Chương 1114: Linh vũ màu vàng

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình bị lời nói của Linh Lung làm cho sửng sốt. Theo phương hướng Linh Lung nhìn, hắn lúc này mới phát hiện không biết từ thời điểm nào, Ngũ Hành Hà Quang trong Diện tích hơn trăm trượng xung quanh đã ảm đạm đi rất nhiều.

Mặc dù có Ngũ Hành Hà Quang từ bốn phía phương hướng kéo về bổ sung, nhưng Tam Linh Ngũ Hành Diệp cấp thủ chúng ào ào không dứt, cho dù có Linh Lung Tửu Đỉnh trấn áp, khiến cho Ngũ Hành Hà Quang bốn phía không phát sinh ba động kịch liệt, sinh ra Nguyên Khí Triều Tịch mãnh liệt, nhưng sau ngày sau đêm thời gian thu hút, vẫn đem khí ngũ hành ở bốn phía chung quanh mỏng manh đi rất nhiều.

Không tốt!

Lục Bình nhủ thầm một tiếng. Hà quang trong diện tích hơn trăm trượng trở nên mỏng manh, tương đương với một đường kính hơn hai trăm trượng. Dị tượng lớn như vậy một khi có người phát hiện, tất nhiên sẽ tới tra xét.

Lục Bình vội vàng phong bế không gian môn hộ của Hoàng Kim Ốc, thu hồi Linh Lung Tửu Đỉnh, đem Lục Tiểu Bình cảnh giới phía bên ngoài triệu hồi về, cầm lên Phần Linh trận trận bàn, nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Chính vào lúc Lục Bình mới vừa rời đi không lâu, mất đi Linh Lung Tửu Đỉnh trấn áp, Ngũ Hành Hà Quang bởi vì xuất hiện dải đất mỏng manh khổng lồ như thế nhanh chóng tràn trở về bổ sung. Nguyên khí rung chuyển kịch liệt nhanh chóng phát sinh, dẫn tới Nguyên Khí Triều Tịch mãnh liệt, lan tràn đi bốn phía.

Nghe được tiếng kinh hô nơi xa truyền tới cùng với tiếng bước chân, Lục Bình nhủ thầm may mắn là mình bỏ đi mau, một khi tiếp tục ở lại quán chú Ngũ Hành Hà Quang, nếu để Linh Lung Tửu Đỉnh trấn áp vượt qua mức cực hạn, Nguyên Khí Triều Tịch sợ là sẽ càng mạnh mẽ hơn, đến lúc đó cho dù là hắn chỉ sợ cũng sẽ bị triều tịch cuốn vào trong đó, muốn thoát thân cũng không dễ dàng.

Lục Bình thận trọng tìm kiếm địa điểm thích hợp ở trong đạo tràng, tiếp tục quán chú Ngũ Hành Hà Quang vào trong Tam Linh Ngũ Hành Diệp. Từ đây trở về này, Lục Bình cần thận hơn rất nhiều, khi vận dụng Phần Linh trận phụ trợ tự thân chân nguyên đến ngày thứ năm thì liền bắt đầu dần dần co hẹp không gian môn hộ lại, khiến cho Ngũ Hành Hà Quang tuôn vào bắt đầu chậm lại, Ngũ Hành Hà Quang bổ sung từ bốn phía có tốc độ vượt hơn tốc độ hấp thu của Tam Linh Ngũ Hành Diệp.

Cứ như vậy, đợi đến khi hiệu quả của Phần Linh trận biến mất, Ngũ Hành Hà Quang bốn phía nguyên bản bởi vì Tam Linh Ngũ Hành Diệp thu nạp mà mỏng manh đi cũng nhận được bổ sung tương đối. Thời điểm Lục Bình đem Linh Lung Tửu Đỉnh thu hồi, không đến mức đưa tới nguyên khí chấn động dẫn phát Nguyên Khí Triều Tịch nữa.

Mặc dù làm như thế có thể dẫn đến cực phẩm linh thạch khảm vào trong Phần Linh trận bị lãng phí một con số nhất định, nhưng có thể tránh né không bị đối thủ dòm ngó, rõ ràng là an toàn hơn rất nhiều.

Như vậy hơn một tháng đi qua, cực phẩm linh thạch trong tay một hơi tiêu hao gần trăm, Tam Linh Ngũ Hành Diệp lá thứ tám mai rốt cục sinh trưởng viên mãn. Nhưng từ lúc này trở đi hơn mười ngày sau, mặc cho Lục Bình càng ngày càng đem nhiều Ngũ Hành Hà Quang quán chú vào trong Tam Linh Ngũ Hành Diệp, lá thứ chín mai thủy chung không xuất hiện.

Trong lòng Lục Bình buồn bực không thôi, mắt thấy thân của cây thuốc có màu sắc càng ngày càng nổi bật, ngũ sắc hà quang không ngừng ngưng tụ ở phía trên thân, cơ hồ có thể tích ra nước, tám phiến lá càng lúc càng lộ ra vẻ xanh tươi mơn mởn, phía trên thỉnh thoảng ngưng tụ ra ngũ sắc lộ châu, sau đó rơi trên mặt đất, nhưng lá thứ chín mãi vẫn không xuất hiện.

Lại qua hơn mười ngày, tới thời điểm này Lục Bình đã vận dụng Phần Linh trận chống chọi hai tháng, chỉ tính cực phẩm linh thạch không thôi đã bị dùng hơn trăm viên, thân cây linh thảo lúc này đã hoàn toàn biến thành ngũ sắc, trên tám lá diệp phiến ngũ sắc lộ châu không ngừng ngưng tụ, nhưng phiến lá thứ chín vẫn cách xa không lời ước hẹn.

Thời điểm này Lục Bình rốt cục ý thức được lá thứ chín sở dĩ không xuất hiện chỉ sợ không phải là do ngũ sắc hà quang không đủ, mà là có cái gì khác mà chính hắn cũng không biết, hoặc là thời cơ chưa xuất hiện.

Lục Bình lúc này thu hồi Phần Linh trận, đồng thời đem Linh Lung Tửu Đỉnh cũng thu vào, đứng dậy hướng phương hướng khác mà đi.

Khi Lục Bình ở trong ngũ sắc hà quang tùy ý đi lại, luôn cảm thấy Ngũ Hành Chi Địa này lúc ấy tựa hồ xuất hiện cái gì không ổn, qua nửa ngày lúc này mới đột nhiên ý thức được, lúc này Ngũ Hành Hà Quang ở trong cái quy tàng này tựa hồ so với lúc mình mới vừa đi vào mỏng manh hơn rất nhiều.

Lục Bình thầm nói: không thể nào, chẳng lẽ duyên cớ là bởi vì hai tháng này Tam Linh Ngũ Hành Diệp thu nạp ngũ sắc hà quang?

Nhưng ngay sau đó Lục Bình liền phủ nhận cái ý nghĩ này, cho dù Tam Linh Ngũ Hành Diệp thu nạp ngũ sắc hà quang có tốc độ thật sự biến thái, nhưng toàn bộ pháp tướng tu sĩ tiến vào quy tàng cộng thêm Bá quý tộc chí ít cũng có hơn hai trăm, mỗi một người đều dựa vào thu nạp nguyên khí thuộc tự thân chúc tính của mình để rèn luyện chân nguyên tự thân, như vậy tiêu hao ngũ sắc hà quang sợ rằng so với vòi rồng vô hình còn muốn nhiều hơn. Điều này sợ rằng mới chính là duyên cớ Ngũ Hành Hà Quang trong quy tàng trở nên suy kém đi, do đó cũng không khiến cho tu sĩ trong quy tàng đặc biệt chú ý. Tình cảnh như vậy lúc trước khi quy tàng khai mở e rằng cũng xuất hiện qua.

Ngũ sắc hà quang mặc dù trở nên mỏng manh đi rất nhiều, nhưng đối với Lục Bình mà nói, bất quá chỉ là do khi hai mắt thi triển Tam Thanh Chân Đồng có thể nhìn thấy xa hơn một chút. Trừ cái đó ra, thần niệm tán phát sau khi đi ra ngoài vẫn thuộc về trạng thái vặn vẹo tán loạn, căn bản không thể nào đem sử dụng để dò xét hay làm gì khác như lúc thường.

Ngũ sắc hà quang đích che giấu khiến cho bất luận là kẻ nào đều không thể quan sát toàn cảnh Ngũ Hành Quy Tàng. Lục Bình nhân cơ hội thong thả di chuyển ở trong toàn bộ đạo tràng, thử nhìn một chút xem Quy đạo nhân trong truyền thuyết này lưu lại đạo tràng rốt cuộc có cái gì ly kỳ. Đồng thời, trong lòng hắn cũng tồn tại một chút ý tứ thử vận may, xem coi có thể có được Quỹ đạo nhân khi xưa di lưu lại chút bảo vật di tàng gì hay không.

Mặc dù Lục Bình biết trăm ngàn năm qua, tu sĩ tiến vào trong Ngũ Hành Quy Tàng cơ hồ mỗi một người đều có cái loại ý nghĩ này. Cho dù trong đạo tràng này có bảo vật gì đi nữa, chỉ sợ đã sớm bị những người khác phát hiện lấy được rồi. Nhưng Lục Bình dù sao vẫn là tu sĩ, vẫn không nhịn được muốn thử nhìn một chút, tìm một chút.

Cứ như vậy lại là hai ngày qua đi, toàn bộ thiên địa nguyên khí trên đảo đột nhiên lần nữa rung chuyển. Trong lòng Lục Bình cả kinh, đứng dậy hướng phương hướng ba động truyền tới mà đi. Đợi đến thời điểm gần tới, hắn đã có thể nghe được một loại tiếng vang “ào ào ạt ạt”, rõ ràng đây chính là tiếng vang của Nguyên Khí Triều Tịch.

Tránh khỏi Nguyên Khí Triều Tịch, Lục Bình từ một hướng khác chậm rãi lẻn vào. Bởi vì Ngũ Hành Hà Quang lúc này so với lúc trước đã bị mỏng manh đi rất nhiều, cho nên Lục Bình lần này hiển nhiên càng cẩn thận hơn.

– Năm vị quả là tìm địa phương tốt, khiến cho chúng ta tìm mãi!

Nơi xa mơ hồ truyền tới thanh âm khiến cho Lục Bình ngẩn ra. Cái thanh âm này khiến cho Lục Bình cảm giác rất quen thuộc, chính là tu sĩ họ Diệp của Lăng Vân Cốc trước đó cái bắt giữ Doanh Lệ.

Lục Bình chậm rãi giấu mình dưới Ngũ Hành Hà Quang, hướng về phía thanh âm truyền tới mà đi, lại đột nhiên nghe được tiếng động rất nhỏ bên người, trong bụng cả kinh, rút người ra hướng về phía ngược lại mà thối lui.

Chỉ chốc lát sau, một đạo độn quang xông phá Ngũ Hành Hà Quang. Tu sĩ áo xanh che mặt đã xuất hiện tại vị trí của Lục Bình lúc trước.

– Mộc sư huynh, sao lại dừng lại, Vũ Văn Kinh Lôi cùng Diệp Tri Thu đã ngăn chặn được Khổng Tước Ngũ Nữ. Chúng ta nếu là đi chậm, chỉ sợ hai người kia giở trò!

Mộc tính tu sĩ giơ tay ngắn lời của mấy vị tu sĩ sau lưng, đứng yên ở nơi đó không biết đang suy nghĩ gì, hay hoặc giả là lắng nghe cái gì đó, chỉ chốc lát sau, hắn đột nhiên mở mắt, cười nói:

– Là ta đa nghi, lúc mới vừa tới nơi này tựa hồ nghe được một ít thanh âm nào đó, bất quá không cần phải gấp gáp. Diệp Tri Thu cùng Vũ Văn Kinh Lôi mặc dù thực lực không thấp, nhưng muốn ở dưới sự liên thủ của Khổng Tước Ngũ Nữ mà tìm được tiện nghi không phải là dễ dàng gì đâu. Muốn phá giải năm nữ liên thủ thi triển ra Đại Ngũ Hành Thần Quang thuật, không có Ngũ Hành tông của chúng ta làm sao có thể!

Sau lưng, một vị tu sĩ khác liền nói:

– Chính là cái lý này, hành động lần này nguyên bổn chính là Mộc sư huynh đề ra, Ngũ Hành linh vũ ấy nguyên bản là nên bị Mộc sư huynh đoạt được. Hiện nay Diệp Tri Thu cùng Vũ Văn Kinh Lôi ấy hiển nhiên là muốn chen ngang một cước, đơn giản chính là si tâm vọng tưởng. Không có bí thuật của Ngũ Hành tông, Khổng Tước Ngũ Nữ liên thủ thi triển ra Đại Ngũ Hành Thần Quang thuật thì cho dù là đại tu sĩ cũng không dám trực diện thử uy lực!

Mấy người vừa nói vừa cười, hướng phương hướng thanh âm lúc trước truyền tới mà đi, thân hình ẩn vào trong ngũ sắc hà quang, tiếng nói càng lúc càng xa. Nhưng chỉ chốc lát sau khi, lúc trước hai người nguyên vốn đã rời đi đột nhiên từ trong ngũ sắc hà quang bước ra, hướng về khu vực xung quanh dò xét một phen, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, hai người nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng hướng tu sĩ họ Diệp đuổi theo.

Lại sau một lúc lâu, nơi này vẫn không động tĩnh gì. Còn Lục Bình lúc này dưới sự che giấu của ngũ sắc hà quang, sớm đã đổi sang một hướng khác hướng về cái thanh âm trước đó truyền tới mà áp sát lại gần.

Trong hai mắt Lục Bình dần dần dâng lên thanh quang. Sau khi hắn luyện hóa Ngọc Thanh Tĩnh Mục dịch, chín loại linh dịch mà Tam Thanh Chân Đồng cần bắt đầu dần dần dung hợp, khiến cho khi Lục Bình toàn lực thi triển hạng đồng thuật thần thông này, thanh quang trong hai mắt càng lúc càng yếu đi.

Lúc này, truyền vào mắt Lục Bình là tình cảnh Dương thị năm tỷ muội nhìn qua hết sức không tốt. Phía bên kia, lấy hai vị tu sĩ cầm đầu tổng cộng bảy tám người đang cùng Dương thị tỷ muội giằng co. Mà trong tay Lăng Vân Cốc tu sĩ họ Diệp, người nhỏ nhất trong năm tỷ muội là Dương Thục Quân lúc này đang bị hắn giữ ở trong lòng, một thân tu vi sớm đã bị cấm cố, người cũng đã hôn mê đi. Đây cũng chính là duyên cớ đám người tu sĩ họ Diệp không lo Dương thị tỷ muội sẽ chạy trốn.

Mà bên phía Dương thị tỷ muội, trên mặt đất khắc vẻ một đạo trận pháp cực kỳ tinh tế. Dương thị năm tỷ muội chia ra đứng tại tiết điểm, bất quá lúc này Dương Thục Quân nhỏ nhất đã bị tu sĩ họ Diệp bắt giữ ở trong tay.

Nhìn biểu hiện, xem ra Dương thị tỷ muội ẩn tàng ở chỗ này, dựa vào trận pháp khắc họa trên mặt đất kia kết hợp cùng với Ngũ Hành Thiên phú của các nàng, khiến cho quá trình tu luyện không dẫn tới Nguyên Khí Triều Tịch. Đây cũng lý do tại sao khoảng thời gian gần đây Lục Bình chưa từng nhận ra có trận Nguyên Khí Triều Tịch nào.

Nguyên bản Lục Bình cho là các tỷ muội này biết khó khăn mà thối lui ra khỏi Ngũ Hành Quy Tàng, hay hoặc giả là bị người khác lần nữa chận lại đoạt mất Bản Mệnh Linh Vũ, nhưng không ngờ họ một mực trốn ở chỗ này tu luyện.

Mà những người mơ ước Bản Mệnh Linh Vũ của năm tỷ muội này hiển nhiên một mực truy xét tung tích các nàng ở trong quy tàng không thôi. Hơn nữa, họ rốt cục đã bị tu sĩ họ Diệp phát hiện ra chỗ tu luyện, và nhân cơ hội đánh lén bắt được Dương Thục Quân nhỏ nhất, chẳng những khiến cho bốn nữ khác ném chuột sợ vỡ đồ, mà làm người ta nhức đầu nhất là phá hỏng thể năm nữ liên thủ hình thành Ngũ Hành trận, ngắn họ kích phát Đại Ngũ Hành Thần Quang thuật.

Tu sĩ họ Diệp ở ngay trước mặt những tỷ muội khác, đưa tay vẹt ra búi tóc Dương Thục Quân đang ôm trong lòng, từ bên trong rút ra một cái trâm cài đầu, chân nguyên trong tay tràn vào, nhất thời biến thành một con linh vũ màu vàng đất, chính là Bản Mệnh Linh Vũ trên người Dương Thục Quân.

Không để ý đến Dương Lệ Quân cùng Dương Như Quân mắng nhiếc thế nào, tu sĩ họ Diệp đem thanh linh vũ này lắc lắc ở trước người, nói:

– Bốn vị đạo hữu, các ngươi nhìn kỹ, muốn lưu lại tánh mạng tiểu muội muội nhỏ nhất này của các ngươi, thì hãy dùng Bản Mệnh Linh Vũ trong tay mỗi người các ngươi để đổi!