Chương 1460: Tiểu thiên thế giới

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình biết Vũ Văn thế gia đến chưa chắc do người trong chín người còn lại gây nên, nhưng nếu như sự ngăn cách đã gieo, muốn hóa giải cũng không dễ dàng.

Cửu Huyền lâu tiểu thiên thế giới bị mọi người mạnh mẽ đẩy ra từ Cửu Huyền lâu đạo tràng, mọi người cũng biết nơi đây không thể ở lâu. Mọi người phát động cuộc chiến đánh lén Cửu Huyền lâu sau đó thanh thế thật lớn, tất nhiên đã làm tông môn phụ cận biết đến, hơn nữa Vũ Văn thế gia Trung Thổ vô cớ cướp giết, thời gian không bao lâu, sợ rằng toàn bộ tu luyện giới đều biết Cửu Huyền lâu bị người giết đại bại. Tên thánh địa sợ rằng sẽ không là sở hữu của bọn họ nữa, thậm chí không tiếc khai ích dùng cấm đoạn đại trận hoàn toàn ngăn trở đạo tràng cùng ngoại giới!

Sợ rằng sau khi năm nhà thánh địa tông môn khác biết được, điều vừa nghĩ tới chính là liên thủ giết chết bọn họ những người này, để ngừa thánh địa truyền thừa bí mật tiết ra ngoài, càng phòng ngừa ngoại lai sẽ phát sinh chuyện tương tự với vật trên người của năm nhà thánh địa tông môn còn dư lại.

Cho nên đám người Tiêu Bạch Vũ cần phải nhanh chia nhau chiến lợi phẩm sau đó đi xa, thậm chí ngay cả tông môn đều không nên trở về, thao quang lưỡng hối, đợi đến lúc thời cơ thành thục sẽ lại xuất sơn. Đến khi đó, chính ngũ đại thánh địa còn dư lại chỉ sợ cũng không làm gì được bọn họ.

Sự kiện ngắn ngủi trước đó, mọi người hợp lực mặc dù mạnh mẽ cướp đi Tiểu Thiên Thế Giới vốn được dùng linh bảo Cửu Huyền lâu làm tái thế nhưng vẫn chưa từng được Tiêu Bạch Vũ luyện hóa.

Sau đó mọi người đã sinh trở ngại, Tiêu Bạch Vũ đương nhiên không bắt tay luyện hóa tiểu thiên thế giới, để tránh mọi người sinh lòng hiểu lầm.

Có bí mật về sự thành hình của tiểu thiên thế giới, giờ thấy tòa linh bảo cao chín tầng lầu trước mắt như vậy, chỉ sợ mọi người cũng có điều suy đoán. Nếu nói tiểu thiên thế giới cũng chỉ có thể lấy động thiên linh bảo làm tái thể, tu luyện giới truyền thừa động thiện bảo cấm từ trước đến giờ chỉ có thể khiến động thiên pháp bảo ngưng luyện đạo báo cấm thứ tám, mà nòng cốt tạo thành đạo phù văn thứ chín vẫn đều chưởng khống trong tay lục đại thánh địa. Vì vậy phương thế giới này cũng chỉ có lục đại thánh địa mới có thể có tiểu thiên thế giới của mình.

Nhưng muốn thành tựu tiểu thiên thế giới cũng không phải nói có đạo động thiên bảo cẩm thứ chín sẽ như nguyện. Động thiên pháp bảo vốn cực kỳ khó khăn thành hình. Động thiên có thể thành tựu tám đạo bảo cấm toàn bộ tu luyện giới cũng chỉ có le que mấy món như vậy, hơn nữa còn đã trải qua mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm tích lũy mới có thể đạt tới trình độ như thế.

Chưa kể mấy món động thiên pháp bảo ít có đó còn có tiềm lực ngưng luyện đạo bảo cấm thứ chín hay không, cho dù miễn cưỡng đạt tới cấp bậc đứng đầu Dưỡng linh động thiên, người nào dám dễ dàng lấy đó cho gọi lôi kiếp?

Tiểu thiên thế giới thành hình, vốn như cùng Chân Linh tu sĩ vậy vì phương thiên địa này không dễ dàng, muốn thành tựu tiểu thiên thế giới chí ít cũng cần một vị Chân Linh tu sĩ tự mình xuất thủ bảo hộ động thiên pháp bảo cho gọi lôi kiếp.

Nhưng nếu như vậy, cho dù là tiểu thiên thế giới thành hình, vị Chân Linh tu sĩ đó chỉ sợ cũng không còn kịp trốn vào trong tiểu thiên thế giới nữa đã bị phương thiên địa này bài xích mà không thể không tới Bắc Băng nguyên rời đi.

Nói cách khác, nếu muốn thành tựu một món tiểu thiên thế giới, ít nhất cần một vị Chân Linh tu sĩ rời đi chỗ ngồi giá cao, hơn nữa còn chưa nhất định thành công!

Sau khi hiểu được một chút đó, mấy vị Thuần Dương tại chỗ sắc mặt lộ ra đều có chút khó coi, đặc biệt là mấy vị Thuần Dương sau lưng có bối cảnh của tông môn. Vốn họ suy nghĩ dựa vào lực của tông môn luyện được tiểu thiên thế giới, lại lấy Cửu Huyền lâu Chân Linh truyền thừa bí mật lên cấp, trở thành chúa tể cao nhất của phương thế giới này, làm gì ngờ tới chúa tể không làm được, bọn họ ngược lại phải lấy tự thân rời đi làm giá cao.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, làm gì cam tâm, đồng thời cũng trong lòng nghi ngờ. Tiêu Bạch Vũ ngay từ đầu nhận định là muốn lấy đi tiểu thiên thế giới, có lẽ là bởi vì nhân tình của ông ta là Chu Bát Tả đối với chuyện lần này sớm đã nói rõ. Dù sao Chu Bát Tả chính là một trong người chưởng khống thực tế của Cửu Huyền lâu, dưới tình huống có lòng phá phái ra, hiểu được chuyện cơ mật này cũng bất quá bình thường.

Nghĩ tới đây, cho dù ánh mắt của đám người Thất Phiến lão tổ nhìn về phía Tiêu Bạch Vũ cùng Chu Bát Tả đều mang một tầng vẻ hoài nghi.

Tuy nhiên lúc này hiển nhiên không phải lúc trở mặt. Trận chiến này mọi người đều có tổn thương. Tiêu Bạch Vũ hiển nhiên cũng đã nghĩ tới suy nghĩ của mọi người, cười khổ nói:

– Điều này tại hạ thật sự không biết, kính xin chư vị tin ta!

Tất cả mọi người không nói lời nào, cuối cùng vẫn là Lục Bình đột nhiên cười nói:

– Tiền bối, bọn ta hôm nay còn tìm kiếm Cửu Huyền lâu Chân Linh truyền thừa bí mật phương vị thượng sách, không biết Chu tiền bối có biết nấp trong chỗ nào của tiểu thiên thế giới, đỡ phải bọn ta tìm chung quanh.

Trước đó Chu Bát Tả bị Dương Hi lão tố hàm nộ phân kích, lấy Thất Vũ Phiến đánh ra thân thể, lúc này thương thế cũng không nhẹ so với Lâm Vũ lão tổ. Nhưng bà ta cũng biết được tình cảnh của mình, tuy nói bà ta phản qua một kích, lấy thân phận đạo lữ của Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người hợp lưu, nhưng mọi người ít nhiều vẫn có chút nghi kỵ với bà ta.

Nghe Lục Bình hỏi thăm, Chu Bát Tả khẽ mỉm cười, đáp:

– Trong Cửu Huyền lâu, tiểu thiên thế giới trừ Chân Linh lão tổ ra, những người khác cũng không phải dễ dàng tiến vào. Tại hạ trước đây tuy là Cửu Huyền lâu Thuần Dương, nhưng chưa từng vào pháp nhân của Chân Linh lão tổ đời trước, số lần tiến vào tiểu thiên thế giới cũng le que không được mấy lần. Ta chỉ biết ngay chính giữa chính là chỗ căn cơ của tiểu thiên thế giới, muốn luyện hóa cũng đem tiểu thiên thế giới thu làm kỷ dụng, chưởng khống giới thạch của tiểu thiên thế giới giống vậy cũng ở đó.

Mọi người cấp tốc dưới sự dẫn dắt của Chu Bát Tả đi tới phía tiểu thiên thế giới trung ương. Nhưng mà điều tiểu thiên thế giới không hổ là chỗ khẩn yếu nhất của Cửu Huyền lâu. Trong tiểu thiên thế giới này, chung quanh đều là vườn linh thảo, vườn linh thực, mảng lớn linh thảo ngàn năm dược linh tùy ý có thể thấy, ba ngàn năm linh thảo ở đâu cũng có. Thậm chí Lục Bình còn thấy không ít kỳ trân dị bảo dược linh vượt qua ba ngàn năm.

Thậm chí bên trong thần niệm của hắn phát giác không ít chỗ linh khí rung chuyển. Lục Bình làm luyện đan đại tông sư có mấy người ở tu luyện giới hôm nay, hắn chỉ dựa vào những linh khí rung chuyển sẽ có thể phát giác được phẩm chất của linh thảo, linh thực.

Những chỗ linh khí rung chuyển không một chỗ không phải là thiên địa kỳ trân dược linh đạt tới năm ngàn năm, trong đó thậm chí có sự tồn tại có thể tăng cường thân thể, hiệu quả không kém gì Thương Mộc Ngọc Thanh quả như vậy, cũng có thiên địa linh trân chuyên môn dùng để luyện chế đan dược cấp bậc Thuần Dương, còn có mấy bụi cây tồn tại đến gần linh yêu đang thức tỉnh.

Toàn bộ tiểu thiên thế giới có thể nói chính là một tòa bảo tàng khổng lồ, Lục Bình thậm chí có chút hối hận không mang bầy Tử Tinh phong đến. Chỉ dựa vào hết thảy trong tiểu thiên thế giới, Lục Bình suy đoán chí ít cũng có thể cất chế hơn ngàn giọt Tử Tinh Phong Vương tương. Tu vị của Tử Tinh Phong Vương chỉ sợ cũng có thể tiến hơn một bước, kích thước của bầy Tử Tinh Phong Vương cũng tất vì thế gia tăng thật lớn.

Đối với Lục Bình mà nói, chỉ chẳng qua là linh thảo viên trong tiểu thiên thế giới, giá trị của nó đã không biết mấy phân, thậm chí ngay cả linh thảo động thiên Trường Sinh động thiên làm trọng yếu nhất của Cửu Huyền lâu sợ rằng đều không so được.

Lục Bình nhận biết giá trị của linh thảo khắp nơi trong tiểu thiên thế giới. Lão tổ của các phái còn lại làm sao thường không biết. Bọn họ có lẽ không như Lục Bình quan sát cẩn thận linh thảo tràn đầy khắp nơi, nhưng mà giá trị của mảnh linh thảo bọn họ cũng đều vô cùng rõ ràng.

– Phải chia, những linh thảo này phải chia!

Phùng Lục đột nhiên mở miệng nói, vừa nhìn vườn linh thảo vô tận, trong hai mắt của Huyết Thủ thánh quân lóe ra vẻ máu đỏ nóng bỏng.

Thất Phiến lão tổ thở dài một cái, nói:

– Chia chứ, mảnh vườn linh thảo này giá trị vô cùng, chính là đối với bọn ta tu luyện cũng rất có ích lợi!

Mãn Nguyệt lão tổ chần chờ một chút, nhưng cuối cùng nhất vẫn gật đầu một cái. Mấy vị Thuần Dương còn lại thấy có người khơi mào, đương nhiên cũng thuận theo dòng nước mà đồng ý.

Ánh mắt của Chu Bát Tả lập lòe, cuối cùng không nói thêm gì nữa, Tiêu Bạch Vũ lại cười vang nói:

– Dĩ nhiên là phải chia, trước đây tại hạ đã nói, chỉ cần tiểu thiên thế giới, những thứ khác đều phải chia!