Chương 1044: Đoạn Thủy thần thông

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình thấy nó thức thời, khẽ mỉm cười. Long chi pháp tướng ngẩng đầu lên, một cỗ khí tức màu u lam tràn ngập đi về phía linh bảo cây kéo từ trong miệng của pháp tướng.

Đường lang múa may một đôi đại đao bơi lội tới tới lui lui trên bản thể của cây kéo linh bảo, khí tức màu u lam bắt đầu thấm vào từng điểm từng giọt đến trong thân thể của Đường lang.

– Oa, Thủy chúc tính chân nguyên thật quá thuần hậu, linh tính thật là mạnh. Ngươi là tu luyện Thủy chúc tính pháp quyết, Đoạn Thủy thần thông nghe nói qua chưa?

Lục Bình trong lòng chợt động, một ít người đại thần thông thường thường sẽ lưu lại đắc ý thần thông tự thân dùng để truyền thừa sau này trong pháp bảo linh bảo thường dùng của mình. Bởi vì những thứ pháp bảo linh bảo thường thường khó có thể hư hại, vì vậy truyền thừa có thể nghiệm càng kéo dài thêm, hơn nữa không dễ thất truyền, ít nhất phải an toàn hơn so với giữ lại trong động phủ di tích.

Tế Thủy Trường Lưu kiếm trong tay của Lục Bình sau khi song kiếm hợp bích có thể có được vô thượng thần thông kiếm thuật “Thương Hải kiếm quyết” cùng với Thương Hải tông trấn phái công pháp “Thương Hải quyết” của Thương Hải lão tổ lưu truyền xuống năm đó.

– Đoạn Thủy thần thông, cái này tựa hồ là vô thượng thần thông pháp thuật do Trung Thổ thánh địa Ngũ Hành tông Quỳ Thủy nhất mạch truyền thừa, trên người người lại có loại thần thông truyền thừa này sao?

Lục Bình trong lòng cả kinh. Đoạn Thủy thần thông là một trong năm đại trấn phái vô thượng thần thông của Ngũ Hành tông khởi gia. Truyền thuyết nó chính là do Đoạn Thủy lão tổ chuyên tu Quỳ Thủy nhất mạch trong Ngũ Hành tông năm vị khai sơn lão tổ năm đó lưu lại, danh tiếng ở tu luyện giới có thể nói là ai ai cũng biết hết.

Đoạn Thủy lão tổ đã từng có may mắn ngồi xuống nghe pháp của Giao đạo nhân, Viên đạo nhân hai vị khai thiên lão tổ

Năm đó Viên đạo nhân háo chiến thành tính, ông ta đã có giao thủ cùng sáu vị khai thiên lão tổ khác, nhưng chỉ bại vào trong tay của Bằng đạo nhân cùng với Giao đạo nhân, không phân cao thấp với Hổ đạo nhân.

Lúc khiêu chiến so tài với Giao đạo nhân, Giao đạo nhân tránh mà không gặp. Viên đạo nhân khiêu khích lần nữa. Giao đạo nhân bất đắc dĩ đành phải xuất thủ. Chẳng qua là ông ta đưa tay, Thanh Minh giang con sông lớn thứ nhất của Trung Thổ trở nên đoạn lưu. Viên đạo nhân tự biết không địch lại, nhất định rút đi.

Năm đó vị Đoạn Thủy lão tổ chính là sau khi tận mắt thấy cái thế thần uy của Giao đạo nhân, lúc này mới lòng có sở ngộ, sáng chế ra một bộ vô thượng Đoạn Thủy thần thông đó. Mà từ đó bà ta cũng tự xưng là Đoạn Thủy lão tổ, sau khi cùng bốn vị lão tổ khác khai sáng Ngũ Hành tông nhất mạch, Đoạn Thủy thần thông liền trở thành trấn mạch vô thượng thần thông của Quỳ Thủy nhất mạch.

Đường lang Lưỡng Đoạn nói:

– Chẳng qua là tàn thiên của Đoạn Thủy thần thông cũng không hoàn chỉnh, bên trong chẳng qua là ghi lại ba loại cơ sở đại thần thông pháp thuật. Nhưng mà dù vậy, sau khi dung hợp lại cũng không kém gì một loại vô thượng thần thông.

Lục Bình trong lòng chợt động, hỏi:

– Ngươi có biết hoàn chỉnh Đoạn Thủy thần thông tổng cộng có bao nhiêu cơ sở đại thần thông không?

Đường lang đáp:

– Năm loại, chính là năm loại. Tuy nhiên theo trí nhớ của ta, tựa hồ Ngũ Hành tông truyền thừa mấy vạn năm, cũng chỉ có le que mấy đại thần thông tu sĩ đem toàn bộ năm loại thần thông luyện thành cũng như dung hợp thành hoàn chỉnh Đoạn Thủy thần thông. Những người còn lại có thể tiếp xúc được loại thần thông này nhiều nhất cũng bất quá chính là miễn cưỡng đem ba bốn loại cơ sở thần thông dụng hợp làm vô thượng thần thông, khoảng cách chân chính vô thượng thần thông còn kém xa.

Lục Bình trong lòng sôi trào, trong miệng cũng hỏi:

– Làm sao người biết được nhiều như vậy? Chẳng lẽ ngươi là linh bảo từ Ngũ Hành tông lưu lạc ra ngoài sao?

Đường lang đem một đội đại đao quật ngang phải trái một cái, tựa hồ cực kỳ không thèm chấp, đáp:

– Đó cũng không phải, từ lúc ta thành tựu linh bảo là trong Bắc Minh, trước giờ bất quá năm ngàn năm. Trong khoảng thời gian này ta đã từng đổi qua mấy người chủ nhân, mỗi một lần bị luyện hóa đều phải mất đi một phần trí nhớ, đây chính là số mệnh linh bảo khí linh của chúng ta. Đến bây giờ trí nhớ của ta rõ ràng nhất chính là chuyện ba trăm năm gần đây, trừ truyền thừa mang trên người cùng với thời gian ta ra đời, những thứ khác cũng đã dần dần quên lãng. Một lát nữa sau khi ta bị người luyện hóa, ba trăm năm trí nhớ này cũng không biết còn có thể còn dư lại bao nhiêu.

– Sơ Diệp lão tổ có từng tập được Đoạn Thủy thần thông hay không?

– Ông ta sao? Ông ta một thần độc công, ngưng tụ pháp tướng chúc tính cũng không hợp cùng bản thể của ta. Ban đầu mặc dù bị ông ta luyện hóa hoàn toàn là bởi vì ông ta làm Bắc Minh tam đại lão tổ nhìn trúng ta đây là món Nhị kiếp linh bảo mà thôi, ở trong tay của ông ta, có thể phát huy ra tám thành uy năng của ta đã xem là không tệ rồi.

Trong lúc hai người nói chuyện, chân nguyên của Lục Bình đã dần dần nhuộm toàn bộ thân thể của Đường lang thành màu tím. Đầu của Đường lang ngã về sau một cái, tựa hồ ngáp một cái vậy, nói:

– Một khi bị luyện hóa lần nữa liền sẽ bị uể oải, ta sẽ phải trầm miên một đoạn thời gian, nhớ phải lấy chân nguyên ra dựng dưỡng a, nếu không đợi đến khi người sử dụng được cũng không biết tới lúc nào nữa!

Trong mật thất, Lục Bình mở đôi mắt, bàn tay xòe ra, một thanh cây kéo hắc lượng dài hơn nửa thước xuất hiện trong tay của hắn, lưỡi kéo lóe ra hàn mang sâm sâm. Ánh sáng không khỏi thoáng qua trong hai mắt: Đoạn Thủy thần thông, Ngũ Hành tông Quỳ Thủy nhất mạch, xem ra sự tình trong Bắc Minh cũng cao sâu rối rắm vô cùng a!

Bàn tay nắm chặt, cây kéo nhất thời biến mất không thấy đầu nữa. Trong pháp tướng khánh vân, Nhị kiếp linh bảo đã đẩy vị trí của Linh Lung tửu đỉnh cùng với Quải vân phàm từng chiếm cứ. Nhưng mà nó ngược cũng thức thời, không đi khiêu khích địa vị của Nguyên Thần châu cùng với Bạch Ngọc Liên Hoa, vững vàng chiếm cứ vị trí thứ hai khoảng cách bên ngoài Long chi pháp tướng. Nó chậm rãi hấp thu một tia nguyên khí do bản nguyên khí trong miệng của Long chi pháp tướng phun ra nuốt vào.

Ánh sáng chợt lóe trong tay Lục Bình, một cái hộp ngọc xuất hiện trong tay của hắn, sau khi khai ích bên trong là một bát chất lỏng màu vàng. Đó chính là một món hời Kim Sinh Kỳ Thủy mà trước đó Lục Bình mua được trong Huyền Linh thành.

Trong hai mắt của Lục Bình đã dung hợp bảy loại thiên địa kỳ thủy thích hợp, khoảng cách Tam Thanh Chân Đồng đại thành chỉ còn lại có hai loại. Nếu là Kim Sinh Kỳ Thủy dung hợp thành công, như vậy còn dư lại một loại cuối cùng, chỉ sợ đó cũng là một loại khó tìm nhất.

Thiên địa kỳ thủy cần để tu luyện hạng thần thông Tam Thanh Chân Đồng này nguyên vốn khó có thể tìm. Hơn nữa theo Tam Thanh Chân Đồng tu luyện ngày càng sâu, phẩm chất của thiên địa kỳ thủy cần sẽ càng ngày càng cao, mà cũng càng ngày càng hiếm hoi, độ khó tìm kiếm cũng trở nên càng lúc càng lớn.

Tuy nhiên Tam Thanh Chân Đồng cũng là thần thông pháp thuật hạng nhất cực kỳ hữu dụng. Trong quá trình Lục Bình đi lại tu luyện giới mấy lần đều có được lợi ích từ Tam Thanh Chân Đồng trợ giúp mới vượt qua cửa ải khó.

Lục Bình đặt hộp ngọc chứa đựng Kim Sinh Kỳ Thủy trước mắt, thanh quang nhất thời đại phong trong hai mắt của hắn. Kim Sinh Kỳ Thủy nhất thời dâng lên từ trong hộp ngọc, hóa thành hai đạo ty tuyến tế tế hội tụ về phía hai mắt. Ngay sau đó thanh quang trong hai mắt của Lục Bình càng mạnh, hơn nữa loáng thoáng còn có một tia ánh sáng màu vàng lóe lên, nhưng mà chỉ chốc lát sau nó đã bị bao phủ trong thanh quang.

Một tháng sau, trên một chỗ hoang tiều bên ngoài Tụ Linh đảo, Huyền Dũng, Huyền Phong, Huyền Linh, Huyền Hằng bốn người đang liên thủ giảo sát một cổ ma la bị Huyền Bằng chân nhân dùng trận pháp vây khốn.

– Nhanh một chút nhanh một chút, đầu Đại tu ma cầm đầu mới vừa phát ra tín hiệu, thời gian dài viện quân của ma la sẽ chạy tới!

Huyền Bằng chân nhân vừa miễn cưỡng duy trì trận pháp vận chuyển, nhằm ngăn cản ma la cố gắng muốn thoát đi lần nữa trở về trong trận pháp, vừa cũng gấp giọng hô.

– Được rồi được rồi! Không chỉ là ngươi, mắt thấy đám ma la này sẽ phải lọt lưới, thì không thể kiên nhẫn chờ một chút nữa. Kết quả phát động trận pháp quá sớm, thiếu chút nữa khiến cho tu ma cầm đầu chạy mất!

Huyền Dũng trở tay một thương đâm xuyên qua phải từ phía sau lưng hai con ma la đánh lén, trong miệng la lớn.

Huyền Bằng chân nhân lấy ra một khối thượng phẩm linh thạch trong trữ vật pháp khí khảm vào trận bàn trong tay, sau đó mới trả lời:

– Ngươi còn nói, nếu không phải là người không kịp chờ đợi nhảy ra kêu đánh kêu giết, tu ma đó có thể phát ra tín hiệu cầu viện hay sao?

Huyền Dũng há mồm phun ra một hớp hỏa diễm, bức lui hai con ma la cố gắng vây công Huyền Linh chân nhân, đáp:

– Thúi lắm, nếu không phải là lão tử nói trước xuất thủ, đầu đại tu ma đó sẽ phải chạy rồi!

Huyền Linh chân nhân mượn trận pháp đã chém giết con tu la thứ năm, xoay người thấy hai người cãi vả, chỉ đành phải nói:

– Được rồi, chớ nói nữa! Ta đã giết năm con ma la rồi, các người mới giết mấy đầu?

Huyền Dũng cười đắc ý, đáp:

– Bốn đầu, nhưng mà có ba đầu đều là đại ma la cấp bậc đoán đan!

Huyền Linh chân nhân tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái, cách đó không xa hai tay của Huyền Hằng chân nhân rạch một cái. Một cổ gợn sóng tự nhiên lên, trực tiếp đập chết một con tu ma, nói:

– Sáu con rồi, hai đầu đại ma la!

Huyền Bằng chân nhân ở ngoài trận gọi to:

– Ta quản các ngươi giết bao nhiêu, dù sao một phần năm chiến lợi phẩm là của ta!

Huyền Dũng trong trận kêu to:

– Đừng mơ tưởng, đầu tu ma đó thả ra tín hiệu cầu viện là do sai lầm của ngươi, chiến lợi phẩm của người phải cắt đi một ít!

Huyền Bằng chân nhân đang muốn kháng nghị, liền nghe thanh âm của Huyền Phong chân nhân lạnh lùng vang lên:

– Bảy con ma la, bốn đầu đại ma la, om sòm!

Huyền Dũng chân nhân sửng sốt một chút, giận dữ nói:

– Người ăn gian, sao giết nhiều như vậy?

Tuy nhiên sau đó mọi người cũng không cãi vả nữa, bắt đầu toàn lực giảo sát khỏi bị trận pháp vây khốn ma la tới.

Đợi đến cuối cùng, một con tu ma trong tiếng kêu rên bị Huyền Dũng chân nhân hoạt hoạt chết cháy. Huyền Bằng chân nhân thở dài nhẹ nhõm, vẫy tay bắt đầu rút lui trận pháp trở về.

Chính vào lúc này, bên tai đột nhiên truyền tới Huyền Phong chân nhân kêu lên:

– Cẩn thận!

Huyền Bằng chân nhân sửng sốt, ngay sau đó cảm giác được sau lưng truyền tới thấy lạnh cả người.

Cũng may trong quá trình mấy tháng tượng hổ đánh giết cùng với ma la, Huyền Bằng chân nhân sớm đã làm quen với loại hoàn cảnh thời khắc nào cũng tràn đầy nguy cơ như thế này. Khi nghe được Huyền Phong chân nhân nhắc nhở, dưới chân lập tức lóe độn quang, kéo mạnh thân thể của hắn tránh đi về phía trước.

Nhưng người đánh lén có thực lực hiển nhiên cũng ngoài ý liệu của mọi người. Một con Huyết Tu La lắc mình đi ra từ trong hư không, nguyên vốn bạn sinh linh bảo vỗ vào hư không đột nhiên chuyển một cái, cắt ngang xuống dọc theo bả vai của Huyền Bằng chân nhân.

– A!

Huyền Bằng chân nhân kêu thảm một tiếng, cánh tay trái đã sóng vai rơi xuống. Huyền Bằng chân nhân cố nén đau nhức xoay người lại dùng tay phải giữ cánh tay trái rơi xuống trong tay, đồng thời trong miệng khạc ra một khối linh khí trận bàn câu siết mà thành. Một tiếng “ba” đắp ở vết thương bên vai trái, máu tươi phún trào nhất thời ngừng, nhưng sắc mặt của Huyền Bằng chân nhân trở nên trắng bệch vì mất máu, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu bắt đầu rơi xuống dọc theo gò má.

Huyết Tu La một kích chặt đứt cánh tay trái của Huyền Bằng chân nhân, trong miệng cười gằn “kiệt kiệt”, bạn sinh linh bảo trong tay lần nữa chém tới trên người Huyền Bằng chân nhân. Lúc này Huyền Dũng rống giận chạy tới, nhưng đã chậm.

Thang lang!

Bạn sinh linh bảo của Huyết Tu La lập tức bị chém làm hai khúc. Huyền Bằng chân nhân tìm được sự sống trong cái chết, cũng không kịp nghĩ tới sự đau nhức của cánh tay bị cụt, lập tức lăn một vòng chạy đi về phía Huyền Dũng chân nhân đến tiếp ứng.

Huyết Tu La thấy bạn sinh linh bảo trong tay đột ngột bị chém làm hai khúc như vậy đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền hét thảm. Bạn sinh linh bảo lớn lên theo cùng ma la, bạn sinh linh bảo bị hủy, bản thân của Huyết Tu La cũng phải bị thương nặng.

Lục Bình đột ngột xuất hiện trên mặt biển bên ngoài hoang tiều, nhưng ánh mắt cũng không nhìn về phía Huyết Tu La đó, mà là cau mày nhìn về phía chỗ trời và biển giáp nhau ở cực xa.

Tu La lúc này làm sao không biết trước mắt chính là người chặt đứt bạn sinh linh bảo của mình. Chẳng qua là người đó dễ dàng hủy hư bạn sinh linh bảo như vậy thì bản lĩnh cũng làm Huyết Tu La rất kiêng kỵ, thấy người đó không chú ý tới mình, nó xoay người muốn chạy trốn.

Ngay tại khoảnh khắc nó muốn thi triển không gian thần thông, ánh mắt đảo qua tựa hồ thấy tu sĩ đó phất phất tay về mình, dường như có hai đạo nhận quang đột nhiên lần lượt thay đổi chém tới từ trong tay Lục Bình.

Tu La ngay sau đó một đầu đụng vào trong không gian môn hộ, mà trên mặt biển ngoài mười dặm, thời điểm không gian môn hộ đó khai ích, một cái đầu lâu lại rơi xuống trước, rồi sau đó thân thể của tu la mới bị ném ra từ trong môn hộ.

Linh Lung tửu đỉnh nhảy ra từ trong hư không, miệng định hướng xuống dưới hút một cái trên thi thể của ma la đang tan rã. Một cổ bản nguyên tinh hoa màu xanh bị nhét vào trong đỉnh, ngay sau đó biến mất không thấy.

Huyền Linh lúc này đã đến trước người Huyền Bằng chân nhân, bắt đầu tra xét vết thương ở cánh tay bị cụt của hắn.

Lập tức nghe Huyền Bằng chân nhân cười khổ một tiếng, nói:

– Không cần nhìn, trên bạn sinh linh bảo của ma la đó có một loại lực lượng kỳ dị, đã khiến cho toàn bộ máu thịt của vết thương hỏng hết và chết đi. Ta đành phải nhận lấy cái cánh tay cụt này rồi .

Huyền Bằng chân nhân đem tay phải nắm tay bị cụt nâng lên trong lúc nói chuyện. Huyền Linh mới nhìn thấy xương thịt chỗ gãy lìa đã hỏng hết không ít rồi. Còn vết thương trên bả vai do Huyền Bằng chân nhận hết sức vận chuyển chân nguyên ngăn trở mà xương thịt không bị hư chết thêm nữa.

Huyền Linh xoay người muốn gọi Lục Bình, lại thấy hắn không biết lúc nào đã đến bên người bọn họ. Lục Bình gật đầu một cái với Huyền Linh, ra hiệu nàng cách xa một ít, rồi sau đó vỗ một chưởng vào trên sau lưng của Huyền Bằng chân nhân.

Huyền Bằng chân nhân cũng cảm giác một sóng lớn trong nháy mắt tẩy địch hết toàn thân, rồi sau đó hội tụ lên trên dọc theo cổ họng. Hắn cũng cảm giác được cổ họng có một chút vị ngọt, một hớp máu tươi màu đỏ xanh phun ra ngoài.

Cùng lúc đó, một mặt linh khí trận bàn bị phong ấn trên vết thương của bả vai cũng xông phá do máu đen từ miệng vết thương bắn tán loạn ra trong nháy mắt.

Huyền Bằng chân nhân nguyên vốn sắc mặt tái nhợt càng lộ vẻ tiều tụy hơn, đường đường đoán đan hậu kỳ tu sĩ lúc này đã lộ ra lảo đảo muốn ngã. Nếu không được Huyền Dũng ở một bên chạy tới vịn hắn, sợ rằng lúc ấy sẽ phải đặt mông ngồi dưới đất.