Chương 917: Băng Đảo huyết chiến (3)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiên Thành lão tổ có chút lo lắng nói:

– Vậy phải làm thế nào, chẳng lẽ mặc cho Hải Hồn, lão tổ kia đeo bám cùng Lục sư điệt như vậy sao?

Bây giờ nhìn lại Lục sư điệt mặc dù thủ phải nghiêm thực, thế nhưng Hải Hồn lão tổ lại cũng là đồng thời đại tu sĩ cũng như hai vị sư bá vậy, thời gian lâu dài, Lục sư điệt khó tránh khỏi thua thiệt!

Thiên Phàm lão tổ lắc đầu nói:

– Chỉ dựa vào Hải Diễm môn kia còn không can đảm dám đả thương bản phái đệ tử như vậy. Đây là các phái đang thử dò xét thực lực của bản phái, cũng là các phái vô tình rồi lại tự phát đạt thành một liên minh đặc thù át chế bản phái. Mục đích là muốn nhìn một chút bản phái trên Hàn Băng đảo rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu thực lực! Nói chính xác hơn, bọn họ là tới về phía ta!

Không đợi Thiên Thành lão tổ lại nói, Thiên Phàm lão tổ đã phân phó nói:

– Sư muội, ngươi cùng Thiên Sơn sư điệt cùng với Thiên Thuật ba người hãy ra mặt trước tỏ rõ thái độ của bản phái. Nếu những môn phái khác tiếp tục thử dò xét, Thiên Thành sư đệ chỉ để ý xông lên loạn đả một phen, chỉ cầu đem cục diện khuấy hồn là được.

Thiên Tuyết lão tổ cùng Thiên Sơn, Thiên Thuật hai vị lão tổ nghe vậy gật đầu một cái, nhắm mắt ngồi xếp bằng trong băng cung không hề nói lời nào nữa. Thần niệm khổng lồ lao ra băng cung, thậm chí đều ở giữa thiên địa này mang theo một đạo hộ khiếu chi thanh.

Thiên Thành lão tổ có chút không hiểu nhìn về Thiên Phàm lão tổ, nói:

– Sư thúc, đệ tử như thế này đi ra ngoài loạn đả nhất khí, nếu đưa tới thần niệm hỗn chiến, lại nên như thế nào thu tràng?

Chiết phiến trong tay Thiên Phàm lão tổ triển khai một tiếng “bá”, toàn bộ khí lưu trong băng cung tựa hồ cũng bắt đầu phù động, nói:

– Kia nói không chừng sẽ phải khiến cho những người này nhớ thật dài rồi!

Lục Bình cùng Hải Hồn lão tổ đối chiến tuyệt đối rung động tất cả pháp tướng tu sĩ xem cuộc chiến, thậm chí bao gồm mấy vị lão tổ Chân Linh phái nhà mình.

Lục Bình có thực lực sánh ngang pháp tướng sơ kỳ tu sĩ không giả, nhưng lúc thấy Lục Bình có thần niệm thậm chí đã có thể cùng pháp tướng trung kỳ tu sĩ trong giao phong không rơi xuống thế hạ phong. Loại hành động mấy lần khiêu chiến Bắc Hải pháp tướng tu sĩ này của Lục Bình nhận biết cực hạn đã đủ khiến cho không ít pháp tướng tu sĩ sinh ra tâm tư âm u.

Liên tiếp hai đạo thần niệm đều có pháp tướng kỳ tu vi từ trong vây xem thần niệm vọt ra, không ngờ lại cố gắng cùng Hải Hồn lão tổ giáp công Lục Bình.

Ở hai đạo thần niệm này mới vừa cùng thần niệm của Lục Bình và Hải Hồn lão tổ hoàn toàn đeo bám chung một chỗ ngay cửa, ba cổ thần niệm uy áp liên tiếp chèn ép tới thần niệm chiến trường cổ kim.

Chân Linh phái quả thật không chỉ là Thiên Tuyết và Thiên Thuật lão tổ hai người, Quách Thiên Sơn này không ngờ lại không biết lúc nào cũng đã chạy tới.

Trong đó mấy đạo thần niệm nhìn khí thế hung hăng Chân Linh phái tu sĩ đua nhau cuốn cờ ngưng trống lui đi về phía sau, nhưng không ít thần niệm vẫn thuận tuần ở chung quanh đây.

Hai đạo thần niệm đột nhiên nhúng tay này ở ngay từ đầu liền đi về phía Lục Bình bị thương nặng. Nhưng mà bọn họ sau khi cảm thấy Thiên Tuyết lão tổ cùng với Thiên Sơn, Thiên Thuật hai vị lão tổ đến, cũng rõ ràng có ý lui bước.

Trên thực tế lúc hai đạo thần niệm này nhúng tay khi Lục Bình cùng Hải Hồn lão tổ tranh đấu, Hải Hồn lão tổ đã có lòng lui bước, chỉ là bởi vì tranh đấu thần niệm không phải là so với tầm thường, không phải là trong lúc nhất thời là có thể làm được toàn thân trở lui, nếu không lại có thể vào lúc rút lui bỏ qua bộ phận thần niệm.

Mà hai đạo thần niệm này tham dự vào hiển nhiên cũng không ngờ Hải Hồn lão tổ vì vậy thối lui ra. Vì vậy, trong lúc nhất thời tình cảnh ba đánh một còn thật là trước mặt ba người Thiên Tuyết lão tổ bắt đầu diễn dịch.

Thần niệm của Thiên Tuyết lão tổ nhất thời trong thần niệm cảm giác nhiều tu sĩ của mọi người diễn dịch ra ý niệm rét căm căm bức người, ai cũng có thể tưởng tượng đến tâm tình Thiên Tuyết lão tổ lúc này nổi trận lôi đình.

Nhưng ba người lại thủy chung không dám tham dự đến trong thần niệm giao chiến giữa Lục Bình cùng đám ba người Hải Hồn lão tổ. Thần niệm đeo bám thật ra thì so đấu pháp còn phải hung hiểm xa. Đám người Thiên Tuyết lão tổ nếu tùy tiện gia nhập, chẳng những sẽ mất đi sự chấn nhiếp đối với thần niệm của các phái lão tổ bên cạnh bồi hồi không đi, đồng thời cũng khiến cho Lục Bình đối mặt cục diện càng thêm hiểm ác.

Dĩ nhiên, quan trọng hơn chính là, trước bởi vì ba người gia nhập mà khiến cho thần niệm của Lục Bình trong nháy mắt sắp đi vào lằn ranh hỏng mất, nhưng mà bây giờ, Lục Bình nhìn qua tựa hồ như cũ thuộc về một loại lằn ranh sắp hỏng mất. Nhưng vừa khéo hắn giống như con gián đánh không chết, cứng rắn là lằn ranh này bồi hồi không té xuống.

Ngược lại, bao gồm ba đạo thần niệm bên trong Hải Hồn lão tổ cũng càng đánh càng kinh hãi, chỉ có đang cùng thần niệm Lục Bình tự mình giao thủ mới có thể nhận ra được trong thần niệm của hắn ẩn giấu sự bền bỉ cùng ngưng luyện. Loại thần niệm này đề thăng nhanh chóng như vậy rồi lại không ảnh hưởng chút nào đến căn cơ tu vi, suy nghĩ một chút cũng làm cho ba người cảm thấy bất khả tư nghị.

Thần niệm của Hải Hồn lão tổ rốt cục hoàn toàn thoát khỏi sự dây dưa giữa bốn người, cùng thần niệm của đám người Thiên Tuyết lão tổ ngay cả chào hỏi đều không đánh vội vàng thối lui.

Lúc trước Hải Hồn lão tổ cùng Lục Bình giao thủ mặc dù bá đạo, nhưng rốt cuộc không mất một phong nghi của một trưởng bối. Hơn nữa lúc hai đạo thần niệm phía sau kia đánh tới cũng giữ đầy đủ cảnh giác, không thừa cơ bỏ đá xuống giếng. Cho nên Thiên Tuyết lão tổ mặc dù giận dị thường, nhưng rốt cuộc không xuất thủ ngăn trở thần niệm của Hải Hồn lão tổ rời đi.

Không có Hải Hồn lão tổ dây dưa, hai đạo pháp tướng sơ kỳ tu sĩ thần niệm này cùng Lục Bình thần niệm tranh phong nhất thời rối loạn trận cước, muốn vì vậy thối lui rồi lại sợ đám ba người Thiên Tuyết lão tổ trên đường chặn kích, chỉ có thể đủ nhắm mắt tiếp tục cùng Lục Bình đấu pháp.

Đang lúc này, Hàn Băng đảo đột nhiên đi ra tin tức địch tấn công, toàn bộ Hàn Băng đảo nhất thời giới nghiêm. Tất cả thần niệm của pháp tướng tu sĩ cũng bắt đầu thu về.

Lục Bình đúng là vẫn còn từ đại cục cân nhắc, không làm khó hai người, bắt đầu dần dần chọn lựa thủ thế.

Hai đạo thần niệm kia nhất thời như được đại xá, thật nhanh thối lui về khu vực mỗi người trú đóng. Mà Thiên Tuyết lão tổ mặc dù cực kỳ không cam lòng, nhưng bà ta rốt cuộc là Bắc Hải đời thứ nhất pháp tướng lão tổ tu sĩ, hiểu chuyện nặng nhẹ chậm nhanh, ngược lại không cố ý gây khó khăn.

Ngay tại lúc hai đạo thần niệm này âm thầm mừng rỡ, lúc sắp lui về, một đạo thần niệm nóng bỏng mang theo tức giận vô cùng đột nhiên tuôn ra. Sự nóng rực đau nhói nhất thời thiêu đốt hầu như không còn một phần thần niệm của hai vị lão tổ. Một chỗ khác mười mấy dặm bên ngoài Hàn Băng đảo, hai đạo kêu thảm liên tiếp truyền tới.

Lục Bình thu hồi tiểu phiên cầm trong tay. Sắc mặt trắng bệch hiện lên trạng thái Lục Bình lúc này quá không tốt, nhưng khi mở mắt ra từ trong hai mắt lóe lên vẻ vui sướng kia rồi lại khiến cho người ta bắt đoán không ra.

Lúc này Lục Bình nhận ra được thần niệm của đám người Thiên Tuyết lão tổ đã rời đi. Lục Bình trong lòng đột nhiên cả kinh. Lúc này hắn mới ý thức được lần này ma la lai tập sợ rằng không phải chuyện đùa, nếu không sẽ không lập tức hấp dẫn chú ý của tất cả pháp tướng tu sĩ.

Chẳng lẽ lần này sẽ còn là một lần Ma La nhất tộc toàn diện vây công hay sao?