Chương 292: Hậu Tích Bạch Phát (Cuối)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình đem Nạp Xuyên đỉnh tế ra, Lam Linh hỏa màu xanh nước biển hưng phấn đốt liếm đáy của Nạp Xuyên đỉnh. Trong phòng tu luyện, nhiệt độ nhanh chóng lên cao, mơ hồ muốn đem động phủ cấm chế đốt dung vào trong đó.

Lục Bình suy nghĩ một chút, trong tay liên tiếp kết ra chín đạo ấn quyết, bốn phía cấm chế lung lay thoáng một cái, liền không động tĩnh nữa. Nhiệt độ động phủ trong phảng phất cũng thoắt cái giảm thấp xuống.

“Man thiên quá hải quyết”!

Sau khi Lục Bình lên cấp đoán đan kỳ, uy lực của Bắc Hải Thập Nhị Chính Pháp phảng phất như đột nhiên theo Lục Bình tu vi mà tăng lên một nấc thang mới.

Đảo dược khôi lỗi đồng tử đem hai mươi bảy loại ngàn năm linh thảo cùng mấy chục loại năm trăm năm linh thảo đập nát. Sau đó, tất cả thuốc này bị Lục Bình bỏ vào luyện đan lô, bắt đầu luyện hóa. Sau khi thế lửa ổn định, hắn lại đem Phiến Hỏa đồng tử khối lỗi thả đi ra, bảo nó chiếu khán luyện đan lô. Còn Lục Bình thì ở một bên nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, khôi phục chân nguyên trong cơ thể.

Lần này Lục Bình không chịu sử dụng Tử Tinh phong vương tương đã không còn nhiều lắm, chớ đừng nói chi là thượng phẩm linh thạch còn dư lại không bao nhiêu. Ngược lại, hắn dùng trung phẩm linh thạch thi triển hai lần Bạo Linh quyết, rồi đề thuần thuật, ngưng đan quyết đi qua, Nạp Xuyên đỉnh khai mở, bốn viên Kim Nguyên đan mới vừa bay ra khỏi luyện đan lô, liền bị Lục Bình cầm giữ lại, sau đó bỏ vào trong một cái ngọc tinh bình.

Bốn tầng thành đan suất, mặc dù Kim Nguyên đan là một loại đan dược cấp thấp nhất trong đoán đan kỳ đan dược, nhưng bốn tầng thành đan suất xác thật chứng minh thân phận luyện đan đại sư của Lục Bình. Chứ không phải như ở Tử Nguyệt động thiên khi tiếp nhận khảo nghiệm, trừ lam linh hỏa ra, Lục Bình cơ hồ đem tất cả lá bài tẩy của mình ra hết, thậm chí còn phải bằng vào vận khí mới thông qua được tông sư truyền thừa khảo nghiệm.

Có bốn tầng thành đan suất này, Lục Bình rốt cục hạ định quyết tâm gì vậy, đưa tay hướng một quyển sách lớn mở ra ở bên cạnh với lấy.

Trong Thiên Chung túc, trên cây đào có một con chim nhỏ lớn cỡ một thước xinh đẹp vô cùng đang cao cổ xướng ca. Một bên nó còn có một con chim khác hơi có chút ngây ngô, bộ dáng tương đương với con tiểu điểu đứng ở trên nhánh đào thụ kia, giống như đang dùng cả tâm hồn để lắng nghe. Mà cây đào xanh xanh cũng theo tiếng ca xướng của tiêu điểu mà không gió tự động, “Hoa lạp lạp” cành lá diêu động vang dội, phảng phất đang đàn phụ họa vào tiếng ca xướng của con chim nhỏ vậy.

Đang lúc này, một bàn tay khổng lồ phá không mà tới, cắt đứt buổi ca xướng của tiêu điều. Bàn tay khổng lồ ở trong linh tháo viên tại Thiên Chung túc không gian không biết làm thế nào rạch một cái kéo một cái. Ba cây ngàn năm linh thảo màu vàng liền đến trong bàn tay khổng lồ này. Rồi sau đó, bàn tay khổng lồ liền biến mất không thấy đâu.

Tiểu điều nhìn về chỗ bàn tay khổng lồ biến mất một chút, sau đó lại bắt đầu như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu cất tiếng ca hát trở lại. Cây đào vẫn như cũ đàn tấu, một con tiêu điểu khác thì ở trên cây nhảy nhảy, rõ ràng cảm giác được bàn tay khổng lồ mới vừa rồi có cái gì đó bất động. Bất quá, ngay sau đó nó liền bị tiếng hát của con chim nhỏ xinh đẹp hấp dẫn đi.

Kim Tủy thảo!

Đây là luyện đan truyền thừa lão sư của Lục Bình là đan sư Thịnh Đào lưu lại cho hắn trong linh thảo viên ba cây ngàn năm linh thảo. Cùng với chúng còn có một cái ngọc giản ghi lại đoán đan kỳ đan phương duy nhất của ông ta: Kim Tủy đan.

Sau khi trải qua những năm tháng được Lục Bình tỉ mỉ bồi dục, ba cây cây Kim Tủy thảo này đã sớm thành thục, kết ra hạt linh thảo cũng bị Lục Bình lần nữa trồng ở trong linh thảo viên.

Lục Bình bắt tay luyện chế kim tủy đan, lại cảm nhận được một phần nặng nề, hoặc là nói là một phần ký thác. Có lẽ đan sư Thịnh Đào năm đó trước khi tọa hóa, nhìn Kim Tủy thảo trong linh viên cũng có chút không cam lòng ra đi. Phần ký thác này sau khi Lục Bình đón nhận truyền thừa của ông ta, có lẽ cũng theo truyền thừa chôn sâu vào trong đáy lòng của hắn. Khi hắn có thực lực luyện chế đoán đan kỳ đan dược, phần ký thác này liền xuất hiện, Lục Bình thở dài một hơi.

Kim Tủy đan là một trong đan dược đoán đan sơ kỳ tu sĩ có thể dùng để tu luyện tốt nhất, công hiệu vượt xa thứ như Kim Nguyên đan có thể so sánh. Dĩ nhiên độ khó khi luyện chế cũng vượt xa hơn Kim Nguyên đan. Lần này, Lục Bình muốn dùng toàn bộ bản lĩnh của mình, xem thử coi thuật luyện đan của mình sau khi lên cấp đoán đan kỳ, rốt cuộc đạt tới cái tiêu chuẩn gì.

Cùng so sánh khi Lục Bình còn ở Tử Nguyệt động thiên, luyện đan lô của hắn từ thượng cấp đã đổi thành đỉnh cấp Nạp Xuyên đỉnh, hỏa chủng từ cấp ba đỉnh cấp Minh Hoàng hỏa chủng đã đổi thành huyền cấp thượng giai Lam Linh hỏa, tu vi của hắn cũng từ dung huyết điên phong tăng lên tới đoán đan một tầng điên phong, thậm chí còn nhiều hơn một “Bạo Linh quyết” là một luyện đan bí thuật. Có thể nói, ở tất cả các phương diện, Lục Bình đều có sự tiến bộ rất dài.

– Duy nhất bất đồng chính là, luyện chế đan dược từ Kim Nguyên đan dễ dàng nhất, đổi thành Kim Tuy đan có độ khó tương đối lớn hơn một chút.

Thật ra thì Lục Bình là muốn trước hết luyện chế mấy lò Kim Nguyên đan tương tự như vậy để quen thuộc với độ khó khi luyện chế đoán đan kỳ đan dược, tuần tự tiệm tiến mà vào, rồi mới bắt đầu luyện chế Kim Tủy đan. Nhưng sau khi luyện chế xong một lò Kim Nguyên đan duy nhất, ngàn năm linh thảo của Lục Bình đã “cấp báo” hết rồi.

Lục Bình nguyên tưởng rằng mình sau khi lên cấp đoán đan kỳ, trở thành luyện đan đại sư, lấy được ngàn năm linh thảo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng hắn cũng quên rằng khi hắn lên cấp đoán đan kỳ, nhu cầu đối với ngàn năm linh thảo lại lớn hơn. Mặc dù để có được ngàn năm linh thảo, sau khi hắn trở thành luyện đan đại sự liền trở nên cực kỳ dễ dàng, nhưng nói tóm lại lại là cung không ứng cầu, cái hắn cần mãi mãi cung cấp không đủ.

Lục Bình rốt cục nhận thức được một sự thật, đó chính là một vị đoán đan chân nhận về một hạng đan dược dùng cho tu luyện này, so sánh cùng dung huyết kỳ tu sĩ là thua kém rất xa. Ví dụ rõ ràng nhất chính là ở trong Càn Nguyên thành đan dược điếm phố, tu sĩ có lẽ sẽ có cơ hội mua được một ít dung huyết kỳ đan dược, nhưng đoán đan kỳ đan dược thì chớ hòng mơ tưởng. Những đan dược này thường chỉ xuất hiện một ít ở các buổi đấu giá nhằm vào đoán đan kỳ chân nhân, hoặc là ở trong những dịp đoán đan chân nhân trao đổi thông qua phương thức lấy vật đổi vật.

Bây giờ thần niệm của Lục Bình đã trải qua sự tăng vọt lúc ban đầu khi lên cấp đoán đan kỳ. Sau khi tu vi cuối cùng ổn định lại ở đoán đan một tầng điên phong, thần niệm lần nữa chậm rãi tăng trưởng, bây giờ cơ hồ có thể bao trùm phạm vị trong phương viên năm dặm.

Nạp Xuyên đỉnh bây giờ được Lục Bình ngự sử mặc dù còn có một chút cố sức, nhưng đối với việc túy thủ linh lực dược lực của linh thảo, rồi đề luyện, ngưng tụ… không thể nghi ngờ là thứ mà thượng cấp luyện đan lô đều không thể theo kịp. Sau khi cộng thêm sử dụng Tử Tinh phong vương tương, ở thời khắc ngưng đan cuối cùng, Lục Bình bóp nát bốn viên trung phẩm linh thạch, thi triển Bạo Linh quyết, đem hai viên linh đan sắp bạo tán cứu vãn trở lại. Sau khi khai mở luyện đan lô, năm viên Kim Tủy đan lâm không bay lượn, Lục Bình vui mừng bắt lấy.

Dưới sự hưng phấn, Lục Bình đem ba cây cây Kim Tủy thảo mà hắn năm đó lấy được ở trên Phi Linh đảo ra, cộng thêm hai cây Kim Tủy thảo còn dư lại, lần nữa luyện chế năm lò Kim Tủy đan. Tổng cộng tới tay hắn đến ba mươi viên đan dược. Trả giá cho điều này chính là ngàn năm linh thảo trong tay Lục Bình hoàn toàn khô kiệt, Tử Tinh phong vương tương chỉ còn lại có một phần ba cuối cùng.

Cũng may ba mươi viên Kim Tủy đan này, cộng thêm bốn viên Kim Nguyên đan lúc trước, cũng đủ cho Lục Bình dùng trong một đoạn thời gian rồi. Phải biết đoán đan chân nhân phần lớn thời gian tu luyện là chỉ có thể dựa vào linh thạch cùng linh mạch để tiến hành. Đan dược đối với chân nhân mà nói, phảng phất như người phàm ăn thịt, trong ngày thường đều là thứ mới mẻ ăn để bổ dưỡng giải thèm, một mực tích lũy để đến năm mới có thể ăn cho nó đã.

Đoán đan chân nhân cũng như thế, thường các loại đan dược đều tích lũy dần, khi tu vi gặp phải lúc bình cảnh, mới một cổ tác khí sử dụng để đánh vào vượt qua.

Khi tu vi, thực lực, thuật luyện đan liên tiếp mang đến cho Lục Bình sự vui mừng, hắn đang định xuất quan, thì chợt nhớ tới trên người mình còn có bốn cái ngọc giản màu tím có thần niệm phong ấn. Cho tới bây giờ, Lục Bình còn chưa biết trong đó có chứa nội dung gì. Bây giờ tu vi của hắn đã đạt tới đoán đan kỳ, thần niệm cùng chân nguyên trong cơ thể dung hợp với nhau, loại ngọc giản này không cách nào ngăn trở hắn dò xét nội dung bên trong nữa.

Trong bốn cái ngọc giản này, có hai cái là do Lục Bình khi giúp Xích Luyện Anh đánh chết Hồng Thế Khuê sau đó lấy được. Lục Bình dùng thần niệm dò vào một trong hai cái đó, phát hiện nó là một đạo đan phương, bên trong ghi lại là một loại gọi là “Thủy tinh huyền nguyên đan” đoán đan kỳ đan phương.

Loại đan dược này vừa nhìn chính là đoán đan kỳ đan phương từ trong Thủy Tinh cung truyền lưu ra ngoài, cũng may loại đan dược này rất thích hợp cho Lục Bình ở giai đoạn đoán đan sơ kỳ như bây giờ sử dụng.

Lục Bình hiện thiếu hụt ngàn năm linh thảo, càng thiếu hụt đoán đan kỳ đan phương. Đường đường là luyện đan đại sư, Lục Bình bây giờ trong tay chỉ có đan phương của Kim Nguyên đan, Kim Tủy đan cùng năm đó ở trong Phi Linh phải lấy được một loại gọi là Thiên Tầm đan. Tổng cộng chỉ có ba loại đoán đan kỳ đan phương này, bây giờ nhiều thêm một hạng “Thủy tinh huyền nguyên đan”, cũng khiến cho Lục Bình khi luyện chế đoán đan kỳ đan dược nhiều thêm một phần lựa chọn.

Cái ngọc giản thứ hai sau khi mở ra, Lục Bình liền vô cùng mừng rỡ.

Sau khi đánh chết Hồng Thế Khuê, Lục Bình coi trọng nhất chính là một đối Băng Hỏa Song Hoàn kia, hơn nữa bên trong đã bị Hồng Thế Khuê ngưng kết hơn phân nửa bảo cấm. Điều đáng tiếc chính là, Băng Hỏa Song Hoàn chưa thành tựu pháp bảo thì Hồng Thế Khuê chết ở trong tay của Lục Bình. Loại pháp bảo thành cặp này vào thời điểm ngưng luyện bảo cấm, thường thường phải là hai loại bảo cấm có thể dung hợp lẫn nhau, để trong lúc đối địch uy lực sẽ mạnh mẽ hơn, không kém gì một món pháp bảo ngưng luyện ba đạo bảo cấm, rất là quỷ dị khó dò.

Đáng tiếc chính là Lục Bình một mực không có pháp quyết ngự sử Băng Hỏa Song Hoàn. Hai đạo bảo cấm không hoàn thành cũng không biết nơi hạ lạc. Lục Bình đã từng muốn lợi dụng linh hỏa cùng hàn bằng phẩm cấp cao để cường hành khu động Băng Hỏa Song Hoàn. Đây cũng là nguyên nhân khi Lục Bình ở trong tàn phá Tử Nguyệt động thiên gặp phải Hắc Ngục Độc Hỏa hỏa chúng rất là mừng rỡ. Hắc Ngục Độc Hỏa chỉ có thể dùng để luyện chế độc đan, trừ cái đó ra, dùng để đối địch cũng là một đại lợi khí.

Lục Bình không ngờ tới là, cái ngọc giản này bên trong ghi lại chính là hai đạo bảo cấm trong Băng Hỏa Song Hoàn. Chúng là một bằng một hỏa hai loại chúc tính ngược nhau. Càng mừng hơn chính là, trong ngọc giản còn có bí thuật pháp quyết để ngự sử bộ pháp bảo này.

Đáng tiếc công pháp của Lục Bình vẫn còn không cách nào hoàn toàn phát huy uy lực của Băng Hỏa Song Hoàn. Bất quá có ngự sử pháp quyết, Lục Bình phát hiện, mình trước đó định dùng hóa chủng cao phẩm cấp cùng băng chúc tính linh tài là có thể được. Chúng có thể thay thế cho việc chân nguyên không cách nào đạt tới bằng hỏa song thuộc tính. Có thêm ngự sử pháp quyết, Lục Bình tự tin có thể phát huy ra tám tầng uy lực của Băng Hỏa Song Hoàn.

Lục Bình lấy được ngọc giản thứ ba là ở thung lũng Lạc Kim trong Thất Tinh thiên. Hắn khi ấy tìm được di hài của Liêu Đỉnh chân nhân luyện đan đại sư thuộc Bắc Hải Liêu gia, rồi từ trong trữ vật thủ trạc trên di hài, lấy được vật có giá trị nhất không phải là cái Đảo Dược xử pháp bảo, mà là Dung Tâm đan đan phương.

Còn cái ngọc giản này chính là đặt cùng chung một chỗ với Dung Tâm đan đan phương. Điều này làm sao không khiến cho Lục Bình mơ tưởng viên vong cho được?

Thần niệm hạnh mẽ bao khỏa chân nguyên hùng hậu của Lục Bình trong nháy mắt liền đem phong ấn mặt ngoài của ngọc giận xé rách. Lục Bình dò thần niệm vào trong đó, lập tức trên mặt liền lộ ra vẻ vô cùng chấn kinh. Thời gian Lục Bình dò xét càng dài, chân mày hắn càng nhíu chặt hơn.

Hồi lâu sau, Lục Bình mới chậm rãi mở hai mắt ra, lẩm bẩm nói:

– Tu luyện giới thật đúng là có Đoán Tâm đan tồn tại…

Đoán Tâm đan, cũng giống như Dung Tâm đan có thể không làm tổn căn cơ đem một dung huyết kỳ tu sĩ tu vi tự nhiên tăng lên một tầng. Đoán Tâm đan cũng có thể đem tu vi của một đoán đan kỳ chân nhân tự nhiên kéo lên cao một tầng, còn không thương tổn đến căn cơ. Bất quá loại đan dược quá mức nghịch thiên này đúng là vẫn còn có hạn chế: Chẳng qua là đối với đoán đan sơ kỳ tu sĩ hữu hiệu. Bởi vì tu sĩ một khi tiến vào đoán đan trung kỳ, tất nhiên sẽ phải dung hợp thiên địa linh vật, khiến cho huyết mạch linh tính trong cơ thể tiến một bước hồi phục, đồng thời thần niệm cùng kim đan đoán dung cũng đạt tới một tầng mức mới. Khi ấy, Đoán Tâm đan liền mất đi hiệu dụng.

Dù vậy, loại đan dược này một khi xuất hiện ở trong tu luyện giới, tất nhiên sẽ dẫn tới làn sóng quật đố mọi thứ ở trong tu luyện giới, gây nên một mảnh tinh phong huyết vũ cũng không phải là quá đáng gì.

Loại đan dược này chẳng những là châm đối vào đoán đan sơ kỳ tu sĩ, mà trọng yếu nhất là đối với một môn phái mà nói, thì tập thể đem một nhóm đoán đan sơ kỳ chân nhân để thăng lên cấp tới ngưỡng cửa của đoán đan trung kỳ. Đây quả thực là đem tu sĩ ở đoán đan sơ kỳ của môn phái rút ngắn thời gian tu luyện đến ba mươi năm. Điều này đối với tu sĩ một mực tiến hành chạy đua giữa cấp bậc tu luyện và tuổi thọ của mình mà nói, thì trình độ trọng yếu không cần nói cũng biết.

Lục Bình thật vất vả lắm mới đem tâm tình kích động của mình bình phục trở lại. Sau khi lên cấp đoán đan kỳ, tâm cảnh của Lục Bình vốn được cho là đã rất khó bị ngoại vật ảnh hưởng, không tới Đoán Tâm đan đan phương vừa rồi liền khiến cho hắn tâm tư đại loạn.

Tỉnh táo lại, Lục Bình lúc này mới nghĩ tới xem ra muốn luyện chế Đoán Tâm đan này là cực kỳ khó khăn. Bởi vì loại đan dược này cũng không phải là đoán đan kỳ đan dược, trong đan phương ba vị linh thảo liệt kê đầu chính là ba loại ba ngàn năm dược linh linh thảo: Cửu Điệp cỏ, Thất Đấu hoa, Âm Dương chi.

Điều này nói rõ loại đan dược chỉ thích hợp cho đoán đan sơ kỳ tu sĩ sử dụng này là một loại nửa bước pháp tướng kỳ đan dược nằm giữa đoán đan kỳ đan dược cùng pháp tướng kỳ đan dược.

Mà trong đó cần phải muốn dùng đến ba mươi sáu loại ngàn năm linh thảo. Những năm trăm năm linh thảo phụ trợ khác cũng tăng lên đến gần ba mươi loại.

Điều này đối với thuật luyện đan của Lục Bình bây giờ mà nói, thì vẫn là một độ cao không dám nếm thử.

Dĩ nhiên, Lục Bình tuyệt đối sẽ không buông bỏ Đoán Tâm đan. Điều này đối với bất kỳ tu sĩ mà nói đều là một tuyệt đại cám dỗ. Cho dù thuật luyện đan của Lục Bình không đạt tới yêu cầu, nhưng khi Lục Bình tu vi đạt tới đoán đan tầng hai, cũng có thể mạo hiểm thử một lần. Cho dù đem linh thảo khổ cực thu thập được hủy hư không còn gì, cũng không hề tiếc.

Huống chi, Lục Bình lật đi lật lại ở trong nhẫn trữ vật, từ bên trong tìm được một cái ngọc tủy hạp, sau khi mở ra, bên trong là chín cây ba ngàn năm linh thảo bảo tồn hoàn hảo. Đây chính là chín cây cây ba ngàn năm linh thảo mà năm đó Liêu Đỉnh chân nhân trong Lạc Kim hạp cốc trước khi chết chuẩn bị hái đi. Cửu Điệp thảo cùng Thất Đấu hoa rõ ràng là năm trong số đó. Cửu Điệp thảo có ba cây, Thất Đấu hoa hai cây.

Dễ dàng nhận thấy rằng, năm đó Liêu Đỉnh chân nhân phong ấn tu vi của mình, liều chết tiến vào Lạc Kim hạp cốc hạch tâm chi địa, chính là muốn đào được hai loại linh thảo này. Đáng tiếc đường đường là đoán đan chân nhân, cuối cùng lại chết dưới tay của Hóa Huyết văn.

Nói cách khác, ba loại linh thảo chủ yếu nhất để luyện chế Đoán Tâm đan, trong tay Lục Bình bây giờ đã có hai loại.

Lục Bình đem một cái bàn gỗ to ra, trên mặt bàn nhất thời hiện ra hình ảnh các loại linh thảo, tên, tập tính sinh trưởng, dược dụng cùng giá trị vân vân. Lục Bình ở trong đó tìm được hình ảnh của Âm Dương chi, vững vàng ghi tạc vào trong đầu, rồi sau đó hắn lại đem ba mươi sáu loại ngàn năm linh thảo khác mà Lục Bình chưa hề nghe thấy đó cũng ở trên bàn gỗ lớn nhất nhất tìm ra. Hắn làm vậy để tránh cho lần sau có lỡ gặp, thì vì không biết mà bỏ sót qua.

Một cái ngọc giản cuối cùng là Lục Bình ở Phi Linh đảo trong chỗ thần bí đoán đan chân nhân động phủ kia lấy được. Nó được đặt cùng chung một chỗ với hai cái ngọc giản, một cái trong đó chính là một phần khác của Bắc Hải thính đào quyết mà Lục Bình đến nay vẫn đang tu luyện: Phi Linh đạo hải quyết. Một cái ngọc giản khác ghi lại chính là bản mệnh nguyên thần đại trận mà Lục Bình bây giờ đang tu luyện.

Cho nên, Lục Bình đối với cái ngọc giản này mong đợi cao nhất, đồng thời cũng hy vọng cái ngọc giản này có toàn bộ những ghi chép liên quan với “Lâm hải thính đào quyết”. Bởi vì Lục Bình ngay từ đầu tu luyện “Lâm hải thính đào quyết” là do Chân Linh phái truyền thừa từ Phi Linh phái. Hơn nữa, bộ pháp quyết này đến pháp tướng kỳ liền bắt đầu không trọn vẹn. Tuy nói là trải qua lịch đại Chân Linh phái tu sĩ bổ sung và hoàn thiện, đủ cho tu sĩ tu luyện tới pháp tướng trung kỳ, nhưng Lục Bình làm sao thỏa mãn với pháp tướng trung kỳ tu vi.

Mặc dù bây giờ Lục Bình đem Lâm hải thính đào quyết cùng Phi Linh đạo hải quyết dung hợp lại, phương thức tu luyện ở pháp tướng trung hậu kỳ cũng biến thành rõ ràng. Nhưng hắn để ý hơn chính là khi hai bộ hoàn chỉnh công pháp hoàn toàn dung hợp, sẽ khiến cho mình đạt tới loại cảnh giới mới nào đó.

Bất quá khi Lục Bình đem thần niệm dò vào trong, trên mặt liền lộ ra vẻ thất vọng. Kỳ vọng này của hắn hiên nhiên là đã đổ sông đổ biển. Suy nghĩ một chút, hắn thấy nếu Phi Linh đạo hải quyết không bị thần niệm phong ấn, thì như vậy Lâm hải thính đào quyết cũng sẽ không bị phong ấn …

Những biểu lộ ngay sau đó của Lục Bình liền trở nên kỳ dị, về chấn kinh trên mặt càng ngày càng đậm, thậm chí vượt qua biểu lộ lúc Lục Bình nhìn thấy Đoán Tâm đan đan phương!