Chương 1099: Quy Tàng Chi Mật

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trên mặt biển mênh mông bát ngát, xa xa nhìn lại chỉ có một tòa đảo nhỏ đứng sừng trên mặt biển trong phạm vi cho phép, nhưng mà nhìn ở khoảng cách kéo gần hơn một chút, lại phát hiện toa đao tự này đang di động trên mặt biển. Tuy nhiên, quái vật khổng lồ như thế, khi di động trên mặt biển lại không khiến cho nước biển quanh thân nó xuất hiện bất kỳ chấn động nào.

Trong rừng cây trên hải đảo, các loại chim biển trong thời điểm hòn đảo nhỏ này bắt đầu di động liền phát giác không ổn, ào ào giương cánh bay lên. Bầu trời trên rừng cây chỉ còn lại một con chim biển đang bay lượn xung quanh.

Con chim biển này chính là con chim trước kia nuốt một viên linh đan của Lục Bình sau đó rơi vào trong rừng cây hôn mê. Sau khi nó tỉnh lại, lông vũ trên cả người đã rụng hết, mọc lại bộ lông mới tinh lóe ra ánh sáng bóng.

Chim biển khai linh trí, biết được nam tử trẻ tuổi bên dưới đúng là kẻ làm cho mình phát sinh ra sự thay đổi như thế này, dù đảo nhỏ hôm nay gây ra áp lực và khí tức làm cho nó sợ hãi, nhưng nó vẫn kiên trì bay quanh trên không, không muốn rời đi.

Tại đầu phương hướng hải đảo tiến lên, nữ khổng tước Dương Như Quân cùng Lục Bình đang đứng trên một khối đá ngầm cực lớn.

Nhìn thấy chim biển xoay quanh trên bầu trời, Dương Như Quân mỉa mai nói:

– Bất quá là một con chim biển bình thường mà thôi, cho dù có chút ít linh tính thì sau này có thể có thành tựu gì chứ. Ngươi ném một viên Khải Linh đan xuống khai mở con đương tu hành của nó, cho dù nó có thể tiến xa thế nào đi nữa, nếu không có tộc quần bảo vệ, chỉ sợ không đợi nó tu hành chính quả, đã biến thành món ăn cho những yêu tộc tu sĩ khác rồi! Như thế chi không bằng cứ đần độn cả đời, ít nhất cũng có thể giữ được bình an!

Lục Bình cười cười không tiếp lời, mà là vung tay lên, chim biển kêu réo rắt thảm thiết vài tiếng trong bầu trời, chớp mắt bay đi mất về phía bầu trời xa.

– Dương đạo hữu, nói một chút về Ngũ Hành Quy Tàng a, Quy đạo nhân tại sao lại lưu lại một chỗ di tàng như vậy?

Dương Như Quân cười “khanh khách” đáp:

– Trước kia ta nói ngươi từ Bắc Hải đến, không ngờ ngươi lại không nói lời nào. Nhưng điều làm ta bất ngờ chính là ngươi lại là Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên Lục Thiên Bình thanh danh lan truyền rất lớn hiện nay ở tu luyện giới. Điều này thật đúng là làm cho người không ngờ nha.

Mặc dù Lục Bình không biết kiếm thuật của mình có đúng là đệ nhất thiên hạ không, bản thân hắn cũng không là kiếm tu thuần túy, nhưng rốt cuộc cũng có chút tự phụ. Tuy nhiên, vào ba năm trước, sau khi ở Đông Hải biết qua kiếm thuật thần thông của Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiêu Bạch Vũ, Lục Bình làm gì còn dám xưng mình là “Kiếm tiên”!

Lục Bình bất đắc dĩ, chi phải hướng đá ngầm phía dưới nước biển hỏi:

– Hạng đạo hữu có thể vì tại hạ nói một câu về chuyện của Ngũ Hành Quy Tàng hay không?

– Hừ!

Một tiếng hừ từ đáy biển truyền đến, Hạng Tây Bình không kiên nhẫn đáp:

– Chẳng muốn nói!

Hạng Tây Bình vẫn còn rất tức giận và bất bình đối với Lục Bình đột nhiên đuổi tới!

Nếu không phải là hai người liên thủ bức bách, đặc biệt là tu sĩ từ Bắc Hải đến, rõ ràng nếu muốn cùng lão ta so đấu về khống thuỷ thần thông thì đúng là một chuyện nực cười. Hạng Tây Bình không biết đương kim tu luyện giới ngoại trừ Thủy Xà nhất tộc Bích Hải linh xà ra còn có chủng tộc nào dám so đấu khống thuỷ thần thông cùng Bá Quy nhất tộc.

Nhưng mà chuyện đời vĩnh viễn chính là không thể lường trước được! Lúc này ở trên mai rùa của mình, nhân tộc tu sĩ này vừa khéo chính là dùng nước biển dưới người đẩy lên, áp lực mạnh đến nổi có thể triệt để ném lão ta lên trên mặt biển. Điều này đúng thật là làm lão khiếp sợ. Hơn nữa, bên cạnh còn có một con khổng tước thỉnh thoảng nhìn chằm chằm. Dưới sự bất đắc dĩ, Hạng Tây Bình chỉ phải vội vàng xin tha. Dù vậy, trong nội tâm đối với biểu hiện thực lực của Lục Bình vừa rồi có lẽ vừa kiêng kị vừa tức, chỉ đành phải thông qua ngôn ngữ phát tiết cơn giận của mình.

Lục Bình dùng Thương Hải Tang Điền vô thượng thần thông thiếu chút nữa ném Bá Thiên Thần Quy Hạng Tây Bình lên khỏi mặt biển. Điều này chẳng những khiến cho con rùa biển khổng lồ kia sợ hãi, ngay cả khổng tước công chúa Dương Như Quân cũng sợ ngây người.

Dương Như Quân đã mấy lần đến mời Hạng Tây Bình tiến vào trong Ngũ hành quy tàng, nhưng mỗi một lần ông ta đều không hợp tác. Dưới sự bất đắc dĩ, Dương Như Quân chỉ phải dùng sức mạnh, nhưng hai người thần thông tương đương. Hạng Tây Bình quyết định chủ ý muốn làm rùa đen rút đầu. Nàng không biện pháp nào, cuối cùng chỉ phải dùng cách bắt đi hết thảy quý tộc tu sĩ có huyết thống quan hệ với Hạng Tây Bình để bức bách lão ta khép vào khuôn khổ, nhưng Hạng Tây Bình vẫn thờ ơ như cũ.

Thật không ngờ Lục Bình vừa lên tay liền suýt nữa ném tung Hạng Tây Bình lên trên biển, tràng cảnh lúc đó có thể dùng từ “Bài Sơn Đảo Hải” để hình dung. Hạng Tây Bình đường đường là đích truyền huyết duệ của Bá Quy nhất tộc, không ngờ lại bại về mặt khống thủy dưới tay một nhân tộc tu sĩ!

– Ha ha ha ha…!

Dương Như Quân thấy Lục Bình kinh ngạc, lập tức cười cười run bật hết cả người, nói:

– Được rồi được rồi! Bổn công chúa sẽ nói cho người nghe.

Ngũ Hành Quy Tàng kỳ thật cũng không phải là di tàng bảo tàng gì của Quy đạo nhân lưu lại, nói xác thực đây phải là một chỗ đạo tràng của Quy đạo nhân, hay chính là chỗ tu luyện của Quy đạo nhân năm đó.

Lúc trước, Quy đạo nhân cùng Giao đạo nhân hai người liên thủ khai mở hải ngoại tu luyện giới. Bản thân Quy đạo nhân lười nhác hơn nữa thực lực cũng không bằng Giao đạo nhân, nên chỉ khai mở Nam Hải tu luyện giới không bằng bao nhiêu so với Đông Hải tu luyện giới, nhưng mà cũng giàu có không ít so với Bắc Hải tu luyện giới.

Sau khi giao đạo nhân uống nhầm độc đan trọng thương, Quy đạo nhân có cảm giác bản thân tu vi chưa đầy đủ, liền từ chỗ của Bằng đạo nhân mượn một kiện bảo vật với ý đồ đề thăng tu vi của mình.

Đợi đến sau khi Quy đạo nhân xuất quan, kiện bảo vật nọ cuối cùng tan rã không thấy đâu. Nhưng đạo tràng này lại có lẽ là bởi vì kiện bảo vật nọ, lại có lẽ là bởi vì Quy đạo nhân tu vị tăng nhiều, tạo thành một chỗ kiêm cụ ngũ hành bản nguyên tinh hoa.

Đạo tràng này bởi vì thông thiên thần thông của Quy đạo nhân, thủy chung đã dịch chuyển tới lui trên mặt biển cùng với hư không trong Nam Hải, hơn nữa mỗi một lần xuất hiện ở Nam Hải, tất cả vị trí đều không giống nhau. Ngoại trừ Quy đạo nhân đích truyền huyết duệ Bá Thiên Thần Quy nhất tộc có thể căn cứ cảm ứng từ sâu bên trong huyết mạch tìm đến chỗ đạo tràng ra, có lẽ chỉ có Ma La nhất tộc trời sinh có thể truy tìm bản nguyên tinh hoa mới có thể tìm được.

Lục Bình không tự giác sờ lên Hoàng Kim ốc treo trước ngực của mình. Trên cô sơn của động thiên không gian, Tam Linh Ngũ Hành Diệp hôm nay sau khi được Lục Bình gom góp năm loại thiên cấp hạ phẩm linh vật, nhờ có viên đoán đan hậu kỳ Mộc Loan kim đan thúc đẩy sinh trương, hôm nay đã mọc ra chiếc lá thứ bảy.

Sau đó, Tam Linh Ngũ Hành Diệp sinh trưởng liền triệt để đình trệ. Không phải là linh vật này đã không cách nào sinh trưởng tiếp, mà việc không thể tìm ra năm loại thiên cấp trung phẩm ngũ hành linh vật cần thiết cho nó hấp thu đã khiến cho Lục Bình buồn bực vô cùng.

Năm loại thiên cấp hạ phẩm ngũ hành linh vật thu thập cũng đã khiến cho Lục Bình hao hết tâm tư. Nếu muốn tìm thiên cấp trung phẩm ngũ hành linh vật để thúc đẩy Tam Linh Ngũ Hành Diệp sinh trưởng, chưa nói đến muốn tìm được đã chẳng phải dễ dàng, cho dù là tìm được rồi, Tam Linh Ngũ Hành Diệp có thực sự đáng cho Lục Bình đầu nhập lớn như thế sao?

Lục Bình hôm nay đúng là lâm vào thế khó xử. Tam Linh Ngũ Hành Diệp rốt cuộc có nên tiếp tục thúc đẩy sinh trường hay không? Nếu tiếp tục thúc đẩy sinh trương, cái giá phải trả quá lớn. Nếu mà dừng lại, thì sự đầu nhập trước kia tựa hồ có vẻ như thả trôi theo dòng nước.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Lục Bình lại nghe được tin tức của Ngũ Hành Quy Tàng. Chỗ này có đúng là có ngũ hành bản nguyên tinh hoa tồn tại hay không? Nếu là có, nó có thể thay thế tác dụng của ngũ hành linh vật, thúc đẩy sự sinh trưởng cho Tam Linh Ngũ Hành Diệp không?

Sau khi tu vi của Lục Bình trải qua dung luyện Huyền Nguyễn Trọng Thủy, hắn tự tin căn cơ của mình cực kỳ bền chắc, bởi vậy khi tiến vào trong Ngũ Hành Quy Tàng cô đọng chân nguyên, củng cố tu vị tiếp, thu thập ngũ hành bản nguyên tinh hoa, thúc đẩy sinh trương Tam Linh Ngũ Hành Diệp được xem là mục đích chuyến đi này của Lục Bình.

Đúng lúc này, Dương Như Quân đột nhiên mở miệng nói:

– Này này, lão Hạng, đi về phía tây trước, đi về phía tây trước đi!

Thanh âm ồm ồm của Hạng Tay Bình lại truyền đến từ dưới đáy biển, hỏi:

– Hướng tây làm chi chứ? Chỗ đó không phải là phương hướng của Ngũ Hành Quy Tàng!

Dương Như Quân đáp:

– Ta còn có mấy người tỷ muội cùng đến đây, mọi người đều tự ra đi tìm Bá Thiên Thần Quy dẫn đường, hẹn nhau tụ hợp ở đảo san hô phía tây.

Thanh âm ào ào bất bình của Hạng Tây Bình lập tức truyền ra, nói:

– Đi Ngũ Hành Quy Tàng có một người dẫn đường như vậy đủ rồi, nếu là các tỷ muội kia của ngươi có người tìm được đồng tộc khác, hãy để lão Hạng ta rời đi. Lão Hạng hiện tại thật sự không muốn đi chút nào.

Dương Như Quân đắc ý nói:

– Thật vất vả mới mời được lão, còn muốn trở về ngủ tiếp sao, nghĩ hay quá nhỉ! Hơn nữa, tìm được Ngũ Hành Quy Tàng muốn tiến vào cũng không dễ dàng. Mọi người tụ cùng một chỗ thực lực mới đủ cường đại, ngẫm lại xem, vài con bá thiên hắc quy dắt tay nhau trùng kích, có một loại khí thế núi thở biển gầm hay không?

Hạng Tay Bình cả giận đáp:

– Các người đó là mời sao? Nếu không phải lão Hạng ta nhìn thấy thời cơ nhanh, chỉ sợ sớm đã bị các ngươi nhấc lên đến chổng vó rồi! Hơn nữa, mấy người tỷ muội kia của người có thể mời được mấy đồng tộc của ta hay không? Còn núi thở biển gầm, chính thức núi thở biển gầm người đã thấy rồi sao?

Dương Như Quân mắt sáng lên, hỏi:

– Chẳng lẽ còn có tràng diện chấn động hơn nữa so với vài Bá Thiên Thần Quy tụ tập cùng một chỗ sao? Nói nói, nói nhanh lên một chút xem!

Hạng Tây Bình lúc này ngược lại có vẻ không thèm để ý, chỉ là hời hợt đáp:

– Đó là năm trăm năm trước a, một nhà trung hình môn phái rất có thế lực ở Nam Hải vì muốn trùng kích trở thành đại hình môn phái, đắc tội Bá Quy nhất tộc chúng ta. Lúc ấy đại khái ba bốn mươi pháp tướng kỳ bá quy tộc tiền bối tụ tập a, ta cũng nhớ không rõ lắm, ngoài ra còn có mấy trăm đoán đan kỳ bá quy tộc vãn bối được gọi đến trường kiến thức, lúc ấy ta cũng có trong đó. Ba bốn mươi tiền bối cũng không thi triển thần thông pháp thuật, chỉ là dùng bản thể trên mặt biển đồng thời hướng về chỗ đảo nhỏ của nhà môn phái đó khởi xướng trùng kích. Trước sau chỉ có ba đợt, chỗ đảo nhỏ của nhà môn phái đó hoàn toàn bị san thành bình địa, người trong môn phái không người nào có thể chạy ra. Sau đó tòa đảo tự kia bị tiền bối trong tộc liên thủ thi triển thần thông, triệt để bao phủ trong nước biển.

Dương Như Quân nghe được kinh hô liên tục, vội hỏi:

– Lão Hạng, ông bây giờ mới vừa pháp tướng sơ kỳ thì có phạm vi hình thể lớn một dặm như vậy rồi, nếu pháp tướng trung kỳ hoặc là pháp tướng hậu kỳ bá quy tộc tiền bối, hình thể có lớn hơn nhiều không?

Hạng Tây Bình đáp:

– Hình thể cùng thực lực của Bá Quy nhất tộc ta có quan hệ trực tiếp với nhau. Hình thể càng lớn thực lực lại càng mạnh. Bình thường mà nói, trước pháp tướng kỳ, hình thể chỉ có dưới trăm trượng, một khi tiến cấp pháp tướng kỳ, hình thể tất nhiên đạt tới ngoài trăm trượng đến dưới một dặm, nếu là có thể vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên, hình thể bành trướng đến phạm vi dưới ba dặm; còn pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, ít nhất hình thể cũng có ba đến năm dặm; đại tu sĩ thì khó mà nói rồi. Ta chỉ nghe nói đã từng có một nhà môn phái chiếm cứ một hòn đảo đã hao tốn thời gian một ngàn năm thật vất vả phát triển trở thành một nhà môn phái nhỏ có phần có danh tiếng, bên trong còn có một vị pháp tướng tu sĩ tọa trấn. Ai từng nghĩ chỗ đảo nhỏ này đột nhiên chấn động, sau đó chìm vào trong nước, chỉ có tên pháp tướng tu sĩ kia trốn thoát. Lúc này mới xem ra đảo nhỏ làm căn cơ một ngàn năm của bọn họ lại là trên lưng một vị Bá Quy tộc tiền bối, mà bọn họ lại không hề có cảm giác gì. Ngày đó vị tiền bối kia tỉnh lại từ trong một giấc ngủ say, muốn lặn vào đáy biển kiếm ăn, cho nên nhà môn phái này lại gặp nạn. Về sau theo đồng tộc tu sĩ nói, vị tiền bối kia thật ra là một vị Thuần Dương lão tổ, chỉ là ngủ một giấc như vậy chính là thời gian ngàn năm, nhưng không biết có người đã khai tông lập phái trên lưng của mình rồi!