Chương 1064: Phỉ thúy tục mệnh

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khoảng thời gian gần đây, người tới Tụ Linh Đảo bái phỏng Chân Linh phái ngày càng nhiều. Trước đây, phần lớn là bởi vì thân phận luyện đan tông sư của Lục Bình, hiện giờ bởi vì biểu hiện kinh người của hắn trong trận đánh ở Thành Linh đảo.

Trừ một ít thỉnh cầu luyện đan được Thiên Khang lão tổ chước tình đáp ứng ra, những người xin bái phỏng còn lại là bị Thiên Khang lão tổ lấy lý do Lục Bình bế quan tu luyện khuyên lui đi.

Sở Hải Khiếu tới vừa trong dự liệu của Lục Bình, rồi lại ngoài dự liệu của hắn.

Trong dự liệu là bởi vì Lục Bình dự tính Sở Hải Khiếu tất nhiên sẽ bởi vì Vạn Độc Tương mà tới. Tu vị trước mắt của hắn khoảng cách pháp tướng trung kỳ chỉ còn lại có một bước lâm môn cuối cùng. Sở dĩ hắn một mực không đưa tới lôi kiếp, chính là muốn mượn lôi kiếp lực đồng thời lên cấp pháp tướng trung kỳ nhất cử ngưng luyện ra đạo bản mệnh vô thượng thần thông thứ hai kỳ ảo của mình.

Nhưng trong lối đi đại chiến, Lục Bình đã từng tại chỗ Ngự sử Vạn Độc Tương phá địch, hơn nữa Tần Thế Quân trước một bước vượt qua lôi kiếp lần thứ hai cùng kích thích ngưng luyện đạo bản mệnh vô thượng thần thông thứ hai, khiến cho Sở Hải Khiếu cao ngạo tất nhiên không cam lòng rơi vào sau lưng Tần Thế Quân.

Nhưng ngoài ý liệu là Sở Hải Khiếu hiển nhiên tới phải sớm hơn nhiều lắm so với trong tưởng tượng của mình.

Thân phận của Sở Hải Khiếu đặc thù, thân là Bích Hải linh xà nhất tộc truyền nhân, cho dù là đệ tử đời thứ ba, địa vị cũng đủ Thiên Khang lão tổ ra mặt tiếp đãi.

– Sở huynh, không ngờ huynh cũng là người có tính nóng như vậy, vốn ta còn tưởng rằng sau khi Thành Linh đảo khôi phục hết thảy rồi huynh mới đến!

Lục Bình cười nói xa xa.

Sở Hải Khiếu thấy Lục Bình tới, trên mặt cũng mang một nụ cười, nói:

– Lần này, ta tới cũng không phải vì chuyện đó, mà là có chuyện khác muốn cầu cạnh Lục huynh.

Lục Bình thấy hắn trịnh trọng, lập tức thu liễm vui vẻ, nghiệm mặt hỏi:

– Có chuyện gì?

Sở Hải Khiếu cười khổ một tiếng, đáp:

– Xem ra Lục huynh đã biết được chuyện tộc ta có một vị đại tu sĩ sau khi bị trọng thương tu vị thoái hóa làm pháp tướng trung kỳ đúng không?

Lục Bình giật mình, nói:

– Ngài là Sở Thiên Vũ lão tổ của quý phái!

Sở Thiên Vũ lão tổ chính là Bích Hải linh xà vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, chính là giáo giáo giả trong Bích Hải linh xà nhất tộc tu sĩ đời thứ hai. Khoảnh khắc lối đi của Thành Linh đảo bị đánh xuyên, Sở Thiên Vũ lão tổ ra sức chống đỡ ma la đại quân xâm nhập, đồng thời thu hẹp Bích Hải linh xà tộc nhân bị đánh tan, cuối cùng cũng rơi vào trong hai đầu A Tu La vây công bị thương nặng.

Tuy nhiên Sở Thiên Vũ lão tổ lại là bởi vì tiếp ứng chung quanh mình, khiến cho Bích Hải linh xà nhất tộc cấp thấp tu sĩ hết sức hội tụ. Thành Linh đảo đánh một trận, Bích Hải linh xà, Hỏa Loan cùng với Côn ngự tam đại yêu tộc bộ lạc chỉ có Bích Hải linh xà nhất tộc thương vong nhẹ nhất, có thể những thứ này đều là công lao của Sở Thiên Vũ lão tổ.

Mặc dù cuối cùng Sở Thiên Vũ lão tổ bảo vệ được tính mạng dưới các phái đại tu sĩ tiếp ứng, nhưng một thân tu vi cũng đối mặt hỏng mất. Kết quả tốt nhất cũng bất quá là đem tu vi miễn cưỡng ổn định ở pháp tướng trung kỳ, sau này cũng không thể khôi phục nữa.

Sở Hải Khiếu gật đầu, nói:

– Xem ra Lục huynh đã đoán sai rồi, lần này Sở mỗ tới chính là dự tính mời Lục huynh đi xem một phen, xem Thiên Vũ tộc thúc của ta còn có thể phục hồi tu vi hay không?

Lục Bình trầm ngâm chốc lát, vỗ tay một cái, đáp:

– Cũng được, tuy tại hạ cũng hơi nghe nói về thương thế Thiên Vũ lão tổ, cảm thấy hy vọng khôi phục mong manh, nhưng không đi chính mắt nhìn một chút, cuối cùng cũng chỉ là suy đoán!

Sắc mặt của Sở Hải Khiếu vui mừng, nói:

– Như vậy đa tạ Lục huynh rồi. À, đúng rồi, trước đây khi tại hạ hướng Lục huynh cầu xin lấy Vạn Độc Tương, Lục huynh lúc đó ý tứ tựa hồ là yêu cầu tại hạ việc làm cực kỳ khó khăn. Tuy nhiên nếu là Lục huynh thật đúng là có thể chữa khỏi Thiên Vũ tộc thúc, Lục huynh đại khả nhờ Thiên Vũ tộc thúc, xem ra lấy địa vị của Thiên Vũ tộc thúc trong bản tộc, chuyện Lục huynh cầu mười có tám chín phần là có thể thành!

Trên mặt của Lục Bình nhất thời hiện ra vẻ ý động, thật ra thì hắn đã sớm suy nghĩ điểm này, chẳng qua là trước một mực không dám đưa ra ý, nhưng mà hiện nay được Sở Hải Khiếu nói rõ đó là khá hơn nữa.

Tuy nhiên cuối cùng, Lục Bình vẫn lựa chọn cẩn thận, chẳng qua là cười đáp:

– Hãy đi xem một chút nữa, không chừng tại hạ cũng thúc thủ vô sách!

Sau đại chiến Thành Linh đảo nơi nơi sang di trải qua thời gian hơn một tháng mặc dù chưa khôi phục tình cảnh lúc trước, nhưng một phần kiến trúc đã đang dần dần khôi phục.

Nơi này mặc dù là khu vực khống chế của yêu tộc tam đại bộ lạc, những kiến trúc bên trong cũng đại đồng dị cùng nhân tộc. Yêu tộc tu sĩ gặp dọc theo đường đi mặc dù từng tên một yêu khí trên người cuồn cuộn, nhưng đều biến thành hình người. Lúc họ thấy Lục Bình mặc dù có chút tò mò, nhưng lập tức có người nhận ra thân phận của vị Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên này, nhất thời đưa tới càng ngày càng nhiều người chú ý.

Thấy càng ngày càng nhiều yêu tộc tu sĩ chạy đến chỉ chỉ chỗ chõ về phía hai người Lục Bình cùng Sở Hải Khiếu, từng đạo một thần niệm không ngừng bồi hồi quanh người của họ. Trên mặt của Lục Bình không khỏi có chút dở khóc dở cười.

Sở Hải Khiếu thấy thần sắc của Lục Bình hơi có vẻ co quắp, vì vậy cười hỏi:

– Thế nào, Lục huynh bây giờ chẳng lẽ còn khiếp tràng sao?

Lục Bình lắc đầu một cái, đáp:

– Ngược lại không phải là khiếp tràng, mà là lúng túng!

Sở Hải Khiếu cười nói:

– Xem ra Lục huynh hôm nay căn bản không biết được danh tiếng tự thân đã lớn trình độ nào!

Giữa hai người cười vui cũng đã đến một chỗ trang viên. Chỗ trang viên này diện tích hơn mười mẫu, chia làm hai mũi trước sau, hiển nhiên thời gian kiến tạo cũng không phải là rất dài, Lục Bình theo Sở Hải Khiếu một đường đi vào phía sau.

Thần niệm khí tức xa lạ không ngừng bồi hồi quanh người, Lục Bình thần niệm có thể phát hiện khoảnh khắc mình tiến vào trang viên, ít nhất phát hiện có bảy tám đạo thần niệm khác nhau của pháp tướng tu sĩ. Tuy nhiên có lẽ bởi vì duyên cớ có Sở Hải Khiếu lãnh đạo, Lục Bình cũng không cảm thụ ác ý từ trong chút thần niệm đó.

Sở Hải Khiếu quay đầu giải thích:

– Xem ra Lục huynh cũng đã phát hiện, nơi này là đất trú thủ trên Thành Linh đạo của Bích Hải linh xà nhất tộc ta. Đất trú thủ trước đây đã bị san thành bình địa trong đại chiến, nơi này hiển nhiên có chút chật chội rồi!

Hai người mới vừa đi vòng đến chỗ cửa, lập tức nghe một đạo thanh âm hơi mang tức giận truyền tới:

– Diễm Linh Cữu, ngươi tới nơi này làm gì?

Thanh âm này Lục Bình cũng quen thuộc, chính là Sở Hải Thận đã từng được hắn cứu.

Sở Hải Khiếu nghe thanh âm cũng hơi sững sờ, ngay sau đó sắc mặt cũng trầm xuống, bước dưới chân cũng không khỏi tăng nhanh rất nhiều, liền nghe một đạo thanh âm hơi có vẻ khinh phù vang lên, nói:

– Ha ha, Hải Thận để làm gì vậy, người tới là khách, huống chi lần này Diễm mỗ là thành tâm thực ý vì Thiên Vũ thế thúc mà đến.

Sở Hải Khiếu cùng Lục Bình lúc này đã đến trước nhà, lúc này trong phòng, Diễm Linh Cữu cùng Sở Hải Thận đang đối địch nhau sau lưng Diễm Linh Cữu còn có một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ đi theo. Mọi người trong đường phòng cũng đã phát hiện hai người tới, lúc xoay người nhìn lại đúng lúc Sở Hải Khiếu cùng Lục Bình đi tới trước nhà. Diễm Linh Cữu thấy Lục Bình sau lưng Sở Hải Khiếu, hai mắt không khỏi co rụt lại, một đạo hàn mang không dễ cảm thấy chợt lóe lên.

Sở Hải Khiếu hừ lạnh một tiếng, hỏi:

– Vì tộc thúc của ta mà tới, nhưng ta không biết Diễm đại công tử trừ ăn canh rắn của Bích Hải linh xà nhất tộc ta ra, còn có những chuyện gì khác sẽ nhớ tới tộc ta chứ?

Tiếng nói của Sở Hải Khiếu vừa dứt, toàn bộ không khí trong đường phòng biến đổi, mấy đạo khí tức của Bích Hải linh xà nhất tộc pháp tướng tu sĩ núp trong trang viên nhất thời chuyển thành bén nhọn. Diễm Linh Cữu cùng với một vị pháp tướng trung kỳ Hỏa Loan nhất tộc tu sĩ sau lưng nhất thời cảm giác từng cổ một sát ý tới người.

Nơi này chính là chỗ ở của Bích Hải linh xà nhất tộc, nếu Bích Hải linh xà nhất tộc thật đúng là ở chỗ này hạ quyết tâm động thủ, hai người bọn họ lần này thật sự chỉ có tới chớ không lui rồi.

Diễm Linh Cữu lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng cười một tiếng “ha ha”, nói:

– Sở huynh cười chê rồi, đó bất quá là năm xưa Linh Cữu không thông thế cố, cử chỉ đùa giỡn hộ tác phi vị thôi. Hơn nữa là tổ phụ của tại hạ cũng đã xin lỗi Phiên Vân lão tổ của quý phái. Hỏa Loan nhất tộc ta cũng bỏ ra giá cao cực lớn, chuyện này ban đầu Phiên Vân lão tổ đã xác định rõ ràng cho qua, sao Sở huynh chẳng lẽ còn muốn đuổi theo chuyện này không buông tha hay sao?

Sở Hải Khiếu lạnh lùng đáp:

– Tổ phụ ta mặc dù cho qua chuyện này, nhưng đó cũng không nghĩa là chúng ta quên chuyện này. Ban đầu, Diễm huynh lái Phong Loan nhất tộc tu sĩ chung quanh giẫm xéo tộc nhân của bản tộc chưa hóa hình, không ít tộc nhân vì vậy mà mất tích, trong đó thậm chí còn có đường huynh đường để của Sở mỗ. Chuyện như thế này Bích Hải linh xà nhất tộc ta là nhất định sẽ không quên, Diễm huynh cũng không phải là người mà bản tộc hoan nghênh, kính xin rời đi cho!

Sắc mặt của Diễm Linh Cữu biến đổi, đột nhiên cười lạnh nói:

– Tại hạ vốn tới là vì thương thế của Thiên Vũ lão tổ ở quý tộc, nhưng không ngờ hai vị Sở huynh đối với tại hạ không vui như thế. Đã như vậy, viện linh đan bảo vệ tính mạng này trên người tại hạ cầu xin từ chỗ của bản tộc Diễm Vô Cửu tông sư hiển nhiên cũng không cần lấy ra nhìn rồi, vì vậy xin cáo từ!

Lục Bình chợt nghe tin tức của Diêm Vô Cữu thần sắc chợt động, nhưng ngay sau đó phảng phất phát hiện cái gì, lập tức che lại một tia dị sắc này.

Diễm Linh Cữu xoay người dự tính rời khỏi, lại nghe một tiếng thở dài sâu kín truyền tới, nói:

– Chậm đã, Diễm gia tử, trong tay người thật đúng là có linh đan bảo vệ tính mạng của Diễm Vô Cữu tông sư hay sao?

Bước chân của Diễm Linh Cữu nhấc lên nhất thời lần nữa để xuống, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười đắc ý, liền vội vàng khom người đáp:

– Là Phúc Vũ lão tổ ở đó, Diễm Vô Cữu xin có lời chào!

Một vị lão giả thân cao gầy ốm tong teo đột ngột xuất hiện trong đường phòng, Lục Bình lừ hai mắt lại. Vị lão giả này hiển nhiên là một vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ.

Sở Hải Khiếu cùng với Sở Hải Thận thấy lão giả xuất hiện đua nhau hành lễ, nói:

– Tôn nhi ra mắt thúc tổ! Lục Bình thấy vậy cũng hành lễ nói: – Vãn bối Lục Thiên Bình ra mắt tiền bối!

Lão giả nhìn Lục Bình một cái nhiều hứng thú, hỏi:

– Ha, ngươi là Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên đúng không? Cửa vào của lối đi ở trận pháp đánh một trận, người cùng Tần Thế Quân ngang ngửa nhau, thực lực sợ là ở trên Hải Khiếu, Bắc Hải không ngờ xuất hiện một nhân tài không tệ như vậy!

Lục Bình không nghĩ vị đại tu sĩ này không ngờ lại đánh giá mình như vậy, vội vàng đáp:

– Tiền bối khen nhầm rồi, vãn bôi xấu hổ, chẳng qua là may mắn thôi!

Lão giả cười một tiếng “ha ha”, ông ta từ chối cho ý kiến đối với sự khiêm tốn của Lục Bình, mà là đem ánh mắt nhìn về phía Diễm Linh Cữu, nhàn nhạt hỏi:

– Trên người người có Phỉ Thúy Tục Mệnh đan do Diễm Vô Cữu tông sư luyện chế thật sao?

Diễm Linh Cữu không càn rỡ như lúc trước nữa, cung kính đáp:

– Đúng vậy, lần này khi vãn bối đi Huyễn Linh ngũ đảo, gia tổ đã từng từ chỗ của Diễm Vô Cữu tông sư vì vãn bối xin một viên hộ mệnh bảo đan, chính là Phỉ Thúy Tục Mệnh đan!

Một loại mà nói, tư chất huyết mạch của yêu tộc bình thường đều mạnh hơn so với nhân tộc. Yêu tộc tu sĩ thường thường lúc còn ngu dốt, sẽ có thể dựa vào bản năng tiến hành tu luyện.

Mà huyết mạch của nhân tộc mặc dù cũng được xưng là Khai Thiên Thất Tổ huyết mạch lưu tồn, nhưng huyết mạch của nhân tộc cũng bác tạp dị thường, bình thường đều bảy mạch ngưng tụ với một thân, không bằng huyết mạch của yêu tộc tinh thuần.

Mặc dù như thế, nhân tộc tu sĩ ở tu luyện giới vẫn có thể được đối đãi ngang hàng cùng yêu tộc, dựa vào chính là linh tính vượt xa yêu tộc. Mà biểu hiện bình thường của loại linh tính này chính là số lượng luyện đan sư, số lượng luyện khí sư, số lượng chế phù sư vượt xa yêu tộc, vân vân.

Cũng chính bởi vì như vậy, trong yêu tộc, có thể xuất hiện một vị luyện đan đại sư bình thường đều là đại sự vô cùng không dễ dàng. Nếu là có thể lại xuất hiện một vị luyện đan tông sư, địa vị đơn giản chính là tộc trưởng của một bộ lạc đều phải kính trọng ba phần với người này.

Huống chi Diễm Vô Cữu không chỉ là một vị luyện đan tông sư bình thường. Ông ta có thể cũng coi là Hỏa Loan nhất tộc, thậm chí còn là luyện đan thiên tài khó gặp trong yêu tộc.

Vào lúc ông ta chưa lên cấp pháp tướng kỳ, cũng đã là luyện đan tông sư nổi danh Đông Hải, thậm chí bỏ qua một bên sự khác nhau giữa nhân yêu hai tộc, rất nhiều đại môn phái luyện đan sư của Đông Hải đều rất sùng bái ông ta.

Mà sau khi Diễm Vô Cửu lên cấp pháp tướng kỳ, thành tựu luyện đan cao hơn một tầng lầu, toàn bộ Đông Hải luyện đan giới cơ hồ đều không có người thứ hai mong mỏi. Ông ta chính là cấp tông sư quyền uy của luyện đan giới được Đông Hải nhân yêu hai tộc công nhận.

Chính là bởi vì như vậy, Diễm Vô Cữu mặc dù chỉ là một vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ bình thường trong Hỏa Loan nhất tộc, nhưng cho dù là Diễm Cửu Tiêu tộc trưởng của Hỏa Loan nhất tộc thấy ông ta cũng phải kính trọng ba phần.

Nghe trong tay Diễm Linh Cữu quả nhiên có Phỉ Thúy Tục Mệnh đan, ánh mắt yên tĩnh không gợn sóng của lão giả lúc này mới có một tia ba động. Ông ta thấy Diễm Linh Cữu lấy ra một cái hộp ngọc từ trong ngực rất trân trọng, rồi sau đó khai mở cái hộp từ từ, một viên lạnh nhạt giống như phỉ thúy vậy xuất hiện trước mắt mọi người.

Thanh quang chợt lóe trong hai mắt của Lục Bình, lập tức nghe được lão giả kia “ồ” xong một tiếng, nói:

– Quả thật chính là Phỉ Thúy Tục Mệnh đan!

Diễm Linh Cữu cười một tia tắc ý, hai tay hợp lại, lần nữa khép hộp ngọc lại, nói:

– Xem ra chư vị cũng biết công hiệu của Phỉ Thúy Tục Mệnh đan, chỉ cần Thiên Vũ thế thúc nuốt vào viên thuốc này, lập tức sẽ có thể tránh qua tu vi bằng tôn chi nguy, lập tức sẽ có thể duy trì tu vi ở pháp tướng trung kỳ. Đợi đến ngày sau ma la được giải trừ, lại duyên thỉnh bản tộc Diễm tông sư chữa trị, thậm chí vì vậy nói không chừng có thể khôi phục pháp tướng hậu kỳ!

Thương thế của Sở Thiên Vũ lão tổ đã duyên thỉnh không ít luyện đan sư của nhân yêu hai tộc chữa trị, nhưng trong những luyện đan sư đó đều thúc thủ vô sách. Họ từng nói kết quả tốt nhất của Sở Thiên Vũ lão tổ cũng bất quá chính là miễn cưỡng giữ được pháp tướng trung kỳ tu vi, dự tính khôi phục đó là vạn vật có thể, cho dù là muốn giữ được pháp tướng trung kỳ tu vi, vậy cũng cần một ít luyện đan tông sư uy danh xuất thủ mới một đường có thể.

Diễm Vô Cữu tông sư mặc dù chưa từng đích thân thấy thương thế của Sở Thiên Vũ lão tổ, nhưng chỉ dựa vào một viên Phỉ Thúy Tục Mệnh đan sẽ có thể bảo toàn được Sở Thiên Vũ lão tổ pháp tướng trung kỳ tu vi. Chỉ là thủ đoạn này, cũng đã thắng được hết phần lớn luyện đan sư trước mặt của Huyễn Linh ngũ đảo nhân yêu hai tộc.

Lục Bình đứng sau lưng Sở Hải Khiếu mắt lạnh bàng quan. Hắn có thể nhìn ra được, lúc Phỉ Thúy Tục Mệnh đan được Diễm Linh Cữu cầm ra, chẳng những là Sở Hải Khiếu cùng với Sở Hải Thận nhìn qua ánh mắt nóng bỏng rất nhiều, chính là trên mặt vị Sở Phúc Vũ đại tu sĩ đó cũng không khỏi sôi nổi hào hứng lên rất nhiều.

Nhưng Diễm Linh Cữu thân là cháu ruột của Hỏa Loan nhất tộc tộc trưởng Diễm Cửu Tiêu, tựa hồ còn đã từng có đụng chạm cực lớn cùng Bích Hải linh xà nhất tộc. Lần này hắn ân cần dâng lên Phỉ Thúy Tục Mệnh đan, hiển nhiên không thể nào có hảo tâm như vậy.