lễ bái sư, cơ hồ chính là một phiên bản của mình khi hắn bái nhập vào môn hạ của lão sư Huyền Linh chân nhân, trong lòng không khỏi dậy lên sự nghi ngờ trùng trùng. Theo như hắn biết, loại lễ bái sư này ở hải ngoại chỉ có Bắc Hải là còn thịnh hành. Đông Hải không còn tập tục như thế này.

Buổi lễ bái sư đã diễn ra xong. Tiếp theo là hàn huyên giao tiếp. Những chuyện này không cần đề cập tới.

Lục Bình sau buổi bái sư đã rời khỏi Thích Âm tiểu trúc thật sớm. Trung niên nam tử đến cuối cùng ấy đã cùng Mai chân nhân cùng nhau rời đi ngay sau buổi lễ bái sư. Chốc lát sau, Mai chân nhân quay trở lại phòng khách. Còn trung niên nam tử sau khi Mai chân nhân trở lại một lát sau, phảng phất như đang thưởng thức kiến trúc của Thích Âm tiểu trúc vậy, từ trên lầu đi xuống dưới.

Sau đó, trung niên nam tử cũng từ giã Mai chân nhân ra khỏi Thích Âm tiểu trúc, tùy ý đi dạo một vòng trong Càn Nguyên thành. Đi tới một góc vắng vẻ không người, trung niên mới dừng lại, nhìn ra phía sau nói:

– Tiểu tử, nơi này không có ai rồi. Đi ra đi!