Chương 496: Lục Bình lo âu

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mới vừa tiến vào động phu, hô hấp của mọi người lập tức hơi ngừng lại, linh khí phô thiên cái địa ở trong động phủ phảng phất như hải triều ập vào mặt họ vậy.

Huyền Sâm chân nhân chân mày khẽ nhướn lên, trên mặt hơi lộ ra vẻ vui mừng, ánh mắt hỏi thăm hướng về phía Huyện Hư chân nhân cùng Huyền Thông chân nhân. Thấy Huyền Hư chân nhân hướng ông ta lộ ra vẻ mỉm cười, Huyền Sâm chân nhân trên mặt vui mừng càng đậm.

Lục Bình cùng mọi người cũng không biết cớ gì, ngay từ đầu còn tưởng rằng là trong động phủ được tiếp dẫn một cái linh mạch thượng hạng, khiến cho mức độ nồng đặc của linh khí trong động phủ tăng nhiều. Sau đó liền phát hiện cũng không phải là như vậy, kèm theo linh khí cuồng bạo theo nhịp chân của mọi người hướng động phủ càng ngày càng tăng, và một cổ uy áp càng lúc càng nghiêm trọng hơn đè lên thân tâm của họ.

Trước mặt, Huyền Hư, Huyền Sâm, Huyền Thông ba vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ đi trước dẫn đường, song song mà đi. Lục Bình ở phía sau thấy rất rõ: Huyền Hư, Huyền Sâm hai vị chân nhân đều có đoán đan chín tầng tu vi, bước chân nhẹ mau, trên người áo quần vẫn không nhúc nhích; còn Huyền Thông chẳng qua là đoán đan tầng bảy tu vi, tốc độ dưới chân mặc dù đi theo kịp hai người, nhưng áo quần trên người ở dưới linh khí cuồng bạo phập phồng bên trái bên phải liên tục.

Sau thân của ba người chính là Lục Bình. Nguyên vốn hắn là đi ở cuối cùng, chẳng qua là khi tiến vào động phủ, hắn trong lòng đang suy nghĩ một chuyện, trong động phủ linh khí mặc dù cuồng bạo, uy áp dây cộm nặng nề, nhưng không ác ý, vì vậy Lục Bình liền cũng không để ý lắm, nên cứ tiếp tục dấn bước đi thẳng vào, tiếp tục miên man suy nghĩ.

Linh khí cuồng bạo cùng uy áp dầy cộm nặng nề khiến cho Huyền Điền, Huyền Tuệ, Huyền Bối, Huyền Tố, Huyền Châu, Huyền Vũ sáu người chật vật đi về phía trước. Sáu người không dám há mồm hít thở, bởi vì một khi há mồm, linh khí cuồng bạo trực tiếp rót vào trong miệng, cũng có thể làm đoán đan kỳ tu sĩ sặc ho khan liên tiếp thở không ra hơi.

Nhìn ba vị sư thúc đi lại bình thường trước mặt, sáu người cũng không dám đem pháp bảo, hay các loại cương khí gì chống ra ở trước mặt. Họ chỉ có thể không ngừng vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, thông qua huyết mạch trải rộng toàn thân. Đồng thời, sáu người cũng đem tự thân thân niệm phát ra khắp chu thân, cố gắng chống đỡ uy áp từ chỗ sâu của động phủ truyền tới.

Lúc này, mọi người thực lực cao thấp như thế nào đều hiển hiện ra hết. Huyền Điền chân nhân đi đàng trước, chẳng qua là ông ta cũng dùng thân che nửa thân thể cho Huyền Tuệ chân nhân cố gắng theo sát phía sau, có giảm bớt một phần uy áp cho đạo lữ của mình. Dù vậy, hai vợ chồng này cũng dẫn trước những người khác khoảng cách xa ba thước, dù mỗi một bước đạp xuống đi thân hình đều phải đung đưa một phen.

Ba thước sau chính là Huyền Bối chân nhân cùng Huyền Vũ chân nhân. Hai người cơ hồ cũng đi song song, hai người chênh lệch trước sau khoảng cách không quá nửa bước. Nhưng mà hai người này mỗi khi tiến một bước người đều lắc lư. Quần áo của hai người dưới sự cuồng bạo của linh khí, đã sớm bao phủ thật chặc lấy thân thể hai người, lực lượng không lồ không ngừng đẩy hai người về phía sau. Huyền Bối cùng Huyền Vũ hai vị chân nhân mỗi một bước bước đều phải tốn phí không ít khí lực mới có thể củng cố thành quả đi tới của mình.

Tiếp sau chính là Huyền Tố cùng Huyền Châu hai vị chân nhân. Hai người này thân thể hơi cúi về phía trước, phảng phất như đi ngược gió vậy, ở hai bên thái dương huyệt cũng đã thấy mồ hôi. Hai người nhìn bốn người đi ở trước mặt bọn họ, trong ánh mắt đều lộ ra một tia không cam lòng, nhưng thần sắc cũng hiện vẻ lực bất tòng tâm.

Lúc này Huyền Tố chân nhân phảng phất nghĩ tới điều gì vậy, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, liền quay đầu về phía sau nhìn.

Huyền Châu chân nhân vốn là vẫn còn buồn bực vì sao Huyền Tổ chân nhân lại bật cười, thấy nàng xoay người về phía sau nhìn nhất thời liền cũng hiểu. Mới vừa rồi Lục Bình là đi ở cuối cùng, nhưng cũng cách nhau không xa lắm, lúc này còn không theo tới kịp, hiển nhiên vị Bắc Hải đại danh đính định “Thủy kiếm tiên” này nhìn cũng chưa chắc so với bọn họ mạnh hơn bao nhiêu.

Huyền Châu chân nhân mặc dù không thèm có cái tâm thái nhìn xuống coi có kẻ không bằng mình như Huyền Tố chân nhân, nhưng vẫn không nhịn được nhìn về phía sau.

Nhưng lúc Huyền Châu chân nhân mới vừa quay đầu, lại đúng dịp thấy một bóng người từ trước mắt nàng chợt lóe lên. Khi Huyền Châu chân nhân nhìn kỹ lại, nhất thời trợn to hai mắt, người nọ không phải là Lục Bình thì là ai?

Chẳng qua là, chẳng qua là … tại sao hắn có thể đi nhanh như vậy? Hắn căn bản là không đếm xỉa tới linh khí cuồng bạo cùng uy áp vô hình trong động phủ này, hơn nữa bộ dáng có vẻ đầy tâm sự như vậy, tựa hồ căn bản cũng không đem chuyện đã xảy ra trong động phủ để ở trong mắt.

Huyền Châu chân nhân quay đầu nhìn. Nụ cười trên mặt Huyền Tố chân nhân đã sớm đọng lại ở trên mặt, nhìn cái thân ảnh không thèm để ý đó bấy giờ đã đi tới trước mặt Huyền Vũ cùng Huyền Bối chân nhân. Huyệt Thái dương của Huyền Tố chân nhân xuất hiện một trận nhịp loạn, trong vẻ bất khả tư nghị đó lại tiết lộ ra một tia bất lực.

Lục Bình trong chớp mắt vượt qua hai vị chân nhân Huyền Bối, Huyền Vũ, không chút nào cảm giác ánh mắt nóng hừng hực của hai vị này chăm chú trên người hắn. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời dưới chân phát lực, liên tiếp đi về phía trước đoạt ba bốn bước, thật vất vả mới cùng Lục Bình tề đầu tịnh tiến. Nhưng Lục Bình như cũ vẫn một tốc độ như thường lệ, còn Huyền Bối cùng Huyền Vũ hai vị chân nhân thì lực hậu bị không đủ, chỉ đành phải chậm lại bước chân, bất đắc dĩ nhìn Lục Bình đi ở trước mặt của hai người.

Huyền Điền chân nhân nghe tiếng bước chân sau lưng, nhất thời tò mò nhìn về phía sau, liền thấy Lục Bình một bộ trạng thái không yên lòng bám theo phía sau, vượt qua, rồi đi tới phía trước của Huyền Điền chân nhân.

Huyền Điền chân nhân lòng háo thắng nổi lên, hướng Huyền Tuệ chân nhân sau lưng liếc mắt nhìn.

Huyền Tuệ chân nhân tự nhiên hiểu ý tứ của đạo lữ, gật đầu cười. Huyền Điền chân nhân nhất thời bước nhanh lên hai bước, đem Huyền Tuệ chân nhân kéo qua sau lưng, cùng Lục Bình ngang hàng tiến lên.

Huyền Điền chân nhân toàn lực thi triển. Ông ta ở đoán đan sáu tầng bình cảnh này tích lũy hơn sáu mươi năm, lại là cao đồ của Thiên Lâm lão tổ, một thân tu vi để uẩn tự nhiên không thể nhỏ, trong lúc nhất thời ngược lại cũng cùng Lục Bình đi ngang hàng, thậm chí cùng Huyền Thông chân nhân ba người kéo gần lại khoảng cách mấy bước.

Nhưng cũng chỉ là hơn mười bước sau, Huyền Điền chân nhân liền bắt đầu thở hồng hộc, theo không kịp bước chân của Lục Bình, Huyền Điền chân nhân cắn răng lại đi mấy bước, rốt cục thì kiệt lực, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn Lục Bình tiếp tục đi về phía trước.

Nếu không đuổi kịp Lục Bình, Huyền Điền chân nhận định chậm lại bước chân, đồng thời đem chân nguyên hơi khôi phục, cũng tiện chờ đợi Huyền Tuệ chân nhân sau lưng.

Lục Bình lúc này nghĩ dĩ nhiên là sự tình liên quan tới Thiên Cầm lão tổ. Mặc dù Thiên Cầm lão tổ có định làm khó cho hắn, cũng tuyệt sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng của hắn, vì đứng phía sau hắn cũng là Thiên Linh lão tổ. Nếu là hắn bị Thiên Cầm lão tổ trêu, vinh nhục của bản thân hắn là nhỏ, da mặt của lão sư là lớn.

Lúc này Lục Bình đã biết được lão sư sẽ lần nữa tiếp chưởng Chân Linh phái sau khi Quách Huyền Sơn chân nhân lên cấp pháp tướng kỳ từ chức môn phái chấp sự. Hơn nữa lần này còn là lấy thân phận của pháp tướng lão tổ tiếp chưởng, vậy ý nghĩa vị trí chấp sự này của môn phái đã đưa lên đến độ cao của chưởng môn.

Lục Bình mặc dù đoán được điều này có lẽ cũng là một trong nội dung thỏa hiệp giữa các phe để Thiên Cầm lão tổ có thể trở về môn phái, nhưng hắn cũng không hy vọng sau khi lão sư làm chưởng môn, còn phải có người minh mục thương đảm xuất hiện cản trở. Thiên Cầm lão tổ lần này trở về, có lẽ chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho người làm nhiệm vụ khiến chế chưởng môn này.