Chương 806: Ấu hồ nhũ hổ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình đang nhìn về chỗ thanh âm lúc trước, đến gần khung cửa của điếm phổ, thấy một con tiểu sa hồ lớn bị giam trong cái lồng cấm linh cao ba thước dùng thượng đẳng linh tài chế thành, đang hướng Lục Bình kêu gọi đây khẩn cấp.

Là tên tiểu tử này, không ngờ nó không bị ma la ăn mất, mà bị người bắt bán đến trong điếm phổ yêu sủng này!

Tiểu sa hồ ở trong cái lồng không ngờ lại chính là con dung huyết kỳ tiểu sa hồ tên gọi Đồ Thuần mà Lục Bình lúc mới vừa tiến vào Tây Hoàng đại thảo nguyên bắt được, cũng từ chỗ của tiểu sa hồ đó biết được tình huống của Hà Nguyên chi địa.

Lục Bình có vẻ thú vị nhìn con tiểu sa hồ này. Lục Bình có thể từ trong ánh mắt của nó nhìn ra vẻ mong đợi, nóng nảy, thậm chí mang theo một tia tuyệt vọng mới vừa che giấu đi.

Tiểu sa hồ này cũng coi là đã giúp hắn một chút, vậy cứu nó ra một chút vậy, chẳng qua là hiện nay Tây Hoàng thảo nguyên sớm đã là thiên hạ của ma la.

Hồ tộc bị vây ở núi Thanh Khâu chỉ sợ cũng tự thân khó bảo toàn, coi như từ trong điểm phố này chuộc xong thân được tự do, nó có thể đi nơi nào?

Lục Bình đi lên phía trước, trong điếm phố lập tức có một tên gã bán hàng dung huyết hậu kỳ chạy ra đón, vui vẻ nói:

– Tiền bối vừa tới, có nhìn trúng yêu sủng nào chưa, kính xin tùy tiện chọn lựa, bổn điếm nơi này tuyệt đối giá cả công đạo.

Lục Bình thấy người bán lanh lợi, trực tiếp ném cho một viên trung phẩm linh thạch, nói:

– Để ta đi xem trong điếm phố của ngươi, xem có thể tìm được một con cước lực thích hợp hay không!

Gã bán hàng thấy Lục Bình thường rộng rãi như vậy, nhất thời mặt mày hớn hở nói:

– Tiền bối xin theo tiểu nhân, tiểu điểm này tuy nhỏ, nhưng chủng loại lại đầy đủ, trừ Tam đại vương tộc trên Tây Hoàng thảo nguyên không dám mó tay vào, những thứ yêu tộc khác trên căn bản là cái gì cần có cái đó.

Lục Bình trong miệng quát một tiếng, lơ đãng nhìn lướt qua trong cái lồng cấm linh đang nhốt sa hồ, miệng nói:

– Khẩu khí cũng không nhỏ, ngươi hãy dẫn đường trước, giới thiệu một phen cho bản chân nhân!

Lục Bình theo gã bán hàng đi xem một vòng trong điếm phố, thuận tiện nghe gã giới thiệu. Quả nhiên là tiệm tuy nhỏ nhưng đủ loại, bên trong chỉ tính thượng cấp yêu tộc thôi cũng có bảy loại mười con, những trung hạ cấp yêu tộc khác hiển nhiên nhiều hơn, đều có dung huyết kỳ tu vi.

Chuyến xem hàng này mất hai canh giờ, Lục Bình chỉ nghe mà không mua. Gã bán hàng ngược lại cũng thật kiên nhẫn, tự dưng được ban thưởng một khối trung phẩm linh thạch, coi như mua bán không được hắn cũng kiếm ăn được rồi.

Lục Bình có chút ý do vị tẫn hỏi:

– Sao lại không có yêu sủng tu vi cao hơn, chẳng lẽ cho là bản chân nhân không trả nổi linh thạch hay sao?

Gã bán hàng cười nịnh nói:

– Không dám giấu giếm tiền bối, điếm phổ nhà tôi cũng không phải là không có đoán đan kỳ yêu tộc.

Chẳng qua là thứ nhất những thứ yêu thú này sau khi lên cấp đoán đan kỳ muốn thuần phục đã là cực kỳ khó khăn, chỉ có thể thông qua một ít thủ đoạn đặc thù thôi. Hơn nữa trấn nhỏ dù sao phòng vệ đơn sơ, cho nên tiền bối nếu muốn mua đoán đan kỳ yêu thú, thì cũng chỉ có thể đi Tây Hoang thành mới được.

Tây Hoàng thành là đất tụ cư của nhân tộc lớn nhất của Tây Hoang chi địa, cũng là chỗ đặt tông môn của Tây Hoang điện, xem ra điếm phổ này dám minh mục trương đảm buôn bán yêu tộc của thảo nguyên, sau lưng tất nhiên có Tây Hoang điện ủng hộ.

Lục Bình có chút ủ rũ đi ra ngoài cửa, tựa hồ không gặp được linh sủng thích hợp, cảm giác có chút thất vọng. Tuy nhiên trong lúc Lục Bình nhấc chân đang muốn ra cửa, hai mắt lơ đãng liếc về một cái, cũng thấy cái lồng cấm linh đặt ở cửa điếm phố, nhất thời phảng phất mới vừa nhận ra cái lồng này vậy, xoay người hướng gã bán hàng vẫn một mỉm cười chào đón hỏi:

– Cái này, chẳng lẽ là lồng cấm linh sao?

– Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, đây chính là lồng cấm linh có thể cấm cố tu vi của yêu thú.

– Ha, nói như vậy bên trong con hồ ly này cũng xem ra là một loại thượng cấp yêu thú chăng? Chẳng qua là con hổ yêu này xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ trên Tây Hoàng thảo nguyên còn có thượng cấp hổ tộc hay sao?

– Tiền bối nói đùa.

Gã bán hàng vội vàng giải thích:

– Trên Tây hoang thảo nguyên trừ Điếu Tình Bạch Ngạch hổ tộc ra, còn lại hổ tộc đều là trung hạ cấp yêu thú, không mấy tên có thể có thành tựu lớn lao gì, dĩ nhiên cũng không có tư cách bị nhốt trong cấm linh lung này. Chẳng qua là lúc đầu khi lùng bắt con sa hồ này, con nhũ hỗ này vừa khéo ở bên người nó, vì vậy liền bắt nhốt chung. Chẳng qua không ngờ là, con tiểu sa hồ này nếu không ở cùng con nhũ hổ này thì không chịu. Một đường trở về, tiểu sa hồ này cũng rất chiếu cố con nhũ hổ này. Chẳng qua là con hổ con này tựa hồ rất cẩn thận, không có chút quậy phá, cứ đi theo sau lưng sa hồ này không hề gây phiền phức gì.

Gã bán hàng thấy Lục Bình nghe thú vị, liền nói tiếp:

– Nhắc tới cũng rất kỳ lạ, từ trước đến giờ có chuyện cáo mượn oai hùm, tiểu nhân mấy ngày nay nhìn thấy chuyện ngược lại, trở thành hổ giả hồ uy!

Lục Bình nghe vậy cười “ha ha”, hai mắt thỉnh thoảng quét về phía hổ yêu, trong ánh mắt làm gì có nụ cười, ngược lại thỉnh thoảng lóe lên mấy đạo thanh quang quỷ dị. Nếu nói “Thần vật tự hổi”, vì chính là sợ tự thân trước khi hoàn toàn trưởng thành đã bị người ta hủy diệt, nửa đường gãy gánh, cho nên mới chọn lựa một loại thần thông bí thuật gần như bản năng vậy để giấu mình. Mà loại bí thuật này chỉ có đỉnh cấp yêu tộc nắm trong tay, giống như năm đó lúc Tam linh chưa hóa hình, nếu không phải là những người đối với Bích Hải linh xà rất tinh tường, làm gì vừa có thể nhận biết ba con và yêu mà Lục Bình nuôi dưỡng không ngờ lại là Bích Hải linh xà chứ?!

Lục Bình tự nhiên cũng không nói toạc ra, mà là hỏi:

– Hồ tộc xem ra lanh lợi, sa hồ là chủ mạch của Thanh Khâu hồ tộc. Con sa hồ này tuy so ra còn kém đỉnh cấp yêu tộc, nhưng tâm trí linh xảo từ trước đến giờ thuộc hàng không tệ, chính là miễn cưỡng mua con tiểu sa hồ này làm đồng tử phục dịch cho bản chân nhân vậy.

Gã bán hàng vừa nghe biết là mối làm ăn có thể thành, vội vàng nói:

– Tiền bối cao minh, trong thời gian gần đây tu luyện giới đem hồ tộc yêu sủng làm đồng tử hầu hạ đã dần dần trở thành trào lưu. Nguyên nhân là tâm trí của hồ tộc này từ trước đến giờ không thua kém gì đỉnh cấp yêu tộc, dạy dỗ tốt lại có nhãn lực nữa, cho nên giá tiền ấy à…

Lục Bình trừng ngang gã bán hàng kia một cái, miệng nói:

– Giá cả không là vấn đề, tuy nhiên bản chân nhân cũng không phải đồ đần. Nếu là người dám đòi hỏi nhiều, bàn chân nhân không tìm vận xui nơi tiệm này, mà là tìm người bỏ vận xui cũng chưa biết chừng!

Gã bán hàng bị Lục Bình liếc một cái, phảng phất đột nhiên bị vạn đạo kiếm quang đâm xuyên qua thân thể, trong lòng rúng động một cái, lại nghe Lục Bình nói thế, sắc mặt đỏ trắng lưu chuyển, rốt cục cổ tự trấn định lại cười khan nói:

– Tiền bối nói đùa, vãn bối nào dám như vậy, lại là nói điếm phổ ta quy củ sâm nghiêm, từ trước đến giờ sẽ không chèn ép khách hàng. Chẳng qua là con sa hồ này có chút đặc thù, lúc trước cũng không phải là không có người coi trọng con sa hồ này. Chẳng qua là con sa hồ này lúc bị bán đi sống chết đều phải mang theo con nhũ hổ rõ ràng chẳng qua là yêu tộc cấp thấp này, nếu không dẫu có chết cũng không theo, cho nên lúc này mới…

Lục Bình nhìn con hổ con nho nhỏ này núp ở sau lưng sa hồ, gầy trơ xương không nói, nhìn qua còn “tựa hồ không có mấy phần can đảm nữa, thủy chung cứ núp sau lưng sa hồ, nhìn dáng dấp quả thật giải thích cho câu “hổ giả hồ uy”.

Lục Bình nhìn sa hồ một chút, lại nhìn nhũ hổ một chút, tựa hồ từ hăng hái dồi dào mới vừa rồi chuyên sang u buồn, hiển nhiên là đang đắn đo xem mang theo một con yêu tộc cấp thấp có hợp hay là không.

Gã bán hàng đã sớm có chút chán nản, lúc trước mấy vị khách mua đều vì như vậy mà đánh đường lui, xem ra một vị này cũng không ngoại lệ. Yêu tộc không thể so với nhân tộc, trên một ít sự tình bình thường nhận chuẩn sẽ không thay đổi. Mặc dù sa hồ này có linh trí không dưới đỉnh cấp yêu tộc thì cũng vậy thôi. Nếu con sa hồ này cố sống cố chết muốn cùng một con nhũ hổ cấp thấp này ở chung một chỗ, chính là sau khi những tu sĩ mua lại, có muốn đem nhũ hổ bỏ đi cũng không thể. Nếu là như vậy, tất nhiên sẽ khiến cho giữa sa hổ cùng tu sĩ ly tâm ly đức, ngày sau muôn thu phục nó cũng tuyệt không thể.

Mà nếu thật đúng là muốn tận lực bồi dưỡng, một con yêu thú cấp thấp rõ ràng là một cái động không đáy, đan dược linh thạch đầu tư xuống gấp mấy lần, cũng chưa chắc có thể nhận được bao nhiêu hiệu quả.

Không ngờ Lục Bình tựa hồ cực kỳ yêu thích con sa hồ này, do dự hồi lâu, rốt cục như quyết định vậy, nói:

– Được rồi, bao nhiêu linh thạch, bản chân nhân đều mua cả hai.

Gã bán hàng nghe vậy mừng rỡ, nói:

– Nếu đã như vậy, tiền bối chỉ cần bỏ một ngàn trung phẩm linh thạch. Dù sao sa hồ này ở Tây Hoang thảo nguyên cũng coi là chủng tộc rất có thân phận, bản thân hiện nay cũng có dung huyết trung kỳ tu vi.

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Cũng coi là hợp lý!

Dứt lời cổ tay đảo một cái liền ném ra mười viên thượng phẩm linh thạch. Gã bán hàng thấy lại là thượng phẩm linh thạch, nhất thời mừng rỡ. Trung Thổ tuy nói không bằng Bắc Hải xem trọng đối với thượng phẩm linh thạch như vậy, nhưng có thể sử dụng trung phẩm linh thạch khi tính tiền, thì tuyệt đối không dùng thượng phẩm linh thạch để tính.

Ngoài việc ném ra mười viên thượng phẩm linh thạch, Lục Bình còn đưa thêm ba viên trung phẩm linh thạch, nói:

– Ba viên này là thưởng cho ngươi, chính là người hãy khai mở cái cấm linh lung là được.

Tiểu sa hồ sau khi Lục Bình tiến vào điểm phố liền không hề kêu rốn nữa, đợi đến khi Lục Bình nghị định giá cả xong, lúc này mới có chút kích động. Đợi đến lúc gã bán hàng khai mở cấm linh lung, không đợi gã bán hàng bắt đi ra, liên nhảy ra ngoài chạy quanh Lục Bình chuyển vòng mừng rỡ, ngược lại hù dọa gã bán hàng giật cả mình.

Lục Bình khẽ mỉm cười, vươn tay rạch một cái. Một đạo môn hộ màu hoàng kim xuất hiện, lập tức nuốt tiểu sa hồ đi vào, rồi sau đó Lục Bình lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn nhũ hổ gầy trơ xương đang chậm rãi phảng phất dậm chân bước ra từ trong cấm linh lung vậy.

– Cái tên nhóc này bộ coi mình là Điếu Tình Bạch Ngạch hổ vương thật hay sao?

Gã bán hàng cười mắng một tiếng. Lục Bình cũng không có ý kiến gì, đột nhiên liếc mắt nhìn sau lưng, hoàng kim môn hộ lại xuất hiện, không đợi nhũ hổ có điều phản ứng, trực tiếp nuốt đi vào.

– Chậm đã!

Một tiếng gọi vội vàng truyền tới, một đạo độn quang không để ý gì đến tu sĩ lui tới trong trấn nhìn dò xét, trực tiếp lao tới chỗ của Lục Bình.

Thấy Lục Bình không cảm giác gì thu nhũ hổ vào, thanh âm trong độn quang lần nữa truyền tới:

– Ngươi càn rỡ!

Lục Bình thần sắc lạnh lẽo, một tiếng hừ lạnh truyền tới. Độn quang vốn đang lao tới Lục Bình chợt tan rả. Một cô gái lập tức lảo đảo, từ trong độn quang rớt ra, sắc mặt tái nhợt, lúc nhìn lại Lục Bình đã có thêm một tia sợ hãi.

Lục Bình liếc mắt một cái nhìn cô gái bị mình phá hết độn thuật, hơi nhíu mày một cái, xoay người muốn đi ra ngoài trấn.

– Người đứng lại!

Trong giọng nói của cô gái có chút tức giận, lại có thêm không ít kiêng kỵ, tựa hồ bị một tiếng hừ lạnh mới vừa kia của Lục Bình kinh trứ rồi.

– Đem con hổ yêu kia giao ra đây!

Lục Bình nhìn ngang qua một cái, cô gái lập tức cũng ý thức được ngữ khí của mình quá cường ngạnh, vì vậy nói tiếp:

– Ta có thể dùng số linh thạch gấp đôi để trao đổi!

Lục Bình trong lòng tức giận cô gái này cậy mạnh, nhưng một câu nói phía sau lại làm cho hắn bật cười, nguyên là người không biết tiến thối, chẳng qua nhìn dáng dấp này, thường ngày ắt cũng là một người ngang ngạch, phi dương bạt hỗ.

– Không đổi!

Lục Bình cũng không muốn sanh sự trong trấn nhỏ này, dưới mắt thế cục Tây Hoang chi địa bây giờ không ổn. Lục Bình lại không thể thông qua Truyền Tống trận rời đi, thật sự là sinh thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Ai ngờ cô gái kia bị Lục Bình cảnh cáo, không ngờ lại cũng không hấp thu dạy dỗ, trù trừ xong chốc lát, thấy Lục Bình đã đi về phía trước máy trượng, vội vàng lần nữa đuổi theo, nói:

– Đạo hữu, vừa rồi là tại hạ càn rỡ, tại hạ thật thích con hổ yêu kia, muốn nuôi thành linh thú của mình. Ngươi xem tại hạ trả ra gấp năm lần linh thạch được không vậy?

Lục Bình thầm mắng cô gái này không đầu óc, nếu có phát giác gì đối với con nhũ hỗ này, cũng không thể ở chỗ này xem như chỗ không người giá cao đòi mua như vậy, còn nói ra một cái lý do gượng gạo như vậy, chẳng phải là muốn bảo lạy ông con ở bụi này thôi.

Trong thần niệm của Lục Bình cảm tri được, mới vừa rồi tiểu nhị đưa Lục Bình đi ra cửa, thấy hành động của cô gái này, quả nhiên sắc mặt thay đổi mấy lần, quay người lại vội vã đi tới trong điếm phố, hiển nhiên là muốn báo cho tiêu nhị cùng chưởng quỹ trong điếm phố.

Người đi đường lui tới cũng có nghe cô gái kia nói, cũng đua nhau đem ánh mắt bao hàm thâm ý quan sát trên người của Lục Bình. Cũng may Lục Bình cũng không phải là diện mục thật sự, chỉ cần trở ra trấn nhỏ đổi lại một bộ khuôn mặt, đến lúc đó cũng không ngu có người có thể đủ phát hiện.

Lục Bình quay đầu lại liếc cô gái một cái, trong miệng lạnh nhạt nói:

– Thật là vô lý, khó hiểu!

Rồi dưới chân hắn độn quang chợt lóe, người mặc dù không bay lên không, nhưng hai chân là là trên mặt đất, đi thật nhanh lẩn vào trong đám đông.