Chương 1094: Hung hiểm nặng nề

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trước khi bốn người đi, Lục Bình phất tay thu Hồng Diệp lão tổ đang trọng thương hôn mê trên mặt đất vào trong Hoàng Kim ốc, truyền âm muốn Tam linh bắt đầu trông coi ông ta.

Hồng Diệp lão tổ mặc dù là pháp tướng tu sĩ, nhưng dù sao chỉ là một người luyện đan sư ngay cả môn hạ đệ tử đều có thể ám toán, dùng tu vi của Tam linh lúc này liên thủ, đừng nói giờ phút này ông ta tự tay trọng thương, nếu hoàn toàn khôi phục cũng chưa hẳn là đối thủ của Tam linh liên thủ.

Thiên Tuyết lão tổ thấy Lục Bình như thế, không khỏi oán giận hỏi:

– Mang theo ông ta làm gì? Người này đúng là phần tử ngoan cố của Bắc Minh, đến lúc đó không quy phụ bản phái cũng đã đành, nếu là để cho mọi người đều biết, bản phái có thể chịu không nổi.

Lục Bình đáp:

– Sư thúc tổ có chỗ không biết, để từ năm đó tham gia Bắc Minh đan hội cũng xem là đã từng được ân huệ của người này. Huống hồ người này có lẽ còn là Bắc Minh thủ tịch luyện đan tông sư, cứu được cuối cùng đúng là không có chỗ xấu.

Nói xong, Lục Bình lại bắt lấy trong tay trữ vật pháp khí của Tần chân nhân rớt trên mặt đất, thần niệm quét qua trong pháp khí, rồi sau đó đưa tay sờ mó, từ bên trong lấy ra một cái thượng cấp luyện đan lô, nói:

– Cũng không tệ lắm!

Thiên Tuyết lão tổ vừa nghĩ tới lão giả kia là một vị luyện đan tông sư, lại nhìn một chút thượng cấp luyện đan lô trong tay Lục Bình, nói:

– Đã như vầy, vậy thì dẫn ông ta đi theo trước, nếu không chịu quy hàng, chỉ có thể giết, giữ lại ông ta sớm muộn sẽ mang đến họa lớn cho môn phái!

Côi Diệp lão tổ vẫn bao Càn Nguyên động thiên một trong truyền thừa một địa trọng yếu nhất của Bắc Minh, vẫn bạo bản thân Nhị kiếp linh bảo, thời điểm cuối cùng nhất dùng tự bạo làm giá trị, ý đồ dẫn bạo linh mạch khổng lồ trên Càn Nguyên đảo, rốt cục làm tất cả đại tu sĩ của thế lực lớn liên thủ vây giết.

Nhưng mà mặc dù như thế, cũng đủ các đại môn phái nổi trận lôi đình.

Lúc này đây, các phái đến trước tiên hiển nhiên là vì chia cắt cướp đoạt Bắc Minh, khi bọn họ xem ra, lúc này Bắc Minh hết thảy đã sớm không hề thuộc về Bắc Minh, mà là thuộc về tài sản riêng của các đại môn phái nhà mình rồi. Càn Nguyên động thiên hủy diệt, Nhị kiếp linh bảo vẫn bạo, bởi vì Côi Diệp lão tổ tự bạo mặc dù không tổn hại linh mạch khổng lồ của Càn Nguyên đảo, nhưng mà linh mạch đã xảy ra hiện tượng suy thoát. Hơn nữa, Côi Diệp lão tổ phen này hủy diệt chính mình, chịu trọng thương vẫn lạc cùng với các tu sĩ khác, khiến cho trong tất cả thế lực lớn tham gia lần thịnh yến phân chia này cảm thấy giống như giảm bớt đi nhiều các phần thu hoạch.

Hành vi của Côi Diệp lão tổ như vậy, trong mắt bọn họ căn bản như cắt thịt của bọn họ!

Cho nên, khi bọn họ đột nhiên phát hiện kế hoạch mà bạn họ vạch ra, rõ ràng con có một nhóm người tránh thoát khỏi sự vây ráp của bọn họ. Thời điểm một kiện trọng bảo bị cướp đi trong Càn Nguyên đảo, trên tràng diện trước mắt xem ra, những người này đều phẫn nộ rồi!

Đây là có người muốn làm hoàng tước phía sau tất cả thế lực lớn của hải ngoại nhân yêu hai tộc nha. Hắn thật to gan!

Càng ngày càng nhiều tu sĩ đi đến phía đầm lầy khói độc, cũng may tên tu sĩ lúc trước bị bốn người liên thủ làm trọng thương, lúc này cũng không dám cùng tới nữa. Mà cái cột sáng phóng lên thiên linh khí cũng hấp dẫn lực chú ý của đại đa số người, cho nên thời điểm bốn người lặng yên phi độn ra đầm lầy khói độc, rõ ràng không khiến cho người khác chú ý.

Khương Thiên Lâm lão tổ lúc này lại đột nhiên nói:

– Không được, lúc này tất cả mọi người tụ tập về phía đầm lầy khói độc, duy chỉ có bốn người chúng ta đi ra phía ngoài, rất dễ dàng sẽ bị người chú ý tới.

Thiên Tuyết lão tổ hỏi:

– Chúng ta có nên đi trở về không?

Thiên Phàm lão tổ đáp:

– Phong hiểm quá lớn, chúng ta thay đổi phương hướng chia làm hai nhóm kéo ra khoảng cách. Một nhóm phía trước một nhóm phía sau, tên tu sĩ mà chúng ta vừa gặp tất nhiên sẽ tiết lộ ra ngoài tin tức của chúng ta. Như vậy đoàn thể bốn người chúng ta lập tức cũng bị người chú ý.

Thiên Phàm lão tổ vừa dứt lời, lại nghe được phương hướng phía sau đột nhiên có người quát:

– Người ở chỗ này, mau tới đây!

Bốn người lập tức cả kinh, Phong Tuyết Song Phiến, Mộc Đầu, vô hình Thủy U Kiếm bốn kiện Nhất kiếp linh bảo đồng thời đánh tới phương hướng thanh âm truyền đến.

Người trong hắc ám nguyên vốn có tàng hình bí thuật cực kỳ mạnh mẽ, nhưng một câu lại bại lộ cho thân hình của y. Y thấy bốn đạo quang mang lóe ra linh tính chấn động mãnh liệt đánh tới chính mình, người này chỉ kịp nói ra:

– Bốn kiện linh bao, nói đùa gì vậy!

Lập tức đã không còn tiếng động trong tiếng nổ vang ầm ầm.

Bốn người không dám nhiều lời nữa, Hà Phi Bình chuyển tới thu hồi trong tay Thiên Tuyết lão tổ. Thiên Tuyết, Thiên Phàm hai vị lão tổ dẫn đầu thay đổi sang phương hướng khác bắt đầu tiềm hành vòng vèo quang co về bên ngoài đảo. Còn Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm thì bám theo cách khoảng hai trăm trượng dọc theo phương hướng đại khái phía sau hai người.

Đúng lúc này, phương hướng tây bắc của Càn Nguyên đảo đột nhiên lại là một tiếng chấn động to. Khi Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm nhìn về phương hướng thanh âm truyền đến, lại chứng kiến quang diễm phóng lên trời sáng lên ở phương hướng tây bắc. Linh khí chấn động kịch liệt hết đợt này tới đợt khác theo quang diễm lập loè chấn động về bốn phía, hiển nhiên chỗ đó đã có người giao thủ.

Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm liếc mắt nhìn nhau. Hai người đều có thể từ trong mắt đối phương chứng kiến một tia may mắn, hiển nhiên chỗ đó phát sinh đại chiến có thể giảm bớt thật lớn khả năng bọn người Lục Bình bên này bị phát hiện.

Tuy nhiên không đợi hai người may mắn xong, tiếng nổ liên tiếp vang lên bốn phía Càn Nguyên đảo, tiếng đấu pháp tiếng ầm ầm, tiếng kêu, tiếng chửi rủa, tiếng kêu thảm thiết lập tức dâng tận trời cao, đem trọn cái Càn Nguyên đảo nguyên vốn lâm vào trong quỷ dị tĩnh lặng thoáng cái trở nên sôi trào lên.

Bởi vì mọi người tranh đoạt hết thảy những gì của Bắc Minh lưu lại trên Càn Nguyên đảo, tất cả thế lực lớn của nhân yêu hai tộc trong lúc đó rốt cục mất đi khắc chế, tham niệm nội tâm thúc đẩy trong bất đồng thế lực bởi vì một kiện hoặc là vài kiện bảo vật triển khai tranh đấu. Hơn nữa bởi vì song phương có tất cả viện thủ đã đến mà khiến cho tranh đấu lần nữa thăng cấp, biến thành giết người đoạt bảo.

Cả Càn Nguyên đảo lập tức nhiệt năng náo loạn lên, với tư cách một trong mấy nhà đại hình môn phái hải ngoại đều biết, Bắc Minh truyền thừa hệ thống mặc dù có tai hại như vậy, nhưng tổng thể thực lực của Bắc Minh mấy ngàn năm qua lại không thể nghi ngờ. Mấy ngàn năm nội tình cùng với kinh doanh tích lũy như vậy tất nhiên khiến cho tòa Càn Nguyên đảo đại bản doanh trong Bắc Minh ẩn tàng quá nhiều bảo tàng của Bắc Minh.

Tất cả thế lực lớn của nhân yêu hai tộc trong lúc đó có lẽ sẽ có chút ăn ý ở vài chỗ, thí dụ như nói mấy thứ Bắc Minh nổi danh các loại truyền thừa động thiên pháp bảo, rồi lại nói thí dụ như Càn Nguyên thành các loại trọng địa như vậy, nhưng trừ những cái đó ra, những chỗ khác không phải là thứ mà bọn họ có thể lo liệu chu đáo được, hơn nữa cũng căn bản không cách gì làm được chu đáo.

Đây cũng là nguyên nhân bốn người Lục Bình có thể một đường cực kỳ thoải mái lẻn vào Càn Nguyên đảo, sau khi bị phát hiện cũng có thể đơn giản thoát khỏi người truy đuổi. Bởi vì những đại tu sĩ cùng với trung kỳ tu sĩ đó có thân phận thực lực tương đối trọng yếu, lúc này cũng đã tụ tập tại mấy chỗ đất trọng yếu nhất của Bắc Minh, thương nghị phân chia công việc lẫn nhau, những thứ kia bọn họ xem như cơm tàn canh lạnh bỏ lại, lúc này đã chẳng thèm quan tâm.