Chương 840: Đan hương tứ dật

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong tám loại hộ thân cương khí mà Lục Bình dung luyện, phẩm chất cao nhất không thể nghi ngờ chính là Vạn độc Vẫn nguyên cương. Hơn nữa đáng quý nhất chính là, Vạn Độc Tương được xưng “Vạn độc chi mẫu”. Nó có thể đem tất cả kịch độc của thiên hạ dung làm một. Vạn Độc Tương biến thành Vạn độc Vẫn nguyên cương phẩm chất cũng giống như vậy, có thể thông qua luyện hóa độc tố mà không ngừng đề thăng.

Trong ngày đầu tiên của linh vật giao dịch hội, Lục Bình đã từng dùng một món huyền cấp trung phẩm thiên địa linh vật trao đổi lấy một hộp Lang Độc Nha dịch.

Lang Độc Nha dịch này thật ra thì không liên quan đến loài sói gì cả. Nó là một loại cây thực vật sinh trưởng ở hoang mạc khốc nhiệt ở tây nam, bởi vì hình dáng tương tự với nanh sói, vì vậy được gọi là Lang nha quyết.

Mỗi khi thời tiết ở hoang mạc nóng nhất trong một ngày, Lang nha quyết này sẽ từ trong thân thể tiết ra một loại chất lỏng bềnh sệch trong veo. Loại chất lỏng này chính là một loại kịch độc cực kỳ nổi tiếng ở tu luyện giới, đây chính là Lang Độc Nha dịch.

Lục Bình sở dĩ trao đổi loại độc dịch này, vì chính là dùng để thăng cấp phẩm chất Vạn độc Vẫn nguyên cương, để chuẩn bị sau này đem Vạn độc Vẫn nguyên cương làm chủ thể cương khí của Thủy Mạc Thiên Hoa hộ thân đại thần thông.

Trên thực tế, chỉ dùng để thăng cấp hộ thân cương khí thì cũng không cần phải có nhiều Lang Độc Nha dịch như vậy. Lục Bình đem đổi thật ra vì để nuôi dưỡng Vạn Độc Tương, mà mục đích tư dưỡng Vạn Độc Tương lại là vì một đoàn Vạn Diệu Ngọc Lộ ngưng tụ trong Vạn Độc Tương kia.

Sau khi Lục Bình lần thứ hai dung luyện thiên địa linh vật, lúc ấy Vạn Diệu Ngọc Lộ dụng dưỡng trong Vạn Độc Tương chỉ có ba phần tư. Sau đó Lục Bình lại chạy động chạy tây nhưng hiếm khi thu thập được các loại độc vật. Trong khi đó nếu muốn tự dưỡng
Vạn Diệu Ngọc Lộ, nhất định phải cho Vạn Độc Tương dung hợp càng nhiều vật kịch độc càng tốt.

Lục Bình nhìn một đóa Khô Lâu hoa đỏ như màu máu trước mắt này, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, nếu phải dùng mười hai giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ để đổi lấy vật này, người ngoài xem ra có lẽ cho là không đáng giá, nhưng đối với hiệu quả lâu dài mà nói thì cũng không thua thiệt gì.

Đặc biệt là đối với Lục Bình đã dung luyện xong Vạn Diệu Ngọc Lộ như vậy, trong tay vẫn còn thừa lại. Hơn nữa hắn còn có thể thông qua Vạn Độc Tương cuồn cuộn không ngừng tích lũy và tạo ra được Vạn Diệu Ngọc Lộ. Còn Khô Lâu hoa, ngược lại đã thành bảo vật có thể gặp mà không thể cầu.

Trên thực tế đối với mấy vị pháp tướng tu sĩ khác đang đứng trước cửa phòng nhỏ này, họ cũng có ý tưởng tương tự như vậy. Bọn họ mặc dù không có Vạn Diệu Ngọc Lộ, nhưng Vạn Diệu Ngọc Lộ đối với bọn họ lúc này mà nói cũng chỉ còn lại có hai thứ công hiệu này là duyên thọ cùng chữa thương mà thôi.

Nhưng đối với những pháp tướng tu sĩ này mà nói, có lúc duyên thọ cũng không trọng yếu. Những tu sĩ khi tuổi thọ chưa hết mà đã đuổi kịp có thể tiếp nhận lôi kiếp thì mới là cái thúc giục hơn. Không qua được lôi kiếp, cho dù họ có phục dụng nhiều Vạn Diệu
Ngọc Lộ bao nhiêu đi nữa để duyên thì cũng là lãng phí.

Đáng tiếc chính là trong tay của bọn họ hiển nhiên không có Vạn Diệu Ngọc Lộ. Hoặc là mặc dù họ có vài giọt, nhưng cũng không đạt tới mười hai giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ theo tiêu chí của người triển lãm. Nếu không, Lục Bình nghĩ những tu sĩ này tất nhiên sẽ không keo kiệt bỏ ra mười hai giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ để đổi lấy Khô Lâu hoa này.

Lục Bình ngẩng đầu lên nhìn về phía sau, lúc này mới phát hiện không biết lúc nào lại có hai tên tu sĩ đi tới trước phòng nhỏ, mà xa xa tựa hồ còn có hai tên tu sĩ lấy được tin tức đang chạy tới. Hơn nữa những tu sĩ này từng người một đều có khí độ tự thân không chút che giấu, hoàn toàn là những pháp tướng lão tổ.

Vạn Diệu Ngọc Lộ mặc dù khó có được, nhưng khó chắc chắn là không hề có trên người những lão tổ này. Nguyên nhân họ không đổi, có lẽ chỉ là bởi vì Vạn Diệu Ngọc Lộ trong tay không đạt tới mười hai giọt mà thôi.

Một khi những lão tổ này thỏa hiệp với nhau, khó đảm bảo bọn họ sẽ không hợp lực lại để đổi Khô Lâu hoa, sau đó sẽ mời luyện đan tông sư đem nó luyện chế thành đan dược, rồi sau đó lại tiến hành phân chia với nhau.

Cơ hội có thể nói là sảo túng tức thệ, Lục Bình cũng không cố kỵ mấy vị pháp tướng lão tổ này nữa, lập tức từ trong ống tay áo mở ra một đạo môn hộ nho nhỏ. Lục Bình đưa tay đến trong Hoàng Kim ốc lục lọi một cái, sau đó lấy ra một cái ngọc tủy bình, trong ánh mắt nóng hừng hực của mấy tên pháp tướng lão tổ phía sau, khai mở ngọc tủy bình ra, miệng bình hướng về phía hộ tráo hé mở rồi đưa vào, ngọc tủy bình biến mất không thấy đâu, toàn bộ hộ tráo bắt đầu tiêu tán.

Lục Bình cầm Khô Lâu hoa trong tay, liền nghe được sau lưng có người rốt cục không nhịn được nói:

– Vị đạo hữu này chậm đã!

Lục Bình bịt tai như không nghe thấy. Một cái tay khác đã lấy ra một cái hộp ngọc, sau khi mở ra đã định đem bỏ đóa hoa vào trong.

Một đạo gió lạnh từ phía sau lưng đánh tới. Lục Bình xòe bàn tay ra vung về phía sau rạch một cái, một đạo kiếm khí từ trong bàn tay ùa mạnh ra.

Kiếm khí cùng gió lạnh chạm vào nhau tiêu tán thành vô hình. Thân hình của Lục Bình lung lay thoáng một cái nhưng vẫn là đứng vững vàng gót chân, mà bên ngoài phòng nhỏ, trong miệng của một người tu sĩ “úi chà” một tiếng. Gió lạnh tán dật thổi trúng áo quần, đung đưa không chừng, tuy nhiên thân hình cũng không chút lay động.

Không chỉ có tu sĩ xuất thủ này kinh ngạc, những tu sĩ bàng quan khác cũng kinh ngạc từng trận.

Mặc dù có Thái Huyền tông bày ra ẩn nặc đại trận, khiến cho thân phận của tu sĩ trong cung điện dưới đất này giữ được bí mật. Nhưng điều này cũng không làm trở ngại tu sĩ có thể phán đoán đại khái tu vi lẫn nhau. Giống như Lục Bình lúc nãy vừa nhìn một cái, là liền nhận định mấy người này là pháp tướng tu sĩ vậy. Mấy vị lão tổ thấy một tên đoán đan kỳ tu sĩ không ngờ ở trước mắt của mọi người, nghênh ngang đổi đi bảo vật mà bọn họ muốn nhưng không thể được, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm thụ khó hiểu. Đặc biệt là khi thấy Lục Bình dễ dàng lấy ra mười hai giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ, khiến cho loại cảm thụ này càng thêm mãnh liệt.

Lục Bình đỡ được đòn đánh lén này, sau đó đã nhân cơ hội dán kín phong linh phù lên trên hộp ngọc, sau đó lại thông qua không gian môn hộ ở trong ống tay áo ném vào trong Hoàng Kim ốc.

Bảo vật tới tay, lòng của Lục Bình yên tâm đi một nửa, lúc này mới xoay người lại nhìn tu sĩ mới vừa đánh lén mình, nói:

– Vị đạo hữu này là ý gì, chẳng lẽ nói quy củ mà Thiên Huyền tông đưa ra, trong mắt các hạ lại giống như trò đùa vậy sao?

– Quy củ của Thiên Huyền tông hiển nhiên không phải là trò đùa!

Một giọng nói đột nhiên vang lên. Sau đó một đạo cửa không gian môn hộ khai mở ra, Khánh Ly lão tổ đã từ bên trong đi ra, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mấy tên tu sĩ, bao gồm Lục Bình ở bên trong.

Mặc dù biết tia mắt kia cũng không khám phá thân phận của mấy người, nhưng khí thế của đại tu sĩ còn lập tức chấn nhiếp mọi người ở tại chỗ đó.

Khánh Ly lão tổ liếc mắt nhìn Lục Bình, sau đó đưa mắt lần nữa nhìn tới trên người của tu sĩ mới xuất thủ đánh Lục Bình ấy, nói:

– Thiên Huyền tông bày trận pháp trong cung điện dưới đất này, chỉ cần có tu sĩ tranh đấu thì có thể lập tức phát hiện, kính xin chư vị không được coi thường!

Lục Bình hơi khom người nói cám ơn:

– Đa tạ tiền bối, vãn bối cáo từ!

Lục Bình cũng không nguyện ở chỗ này lâu, ở lâu ở đây khó bảo toàn Khánh Ly lão tổ lại có thủ đoạn phát hiện thân phận của hắn. Vì vậy sau khi cám ơn Khánh Ly lão tổ hắn muốn rời đi ngay, tin tưởng lúc này có Khánh Ly lão tổ ở tại chỗ, mấy vị lão tổ khác cho dù trong lòng không muốn, cũng không dám gây khó khăn với mình nữa.

Mắt thấy Lục Bình muốn rời khỏi, tên lão tổ lúc trước xuất thủ với Lục Bình thân hình khẽ động, cũng cảm giác được một cố uy áp phổ thiên cái địa áp bức khiến mình cả kinh tán đảm. Lúc giương mắt nhìn lại, thì thấy Khánh Ly lão tổ bễ nghễ hai mắt, tựa hồ đang muốn chờ đợi lão giở trò để ra tay lập uy vậy.

Yết hầu ở cổ họng của tu sĩ giật giật, cuối cùng vẫn không can đảm xuất khẩu ngăn trở, ngược lại bên cạnh một vị lão tổ khác mở miệng nói:

– Vị đạo hữu này xin hãy dừng bước!

Thấy Khánh Ly lão tổ đưa mắt nhìn chằm chằm lên trên người của hắn, tên tu sĩ này vội vàng nói tiếp:

– Ta không có ác ý, chẳng qua là Khô Lâu hoa này quá mức trân quý. Lúc trước vị đạo hữu này dưới tình thế cấp bách khó tránh khỏi có hành vi quá gấp, kính xin đạo hữu tha thứ.

Vị lão tổ này thấy Khánh Ly lão tổ sau khi nghe đề cập tới Khô Lâu chi hoa trên mặt cũng hiện ra một vẻ kinh ngạc, lúc này mới cười ha hả nói:

– Cây Khô Lâu hoa này toàn thân máu đỏ, hiện nhiên là bảo vật đứng đầu mà, nếu muốn đem luyện chế thành đan, không phải là luyện đan sư cấp bậc tông sư xuất thủ thì không thể, đúng lúc lão phu nhận biết hai vị luyện đan tông sư. Nếu là đạo hữu không chê, lão phu cũng có thể dẫn kiến, dĩ nhiên, lão phu cùng mọi người cũng không giấu gì. Khô Lâu hoa này luyện chế mà thành đan dược bọn ta cũng muốn chia một chén súp. Tuy nhiên bọn ta hiển nhiên sẽ bỏ ra giá cao thích hợp, tuyệt đối sẽ không để đạo hữu thua thiệt.

Vị lão tổ này nói xong, nhìn Khánh Ly lão tổ một chút, sau đó nói tiếp:

– Nếu là đạo hữu không yên lòng, bọn ta có thể để cho Khánh Ly tiền bối làm người trung gian. Ngươi xem coi thế nào?

Lục Bình nhìn Khánh Ly lão tổ một chút cũng không phát biểu ý kiến gì. Lão tổ này nói như thế, dĩ nhiên là muốn kéo Khánh Ly lão tổ xuống nước theo. Nếu muốn một vị đại tu sĩ làm trung gian, phải trả cái giá cao dĩ nhiên là không thiếu được, ít nhất luyện chế ra linh đan sẽ phải có một viên cho ông ta.

Quả nhiên, Khánh Ly lão tổ trầm ngâm chốc lát, nói:

– Nếu là vị đạo hữu này cố ý, lão phu cũng không ngại làm một người trung gian. Nếu là đạo hữu vẫn chưa yên tâm, Thiên Huyền tông ta có luyện đan tông sư, quyết không để cho linh dược của người bị luyện phế.

Lão tổ kia đề nghị trong lòng thầm kêu khổ, lão không ngờ tới Khánh Ly lão tổ sẽ đáp ứng, cũng không ngờ Khánh Ly lão tổ muốn lôi kéo luyện đan tông sư của bản phái nhảy vào. Như thế, Thiên Huyền tông lấy được lợi ích hiển nhiên nhiều hơn, nhưng mà lúc này mấy người tại chỗ trước mặt Khánh Ly lão tổ cũng không dám nói thêm cái gì, đều đem ánh mắt nhìn về phía Lục Bình.

Lục Bình đứng ở nơi đó trầm ngâm chốc lát, đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, rồi sau đó áo quần trên người đột nhiên phồng lên. Từng cổ một đàn hương nhất thời tràn ngập phương viên mười trượng ở phụ cận.

Mỗi một tên luyện đan sư sau khi luyện đan thành công đều sẽ hoặc nhiều hoặc ít lúc thu thập đan dược mới ra lò tán phát ra đan hương. Bởi vì những thứ đan hương này đều là luyện đan tinh hoa tán dật ra, luyện đan sư thu tập những thứ đan hương này, lâu ngày chẳng những có thể đủ xúc tiến tu vi tăng trưởng, mà còn có thể dùng để tạo thành một ít diệu dụng thần thông bất khả tư nghị, tuy nói không so được những thứ thủ đoạn dùng để tranh đấu sinh tử, nhưng cũng thường thường có chỗ dùng không ngờ.

Mà luyện đan sư thu thập được ít hay nhiều chủng loại đàn hương, phẩm chất cao hay thấp, cũng thường thường ý nghĩa rằng thuật luyện đan của tên luyện đan sư này là cao hay thấp.

Trên người của Lục Bình tán dật ra đan hương mặc dù chỉ là chớp mắt một cái là qua, nhưng đan hương thuần hậu và dằng dặc bực này làm gì là luyện đan sư bình thường có thể thu thập và dung luyện thành được? Ở nơi này, trong mắt mấy lão quái sống hơn mấy trăm cả ngàn năm, chỉ trong chốc lát đó là đã xác nhận được vị đoán đan kỳ tu sĩ trước mắt này chính là một vị luyện đan tông sư.

Trong nháy mắt, bao gồm Khánh Ly lão tổ ở bên trong, tất cả mọi người nhìn về phía Lục Bình với ánh mắt đều không thể không mang theo vẻ tôn kính!

Một tên luyện đan sư chỉ cần có thân phận tông sư, như vậy vô luận tu vi của hắn cao hay thấp, thì ở trong tu luyện giới đều có tư cách ngồi ngang hàng cùng pháp tướng tu sĩ.

Lục Bình chỉ thông qua việc thả ra đàn hương ngưng tụ trên người mình, là thân phận của luyện đan tông sư đã không cần nói ra ai cũng hiểu rõ ràng. Mọi người bao gồm Khánh Ly lão tổ bên trong không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ đành phải trơ mắt nhìn Lục Bình biến mất ở nơi xa sau phòng nhỏ, trà trộn trong tu sĩ lui tới.

Lục Bình dùng thần niệm đem toàn thân cao thấp, bao gồm áo quần màu đen cùng với đấu bông thăm dò kỹ lưỡng một lần, phát hiện cũng không có các loại thần thông ám ký bí thuật để lại trên người mình, lúc này mới yên tâm bắt đầu xem kỳ trận dị bảo trần thiết trong các căn phòng ở hai bên.

Lục Bình đầu tiên là dùng hai món huyền cấp trung phẩm linh vật đổi lấy bốn loại kịch độc cực kỳ nổi tiếng ở tu luyện giới. Lần này dùng mười hai giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ đổi lấy Khô Lâu hoa, Lục Bình dựng nuôi Vạn Diệu Ngọc Lộ trong Vạn Độc Tương
cũng còn dư lại không nhiều lắm, cần dùng càng nhiều các loại vật kịch độc để dung hợp thêm Vạn Độc Tương, đồng thời dùng để thăng cấp Vạn độc Vẫn nguyên cương, cũng coi là nhất cử lưỡng tiện.

Ngay sau đó Lục Bình lại ở trong Thủy Tinh cung phát hiện một bình độc dịch của Bích Hải linh xà, kêu giá lại là một món địa cấp hạ phẩm linh vật.

Lục Bình có thể nhìn ra được đây là một loại bản mệnh độc dịch Mộc chúc tính linh xà tu vi đạt tới pháp tướng kỳ. Thủy Tinh cung cùng Bích Hải linh xà là hai đại thế lực đối địch ở Đông hải, trong Thủy Tinh dầu thấy độc dịch của Bích Hải linh xà cũng không phải là điều bất ngờ gì.

Dùng một món địa cấp linh vật đối độc dịch của Bích Hải linh xà, Lục Bình phát hiện Thủy Tinh cung trưng bày bốn giọt Lôi Kiếp Chỉ Thủy vẫn là muốn dùng Tử Tinh phong vương tương để đổi lấy như cũ, vì vậy liền không để ý tới nữa.

Ra khỏi Thủy Tinh lầu, Lục Bình rất nhanh phát hiện mình không ngờ lại bị người theo dõi.