Chương 826: Không thể tưởng tượng nổi

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hoàng sư huynh trong lòng kinh ngạc là vị sư đệ chỉ biết là khổ tu này không ngờ lại nhìn và hiểu rõ đến như vậy. Như vậy ý mình lôi kéo hắn về phe mình xem ra cũng đã sớm bị hắn nhìn ra rồi, như vậy lúc trước những gì mình làm ngược lại lại lộ ra vẻ làm bộ làm tịch rồi.

Lập tức Hoàng sư huynh không căng thẳng nữa, cười nói:

– Sư đệ có cái nhìn rất tốt, chuyến đi Trung Thổ lần này rốt cuộc là mục đích gì mặc dù tiểu huynh không biết, nhưng từ những lời trao đổi ngắn gọn giữa Nguyên Quang sư thúc tổ cùng với Côn Sơn sư thúc mà suy đoán, tựa hồ cơ hội bổn phái vào trú Trung Thổ đã tới rồi.

Một chỗ sâu nhưng không nổi bật ở trong Thiên Huyền Kính hồ động thiên, Khánh Ly lão tổ nhìn thấy Thất Phiến lão tổ lấy ra một cái gương đồng bị đè ở phía dưới tảng đá, đưa cho Đông Liễu lão tổ ở phía sau lưng.

Chỉ chốc lát sau, gương đồng truyền đến trong tay Khánh Ly lão tổ. Khánh Ly lão tổ can thận dò xét bên trong gương đồng, trong hai mắt lóe ra sắc thái không rõ, thần sắc kích động rốt cục kềm nén không được nữa, ngẩng đầu lên nhìn Thất Phiến lão tổ, nói:

– Quả thật là đạo báo cấm thứ chín. Thiên Huyền kính quả thật đã đến cấp bậc Dưỡng Linh pháp bảo điên phong. Sư huynh, rốt cuộc là huynh lấy được bảo cấm này từ đâu, làm như thế nào có thể tránh qua bọn ta dò xét, khiến cho Thiên Huyền kính một mực hiển lộ ra tám đạo bảo cấm vậy?

Thất Phiến lão tổ nhận lấy gương đồng từ trong tay Khánh Ly lão tổ, lúc này mới cười thần bí, nói:

– Thủy tinh cung.

Đông Liễu lão tổ tiên là ngẩn ra, tiếp theo chính là chợt hiểu ra, nói:

– Sư huynh có phải đã sớm ngờ tới năm đại thánh địa sẽ không đem Lôi Kiếp Chi Thủy dễ dàng giao cho bổn tông hay, đề thăng phẩm chất Thiên Huyền kính sợ rằng cần Lôi Kiếp Chi Thủy còn nhiều hơn so với bảy thanh linh phiến. Sợ là sư huynh cũng nhận được lời cam kết cung cấp Lôi Kiếp Chi Thủy từ Thủy Tinh cung rồi.

Thất Phiến lão tổ bật một ngón tay, khen Đông Liễu lão tổ:

– Lão Lục vẫn có trí như thường lệ! Đông Liễu lão tổ cười khổ một tiếng, nói:

– Toàn bộ môn phái trên dưới bị một mình huynh che mắt chẳng hay biết gì, rốt cuộc là người nào cơ trí hơn?

Liên Nam lão tổ cũng thần sắc rất ngưng trọng, nói:

– Vậy sư huynh lại trả cái giá gì mới khiến cho Thủy Tinh cung bỏ ra cái lớn như vậy, đạo động thiên bảo cẩm thứ chín này bị lục đại cự hình môn phái coi trọng cất giữ mấy vạn năm, có thể thấy trình độ trân tích như thế nào. Thủy Tinh cung như thế nào lại có thể dễ dàng đưa đến trong tay sư huynh?

Bốn vị lão tổ nhìn về phía Thất Phiến lão tổ lần nữa, đây cũng là chuyện lo âu trong lòng của tất cả mọi người.

Thất Phiến lão tổ lần này cười có chút miễn cưỡng, thấy bốn vị lão tổ toàn bộ đều nhìn mình, lúc này mới nói:

– Thiên Nguyệt tông.

Lần này cũng không gây bất ngờ cho mọi người, Khánh Ly lão tổ làm ra một biểu tình quả nhiên là như vậy, nói:

– Thủy Tinh cung đúng là vẫn còn muốn đem tự thân thế lực rót vào Trung Thổ. Chẳng qua là bổn phái lần này đem thế lực Thủy Tinh cung dẫn vào Trung Thổ có phải là dẫn sói vào nhà hay không, có trở thành cái đích mà các phái Trung Thổ chia mùi dùi vào hay không? Mà Thủy Tinh cung vì sao mấy ngàn năm qua một mực không nề hà mệt mỏi theo đuổi chuyện đặt chân ở Trung Thổ này?

– Dẫn sói vào nhà?

Thất Phiến lão tổ cười lạnh, nói:

– Bổn tông bị năm đại thánh địa ép từ Bình Nguyên tu luyện giới dồn đến trên biển, nói không chừng ngày sau sẽ trở thành hải ngoại môn phái, làm gì có thể coi như dẫn sói vào nhà chứ?

Liên Nam lão tổ ngạc nhiên nói:

– Chẳng lẽ bọn ta cũng muốn tị cư ở hải ngoại hay sao?

– Không phải là tị cư hải ngoại, mà là muốn đem thế lực của bổn tông co rúc lại ở Trung Thổ, rồi phát triển hướng ra hải ngoại.

Thất Phiến lão tổ giải thích:

– Hạc Tường sư đệ cùng Văn Liệt sư điệt trước đó có trên biển truyền tới tin tức, nói hắn đã ở trên biển hải vực khoảng cách không xa Phong Bạo dương phát hiện hơn mười chỗ có Thủy Tu La, Phong Tu La, Băng Tu La tụ tập. Những chỗ tụ tập tu la này
đều ở trên một ít trung tiểu hình đảo tự. Mà trong đó một chỗ tụ tập lớn nhất lại hội tụ hơn vạn đầu Tu La, trong đó có không ít huyết ma cùng Huyết Tu La tồn tại.

– Hạc Tường sư đệ cùng Văn Liệt sư điệt không phải là ở mười năm trước đã bế quan tu luyện đến giờ chưa xuất quan sao, không ngờ lại đi ra trên biển lúc nào như vậy?

Đông Liễu lão tổ mỉm cười nhìn Thất Phiến lão tổ không trả lời, bén nói:

– Đây cũng là do Tam sư huynh đã sớm có kế hoạch rồi phải không?

– Hơn vạn đầu Tu La?

Khánh Ly lão tổ tâm tư lại không đặt ở vấn đề này, mà khi nghe trên biển đột nhiên xuất hiện thế lực Tu La khổng lồ như vậy, chẳng những không lộ ra chút nào vẻ lo âu, ngược lại còn hưng phấn nói:

– Đây chẳng phải là nói ở chỗ tụ tập tu la này vô cùng có thể tồn tại ít nhất một cái đại hình linh mạch hay sao? Hơn nữa còn có có thể tồn tại Linh thạch quáng các loại bạn sinh quặng mỏ nữa hay sao?

– Là địa vực tương đương với hai cái linh mạch, hơn nữa theo Văn Liệt sư điệt tra xét, bên trong vừa có thể tồn tại linh thạch quặng mỏ, đáng tiếc số lượng ma la trên đảo quá nhiều, trong đó có huyết ma la thực lực bất phàm không dưới hai người, cho nên tình huống cụ thể còn phải chờ chúng ta thu phục những hoang đảo trên biển này xong mới thấy rõ được.

Thất Phiến lão tổ đem gương đồng kẹp ở dưới nách, hướng bốn vị lão tổ phất phất tay, ý bảo bốn người đi theo, lúc này mới nói:

– Lần này từ Trung Thổ lùi đi vạn dặm, chính là ru ngủ ngũ đại môn phái, khiến họ không thể rảnh tay xuất thủ, và chúng ta thì tập trung tinh lực công đánh mấy đảo ở cận hải này.

Thất Phiến lão tổ dùng một chút, nói tiếp:

– Những lần đại kiếp trước sau khi kéo đến đều là thời điểm năm đại thánh địa chưởng khống hư nhược nhất đối với tu luyện giới. Cho nên trước những lần đại kiếp diễn ra, năm đại thánh địa đều nghiêm khắc khống chế hơn đối với tu luyện giới, làm việc cũng càng không chút kiêng kỵ hơn. Mục đích là muốn đem hết thảy những môn phái có thể quật khởi ở trong đại kiếp đem bóp chết ở trong trạng thái manh nha. Đáng tiếc ba vạn năm qua, tính toán của năm đại thánh địa không một lần nào là không đại hoạch thành công.

– Bổn phái lần này cũng đang đánh cuộc, nhưng chúng ta sẽ không giống như Doanh Thiên phái cùng Phi Linh phái như vậy, dựa vào lúc đại kiếp đến ngạnh kháng cùng cự hình môn phái đang lúc tự lo không xong. Chúng ta muốn chứng tỏ yếu thế, muốn nhẫn nhục chịu tăng sức nặng, muốn cho ngũ đại môn phái thấy hành động “Thức thời vụ” của bọn ta, cảm nhận được bọn ta thủ thành mà không có ý tiến thủ. Có như vậy mới có thể giảm đến khả năng lớn nhất trong lần đại kiếp này bổn tông bị trùng kích vào!

– Mà lần này tựa hồ ông trời cũng ủng hộ cho Thiên Huyên Tông ta, cơ hội ngàn năm một thuở nha, ai có thể ngờ đến những lần đại kiếp trước Thủy Tu La, Băng Tu La luôn luôn ở bên ngoài Phong Bạo dương gieo họa cho hải ngoại tu luyện giới, sẽ lại đại quy mô tụ tập ở bên trong Phong Bạo dương cận hải, chỗ ma la tụ tập có ý nghĩa nơi đó có tu luyện tư nguyên phong phú. Đây cũng là gốc rễ giúp bổn tông quật khởi.

Thất Phiến lão tổ đi tới một chỗ loạn thạch cương địa vực bên trong động thiện, lúc này mới xoay người nói:

– Lão phu lần này nói đủ nhiều, xem ra các ngươi cũng hiểu không ít, sau khi đi xuống hãy ước thúc môn hạ đệ tử, mỗi người chuẩn bị sẵn sàng là được. Lão phu muốn ở trong loạn thạch cương tìm một chỗ bí ẩn, đem bản thể của Thiên Huyền kính lần nữa giấu đi.

Bình Nguyên tu luyện giới diện tích mênh mông, Thiên Huyền Tông làm đại hình môn phái kế dưới năm đại thánh địa Trung Thổ, phạm vi thể lực đương nhiên chiếm cứ gần như hơn một phần ba diện tích Bình Nguyên tu luyện giới, thậm chí còn nhiều hơn. Hơn nữa Thiên Huyền Tông chiếm đoạt phần nhiều là vùng đất giàu có nhất của cả Bình Nguyên tu luyện giới.

Mà một nhà đại hình môn phái khác trên Bình Nguyên tu luyện giới chính là Thái Huyền tống lại chiếm cứ một phần tư. Địa vực còn lại nằm giữ ở trong tay những môn phái to nhỏ khác của Bình Nguyên tu luyện giới, cùng với nằm trong tay các loại đoàn thể thế lực cùng tán tu.

Lục Bình đi theo Bôn Lôi tam kiếm bay một đường tới một chỗ quần sơn cách Thiên Huyền sơn mấy vạn dặm, rồi bốn người hạ xuống ở một chỗ rừng rậm sau ngọn núi cao. Vân Kiếm hướng bốn phía liên tiếp bắn ra chín đạo trận kỳ. Một đạo mây mù nhàn nhạt dần dần bốc lên, đem bốn người kể cả rừng rậm chung quanh cùng nhau che giấu ở bên trong. Xa xa nhìn lại, phảng phất nơi này là một mảnh tiên cảnh vân sơn trước biển vậy.

Bốn người ngồi xếp bằng dưới đất, Bôn Lôi tam kiếm mỗi người dùng linh đan khôi phục chân nguyên hao phí sau khi phi độn đường dài. Lục Bình đem một tụ linh bồ đoàn đặt ở dưới người, Thông Linh Ngọc Bội bên hông lúc sáng lúc tối. Vân Kiếm bày ra huyễn trận ở chỗ này cũng có một bộ phận công hiệu tụ linh. Thông Linh Ngọc Bội theo bên hồng Lục Bình lóe lên, linh khí hội tụ trong huyễn trận có hơn một nửa tụ tập tới quanh người Lục Bình.

Tam kiếm vốn còn kỳ quái Lục Bình phi độn khoảng cách dài như vậy vì sao không dùng linh đan khôi phục chân nguyên, thấy bảo bối trên người Lục Bình bay ra hết món này tiếp theo một món, toàn bộ thiên địa linh khí hướng tới quanh người hắn tụ tập.

Khó trách Lục Bình không dùng linh đan, chẳng qua là chỉ cần vận chuyển pháp quyết thì có thể cấp thủ đầy đủ linh khí khôi phục rồi!

Thật ra thì ba người cũng không biết là, ở trong tâm hạch không gian của Lục Bình, còn có một cái tửu đỉnh cực lớn có cấp bậc linh bảo. Từ trong tửu định cuồn cuộn không ngừng tán dật ra ngoài linh khí độ dày không ở dưới ba bốn cái vị hình linh mạch.

Cùng so sánh với cái này, trên người Lục Bình đeo mấy món tụ linh bảo vật cấp thủ linh khí đơn giản chỉ là nước xa không cứu được lửa gần.

Chẳng qua là ba người còn có một điều không ngờ chính là, chân nguyên trong cơ thể Lục Bình có trình độ hùng hậu vượt xa thường nhân tưởng tượng. Mấy vạn dặm phi độn, sự tiêu hao chân nguyên đối với Lục Bình thật ra là vô cùng nhỏ nhoi. Hơn nữa, sau khi luyện hóa hai phần vạn diệu ngọc lộ, tốc độ khôi phục chân nguyên trong cơ thể của hắn không phải là ba người có thể đủ tưởng tượng. Cho nên Lục Bình chẳng qua là hao tốn thời gian cực ngắn liền hoàn toàn khôi phục lại, khiến cho Bôn Lôi tam kiếm nhìn mà không khỏi rủa thầm trong lòng.

Lục Bình dùng thần niệm hướng bốn phía phát tán, toàn bộ tình cảnh chung quanh hơn mười dặm hiện ra ở trong thân niệm của hắn. Hiện nay thân niệm của Lục Bình đã vượt xa pháp tướng sơ kỳ tu sĩ bình thường, đã tiến tới gần phạm vi thần niệm của pháp tướng trung kỳ tu sĩ, chỗ kém duy nhất là sự khác biệt về những điểm chi tiết, còn xa xa không bằng pháp tướng tu sĩ.

Đợi đến ba người Tam kiếm nghỉ ngơi đã qua hai canh giờ, Lục Bình thấy ba người tỉnh lại, lúc này mới hé mồm nói:

– Ba vị có nghĩ kỹ chưa, làm như thế không sợ ngày sau môn phái trưởng bối vấn trách hay sao? Hơn nữa nếu Thất Phiến lão tổ của quý phái quyết định buông bỏ vạn dặm cương vực để đổi lấy Lôi Kiếp Chi Thủy của năm đại thánh địa, mặc dù chuyện này nhìn có vẻ hoang đường, sau lưng lại chưa chắc không có thâm ý. Bọn ta nếu làm rối loạn sự an bài của tiền bối của quý phái, vậy coi như thật là trăm chết khó chuộc rồi.

Điện Kiếm với khuôn mặt lộ về xác định, nói:

– Lục huynh yên tâm! Thâm ý của bổn phái trưởng bối bọn ta cũng có lĩnh hội, chẳng qua là bọn ta không muốn thỏa hiệp thối lui mà thôi. Thiên Huyền Tông truyền thừa ta gần hai vạn năm tự có đạo lý. Thân là Thiên Huyền Tông đệ tử, có một số việc là biết rõ không thể làm mà vẫn phải là mà thôi. Đó chính là vì hai chữ khí tiết thôi, nếu mà vì vậy có thể cảnh tỉnh cho đệ tử bốn phái, ngày sau cho dù có bị chèn ép thì cũng một ngày nào đó sẽ tìm trở về, nếu không cứ một mực thối lui nhường nhịn, Thiên Huyền Tông có lẽ có thể giữ vững đạo thống, nhưng vì vậy sẽ trở thành mạt lưu tiểu phái, so cùng truyền thừa bị diệt tuyệt thì có gì khác biệt!

Lục Bình thấy hắn nói kích ngang khẳng khái, trong lòng không khỏi cũng có chút bội phục, thầm nghĩ ngày sau nếu là Chân Linh phái cũng gặp phải nguy cơ như thế, mình có loại khăng khái tình hoài này hay không?

Nghĩ tới nghĩ lui, nội tâm Lục Bình không khỏi cười khô, nếu nói là chọn lựa những phương thức khác để ứng đối và thoát khỏi nguy cơ, Lục Bình cũng có thể làm được, duy chỉ có phương thức thẳng thừng như thế này, không chịu uốn lưng cầu khẩn như thế này, Lục Bình bây giờ khó có thể tiếp nhận, đặc biệt là dưới tình huống phe mình yếu thế.

Lục Bình ở chỗ núi rừng này thật ra là biên giới phạm vi thể lực của Thiên Huyên Tông. Thiên Huyền Tông đem tự thân thế lực cương vực rút nhỏ vạn dặm, nếu không chỗ này nghe nói là sơn mạch có tư nguyên coi là phong phú trong tu luyện giới, Thiên Huyền Tông là vô luận như thế nào cũng không bỏ qua.

Đang lúc này, Lục Bình thần sắc chợt động, xoay người lại, thấp giọng hỏi:

– Lần này phục kích Ngũ Hành tông sứ giả, pháp tướng tu sĩ của đối phương do ai đi đối phó?

Đám ba người Lôi Kiếm không biết Lục Bình tại sao lại hỏi như thế, dù sao Lôi Kiếm vẫn đáp:

– Lục huynh, chuyện này cũng không ở trong điều kiện bọn ta đáp ứng, lần này đánh chặn xong bọn ta sẽ vạn lần không thừa nhận, cho nên huynh cũng không nên biết thì tốt hơn. Huống chi căn cứ tin tức, ít nhất sứ giả của Ngũ Hành tông phải ở một hôm sau mới có thể tới. Lục huynh an tâm một chút, chớ nóng vội.

Không ngờ Lục Bình lại là căn bản không nghe vào lời nói của Lôi Kiếm, vẫn trầm giọng hỏi:

– Rốt cuộc là người nào? Chẳng lẽ là Phong Vân Kiếm khách Hạ Hầu Vô Thương của quý phái?

Lôi Kiếm thấy Lục Bình lần nữa truy vấn, sắc mặt không khỏi có chút khó coi. Còn Vân Kiếm một bên biết được Lục Bình cũng không phải là người lỗ mãng như vậy, liền vội vàng hỏi:

– Lục huynh sao lại biết là Tứ sư huynh, bất quá lần này cùng bọn ta cùng nhau phục giết sứ giả Ngũ Hành tông cũng không phải là Tứ sư huynh.

Lục Bình sắc mặt lộ ra có chút khó coi, thở dài nói:

– Lần này sợ là khó có thể như nguyện rồi, Phong Vân Kiếm khách của quý phái lúc này đang giằng co cùng Phạm Dư Khánh ở ngoài hơn mười dặm.

– Cái gì?