Chương 1122: Cái tên gà mờ này

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong lòng Lục Bình cả kinh. Hắn đã từng từ chỗ của Hạng Tây Bình biết được một ít tin tức về Không Minh hải. Đừng xem dãy hải vực này sau khi bị trận pháp bao phủ lộ ra vẻ tĩnh lặng dị thường mà khinh thường, bởi vì bên trong trận pháp không biết che giấu bao nhiêu trận tu từ các nơi của tu luyện giới chạy tới nghiên cứu trận pháp. Chẳng qua bởi vì trận pháp che giấu, rất nhiều người không cách nào nhìn thấy bọn họ mà thôi.

Cho nên, Lục Bình mỗi một lần chuẩn bị phá một đạo trận pháp đều cẩn thận dị thường. Thời điểm mới vừa phá đạo trận pháp này, Lục Bình ước chừng chuẩn bị hai ngày. Hắn đã cực kỳ cẩn thận dò xét hết thảy chung quanh, rõ ràng không cảm thấy có bất kỳ người nào ở phụ cận.

Nhưng lúc này Lục Bình đã không rãnh bận tâm tới kẻ kia rồi. Vừa lúc hắn bước chân vào chỗ sơ hở của trận pháp mà hắn thấy đó, trận pháp mà hắn vốn cố kỵ cũng không bị kích hoạt, ngược lại có mấy đạo liên hoàn trận pháp từ khắp bốn phía của trận pháp này nhất thời hoạt động. Hàn băng tiễn, hỏa diễm cầu, cuồng phong nhận nhất thời đua nhau đánh tới Lục Bình từ bốn phương tám hướng.

Ầm! Ầm! Ầm!

– Ha ha ha ha…

Trong tiếng cười quái dị, Lục Bình tức thì bị hào quang công kích bao phủ cả người. Nhưng một đạo ánh sáng màu thủy lam đột nhiên phát ra từ trong hoa quang đầy trời đó, hoa quang nhất thời băng tán. Lục Bình không bị thương chút nào, xoay người lại nhìn ra ngoài trận pháp.

Lúc này không biết từ đâu đi ra quái nhân tóc dài râu dài che kín toàn bộ mặt mũi, áo quần giống như tên ăn xin, đôi mắt giật giật nhìn chằm chằm nhìn về phía Lục Bình đứng bên trong trận pháp. Tiếng cười quái dị lúc trước đã bị y nuốt vào trong bụng, không phát ra được nữa rồi.

– Ách? Bạo lực phá trận, đây là phương pháp trực tiếp đơn giản nhất, chẳng qua là nhân lực có lúc không đủ a. Người đây chỉ đỡ được một đợt công đánh của trận pháp mà thôi, trận pháp cũng không bị phá hỏng!

Quái nhân mặc dù giật mình với thực lực của Lục Bình, nhưng vẫn nói như thế.

Dường như ấn chứng cho lời nói của quái nhân, đúng vào lúc này, mấy đạo liên hoàn trận lần nữa vận chuyển. Các loại pháp thuật công kích dày đặc hơn so với lúc trước vẩy tới phía Lục Bình giống như trút nước vậy.

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, đưa tay hút một cái vào trong nước biển dưới chân. Một cỗ nước biển cuốn lên chung quanh hắn, nhất thời hóa thành một viên thủy chậu tròn nhỏ.

Lục Bình đưa tay đẩy một cái. Mười hai vạn chín ngàn sáu trăm cột nước bắn tán loạn ra bốn phương tám hướng, có hóa thành từng thanh tiểu kiếm, có cái hóa thành cá lội, có giọt hóa thành chim bay, có giọt hóa thành thủy xà,…

Phạm vi bên trong mấy trượng quanh người Lục Bình nhất thời nổ thành một đoàn khói mù màu thủy lam. Liên hoàn trận pháp khai mở lần này tiếp tục bị Lục Bình cản lại.

– Lực thao túng của thần niệm thật là kinh khủng!

Quái nhân bên ngoài trận pháp nhất thời nhảy lên, nói:

– Uy lực công kích của liên hoàn trận pháp chỉ là thứ yếu, cái chính nằm ở độ dày đặc, nằm ở chỗ không có lổ nào mà không chui vào, khiến cho người ta ứng tiếp không thôi, cho dù pháp tướng trung kỳ tu sĩ thường thường cũng phải cố gắng hết sức mà vẫn bó tay. Ngươi không ngờ lại có thể không mất chút sức nào mà đã phá hủy toàn bộ những công kích đó. Thần niệm tu vi của ngươi sợ rằng đã không thấp hơn đại tu sĩ rồi chứ?

Trong lòng Lục Bình chấn động cả lên, thấy quái nhân hưng phấn đi tới đi lui phía bên ngoài, tựa hồ đang suy tư chuyện gì. Chính vào lúc này, liên hoàn trận pháp lần nữa khởi động, chuẩn bị công kích lần thứ ba.

– A ui!

Quái nhân vỗ đầu một cái tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đang muốn có động tác, lại thấy trong tay Lục Bình đột nhiên bay ra ba tờ phù lục lóe ra ba tia sáng, dán lên mấy đạo liên hoàn trận pháp.

Động tác trong tay của quái nhân nhất thời hơi chậm lại, nhìn phù lục ba trượng tuôn ra ba đạo tam sắc quang mang đẹp mắt giữa không trung. Liên hoàn trận pháp dưới tia sáng ấy nhất thời tan rã.

– Không phải chứ, Tam Sắc Phá Cấm Phù! Này, này, ngươi đơn giản chính là phí của trời, phá mấy vô danh trận pháp này không ngờ lại phải dùng tới Tam Sắc Phá Cấm Phù. Phá Cấm Phù của người rất nhiều sao, có bản lĩnh người phá toàn bộ tàn trận của Không Minh hải đi!

Quái nhân chỉ là đoán đan hậu kỳ tu sĩ, nhìn thấy Lục Bình pháp tướng sơ kỳ tu sĩ trong chớp mắt phá vỡ trận pháp, quay trở về bên cạnh y, không ngờ lại không sợ hãi một chút xíu nào, chân nhảy lên cao hô lớn quát tháo Lục Bình.

Lục Bình có chút dở khóc dở cười nhìn quái nhân trước mắt. Nguyên vốn hắn mới vừa lâm vào trong bẫy rập của liên hoàn trận pháp đã cố nín nhịn cơn giận trong bụng. Người này không biết từ đầu nhảy ra nói lời điên điên khùng khùng, Lục Bình thậm chí đã xem mọi thứ xảy ra là do người này hãm hại. Không ngờ bây giờ Lục Bình phá trận ra, một đầu ngón tay đều có thể ấn chết hắn. Người này ngược lại không một chút sợ hãi, hơn nữa còn ở chỗ này thẳng thừng nghiêm túc chỉ trích Lục Bình dùng Phá Cấm Phù phá trận là không ổn.

Lục Bình nhíu mày một cái, ống tay áo đột nhiên đảo qua. Một cổ khí lưu mạnh mẽ nhất thời đem lời của quái nhân bật thốt lên toàn bộ dội trở về, khiến gương mặt y đỏ lên. Lúc này quái nhân rốt cục ý thức được mình đối mặt với ai rồi, trong hai mắt lộ ra một tia hối hận, hiển nhiên hơi sợ.

Lục Bình lạnh mặt nói:

– Nếu om sòm nữa, sau này người làm người câm luôn vậy!

Quái nhân vội vàng lắc đầu như trong bát lãng, chẳng qua râu dài tóc dài đầy mặt và đầu cổ nhìn qua thế nào đều như một trái cầu bằng lông cồn động.

– Nói đi, ngươi làm sao biết nơi đây sẽ có một bẫy rập? Ngươi trốn ở chỗ này thời gian bao lâu, là vì để hãm hại bản nhân hay sao?

Lục Bình hai tay chấp sau lưng, giọng nói nhàn nhạt.

Quái nhân nhất thời cảm thấy áp lực buông lỏng, thở hổn hẳn hai cái, đáp:

– Vãn bối là trận pháp sư đi tới nơi này nghiên cứu trận pháp, đi tới Không Minh hải gần hai mươi năm rồi. Đây chỉ là một trận pháp bẫy rập tầm thường thôi, bình thường có kẻ thành tựu tới cấp bậc đại sư, trên căn bản đều có thể nhìn ra. Văn bối đích xác là đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của tiền bối, nhưng không phải cố gắng hãm hại, chẳng qua là tò mò thôi.

– Tò mò sao?

Quái nhân gật đầu một cái, đáp:

– Tò mò, chính là tò mò!

Quái nhân gài một mớ tóc rối bung ở đỉnh đầu, cười “hắc hắc” nói:

– Vãn bối mấy ngày nay thật ra thì một mực chú ý tiền bối. Vốn cho rằng tiền bối bất quá là một người sơ học về trận pháp, hắc hắc, bởi vì những trận pháp bên ngoài này bất quá đều là một ít thứ do trận pháp sư tiện tay lưu lại trong quá trình nghiên cứu Không Minh hải trận pháp mà thôi. Không ngờ chúng lại có thể khiến cho tiền bối tốn hao thời gian dài như vậy để hóa giải, ha ha!

Sắc mặt của Lục Bình không khỏi có chút lúng túng. Quái nhân nhìn thấy sắc mặt của hắn khác thường làm gì còn dám giễu cợt, vội vàng nói tiếp:

– Nhưng mà tiền bối mỗi một lần đều có thể cực kỳ tinh chuẩn đoán được chỗ sở hở của trận pháp. Thời gian mười mấy ngày ngắn ngủi lập tức xuyên qua mười mấy tòa trận pháp, khiến cho vãn bối có chút không rõ hư thật của tiền bối rồi. Cho đến sau khi tiền bối tốn hai ngày trước tòa trận pháp này, cuối cùng vẫn lựa chọn chỗ đặt chân là một chỗ nhìn có vẻ như sơ hở nhưng thực chất là bẫy rập, vãn bối liền tin chắc tiền bối đúng là không tinh thông đối với trận pháp, mà là dựa vào một loại đồng thuật thần thông để khám phá sơ hở của trận pháp, lúc này mới có thể đi tới đây.

Lục Bình mặt không đổi sắc hỏi: – Ha, ngươi nói gì về sơ hở của chỗ trận pháp này? Quái nhân lập tức tới hăng hái, đáp:

– Nói đến trận pháp này, thật ra thì cũng bất quá là một chỗ trận pháp hơi xảo diệu bên ngoài Không Minh phái trận pháp mà thôi, uy lực cũng không tính là thật lợi hại.

– Hả? Nơi này vẫn chỉ là bên ngoài hài cốt của Không Minh phát trận pháp sao?

Trong giọng nói của Lục Bình thoáng mang một vẻ kinh ngạc hỏi.

– Cũng không hẳn là bên ngoài. Trận pháp này thật ra là một chỗ trong liên hoàn trận pháp. Một tòa trận pháp trước mắt mà nói, đất đặt chân lúc trước của tiền bối đích xác là chỗ sơ hở của nó, nhưng sau khi liên kết tổ hợp cùng mấy tòa trận pháp ở bốn phía, chỗ sơ hở ngược lại thành một chỗ bẫy rập, một chỗ dẫn động hỏa tuyến của liên hoàn trận pháp, cho nên tiền bối trước đó mới trúng mai phục.

Quái nhân lập tức nói tiếp:

– Thật ra thì lúc trước vẫn bối muốn xuất thủ giải cứu tiền bối, không ngờ tiền bối thần thông cái thế, tự bản thân xông vào rồi đi ra. Hắc hắc, chẳng qua là, chẳng qua là, cái đó, tiền bối dùng Phá Cấm Phù phá những trận pháp nhỏ này, đích xác là, đích xác là phá của, ừ, cái đó gọi là dùng búa to chẻ củi nhỏ rồi!